Lục Thần mang cho tôi một đôi dép.
Màu hồng.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Tôi cảm thấy hiếu kỳ, nhưng không có can đảm để hỏi.
Anh đi ra ban công để gọi điện thoại, nói chuyện xong thì quay trở lại phòng khách, trên tay còn cầm theo một cái áo choàng tắm và một cái áo phông.
"Em đi tắm trước đi. Bình thường ở đây chỉ có một người nấu cơm, từ ngày mai anh sẽ để cô ấy ở nhà, tiện chăm sóc em."
"Còn anh thì sao?" Tôi sợ anh sẽ bỏ tôi một mình ở lại căn nhà này, mỗi ngày đến công ty là sẽ không về nữa.
Khóe miệng anh nhếch lên, rất nhanh lại hạ xuống: "Anh cũng thế. Vậy nên chúng ta phải tìm một thời điểm thích hợp để tái hôn mới được."
31.
Tôi biết anh ấy vẫn còn giận tôi.
Đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ tức giận thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-30-31.html.]
Một người phụ nữ dối trá từ lúc yêu cho đến khi kết hôn trở thành vợ của anh.
Ngay cả bố mẹ tôi trong tiệc cưới cũng giả vờ như vậy.
Anh có thể đừng giận tôi nữa được không?
Nhưng tôi cũng không muốn.
Tôi không muốn nói dối.
Nhưng tôi lại không thể không n ói d ối.
Cho đến khi hết lời n ói d ối này cùng những lời n ói d ối khác dệt lên thành một giấc mơ đẹp.
Nhưng cho đến cuối cùng, giấc mơ ấy đã tan vỡ chỉ bằng một cái chạm tay.