Tẩu Thác Lộ (Tập 1)

Chương 7: Kem hộp Tiểu Mỹ vs Häagen Dazs (P1)




Sau đêm 419 đó, đã qua hơn một tháng.

Kiều Khả Nam dần dần giết chết xao động trong người mình, hắn không phải người nghiện sex, mà giống một chú lạc đà trong sa mạc, chỉ cần gặp ốc đảo, uống một chút nước, là có thể đi rất lâu. Bằng không, nếu đổi lại một số 1 khác, bị người yêu ban lệnh mỗi tháng chỉ được cắm một lần, sớm đã nghẹn chết, sao có thể chung sống hòa bình cùng Tô Phái ba năm?

Ai, lại là cái tên này. Huynh đài chưa thấy chán, nhưng bà con đã ngán rồi đó.

Kiều Khả Nam rất trân trọng quãng thời gian độc thân bây giờ. Bốn năm đại học ở ký túc xá, tốt nghiệp xong thì vào quân ngũ, sinh hoạt trong một tập thể, xuất ngũ không bao lâu thì lấy vợ (À quên, lấy chồng!), ngoảnh nhìn lại, mười năm trôi qua hắn lại trở về vạch xuất phát, một thân một mình.

Hắn quyết định nuông chiều bản thân, đầu tiên, trang trí căn nhà theo đúng sở thích, bắt đầu tiết kiệm, mỗi ngày thuê một đĩa phim về xem, đắm chìm vào cuộc sống bê tha.

Ngày trước hắn rất thần tượng Thịnh Trúc Như, những show có ông ấy cầm trịch đều đạt rating rất cao, bây giờ thì chẳng bằng xưa.

Đêm hôm đó, trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh Thịnh Trúc Như Repeat, hắn còn có cảm thấy tiếc nuối thật lâu. (Thịnh Trúc Như: Liên quan gì tới mi?)

Đời người có lúc lên voi xuống chó, chuyện yêu đương có khi hợp khi tan, không có gì là như ý mãi mãi, kì thực tập này Kiều Khả Nam tự tin mình sẽ vượt qua, cơ quan đánh giá hắn rất tốt, mặc dù vẫn còn một thử thách cuối cùng, nhưng Kiều Khả Nam vẫn vui vẻ suốt mấy ngày: Quả nhiên chuyện 1 hay 0 gì đó đều là mây bay, là đàn ông vẫn nên chú trọng sự nghiệp!

Kiều Khả Nam cảm thấy ý chí của mình đang cháy lên hừng hực.

Xế chiều, Lục Hành Chi phải đến trại tạm giam, khi xong việc đã là 8 giờ tối.

Anh định quay về lấy thêm tài liệu, vừa bước xuống xe, đã thấy phòng làm việc còn đang sáng đèn. Suy nghĩ nghĩ một lát thì hiểu, có lẽ tên nào đó vẫn còn lưu luyến văn phòng, ngồi một mình còn không biết tiết kiệm.

Lục Hành Chi nhìn đồng hồ đeo tay, ghé qua cửa hàng tiện lợi mua vài hộp thức ăn nhanh, còn thêm ly lẩu Oden và một ly trà chanh.

Nhân viên cửa hàng: “Cảm ơn đã ghé, hoan nghênh quý khách lần sau.”

Không biết vì sao, gần đây anh thường để ý món ăn tên kia thích, rồi ghi nhớ toàn bộ.

Lục Hành Chi xách túi đồ bước vào, ban đêm tòa nhà chìm trong một mảnh yên tĩnh, hôm nay là thứ sáu, là ngày nhân viên được về sớm, trừ phi có công việc quan trọng, nếu không chẳng ai muốn ở lại. Cửa phòng làm việc của anh khép hờ, hắt ra ánh sáng le lói, Lục Hành Chi ghé nhìn, từ góc anh đứng, có thể thấy Kiều Khả Nam đang nằm dài trên bàn, xung quanh ngổn ngang giấy tờ, vẻ mặt đau khổ.

