Tay Cự Phách

Chương 26




Có một ngọn lửa bùng cháy trong con người của Eve, mà nàng không thể nào dập tắt được. Đó không phải là tính dục. Tính dục chỉ là một phần nhỏ thôi. Đó là một sự ham muốn đên cuồng được sống, một nhu cầu phải làm bất cứ thứ gì, phải trở thành bất cứ một hạng người nào. Cuộc đời là một người yêu, và Eve ham muốn một cách hung dữ chiếm đoạt lấy nó với tất cả những gì nàng có. Nàng ghen tị với tất cả mọi người. Đi xem ba-lê (ballet), nàng ghét các vũ công bởi vì nàng không được lên sân khấu nhảy múa và được khán giả hoan hô. Nàng muốn trở thành một nhà khoa học, một phẫu thuật gia, một phi công, một nữ nghệ sĩ. Nàng muốn làm tất cả mọi thứ, và làm giỏi hơn bất kì ai. Nàng muốn tất cả và không thể nào chờ đợi lâu hơn nữa.

Ở phía bên kia thung lũng, từ trường Fernwood nhìn sang, có một trường võ bị cho thanh niên. Lúc Eve mười tám tuổi, hầu hết tất cả sinh viên và non một nửa huấn luyện viên đều dính líu đến nàng. Nàng ve vãn họ một cách trắng trợn và có những chuyện tình với họ một cách bừa bãi, nhưng vào lúc này, nàng đề phòng cẩn thận hơn vì không muốn bị mang bầu lần nữa. Nàng ưa thích tính dục, nhưng không phải nàng thích cái hành động tính dục mà thích cái uy quyền nó tạo ra cho nàng. Nàng là kẻ làm chủ tất cả. Nàng hể hả trước những cái nhìn van lơn của các thanh niên và đàn ông lớn tuổi nào muốn đưa nàng lên giường và ân ái với nàng. Nàng thích những lời hứa hẹn dối trá của bọn họ nhằm chiếm đoạt lấy nàng. Nàng ưa thích uy quyền của nàng trên thể xác của họ. Nàng có thể kích thích họ bằng một cái hôn, rồi khiến họ phải “xìu” đi bằng một lời nói. Nàng không cần đến họ, chỉ có họ mới cần đến nàng. Nàng kiểm soát họ hoàn toàn, và cảm xúc ấy thật là mạnh mẽ vô cùng. Chỉ trong vòng ít phút, nàng có thể đo lường những chỗ mạnh, chỗ yếu của một người đàn ông. Nàng cho rằng đàn ông là những kẻ điên rồ, tất cả bọn chúng đều thế.

Eve là một cô gái xinh đẹp, thông minh, thừa kế một trong những tài sản lớn nhất thế giới, nên có hàng chục nơi dòm ngó, đề nghị hôn nhân nghiêm chỉnh. Nàng không thích nơi nào cả. Những chàng trai mà nàng ưa thích là những người mà Alexandra có cảm tình hơn cả.

Trong một buổi khiêu vũ đêm thứ bảy, Alexandra gặp một sinh viên người Pháp trẻ, tỏ vẻ ân cần, tên là René Mallot. Anh không đẹp trai, nhưng thông minh, nhạy cảm, và Alexandra cho rằng anh ta là tuyệt vời. Hai người chuẩn bị gặp nhau ở thị trấn vào thứ bảy sau.

“Bảy giờ nhé”, René nói.

“Em sẽ đợi”.

Trong phòng ngủ tối hôm ấy, Alexandra kể lại cho Eve về người bạn trai. “Anh ấy không giống như những người con trai khác. Hơi nhút nhát và dịu dàng. Chúng em sẽ đi xem hát với nhau vào thứ bảy này”.

“Em thích anh chàng ấy lắm, phải không, cô em bé nhỏ?” Eve trêu chọc.

Eve nằm xuống giường, hai tay chắp lại sau gáy. “Không, chị không biết. Em nói đi. Có phải anh chàng ấy cố dụ em lên giường với hắn, phải không?”

“Eve! Anh ấy không phải hạng người như vậy đâu. Em nói với chị là anh ấy nhút nhát mà”.

“Phải, phải. Cô em gái bé nhỏ của tôi đã si tình rồi”.

“Dĩ nhiên là không. Lẽ ra em không nên nói với chị chuyện này”.

“Chị rất mừng là em đã nói cho chị biết”, Eve nói một cách thành thực.

Khi Alexandra đến trước rạp hát vào ngày thứ bảy sau, nàng không thấy René đâu cả. Alexandra chờ ở góc phố cho đến một giờ đồng hồ, không để ý đến những cái nhìn tò mò của khách qua đường. Nàng cảm thấy mình như một con điên. Cuối cùng, nàng phải ăn cơm một mình trong một quán cà phê nhỏ, rồi trở về trường, hết sức khổ sở. Eve không ở trong phòng. Alexandra ngồi đọc sách cho đến khuya, rồi tắt đèn. Đến hai giờ sáng, Alexandra nghe tiếng bước chân Eve rón rén đi vào phòng.

“Em đang lo lắng cho chị quá”. Alexandra thì thào.

“Chị gặp vài người bạn cũ – Còn em thì thế nào? Tuyệt vời chứ?”

“Tệ lắm chị ạ. Anh ấy không thèm đến”.

“Tệ quá nhỉ” Eve ra vẻ thông cảm. “Em phải rút kinh nghiệm là đừng bao giờ tin cậy bọn đàn ông”.

“Không biết có chuyện gì xảy ra với anh ấy không?”

