Kể cả lần Tần Cương nói nhìn thấy bố mẹ tôi lái xe đến trường học tìm tôi, chính bôa tôi là người yêu cầu tôi gửi tiền về nhà, tôi nói không có tiền, bố chỉ cười:
"Mẹ mày nói mày là một con sói mắt trắng, đúng là thế mà."
Sau đó ông ấy rời đi.
Ngày hôm đó, tôi đã trốn trong phòng tắm của ký túc xá, khóc rất lâu.
Tôi cảm thấy mình như người ngoài hành tinh, nếu không thì tại sao họ lại căm ghét tôi như vậy?
Chính vì thế, Lục Thần giống như một vị thần cứu rỗi cuộc đời tôi.
Dù lý do là gì đi chăng nữa, sau khi ở bên anh, tôi dường như hiểu được lý tưởng của cuộc sống.
Theo đuổi hạnh phúc và tự do.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Không còn bị mắc kẹt trong vũng lầy không thể vùng vẫy trốn thoát.
Vì thế, sau khi chạy khỏi quán Haidilao ngày hôm đó, khoảnh khắc nói với tôi hai chữ "làm hòa", tôi thực sự vô cùng cảm động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-2627.html.]
Tôi thèm khát cảm giác này, ánh sáng và sự ấm áp.
27.
Lục Thần giúp tôi mở cửa ghế sau.
Tôi cúi người rồi ngồi vào.
Lại nhìn thấy ánh mắt của Ninh Tâm Ý.
Lần này, tôi chọn cách nhìn chằm chằm lại cô ta, bày vẻ mặt nhăn nhó rồi dựng ngón giữa với cô ta.
Cô ta hất ngón tay "chị em" của tôi ra, đi tới gọi Lục Thần: "Anh Lục, anh đã ly hôn rồi, sao vẫn còn dây dưa với cô ta? Lúc chúng ta ở bên nhau, anh đã nói không bao giờ muốn gặp cô ta không phải sao..."
Cô ta còn chưa kịp nói hết câu, Lục Thần đã ngắt lời: "Không liên quan gì đến cô."
Phản ứng của anh khiến tôi nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Ninh Tâm Ý có vẻ bị kích thích, cô ta chỉ tay vào bụng tôi, hét lên như gà kêu: "Cô ta nói có thai thì sẽ có thai thật sao? Cô ta quen miệng nói dối rồi, nhất định cô ta đang lừa anh!"
"Lục Thần! Có khi đứa bé là con của người đàn ông khác đấy!"