"Tôi biết em ở đâu, tôi vẫn luôn biết."
Tim Linne khẽ run lên. Câu nói ấy không hề trả lời vấn đề của cậu, nhưng trực giác nói cho cậu rằng không nên hỏi kỹ hơn. Nếu tiếp tục hỏi, đó không phải là đáp án cậu muốn nghe.
Thái độ của Reto với cậu rất kỳ lạ, cứng rắn và mờ ám. Hắn rộng rãi thừa nhận mình "ưng ý" Linne - một "khẩu súng tốt", lại tiêu tốn tâm tư chỉ để sắp đặt một chiếc bẫy để bắt Linne, bắt về rồi lại không hề đối xử với cậu như một tù binh. Linne hưởng thụ những bữa ăn cao cấp, nằm giường ngủ thoải mái và được binh sĩ quân chính phủ Bosnia-Herzegovina phục vụ bên mình, thậm chí còn nhận được sự điều trị tận tình. Thay vì nói Reto nhốt tù binh, chẳng thà nói hắn đang nuôi thú cưng, chỉ là con thú cưng này hơi nguy hiểm, trước khi thuần phục thành công thì phải đề phòng nó sẽ cắn người.
Cho dù Reto có cứng rắn và ngạo mạn đến đâu thì phần lớn chỉ thể hiện trên lời nói. Nhưng Linne không phải một cô bé 10 tuổi, nhìn người phải nhìn hành vi chứ không phải lời nói, chuyện này cậu vẫn có thể hiểu được. Trước đây cậu vẫn cho rằng, thái độ của Reto xuất phát từ công việc. Nếu Reto muốn lợi dụng cậu thì không thể ngược đãi cậu. Nhưng thái độ hiện tại của hắn khiến cậu hoài nghi, liệu còn trộn lẫn nguyên nhân khác hay không.
Cậu mang theo những suy nghĩ ngổn ngang trở về phòng dưới sự giúp đỡ của Valter. Valter nhận ra tâm trạng cậu không tốt lắm: "Anh muốn uống sữa không? Uống vào dễ ngủ. Thượng tá đã dặn dò, nếu anh muốn tắm thì cũng có thể chuẩn bị ngay."
Còn được tắm rửa? Linne nhướn mày: "Có nước nóng không?"
Valter tưởng cậu khách sáo: "Đun nước mất một thời gian ngắn, có điều vừa lúc thượng tá cũng muốn tắm nên đun luôn một thể. Thượng tá nói nhất định phải đảm bảo anh cảm thấy dễ chịu, trừ việc không được cởi còng tay thì những chuyện khác đều cố gắng làm theo ý anh." Cậu chàng tưởng Reto làm vậy là để thuyết phục Linne đầu hàng: "Thượng tá rất coi trọng anh, muốn anh gia nhập đội ngũ của bọn tôi. Chỉ cần anh đồng ý với ngài ấy, ngài ấy sẽ không bạc đãi anh."
Linne muốn nói, thượng tá của các cậu không hề muốn tôi đầu hàng. Ngẫm lại, điều đó chẳng phải chứng tỏ thái độ của Reto càng quái đản hơn? Cậu đành bực bội nuốt lời muốn nói vào bụng.
Có điều tắm rửa là một cơ hội tốt.
Linne nhanh trí: "Bị còng tay thì tắm thế nào?"
Valter đáp: "Tôi giúp anh."
Linne giả vờ đồng ý: "Vậy tắm thôi, đừng để ai khác đi vào là được."
Valter tưởng Linne thích riêng tư nên không muốn gặp người khác, không nghĩ gì nhiều mà đi chuẩn bị nước tắm. Nước tắm đun ngay lúc ấy --- Sarajevo thường xuyên cắt nước cắt điện, nếu muốn đun nước thì phải dùng than tổ ong, than đá luôn luôn bị cắt nguồn cung, cho nên tắm rửa bây giờ là một việc xa xỉ.