“Không đâu, Alex ạ, chị cho rằng anh ta có lẽ đã gặp một người nào đó anh ta thích hơn”.

Đúng vậy, Alexandra thầm nghĩ. Nàng không lấy thế làm ngạc nhiên cho lắm. Nàng không biết rằng nàng xinh đẹp đáng yêu như thế nào. Từ nhỏ đến lớn nàng sống trong cái bóng của người chị sinh đôi. Nàng yêu mến chị, và cho rằng nếu có ai đó say mê Eve thì đó cũng là điều phải thôi. Nàng cảm thấy mình thua kém Eve, nhưng nàng không bao giờ nghĩ rằng người chị gái của nàng đã nuôi dưỡng cái ý nghĩ ấy từ ngày còn bé.

Có nhiều cuộc lỡ hẹn khác nữa. Những chàng trai Alexandra thích cũng tỏ ra vẻ mến nàng, nhưng sau đó họ không bao giờ gặp lại nàng lần nữa. Vào một ngày cuối tuần nọ, nàng bất ngờ gặp René trên đường phố của Lausanne. Anh vội vã đi lại gần nàng và nói, “Có chuyện gì vậy? Em đã hứa sẽ gọi cho anh kia mà”.

“Gọi anh? Anh nói gì lạ vậy?”

Anh ta bước lùi lại, như chợt hiểu ra. “Eve đó phải không...?”

“Không, Alexandra”.

Mặt anh ta đỏ bừng lên. “Tôi... tôi xin lỗi. Tôi phải đi ngay bây giờ”.

Thế rồi anh ta vội vã bỏ đi, để nàng lại một mình, nhìn theo bối rối.

Tối hôm ấy, Alexandra kể lại cho Eve nghe chuyện này. Eve nhún vai nói. “Hắn rõ ràng là một thằng điên. Tốt hơn hết là em tránh hắn đi, Alex ạ”.

Mặc dầu Eve sành sỏi về đàn ông, có một điểm yếu của họ mà nàng không biết và chính điều đó đã gần như gây tai hoạ cho nàng. Từ thuở xa xưa, đàn ông vẫn có tính hay khoe khoang về những cuộc chinh phục của họ, và các sinh viên ở trường võ bị không phải là ngoại lệ. Họ bàn tán với nhau về cô Eve Blackwell với vẻ thán phục pha lẫn kinh sợ.

“Khi cô ấy đã làm xong xuôi mọi việc với tôi rồi, tôi không còn cựa quậy được nữa...”

“Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình lại gặp được một “cái mông” như thế...”

“Lạy Chúa nó giống như một con hổ cái”.

Ít nhất có đến hàng chục bọn con trai và nửa tá huấn luyện viên ca ngợi khả năng tình dục của Eve. Vì vậy, câu chuyện này trở thành một điều bí mật mà trong trường ai cũng biết. Một trong các huấn luyện viên kể lại câu chuyện bàn tán này với một cô giáo ở Fernwood, rồi cô này báo cáo lại với bà Collins, hiệu trưởng của trường này. Một cuộc điều tra kín đáo được mở ra, kết quả là có một cuộc họp giữa bà hiệu trưởng và Eve.

“Tôi nghĩ rằng vì danh tiếng của nhà trường, cô nên rời khỏi nơi này”.

Eve nhìn bà hiệu trưởng trừng trừng như thể cô cho rằng bà này bị loạn trí. “Bà nói cái gì lạ đời vậy?”

“Tôi đang nói về chuyện cô bấy lâu nay phục vụ cho một nửa số người ở trường võ bị. Còn nửa kia đang xếp hàng, nôn nóng chờ đợi”.

“Tôi chưa hề bao giờ được nghe những lời dối trá như vậy”. Giọng Eve run lên vì bực tức. “Bà không nghĩ rằng tôi sẽ báo cáo chuyện này với bà nội tôi sao? Nếu bà ấy nghe được...”.

“Cô khỏi phải làm chuyện ấy”, bà hiệu trưởng ngắt lời. “Tôi muốn tránh sự bối rối, khó xử cho trường chúng tôi, nhưng nếu cô không ra đi một cách lặng lẽ, tôi có sẵn một danh sách dài dự định sẽ gửi đến cho bà nội cô”.

“Tôi muốn xem cái danh sách ấy”.

Bà Collins đưa cho Eve, không nói một lời nào. Đó là một danh sách dài. Eve đọc thật kĩ và nhận ra rằng nó còn sót ít nhất là bảy tên. Nàng ngồi yên lặng, suy nghĩ.

Cuối cùng nàng ngẩng đầu lên, nói với một vẻ oai vệ, “Rõ ràng đây là một âm mưu chống lại gia đình tôi. Một kẻ nào đó muốn dùng tôi để gây bối rối cho bà nội tôi. Tôi sẵn lòng rời khỏi nơi này, thay vì để cho chuyện ấy xảy ra”.

“Như thế là một quyết định khôn ngoan”, bà Collins nói một cách lạnh nhạt. “Sẽ có một chiếc xe hơi đưa cô ra phi trường vào sáng mai. Tôi sẽ đánh điện cho bà nội cô để bà ấy biết cô sắp về nhà. Bây giờ cô có thể đi ra khỏi đây”.

Eve quay lưng lại, bước ra cửa, rồi đột nhiên nàng quay lại hỏi, “Thế còn em gái tôi?”

“Cô ấy sẽ ở lại đây”.

Khi Alexandra trở về phòng ngủ, nàng thấy Eve đang gói ghém quần áo. “Chị đang làm gì vậy?”

