Người va vào tôi là Tần Cương, anh ta đứng ngây người một lúc rồi đưa tay kéo tôi, giọng như tiếng chuông: "Xin lỗi chị, em thực sự không cố ý."
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Nhưng Tần Cương còn chưa kịp chạm tay vào người tôi thì cánh tay đã rút lại, không biết có phải là cố ý hay không.
Lần này tôi ngã thẳng vào vòng tay của người đứng sau.
Tần Cương không kéo tôi nữa, anh ta cùng đám nam sinh bên cạnh nhìn tôi, gương mặt mang hàm ý trêu chọc.
Không hiểu sao dái tai tôi lại cảm giác nóng đến bỏng rát.
Người đàn ông đằng sau anh ta...
Thực sự là Lục Thần...
21.
Khi nhìn rõ đối phương là, tôi lập tức đứng thẳng người, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi sẽ mua cho anh cốc mới ngay lập tức."
Một tay kia Lục Thần cầm túi, cụp mắt nhìn tôi, nói một câu kỳ quặc: "Tôi còn tưởng cô thôi việc."
Tim tôi như ngừng đập, một giây sau lại bắt đầu co bóp dữ dội.
Anh... liệu có nhớ tôi không?
Đây không phải lần đầu Lục Thần đến đây mua trà sữa.
Thỉnh thoảng đến mua cà phê một mình, có lúc... lại đi với bạn gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-2021.html.]
Tôi hầu như không nói chuyện với anh ấy.
Bởi vì tôi không dám chút nào, và luôn có cảm giác anh đã có bạn gái.
Cho đến một lần, lúc cửa hàng chuẩn bị đóng cửa, một vài người say rượu bước vào cửa hàng.
Bởi vì bên cạnh quán có một quán b ar, thỉnh thoảng tối muộn sẽ có người say rượu vào mua đồ uống để giải r ượu.
Gã say rượu vừa hét lên vừa nói chuyện với tôi, vừa nói lại vừa muốn kéo mũ lưỡi trai của tôi ra.
"Để tôi nhìn cô một chút! Tôi để ý cô lâu rồi. Cô bé đôi mắt đẹp thế này, khuôn mặt nhất định cũng sẽ là cực phẩm đúng không?"
Mùi rượu gần như xộc thẳng vào mũi tôi, đồng nghiệp của tôi đi vệ sinh vẫn chưa quay lại.
Mặc dù tôi rất sợ hãi, nhưng trước đó đã từng rơi vào hoàn cảnh này nên ít nhiều cũng có thể đối phó được.
Tôi lặng lẽ rút di động ra chuẩn bị báo cảnh sát.
Nhưng người đàn ông lại vòng ra phía sau quầy bar.
"Lão đại!" Ở cửa có người nói.
Tôi quay đầu nhìn, người được gọi là Lục Thần.
Anh chắc chắn vừa từ quán bar đi ra, đôi mắt sáng chói xinh đẹp, nhưng lại ẩn hiện chút tàn nhẫn không thể coi thường.
Anh vẫy tay với tôi: "Ngồi xổm xuống."
Ngay giây sau, một chiếc ghế trên tay anh ấy vừa nhấc lên ở bên cạnh đã lao về phía này, nhắm thẳng vào gã say rượu.
Tàn nhẫn, chuẩn xác.