Sau khi đuổi hết binh sĩ khác đi, Valter giúp Linne xuống khỏi xe lăn, để có thể cởi quần áo, hai tay Linne không thể còng chung một chỗ mà một tay còng ở đầu giường, tay kia thì thả ra. Chân trái cậu bó thạch cao rất nặng nề, phải dựa vào đầu giường đứng một chân, để Valter lấy khăn ướt lau người cho mình. Nước nóng hun cho làn da trở nên ấm áp dễ chịu, Linne ngáp một cái, nổi hứng tán gẫu: "Cậu theo Reto bao lâu rồi?"
Valter trả lời: "Hai năm, vệ binh tiền nhiệm hy sinh lúc làm nhiệm vụ nên tôi được bổ sung vào."
"Nhìn hắn có vẻ khá dễ tính, chắc là không khó phục vụ nhỉ."
"Ngài ấy chỉ thoạt nhìn khách khí thôi, lúc nổi giận đáng sợ lắm, luôn nghĩ ra những cách quái đản để tra tấn người khác. Hơn nữa anh sẽ không biết vì sao ngài ấy tự dưng nổi giận, cho nên bọn tôi rất sợ ngài ấy. Nói thế nào đây? Có lẽ là do oai nghiêm đi."
Linne cười nhạo. Một tên "thượng tá giả" chưa từng ra chiến trường, oai nghiêm cái gì.
Cậu duỗi tay bảo Valter: "Lau cả chỗ này đi."
Valter đứng bên cạnh Linne, nâng tay Linne để lau khô bọt nước dưới cánh tay. Tư thế này khiến cậu chàng phải cúi thấp đầu, nửa thân trên khom xuống, cánh tay Linne gần như vòng qua đầu cậu lính trẻ, vừa lúc chặn tầm mắt.
Linne điều chỉnh tư thế đứng, nhảy một chân lùi về phía sau, tiếng thạch cao đụng phải thùng nước nóng phát ra âm thanh bức bối. Cậu lính trẻ vô thức liếc nhìn thùng nước, nhưng chính vì cái liếc mắt ấy mà Linne đã lật kèo.
Cậu lính chỉ thấy đầu ngón tay trống không, chiếc khăn ướt kia bị rút đi thế nào, cậu chàng cũng chẳng rõ, tầm mắt lộn ngược 180 độ theo thân thể, tới lúc sực tỉnh ra thì khăn mặt đã siết trên cổ!
Nước trong thùng sánh ra đất phát ra âm thanh nặng nề, tay bắn tỉa đứng phía sau cậu lính, dùng một tay kéo một đầu chiếc khăn ướt, đầu kia dùng răng cắn chặt để siết cổ Valter, bên chân bó thạch cao đá mạnh vào đầu gối Valter, chân cậu lính mềm nhũn rồi quỳ rạp xuống đất, khăn càng siết chặt, sắc mặt cậu chàng càng đỏ lên.
Hai tay cậu lính trẻ tóm lấy khăn mặt cố gắng hít thở, cậu chàng giãy lên dữ dội, mở to đôi mắt với vẻ mặt không thể tin nổi. Linne cười khẩy. Cho dù chỉ có một tay, cậu cũng không bao giờ thua một tân binh. Linne dùng hết sức cắn chiếc khăn, gần như muốn bứt luôn cả hàm răng ra, Valter duỗi chân muốn đứng lên nhưng trên đất toàn nước văng tung tóe, trơn đến mức cậu chàng không thể gượng dậy.
Hai người giằng co gần ba mươi giây, Valter dần không giãy giụa nữa, Linne vẫn không dám lơi lỏng, cho đến khi cậu lính trẻ buông thõng người ngã xụi lơ trên đất, Linne mới thở dốc nhổ cái khăn mặt ra, ngồi xổm xuống tìm chìa khóa còng tay trên người cậu lính.