“Chị về nhà”.

“Về nhà? Ngay giữa học kì hay sao?”

Eve quay về phía cô em gái. “Alex, em không nhận ra rằng đi học tại trường này là một sự phí phạm lớn hay sao? Chúng mình chẳng học được gì ở đây cả. Chỉ là giết thì giờ thôi”.

“Chị đã nói với bà Collins chưa?”

“Có, mới cách đây mấy phút”.

“Thế bà ấy bảo sao?”

“Lại còn phải hỏi nữa? Bà ấy khổ sở lắm.Bà ấy sợ mất danh tiếng của trường bà, nên bà năn nỉ xin chị ở lại”.

Alexandra ngồi xuống bên mép giường. “Em chẳng biết nói sao nữa”.

“Em chẳng cần phải nói gì nữa hết. Chuyện này chẳng có liên quan gì đến em”.

“Dĩ nhiên có liên quan chứ. Nếu chị ở đây khổ sở như thế thì...” nàng ngưng lại. “Có lẽ chị nói đúng. Mình quả có phí thì giờ thật. Ai mà cần chia động từ tiếng latinh kia chứ?”

“Đúng vậy. Hay ai cần biết cái ông Hannibal nào đó với cái thằng em trai khốn kiếp của ông ta tên là Hasdrubal?”

Alexandra bước đến chiếc tủ gắn vào tường, lấy ra chiếc va li của nàng, đặt nó lên giường.

Eve tủm tỉm cười. “Chị không yêu cầu em rời khỏi nơi này, Alex ạ. Nhưng chị cũng rất vui sướng nêu chúng ta cùng về nhà với nhau”.

Alexandra bóp bàn tay chị thât mạnh. “Em cũng vậy”.

Eve nói, làm ra vẻ tình cờ. “Chị bảo em thế này nhé. Trong khi chị xếp đặt đồ đạc, em hãy gọi điện cho bà nội để tin cho bà biết chúng mình sẽ đi máy bay về nhà ngày mai. Em nói với bà rằng chúng mình không thể chịu nổi nơi này. Em có chịu làm cho chị không?”

“Được”. Alexandra do dự. “Em lo rằng bà nội sẽ không bằng lòng”.

“Đừng có lo về chuyện bà già ấy”. Eve nói với vẻ tin tưởng. “Chị có cách giải quyết với bà”.

Alexandra không có lí do nào để nghi ngờ điều ấy. Eve có thể xoay xở bà nội theo ý muốn của nàng. Thế nhưng mà, Alexandra thầm nghĩ, ai mà có thể từ chối Eve điều gì?

Nàng liền đi gọi điện thoại.

Bà Kate Blackwell có nhiều bạn bè, kẻ thù và những người kết giao trong giới kinh doanh ở các địa vị cao cấp, nên trong những tháng vừa qua có nhiều tin đồn khó chịu đã lọt đến tai bà. Thoạt tiên bà không để ý, cho rằng đó là do sự ghen tị nhỏ. Nhưng rồi các tin đồn ấy vẫn cứ dai dẳng. Eve đã giao du quá nhiều với bọn con trai ở trường võ bị. Eve đã có một lần phá thai. Eve đang được chữa trị vì một bệnh phong tình.

Vì vậy, khi được tin các cháu gái sắp về nhà, bà cũng cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm. Bà dự tính sẽ tìm hiểu cặn kẽ về các tin đồn xấu xa ấy.

Ngày các cô gái trở về, bà ngồi ở nhà chờ đón chúng. Bà dẫn Eve vào phòng khách, cách xa phòng ngủ của bà, và nói, “Bà có nghe một số chuyện đáng buồn, vì vậy hôm nay bà muốn biết vì lí do nào mà cháu bị đuổi ra khỏi trường?” Mắt bà như xoáy vào mắt hai cô cháu gái.

“Chúng cháu không bị đuổi khỏi trường”, Eve đáp. “Alex và cháu đã quyết định rời khỏi nơi ấy”.

“Vì một số chuyện lôi thôi với bọn con trai, phải không?”

Eve nói, “Cháu xin bà. Cháu không muốn nhắc đến chuyện ấy nữa”.

“Bà nghĩ rằng rồi thế nào cháu cũng phải nói. Cháu đã làm những gì?”

“Cháu không làm gì cả. Chỉ có Alex nó...”

“Alex nó sao?” Bà Kate hỏi gay gắt.

“Cháu xin bà đừng trách nó”. Eve vội vã nói. “Cháu tin chắc rằng nó ở trong một hoàn cảnh không thể cưỡng lại được.Nó thích cái trò chơi trẻ con là giả làm cháu. Cháu không biết nó đã làm những chuyện gì cho mãi đến khi bọn con gái trong trường bắt đầu bàn tán. Hình như là nó đi lại với rất nhiều bọn con trai”. Đến đây Eve ngưng lại, không nói thêm được nữa, vì quá bối rối.

“Giả làm cháu à?” Bà Kate choáng váng. “Tại sao cháu không tìm cách ngăn cản nó?”

“Cháu cũng cố hết sức”. Eve ra vẻ khổ sở. “Nó doạ tự tử. Trời, bà ạ, chúa nghĩ rằng Alexandra có tính tình hơi...” Nàng làm ra vẻ như cố gắng thốt ra một tiếng – “hơi bất ổn định. Nếu bà nói chút gì với nó về chuyện này thì cháu rất lo sợ không biết nó có thể làm chuyện dại dột gì”. Đôi mắt đẫm lệ của Eve lộ vẻ đau khổ rõ rệt.

