Tay Chơi Bá Đạo

Chương 17: Ván bài




Dịch: Niệm Di

Khi mở mắt ra lần nữa, Lý Ngang thấy mình đang ngồi xếp bằng trên sàn của một ngôi nhà trông khá giống ngôi đình làng quê. Hắn đang cầm một bộ bài Poker trong tay, ngồi trước mặt là ba người dân làng ăn mặc khá giản dị.

Đồng thời, thông tin liên quan đến nhiệm vụ cũng bắt đầu xuất hiện trong tâm trí.

Theo mô tả của Hệ thống, nhiệm vụ kịch bản sẽ đưa người chơi vào một khung thời gian và không gian độc lập. Tại thời không ấy, người chơi cần phải đóng vai một nhân vật nào đó để hoàn thành nhiệm vụ do Hệ thống đưa ra.

Trong quá trình này, người chơi có thể mặc trang bị, sử dụng vật phẩm và giải phóng sức mạnh siêu nhiên của mình. Hầu hết những hành vi kỳ quái sẽ KHÔNG khiến người dân bản địa "hoang mang." Tất nhiên, nếu bản thân người chơi quá lạm dụng, cũng sẽ có rủi ro phát sinh.

Trong nhiệm vụ hiện tại, Lý Ngang đóng vai một dân làng trẻ tuổi tại thôn Ẩn Sơn, tên là Phùng Thiết Chủy.

Thôn Ẩn Sơn nằm sâu trong khu vực miền núi. Địa phương này rất xa xôi, nghèo nàn, lạc hậu, và cô lập hoàn toàn.Dù thế giới bên ngoài có phát triển nhanh chóng và khoa học công nghệ tiến bộ vượt bậc, thôn Ẩn Sơn vẫn giữ nguyên vẻ im ắng, vắng lặng vốn có của nó. Mãi cho đến khi con đường ra ngoài núi được trải nhựa, cuối cùng thì dòng lũ tin tức của thế giới phồn hoa bên ngoài đã phá bỏ cái chướng ngại này, mang lại một chút sức sống cho ngôi làng miền núi.Nhưng trong ký ức của một số người trung niên và cao tuổi, sự sợ hãi trước nạn đói vẫn còn hiện ra rõ rệt, chân thực như có thể chạm vào.

Nội dung cốt truyện mà Hệ thống cung cấp chỉ có chừng ấy. Lý Ngang nhìn thoáng qua ngôi đình làng trước mặt.

Không gian bên trong của căn nhà này khá rộng. Mái đình hình tam giác, được tạo nên từ những khúc gỗ tròn. Nơi đây cao hai tầng, nền nhà được lát gạch bê tông.

Xung quanh là những bức tường xám xịt nứt nẻ và những chiếc ghế gỗ thủ công lốm đốm các vết sơn chất thành đống ở hai bên sảnh đường lớn.

Có thể suy ra, ngôi đình làng này có lịch sử ít nhất từ 40 đến 50 năm tuổi.

Ở cái thời còn tồn tại mô thức sinh hoạt công xã, đình làng lớn như này thường được sử dụng để các đội sản xuất họp hành và thực hiện xây dựng công xã.

Sau khi hình thức công xã không còn phù hợp với sự phát triển của xã hội, công suất sử dụng của đình làng cũng giảm hẳn. Hiện giờ, nó được dùng làm nơi để tranh cử chức vụ bí thư chi bộ thôn, hoặc tổ chức các buổi diễn cho các đoàn sân khấu, hoặc... Cũng giống như bây giờ, nó được dùng để làm nhà xác...

Bên trái đại sảnh của ngôi đình làng này có dòng chữ "sùng học hướng thiện", bên phải viết "cụ thể, đáng tin". Ở giữa là một bục cao gần bằng tầm vóc của một người, trên đó đặt một cỗ quan tài bằng gỗ có màu xám đen.