Cậu cởi còng tay, lấy thêm một con dao găm trên người cậu lính cần vụ, sau đó nhanh chóng đổi quân phục. Cậu cố ý kéo vành mũ xuống thật thấp, đi ra cửa rồi hé một khe nhỏ, kéo thùng nước ra đặt ở đó, dùng giọng địa phương Bosnia dặn dò vệ binh: "Lấy thêm nước đến đây, nhanh lên!"
Vệ binh mang thùng nước đi, cậu mau chóng trốn ra cửa, dựa theo trí nhớ mà rẽ trái ra cuối hành lang, thành công tìm được cầu thang, cửa sổ chỗ đó không có che chắn, Linne quyết định trèo luôn ra ngoài.
Bên ngoài là màn đêm tăm tối đến nghẹt thở. Linne cúi người ngồi xổm trên vách tường của một tòa nhà ba tầng, nhẹ nhàng như động vật họ mèo, không hề phát ra âm thanh. Cậu vừa cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong, phân tích xem đã có người phát hiện cậu biến mất hay chưa, vừa men theo bờ tường đi ra. Rất nhanh, cậu tìm được ống dẫn nước gắn trên vách tường, thế là ôm ống nước trượt xuống mặt đất.
Chân vừa chạm đất, cậu đã chạy thục mạng bằng tốc độ nhanh nhất để ra đường, ngăn lại một chiếc taxi. Quân cảnh ở sân bay cũng rất nhiều, cậu bảo taxi dừng ở nơi cách một con phố mới tới lối vào sân bay, sau đó xuống xe gọi điện thoại ở trạm công cộng.
Thư ký của văn phòng Baleramović nhận được cuộc gọi này: "Xin chào."
"Tôi là Linne Lev." Linne vẫn còn thở hồng hộc, "Báo với thượng tướng rằng Linne Lev tìm ông ta, bảo ông ta nghe điện thoại!"
Thư ký chuyển tiếp cuộc gọi, giọng nói của Baleramović rất sốt sắng: "Linne, chúa ơi, cậu ở đâu thế? Tôi tìm cậu khắp mọi nơi!"
Linne hạ giọng: "Tôi trốn ra từ tay quân chính phủ Bosnia–Herzegovina. Bây giờ tôi vẫn ở Sarajevo, ông cho người đến đón tôi đi."
Baleramović đồng ý ngay lập tức: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, Roman đâu? Có đi theo cậu không?"
Linne im lặng hai giây: "Tôi...cũng không biết. Có lẽ bị bọn chúng giam giữ rồi."
"Đám tín đồ Hồi giáo đáng chết đó! Ta phải đưa chúng xuống địa ngục!"
"Chuyện đó để sau, bây giờ tôi cần giấy tờ chứng minh thân phận, tiền và một chiếc máy bay, mau để tôi rời Sarajevo đi."
"Đương nhiên, bây giờ cậu là quan trọng nhất. Ta sẽ sắp xếp người. Cho ta vị trí cụ thể của cậu."
"Sân bay Sarajevo, trạm điện thoại số 1 đầu phố."
"Cậu cứ ở đó đừng đi đâu cả, người của chúng ta sẽ tới ngay! Đứng tại chỗ, đừng cử động!"
Linne ra lệnh: "Ông tự sắp xếp, đừng bảo cấp dưới làm."
Thượng tướng lập tức hiểu ra có gián điệp bên cạnh mình: "Yên tâm đi, ta hiểu cậu lo lắng cái gì."
Lúc này đã là rạng sáng, Reto vẫn chưa ngủ. Hắn luôn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, đúng 11 giờ 30 sẽ đi ngủ, rất ít khi bị mất ngủ. Nhưng đêm nay không hiểu sao hắn cảm thấy rất bất an và bực dọc, một lúc lâu sau, thượng tá rời giường rót cho mình một ly rượu, đột nhiên gọi thư ký vào---
"Đi sắp xếp một chút, chôn cất cậu quan sát viên Serbia kia đi." Ý hắn là Roman.
Thư ký thậm giật mình: "E là phải làm trong im lặng, nếu đồn ra sẽ bất lợi cho ngài."