Bà Kate cảm thấy lòng mình như nặng trĩu trước vẻ đau khổ sâu sắc của Eve. “Eve ạ cháu đừng có khóc, cháu yêu quý. Bà sẽ chẳng nói gì với Alexandra đâu. Câu chuyện này chỉ có bà và cháu biết với nhau thôi”.

“Cháu... cháu không muốn cho bà biết chuyện này. Trời, bà ạ”. Nàng nức nở. “Cháu biết rằng nó làm cho bà buồn lòng lắm”.

Sau đó, vào giờ uống trà, bà Kate nhìn Alexandra chăm chú. Con bé ấy bề ngoài xinh đẹp ngoan ngoãn thế, nhưng bên trong thì hư hỏng, thối nát, bà thầm nghĩ. Alexandra dính líu vào những vụ bẩn thỉu như thế đã là một hành động, xấu xa lắm rồi, ấy thế mà nó còn tìm cách trút tất cả những lời chê trách lên đầu chị nó nữa! Bà Kate thấy khiếp hãi!

Hai năm kế tiếp đó, Eve và Alexandra hoàn tất việc học ở trường của bà Porter. Eve tỏ ra rất kín đáo. Nàng đã bị khiếp hãi vì câu chuyện suýt gây nguy hại cho nàng vừa rồi. Nàng không được làm gì khả dĩ gây nguy hại đến mối liên hệ với bà nội. Bà già này không còn sống lâu nữa. Nay bà đã bảy mươi chín tuổi rồi. Eve quyết sẽ trở thành người thừa kế của bà nội.

Để mừng ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt của các cháu gái bà, bà Kate đưa hai cháu đi Paris để mua cho chúng ít quần áo mới ở hiệu Coco Chanel.

Trong một bữa tiệc nhỏ ở nhà hàng Le Petit Bedouin, Eve và Alexandra gặp bá tước Alfred Maurier và bà vợ là nữ bá tước Vivien. Ông bá tước là một người trạc ngũ tuần, trông có vẻ sang trọng với mái tóc bạc xám và thân thể cứng cáp của một vận động viên thể dục. Vợ ông ta là một người đàn bà vui vẻ và nổi tiếng là hay đãi đằng các khách quốc tế.

Eve không để ý đến cả ông bá tước lẫn bà bá tước, ngoại trừ một câu nhận xét nàng thoáng nghe được do một người nào đó nói với bà bá tước, “Tôi rất ao ước được như bà và ông bá tước. Hai vị là một cặp vợ chồng hạnh phúc nhất. Hai vị lấy nhau bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Hai mươi lăm năm rồi phải không?”

“Năm tới là hai mươi sáu”, Alfred đáp. “Và có lẽ tôi là người Pháp duy nhất trong lịch sử không hề bao giờ phản bội vợ mình”.

Mọi người đều cười rộ, trừ Eve. Trong phần còn lại của buổi tiệc hôm ấy, nàng nhìn chăm chú ông bá tước và vợ ông ta. Eve không thể tin tưởng được ông bá tước ấy thấy gì hấp dẫn ở người đàn bà trung niên có da thịt mềm xèo ấy. Có lẽ ông ta chưa hề bao giờ được biết làm tình thực sự là như thế nào. Cái lối khoe khoang của ông ta thật là ngu xuẩn. Bá tước Alfred Maurier là một cuộc thử thách đối với nàng.

Ngày hôm sau, Eve gọi điện thoại cho Maurier tại văn phòng của ông ta. “Đây là Eve Blackwell. Có lẽ ông không nhớ tôi, nhưng...”.

“Làm sao tôi lại quên cô được, hỡi cô bé. Cô là một trong hai cô cháu gái xinh đẹp của bà bạn tôi. Kate Blackwell”.

“Tôi rất hân hạnh được ông nhớ đến, ông bá tước ạ. Tôi xin lỗi đã quấy rầy ông, nhưng tôi được nghe nói là ông rất sành về các loại rượu vang. Tôi đang chuẩn bị một bữa tiệc cho bà nội tôi”. Nàng phát ra một tiếng cười buồn bã. “Tôi muốn biết nên dọn ra loại rượu nào, nhưng tôi lại không biết gì về các loại rượu cả.Ông có thể vui lòng chỉ bảo cho tôi được không”.

“Tôi rất sẵn lòng”, ông nói với vẻ khoái trá. “Điều đó tuỳ thuộc vào thức ăn nào cô đang dọn ra. Nếu bắt đầu ăn bằng món cá thì nên dùng thứ rượu ngon và nhẹ tên là Chablis là thích hợp...”.

“Trời, làm thế nào mà nhớ được những thứ này nhỉ. Hay là tôi đến thăm ông để bàn thêm về chuyện này có được không? Ông có rảnh đến dùng cơm trưa với tôi ngày hôm nay không?”

“Để làm vui lòng một người bạn cũ thì tôi chắc có thể thu xếp được”.

“Thế thì hay quá”. Eve đặt ống nghe xuống chậm rãi. Đó sẽ là một bữa ăn trưa mà ông bá tước sẽ phải nhớ đời.

Hai người gặp nhau ở Laserre. Cuộc thảo luận về rượu chỉ ngắn ngủi thôi. Eve lắng nghe bài thuyết trình chán phèo của ông Maurier với vẻ sốt ruột, rồi cắt ngang câu nói của ông ta. “Em mê anh quá, anh Alfred ạ”.

“Em nói rằng em mê anh quá”.