Lúc này, trời đã tối. Cổng ngôi đình làng đang để mở, có thể nhìn thấy những vì sao trên bầu trời đêm.

Làn gió đêm se lạnh từ ngoài cổng thổi vào, làm lay động ngọn đèn sợi đốt treo trên mái vòm của ngôi đình. Ánh sáng và bóng tối xen lẫn vào nhau, soi bóng chiếc quan tài màu xám đang nằm yên tại ấy.

Bốn người dân làng, trong đó có Lý Ngang, ngồi xếp bằng trên sàn nhà bên cửa đình, lót vài tờ báo cũ dưới mông. Cả nhóm đang quây quần bên một ván bài Poker được lót bằng giấy báo ở chính giữa bốn người.

"Hai con 10!"

"Hai con J!"

"Ông đây có hai con K nè!"

Ván bài được diễn ra trong bầu không khí buồn tẻ. Bốn người chơi bài không phải để giải trí, mà để giết thời gian trong cái đêm bầu bạn cùng chiếc quan tài cô độc này.

Dân làng A, ngồi đối diện với Lý Ngang, thản nhiên nói: "Thằng chó Phùng Thiết Căn. Bà già nó chết, vậy mà chúng ta lại phải ngồi đây gác xác? Trong khi bản thân nó chạy lên thị trấn với vợ à?"

Người dân làng B mở lời: "Đừng nói vậy. Nó đi thị trấn để làm giấy chứng tử mà."

"Làm giấy con miee nó!" Dân làng A chế nhạo: “Mặt mũi nào mà làm? Chẳng phải mẹ nó chết là do nó hại sao?"

Nghe câu này, sắc mặt của người B người C biến đổi ngay lập tức. Họ nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài nằm sâu trong ngôi đình làng, thì thầm: "Đừng nói nhảm!"

"Nói nhảm gì? Tao nói sai à?" Người A hờ hững kể: "Khi còn bé, có thể nói là nó được mẹ chăm sóc đến từng lúc đi tiểu hay đi ị. Thậm chí, ở thời điểm mà cả làng đều phải gặm cả vỏ cây để sống, thì nó cũng chưa từng biết cảm giác đói bụng là gì.

Nhưng kết quả thì sao? Từ khi cưới con nhỏ đó, nó dám xây một ngôi nhà kiểu Tây luôn, mà méo chịu bỏ tiền ra trị bệnh cho mẹ.

Bệnh ung thư thì sao? Nếu trị không hết, có thể dẫn mẹ về nhà chăm sóc mà. Thế nhưng, vợ chồng thằng nhãi Phùng Thiết Căn ấy ngại khó, ngại khổ khi chăm sóc mẹ bệnh, vậy là nhốt mẹ mình bên trong chuồng bò sau nhà, còn khóa kín cửa chuồng lại nữa.

Tao méo hiểu tại sao nó lại độc ác đến như vậy luôn ớ? Mẹ nó bị nhốt trong chuồng bò, không ai chăm sóc, không được ăn uống gì. Đừng có hỏi tao tại sao bà ấy chết nha, là chết đói đấy!

Khi mọi người mang xác ra khỏi chuồng bò, trong miệng bà ấy vẫn còn nguyên một mảng vỏ cây bông lớn và một vỏ nhựa của túi gia vị trong các gói mì ăn liền chưa tiêu trong dạ dày! Bà ấy đâu còn răng, và đói đến mức phải ăn luôn vỏ nhựa gói gia vị chứ không thể xé nó ra!"

Nói đến đây, người A run lên vì tức giận trong khi người B và C cũng cúi gằm mặt, không nói nên lời.

Hành vi của Phùng Thiết Căn tất nhiên sẽ bị đóng đinh vào cây cột xấu hổ, luôn bị dân làng thôn Ẩn Sơn chỉ chỉ chỏ chỏ. Nhưng đối với kẻ cặn bã, mặt mũi của nó rất là dày.

