Tôi dần tập làm quen không cần phải đeo khẩu trang ở trong lớp.
Căn bản năm nhất tôi chẳng mấy khi ở lại trường trừ khi có tiết học, ở lại trong trường bởi vì cần một chỗ trú tạm trong thời gian phẫu thuật thẩm mỹ.
Tôi thuê trọ ngoài cổng trường, phòng có sáu người, đông hơn cả một phòng trong ký túc xá trường.
Tôi vừa học vừa làm cả ngày lẫn đêm, mệt đến nỗi gần như vừa đặt người lên giường là đã ngủ quên.
Ngay cả bạn bè bên cạnh cũng không có.
Tất cả là do nỗi mặc cảm, tự ti đã ăn sâu vào xương tủy tôi.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333 (tui có phây búc á:> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tau-thoat/phan-19.html.]
Trước khi phẫu thuật, nếu không đeo khẩu trang, tôi thậm chí còn không dám bước ra khỏi phòng.
Tôi còn nhớ sau lễ khai giảng đã lập tức vội vàng quay lại cửa hàng làm công việc bán thời gian.
Vì được nghỉ học nên việc kinh doanh quán trà sữa rất khấm khá.
Vừa thay bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai, chen lấn vào cửa hàng, liền bị một cậu bé đi từ bên trong ra xô lùi vài bước.
Tôi gần như sắp ngã nhoài ra đất.
Chiếc mũ bị văng ra, lọn tóc tuột ra ngoài, nhưng may mắn thay có người giữ bả vai tôi lại, lại không tránh khỏi ly trà sữa trên tay đối phương bị tôi hất tung, rơi vãi xuống mặt đất.