Ông nhắp một hớp rượu. “Một năm được mùa nho”. Ông vỗ nhẹ lên bàn tay của Eve, rồi tủm tỉm cười. “Bạn bè tốt thì đều mến nhau cả”.

“Em không nói về tình yêu bạn bè, Alfred ạ”.

Thế rồi ông bá tước nhìn vào mắt Eve, và biết ngay rằng thứ tình yêu mà nàng muốn nói là tình yêu gì rồi. Ông lo sợ rõ rệt. Cô gái này chỉ mới hai mươi mốt tuổi, mà ông thì đã quá tuổi trung niên rồi và là một người chồng hạnh phúc. Ông thực sự không hiểu được cái gì đã len lỏi vào đầu óc của các cô gái trẻ vào thời buổi này. Ông ngồi đối diện với nàng mà cảm thấy bối rối, không yên. Ông lắng nghe nàng nói, và càng thấy bứt rứt hơn nữa bởi vì cô gái ấy có lẽ là người đàn bà xinh đẹp nhất, hấp dẫn nhất ông chưa từng gặp. Nàng mặc một chiếc váy xếp nếp màu “beige” và một chiếc áo len xanh mềm làm lộ ra bộ ngực căng phồng. Nàng không đeo nịt ngực nên ông thấy rõ những cái núm trên nhũ bộ nàng nhô lên. Ông nhìn khuôn mặt trẻ ngây thơ mà không biết ăn nói làm sao. “Cô... cô chưa hề biết rõ tôi”.

“Có chứ, em vẫn mơ tưởng đến anh từ ngày em còn nhỏ. Em tưởng tượng đến một người đàn ông mặc bộ áo giáp bóng loáng, cao, đẹp trai, và...”.

“Nhưng tôi e rằng bộ áo giáp của tôi hơi bị rỉ sét. Tôi...”.

“Xin anh đừng có chế giễu em nữa”, Eve năn nỉ. “Khi em thấy anh ở bàn tiệc tối hôm qua, em nhìn anh, không thể rời mắt. Em không nghĩ đến chuyện gì khác nữa từ lúc ấy. Em đã không ngủ được. Em không thể gạt hình ảnh anh ra khỏi đầu óc em dù chỉ trong chốc lát”. Điều này cũng hầu như là đúng.

“Tôi... tôi không biết nói với cô thế nào nữa, Eve ạ. Tôi là một người chồng hạnh phúc. Tôi...”.

“Trời, em không thể nói em thèm muốn được như vợ anh biết chừng nào. Bà ấy là người may mắn nhất trên thế gian này. Không biết bà ấy có nhận thấy như vậy không, Alfred nhỉ”.

“Cố nhiên bà ấy nhận ra điều ấy. Tôi nói với bà luôn luôn như vậy”. Ông tủm tỉm cười với vẻ lo lắng, không biết làm thế nào để xoay sang vấn đề khác.

“Bà ấy có thực sự thích anh không? Bà ấy có biết rằng anh nhạy cảm như thế nào không? Bà ấy có biết lo lắng cho hạnh phúc của anh hay không? Nhưng em thì quan tâm đến các vấn đề ấy”.

Ông bá tước cảm thấy mỗi lúc mỗi thêm khó xử. Ông nói, “Cô rất xinh đẹp. Rồi một ngày kia cô sẽ gặp được một chàng hiệp sĩ trong chiếc áo giáp sáng loáng, không rỉ sét, rồi thì...”.

“Em đã tìm thấy chàng ấy rồi, và em muốn được ân ái với chàng”.

Ông bá tước nhìn xung quanh, sợ có ai nghe tiếng. “Tôi xin cô, Eve!”.

Nàng vươn người về phía trước.”Em chỉ yêu cầu có từng ấy. Kỉ niệm này sẽ tồn tại với em suốt cả cuộc đời”.

Ông bá tước nói một cách cương quyết, “Không thể thế được. Cô đang đặt tôi vào một tình thế hết sức khó xử. Những cô gái trẻ như cô không nên đưa ra những lời gạ gẫm như thế với người lạ mặt”.

Chậm rãi, đôi mắt Eve nhoà lệ. “nh nghĩ em như vậy sao? Em gạ gẫm hay sao? Em chỉ biết một người đàn ông duy nhất trên đời. Chúng em đã đính hôn và sắp sửa cưới nhau”. Nàng không cần phải chùi đi những giọt nước mắt. “Anh ấy rất tốt, hiền lành và yêu mến em. Sau đó anh ấy bị chết trong một tai nạn leo núi. Chính mắt em trông thấy, thật là kinh khủng quá”.

Bá tước Maurier đặt một bàn tay lên người nàng. “Tôi rất ân hận”.

“Anh làm em nhớ đến anh ấy. Khi em gặp anh lần đầu tiên, em tưởng như là Bill trở về với em. Nếu anh chỉ dành cho em một giờ thôi, em sẽ không bao giờ quấy rầy anh nũa. Anh sẽ không cần phải gặp em lại lần nữa. Em van anh, anh Alfred!”.

Ông bá tước nhìn Eve một hồi lâu, như cân nhắc phải giải quyết như thế nào.

Dù thế nào đi chăng nữa, ông cũng là một người Pháp.

Hai người ở cùng nhau suốt một buổi trưa ở một khách sạn nhỏ trên đường Sainte Anne. Trong tất cả các kinh nghiệm của ông trước khi ông lập gia đình, bá tước Maurier chưa hề bao giờ ăn nằm với ai giống như Eve. Nàng là một cơn gió lốc, một vị nữ thần xinh đẹp, một con quỷ sứ. Nàng biết quá nhiều. Đến cuối trưa hôm ấy, Bá tước Maurier hoàn toàn kiệt sức.