Reto cười: "Chết rồi còn thế nào được nữa? Mua ít hoa tươi, tìm một tư tế tới, tổ chức theo tục lệ Chính thống giáo của họ." Chưa hết, hắn còn bồi thêm một câu: "Đều là quân nhân hy sinh cho đất nước, đáng được tôn trọng."
Thư ký đồng tình: "Cậu Lev bảo ngài làm như vậy phải không?"
"Ừm. Ông làm nhanh lên, để thối rữa ra đấy không đẹp đâu."
"Rõ." Thư ký không nhịn được chêm một cậu: "Ngài đúng là quan tâm tới cậu Lev."
Reto không trả lời, im lặng nhấp một hớp rượu. Thư ký là một ông già đã phục vụ hắn nhiều năm, ông tự nhận là đã rất hiểu diễn xuất của bị "quan chức" này, nhưng lần này vẫn không khỏi khó hiểu: "Thực ra không cần tốn công đến vậy. Nếu ngài thực sự thích cậu ấy, chỉ cần báo lên bộ chỉ huy một tiếng rằng cậu ấy đã chết ngoài ý muốn, sau đó ngài đưa cậu ấy về dinh thự, ngài muốn chơi thế nào thì chơi..."
Nghe tới đấy, Reto buông ly rượu xuống, đế ly chạm xuống ô cửa sổ phát ra tiếng "cạch" thật nhẹ.
Thư ký giật nảy người, biết mình nói sai: "Tôi cũng chỉ sợ ngài vất vả..."
Ánh mắt của thượng tá vừa nặng nề vừa bực bội, khóe miệng lại tươi cười: "Đừng tùy tiện phỏng đoán suy nghĩ của tôi, Reković."
Lòng bàn tay ông lão thư ký toát mồ hôi lạnh: "Xin lỗi ngài."
"Cứ làm theo ý tôi, chuyện khác đừng hỏi nhiều." Thượng tá ra lệnh.
Thư ký thầm thở phào, thầm nhủ hôm nay tâm trạng thượng tá không tồi nên mới không trừng phạt. Lúc này, tiếng đập cửa dồn dập vọng vào từ bên ngoài. Mí mắt ông lão giật một cái, tim vừa thả lỏng bây giờ lại treo ngược lên.
Binh sĩ tiến vào báo cáo, thoạt nhìn như sắp khóc: "Thượng tá, chạy rồi."
Sắc mặt Reto tái đi, không nói lời nào, chỉ choàng thêm áo ngủ đi dép lê ra cửa. Thư ký đuổi theo phía sau: "Thượng tá! Thượng tá! Ngài mặc áo choàng vào đã! Buổi tối lạnh lắm!"
Nhiệt độ ngoài trời đã xuống -20 độ C, thùng nước trong phòng kín mít mà còn gần như đóng băng. Bác sĩ sơ cứu cho Valter đang ngã trên mặt đất, hai tên lính khác thì hợp sức nâng cậu chàng lên cáng.
"Chuyện gì xảy ra?" Reto hỏi.
Tên lính căng thẳng tới mức trán đổ mồ hôi: "Hắn ta...hắn ta mặc quân phục của Valter rồi bảo tôi đi lấy thêm nước, sau đó nhân cơ hội lẻn ra ngoài. Tôi đi múc nước về thì phát hiện ra bên trong không còn ai, thế là mở cửa đi vào. Sau đó thấy Valter đã không còn thở nữa."
"Bị thương ở đâu?" Reto hỏi bác sĩ: "Còn cứu được thì mau lên."
Bác sĩ đáp: "Thoạt nhìn giống như bị siết cổ, mạch còn đập, hẳn là vẫn cứu được."
Reto nhìn khăn mặt trên đất và chìa khóa còng tay, đại khái cũng hiểu được. Hắn nhìn chằm chằm tên lính phạm sai lầm: "Ngày mai cậu đến bộ tuần tra biên phòng báo danh đi, không cần tới đây nữa."