Lý Ngang quay lưng lại với quan tài. Theo mô tả của nhiệm vụ, cương thi cần được tiêu diệt có lẽ chính là bà cụ nằm trong quan tài bị chính con trai mình bỏ đói kia.

Nhưng nhiệm vụ cũng nói rằng, thứ bị tiêu diệt phải là "cương thi" chứ không phải "tử thi.". Điều đó có nghĩa là hắn phải đợi cho đến khi xác chết sống lại để đáp ứng đúng với điều kiện của nhiệm vụ. Nếu Lý Ngang ra tay quá sớm, tình huống này có thể kích hoạt đến hiện tượng xác chết sống dậy quá sớm, hoặc thậm chí... là một tình huống nào đó bết bát hơn.

Trong mắt những người dân làng A, B và C, Lý Ngang, người đóng vai một dân làng bình thường, chỉ mặc quần áo kiểu người miền quê. Nhưng thực tế, hắn đã tự vũ trang đầy đủ đến tận răng, và có thể thực hiện tác chiến bất cứ lúc nào.

Cuộc tranh cãi vừa rồi khiến cả ngôi đình làng vốn đã im lặng lại càng nặng nề hơn. Bốn người được ngôi làng chỉ định để gác đêm, giờ chỉ biết chơi bài hết vòng này đến vòng khác.

Đột nhiên, có một tiếng "cạch" với âm lượng rất nhỏ chợt vang lên giữa ngôi đình làng, hòa cùng tiếng lá rơi xào xạt trong gió đêm bên ngoài.

Người A ngồi đối diện với Lý Ngang đang cầm hai lá bài poker, chuẩn bị đánh xuống, nhưng đột nhiên tái hẳn mặt mày. Gã cầm lá bài nhưng khẽ run giữa khoảnh khắc hạ tay xuống, trong mắt ngập tràn hoảng sợ.

Trong tầm mắt mình, gã nhận ra nắp quan tài bên trong ngôi đình đang từ từ mở ra. Một cánh tay gầy guộc cùng hàng lông dài trắng xám đang chậm rãi thò ra từ bên trong ván gỗ, nắm lấy nắp quan tài.

Ván quan tài làm bằng gỗ khá nặng, nhưng nó lạy nhẹ tựa lông hồng dưới cánh tay ấy.

Cánh tay phủ lông trắng trông khá cứng nhắc nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ, nhấc nắp quan tài sang một bên, đỡ xuống mặt đất. Không có bất kỳ âm thanh nào phát ra trong suốt quá trình ấy, khung cảnh im lặng đến đáng sợ.

Tựa như cảm giác có một luồng điện chạy dọc sống lưng, gã nấc nghẹn từ cổ họng, căng mắt ra để nhìn về phía trước.

Xác bà cụ đã ngả màu đen từ từ "dựng đứng" lên trong quan tài, trông như một chiếc đũa gãy vậy.

Thân thể bà phủ đầy một lớp lông dài màu trắng. Cái xác này mở rộng hai hốc mắt khô quắt lên, nhìn chằm chằm bốn người đang đánh bài trước mặt.

Người A như bị điện giật, làm rơi mấy lá bài trên tay, nói lắp bắp: “Tao… tao đi vệ sinh xíu nha, bọn mày tới bài chưa?

“Ra ngoài làm gì?Lạnh bỏ mẹ ra. Kiếm cái xô rồi xử trong đó luôn.” Tên B khó hiểu nói. Từ vị trí của gã, đúng thật không thể nhìn thấy cái xác đã đứng dậy.

"Tao sợ bóng tối! Tụi bây đi chung với tao nhé!" Người A hét nhỏ.

Thằng C bĩu môi, "Méo!! Mày tự mà đi."

Gã A nghiến răng, xoay người chạy ra khỏi ngôi đình làng, vọt thẳng về phía có ánh đèn nhấp nháy trong thôn.