Trong khi hai người đang mặc quần áo, Eve nói, “Khi nào thì em có thể gặp lại anh, anh yêu quý?”

“Anh sẽ gọi điện thoại cho em”, Maurier nói.

Ông không dự tính gặp lại cô gái này nữa. Nàng có vẻ gì đó làm cho ông khiếp hãi – một cái gì xấu xa tội lỗi. Nàng là thứ mà người Mỹ gọi là “bad news” (tin xấu), nên ông không có ý định dính líu với nàng nhiều hơn nữa.

Câu chuyện này lẽ ra đến đó là chấm dứt, nếu hai người không bị bà Alicia Vanderlake trông thấy khi họ cùng nhau rời khỏi khách sạn. Bà Alicia Vanderlake là người đã từng làm việc trong một uỷ ban từ thiện chung với bà Kate Blackwell năm ngoái. Bà là một người bon chen, nên dịp này là một thứ thang trời giúp cho bà thăng tiến. Bà đã thấy các bức hình của ông bà bá tước Maurier trên mặt báo, và cũng nhìn thấy hình các cô cháu gái song sinh của bà Blackwell. Bà Vanderlake biết nhiệm vụ của bà nên đặt ở đâu rồi. Bà liền giở cuốn điện thoại riêng tìm số điện thoại của bà Blackwell.

Người quản gia trả lời điện thoại. “Bonjour!”.

“Tôi muốn nói chuyện với bà Blackwell”.

“Xin cho tôi biết ai đang gọi?”

“Bà Vanderlake. Đây là một vấn đề riêng”.

Một phút sau, bà Kate Blackwell ở máy điện thoại. “Ai đó?”

“Đây là Alicia Vanderlake, bà Blackwell ạ. Tôi chắc bà vẫn còn nhớ tôi. Chúng ta cùng làm việc trong cùng một uỷ ban vào năm ngoái”.

“Nếu bà muốn quyên tiền thì xin gọi...”

“Không, không”, bà Alicia Vanderlake vội nói. “Đây là vấn đề riêng tư về cô cháu gái của bà đấy”.

Chắc bà Kate sẽ mời bà ta đến dùng trà để hai người cúng bàn về vấn đề ấy, giữa đàn bà với nhau. Đó sẽ là bước đầu cho một tình bạn nồng thắm giữa hai người.

Bà Kate nói. “Có chuyện gì về nó vậy?”

Bà Vanderlake không có ý định bàn về chuyện này trên điện thoại nhưng giọng không có vẻ thân thiện lắm của bà Kate khiến cho bà ta không còn lựa chọn nào khác. “Vâng, tôi nghĩ rằng tôi có bổn phận nói cho bà biết rằng cách đây ít phút tôi thấy cô ấy lén lút rời khỏi một khách sạn với Bá tước Alfred Maurier. Rõ ràng đó là một cuộc hẹn hò bất chính”.

Giọng bà Kate lạnh như nước đá.” Tôi thấy điều này khó tin lắm. Cô cháu nào trong hai đứa cháu của tôi?”

Bà Vanderlake cười với vẻ không chắc chắn. “Tôi... tôi không biết. Không thể phân biệt được hai cháu gái của bà. Mà ai có thể phân biệt được phải thế không?”

“Cảm ơn bà đã cho biết tin này”. Kate đặt điện thoại xuống.

Bà đứng ngay tại chỗ, cố suy nghĩ về tin bà mới nghe được. Chỉ mới tối qua, họ dùng cơm tối với nhau. Bà Kate đã quen biết Alfred Maurier từ mười lăm năm nay, và những gì bà vừa nghe được hoàn toàn không phù hợp với tính tình của ông ta và không thể tưởng tượng được. Thế nhưng, đàn ông nào cũng dễ động lòng nếu Alexandra đã tìm cách để dụ dỗ ông Alfred vào giường ngủ thì...

Bà nhấc điện thoại lên, gọi tổng đài, Tôi muốn gọi điện thoại sang Thuỵ Sĩ, Trường Fernwood, ở Lausanne”.

Khi Eve trở về nhà xế trưa hôm ấy, nàng đỏ mặt vì thoả mãn, không phải vì nàng thấy vui thú về việc ân ái với Bá tước Maurier mà chính là vì nàng đã chiến thắng ông ta. Nếu mình có thể chiếm đoạt ông ta dễ dàng như thế thì mình có thể chiếm đoạt bất cứ ai. Mình sẽ làm chủ cả thế giới, Eve thầm nghĩ. Nàng bước vào thư viện thì thấy bà Kate đang ngồi ở đấy.

“Chào bà ạ. Ngày hôm nay bà có thấy vui không?”

Kate đứng nhìn đứa cháu nội duyên dáng. “Không vui lắm. Thế còn cháu?”

“Ồ, cháu đã mua sắm ít thứ. Không gặp được thứ gì cháu thích cả. Bà đã mua cho cháu đủ mọi thứ rồi. Bà lúc nào cũng...”

“Đóng cửa lại, Eve”.

Giọng nói của bà có vẻ như cảnh cáo. Eve đóng cánh cửa bằng gỗ sồi lại.

“Ngồi xuống”.

“Có chuyện gì không hay chăng thưa bà?”

“Cái ấy thì cháu nói cho bà nghe mới đúng. Bà đã dự tính mời Alfred Maurier lại đây, nhưng rồi bà quyết định tránh cho chúng ta tất cả sự nhục nhã ấy”.