Sắc mặt tên lính trắng bệch, không dám cãi lời: "Rõ."
Thư ký thấy tình hình không ổn, choàng áo cho thượng tá trước rồi sai người rót cà phê nóng, vội vã bảo tạp vụ dọn dẹp, lúc này mới dám an ủi: "Ngài đừng nóng vội, nhất định sẽ tìm được. Sarajevo chỉ lớn nhường ấy, đều là người của chúng ta, cậu ấy không chạy được đâu."
"Phái người phong tỏa nhà ga, bến xe, sân bay và tất cả các tuyến đường giao thông chủ chốt nối ra bên ngoài, tra xét từng người một ở Sarajevo. Kiểm tra từng ngóc ngách ở phụ cận sân bay và ga tàu! Không có lệnh khám xét thì bây giờ tôi phê duyệt!" Reto nhanh chóng bình tĩnh lại: "Còn nữa, em ấy nhất định sẽ liên hệ với Quân đội Nhân dân và Baleramović, theo dõi sát sao người của Baleramović, xem bọn chúng định làm gì."
"Rõ." Thư ký nhận lệnh, vừa định đi thì Reto gọi lại: "Ngài còn dặn dò gì sao?"
Reto cân nhắc: "Tất cả mọi người đều không được hé miệng về tối nay, trừ ông, tôi, bác sĩ và tên lính gác kia, không được để ai biết rằng em ấy đã chạy. Sắp xếp cho tôi một buổi hẹn với ban Công tác Mặt trận Thống nhất vào ngày mai, thông báo rằng Linne đã đồng ý đầu hàng, ngày mai tôi sẽ nói tình huống cụ thể. Hẹn xong thì lên lịch trình ngay lập tức, chuẩn bị hết những báo cáo với tài liệu cần thiết đi."
Thư ký chưa hiểu ra vấn đề: "Chuyện đầu hàng liệu có lo xa quá không..."
Reto lạnh lùng nói: "Ông cho rằng Quân đội Nhân dân không theo dõi chúng ta? Nếu Baleramović biết chúng ta chiêu hàng Linne, ông đoán ông ta sẽ làm gì?"
Thư ký ngộ ra. Lúc này có lẽ Linne đã liên hệ với Quân đội Nhân dân rồi, nếu Baleramović cho người đón Linne về Serbia thì công sức của Reto đổ sông đổ biển. Nhưng nếu lúc này có tin tức Linne đã đầu hàng, Baleramović chắc chắn sẽ nghi ngờ, phải chăng Linne đã phản bội Quân đội Nhân dân. Cậu bị bắt ba ngày, không ai biết cậu ở đâu, đã trải qua điều gì, đột nhiên lại xuất hiện một cách hoàn hảo, liệu Linne đã trở thành gián điệp của quân chính phủ Bosnia–Herzegovina? Nếu đón cậu về Serbia có gây khó khăn cho Quân đội Nhân dân không? Cậu sẽ khiến cho sự nghiệp của Baleramović đi tong chứ?
Nếu thư ký là Baleramović, ông thà rằng hiểu lầm Linne chứ nhất định không dễ dàng đón cậu về Serbia. Nhiệm vụ ám sát thất bại khiến Quân đội Nhân dân xấu mặt, cho dù khả năng Linne là gián điệp chỉ có một phần vạn, vị thượng tướng kia cũng không dám liều. Chỉ cần ông ta không đón Linne trở về, cậu lính bắn tỉa Serbia kia sẽ chẳng còn nơi nào để đi.
Đây mới là cách chính xác nhất để ngăn Linne rời khỏi Sarajevo.
Thư ký chỉ lo lắng liệu việc này có mang đến phiền toái cho Reto hay không: "Ngài cân nhắc thêm chút nữa đi, lỡ như..."
Thượng tá trẻ tuổi quát lên đầy khí thế: "Cứ làm theo cách tôi nói. Xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!"
- ---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu mỹ nhân chạy rồi, thượng tá tức giận rồi.