Đầu óc Eve bắt đầu quay cuồng. Thật vô lí! Chẳng có ai biết được về chuyện nàng với Alfred Maurier. Nàng chỉ mới chia tay với ông ta một giờ trước đó.

“Cháu... cháu không hiểu được bà đang nói gì”.

“ Vậy thì để ta nói thẳng ra cho mà biết. Cháu ngủ với Alfred Maurier trưa hôm nay phải không?”

Những giọt nước mắt như vọt ra khỏi mắt Eve. “Cháu... cháu hi vọng rằng bà sẽ không bao giờ biết được những gì hắn đã làm với cháu, bởi vì hắn là bạn của bà”. Eve cố nói không vấp váp. “Thật kinh tởm quá. Hắn điện thoại cho cháu, mời cháu ăn cơm, phục rượu cho cháu say, rồi…”

“Câm mồm đi!” Giọng bà Kate như một con roi quất vào người. Mắt bà tràn ngập vẻ ghê tởm. “Mày thật đáng khinh bỉ”.

Bà Kate trải qua giờ phút đau đớn nhất trong đời bà, khi bà bắt đầu nhận ra được sự thật về đứa cháu gái. Bà vẫn còn nghe văng vẳng lời bà hiệu trưởng, “Thưa bà Blackwell, con gái nào thì cũng là con gái, vì vậy nếu chúng có một mối tình kín đáo thì đó không phải là vấn đề của tôi. Thế nhưng Eve nó ngủ bậy bạ một cách quá trâng tráo, cho nên vì lợi ích của nhà trường...”

Thế mà Eve lại trút tất cả tội lỗi lên đầu Alexandra.

Bà Kate nhớ lại các tai nạn đã xảy ra. Vụ Alexandra suýt chết cháy. Vụ Alexandra ngã từ vách núi, Alexandra bị hất ngã ra khỏi thuyền buồm có Eve ngồi trên ấy, suýt bị chết chìm. Bà còn nghe tiếng Eve kể lại vụ “hiếp dâm” do ông thầy dạy Anh văn: ông Parkinson nói ông muốn bàn luận với cháu về bài Anh văn. Ông yêu cầu cháu đến nhà ông vào trưa thứ bảy. Khi cháu đến đấy, ông ấy ở nhà một mình. Ông bảo ông muốn cho cháu xem cái gì đó trong buồng ngủ ông ấy. Theo ông lên cầu thang. Ông đè cháu xuống giường, rồi ông...

Bà nhớ đến chuyện xảy ra ở Briancrest, khi Eve bị buộc tội là bán cần sa, rồi tội lỗi ấy lại bị trút lên đầu Alexandra. Eve đã không trách cứ Alexandra, mà lại bênh vực cho nó. Đó là cái mánh khoé của Eve. Nó là một kẻ xấu xa, nhưng lại đóng vai trò một kẻ anh hùng. Trời, thật là xảo quyệt!

Lúc này, bà Kate nhìn chăm chú con quỷ sứ xinh đẹp với nét mặt thiên thần đang đứng trước mặt bà. Ta xây dựng tất cả các dự tính tương lai xung quanh ngươi. Chính ngươi sẽ là kẻ nắm quyền điều khiển Kruger-Brent một ngày nào đó. Chính ngươi là kẻ mà trước đây ta yêu quý, nâng niu. Bà nói: “Tao muốn mày rời khỏi ngôi nhà này. Tao không muốn nhìn mặt mày nữa”.

Mặt Eve tái hẳn lại.

“Mày là một con đĩ. Tao nghĩ tao cũng có thể chịu đựng được điều ấy. Nhưng mày lại lừa đảo, xảo quyệt, lại mắc phải cái bệnh dối trá. Tao không thể chịu đựng được cái tính như vậy”.

Tất cả mọi sự diễn ra quá nhanh. Eve nói với vẻ đau khổ, “Bà ạ nếu Alexandra đã nói với bà những điều dối trá về cháu thì...”.

“Alexandra không biết chút gì về chuyện này. Tao vừa nói chuyện rất lâu với bà Collins”.

“Chỉ có thế thôi sao?” Eve cố làm ra vẻ như vừa trút ra khỏi một gánh nặng, qua giọng nói. “Bà Collins ghét cháu vì...”.

Bà Kate đột nhiên tỏ vẻ chán ngán, mệt mỏi. “Cái lối nói ấy không còn hiệu quả gì nữa đâu, Eve ạ. Dẹp nó đi. Hết rồi. Tao đã cho mời ông luật sư đến, và sẽ tước quyền thừa kế của mày”.

Eve cảm thấy như thế giới sụp đổ xung quanh nàng. “Bà không thể làm như thế được. Như thế thì cháu sẽ sống bằng cách nào?”

“Mày sẽ được một khoản trợ cấp nhỏ. Từ nay trở đi, mày sẽ sống tự lập. Mày muốn làm gì thì làm”. Giọng bà Kate trở nên cứng rắn. “Nhưng nếu tao còn nghe hay đọc thấy một lời nào về những vụ tai tiếng của mày, nếu mày làm ô danh gia đình Blackwell bằng cách nào đó, thì tao sẽ ngưng luôn khoản trợ cấp ấy. Nghe rõ chưa?”

Eve nhìn vào mắt bà nội, và biết rằng lần này thì không có sự hoãn lại việc thi hành quyết định này. Hàng chục cái cớ để tự bênh vực vọt lên đến môi nàng nhưng đều tắt ngay đi ở đó.

Bà Kate đứng dậy, nói bằng một giọng run run, “Tao không biết điều này có một ý nghĩa gì đối với mày hay không, nhưng đối với tao, đó là một việc khó khăn nhất mà tao đã quyết định phải làm trong đời tao”.

Bà quay lưng lại, bước ra khỏi phòng, lưng bà cứng nhắc và thẳng băng.

Kate ngồi trong căn phòng tối tăm, tự hỏi vì sao mà mọi thứ đều diễn ra tệ hại đến như vậy.

Nếu David không chết vì tai nạn, và Tony được quen biết bố nó.....

Nếu Marianne còn sống...

NẾU. Một từ chỉ gồm có ba chữ cái để nói lên cái mơ ước hão huyền.

Tương lai làm bằng đất sét để có thể nặn ra ngày này qua ngày khác, nhưng qua khứ là nền đá cứng, không thể thay đổi hình dạng. Tất cả những người mình yêu đã phản bội mình. Tony, Marianne, Eve. Sarter đã nói rất đúng: “Địa ngục là những kẻ khác”. Bà tự hỏi không bao giờ nỗi đau đớn của bà mới tan đi được.

Nếu bà Kate cảm thấy nỗi đau đớn tràn ngập, thì Eve cảm thấy tràn ngập nỗi giận dữ. Tất cả những gì nàng làm là để vui hưởng một vài giờ ân ái, thế mà bà nội lại coi như nàng đã phạm một ác không thể diễn tả được! Thật là một con mụ độc ác xưa cổ! Không, không phải xưa cổ mà là “già nua”. Đúng vậy, bà đã suy yếu vì tuổi già. Eve sẽ tìm một luật sư tài giỏi và sẽ làm cho bản chúc thư mới của bà bị huỷ bỏ trước toà án. Cha nàng và bà nội nàng đều là những người mất trí. Không ai có quyền tước bỏ quyền thừa kế của nàng. Kruger-Brent là công ty của nàng. Đã bao nhiêu lần, bà nội tuyên bố rằng một ngày kia công ty ấy sẽ thuộc về nàng. Còn Alexandra nữa! Trong suốt thời gian này, Alexandra đã hãm hại nàng. Không biết nó đã thì thầm những gì để đầu độc các lỗ tai của bà nội. Hắn muốn chiếm lấy công ty làm của riêng. Điều kinh khủng nhất vào lúc này là hắn có lẽ sẽ chiếm đoạt được công ty ấy. Những gì vừa xảy ra trưa nay đã tệ hại lắm rồi, nhưng ý tưởng là Alexandra sẽ chiếm đoạt quyền kiểm soát công ty thì thật không làm sao chịu nổi. Mình không thể để cho chuyện ấy xảy ra. Mình sẽ tìm cách ngăn chặn lại. Nàng đóng các khoá trên va li lại, rồi tìm em gái.

Alexandra đang ngồi đọc sách trong vườn. Nàng ngẩng đầu lên khi Eve bước lại gần.

“Alexandra ạ chị quyết định trở lại New York”.

Alexandra nhìn chị với vẻ ngạc nhiên. “Bây giờ sao? Bà nội đang dự tính cho chúng mình đi du thuyền dọc bờ biển Dalmatian vào tuần sau kia mà”.

“Ai cần đi chơi dọc bờ biển? Chị đã suy nghĩ nhiều về chuyện này rồi. Bây giờ đã đến lúc chị phải có riêng một căn hộ rất đẹp để ở, và nếu em tốt với chị, chị sẽ cho em thỉnh thoảng ở lại đêm tại đó”. Nói như thế là đúng, Eve thầm nghĩ. Thân mật, nhưng không bộc lộ tình cảm quá nhiều. Đừng có để cho nó biết mình đã rõ được ý định của nó.

Alexandra nhìn chị nó chằm chằm với vẻ lo lắng. “Thế bà nội đã biết chưa?”

“Chị đã nói với bà nội trưa nay. Dĩ nhiên là bà không hài lòng nhưng bà hiểu. Chị muốn có một việc làm, nhung bà cứ nhất thiết đòi tặng chị một khoản trợ cấp”.

Alexandra hỏi, “Chị có muốn em cùng đi với chị không?”.

Mẹ kiếp, cái con đàn bà hai mặt này! Thoạt tiên, nó làm áp lực buộc nàng phải ra khỏi nhà, bây giờ nó lại vờ muốn đi với nàng. Được rồi, họ không thể vứt bỏ Eve này dẽ dàng như vậy đâu. Mình sẽ tỏ rõ cho họ biết. Nàng sẽ có một căn hộ của riêng mình nàng sẽ tìm một nhà trang trí tài giỏi để làm công việc này – rồi nàng sẽ được hoàn toàn tự do đi đi về về tuỳ thích. Nàng sẽ mời bạn trai đến phòng nàng, dụ họ ngủ đêm tại đó. Nàng sẽ được tự do thực sự lần đầu tiên trong đời ý nghĩ này khiến lòng nàng cảm thấy phơi phới.

Váo lúc này nàng nói với Alexandra, “Em nói như thế là rất tử tế, Alexandra ạ, nhưng chị muốn ở riêng một mình một thời gian đã”.

Alexandra nhìn chị, cảm thấy một sự mất mát sâu sắc. Đây là lần đầu tiên hai chị em phải xa nhau. Nàng nói, “Vậy thì chúng ta sẽ gặp nhau luôn nhé?”.

“Dĩ nhiên là như vậy”, Eve hứa,”Gặp nhau nhiều hơn là em nghĩ đấy”.