Tên nhóc này sau lưng mọi người lập tức vứt bỏ hình tượng, tháo giày da, hai chân khoanh tròn trên ghế, cà-vạt nới lỏng, vạt áo trễ xuống để lộ một mảnh da thịt trắng nõn, lọn tóc mềm mại rũ trước trán, cậu lắc lắc đầu, rồi lại giật mình ngước lên, nhưng điều thực sự khơi gợi cảm giác muốn phạm tội của Lục Hành Chi, đó là ── cậu ta lại bắt đầu cắn bút.

Mấy chiếc răng trắng như sứ nhẹ nhàng mài trên đầu bút, đầu lưỡi thỉnh thoảng lộ ra, tránh việc nuốt bút quá sâu…

Lục Hành Chi nuốt nước miếng, hầu kết di chuyển lên xuống, máu nóng dồn xuống bụng dưới, anh không thể tin nổi, chỉ là nhìn một người, mà còn không có bất kì động tác khiêu khích nào, mình cũng có thể cương.

Đây cũng là nguyên nhân hơn một tháng qua, Lục Hành Chi không thể giống trước thoải mái la mắng cậu.

Anh không muốn thừa nhận, cũng không muốn phủ nhận, sự hiện diện của cậu đang làm anh xao động.

Đôi mắt Lục Hành Chi trầm xuống, gõ cửa đi vào: “Sao còn chưa về?”

“Sếp!” Kiều Khả Nam giật bắn, suýt thì té xuống ghế.

Hắn vội vã đứng nghiêm, hấp tấp thắt caravat, khom lưng mang giày.

Nhìn từ trên cao, anh có thể thấy làn da thấp thoáng, Lục Hành Chi im lặng chiêm ngưỡng, khóe miệng cong lên.

“Ăn cơm chưa?”

“Ai, em còn chưa có gì bỏ bụng đây!” Kiều Khả Nam vò đầu.”Vụ này có chút vấn đề…”

Lục Hành Chi không phải loại người hay quan tâm chăm sóc người khác, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp, còn không ít lần mua cơm giúp nhau, Kiều Khả Nam đã tập trung làm việc thì rất hay bỏ bữa. Liên tục một hai tháng, cậu gầy đi không ít.

“Ăn trước đã, vấn đề ở đâu?”

“Oh yeahhh ──” Kiều Khả Nam nhận túi đồ của anh, thụ sủng nhược kinh, trà chanh lại còn là món hắn thích nhất!

Hắn uống một ngụm trà, xoay người lấy tài liệu. Ban đầu, văn phòng của họ được bố trí hai chiếc bàn đấu với nhau thành hình chữ  “L”, ở giữa bày bàn trà và bộ ghế sô pha, từ lúc Kiều Khả Nam đến, đã thành công chiếm một nửa giang sơn của quốc vương.

Kiều Khả Nam: “Em nghĩ vụ này hơi khả nghi…”

Lục Hành Chi: “Hum?”

“Chỗ này này, anh xem.” Kiều Khả Nam chỉ vào một chỗ, chờ lúc hắn nói xong, mới giật mình phát hiện hắn và Lục Hành Chi đã ngồi sát vào nhau từ lúc nào!

Hai người vai chạm vai, mùi thuốc lá pha lẫn Hugo Boss trên người Lục Hành Chi, chiếm giữ toàn bộ khứu giác của hắn.

Gò má anh cong gầy khôi ngô, mắt mày sắc nét như điêu khắc, mái tóc bình thường được chải vuốt gọn gàng bây giờ hơi rối, dường như còn lướt qua tai hắn.

Từ đêm ấy ấy đến nay, đây là lần đầu tiên hai người gần gũi, Kiều Khả Nam như ngồi trên đống lửa, chân tay cứng ngắc, bất hiển sơn lộ thủy nhích người ra xa, cầm ly súp Oden chuẩn bị ăn.

(Bất hiển sơn lộ thủy (Màn sương mù che khuất non nước): Nghĩa bóng là “Bí mật, không để lộ ra”)

Lục Hành Chi gian như con gián, sao lại không nhận ra cậu đang né tránh? Khóe miệng anh bí mật nhếch lên, chỉ cần cậu không bơ mình, đã là chuyển tốt.

Anh làm bộ chăm chú nhìn tài liệu, chỉ một chỗ: “Cậu xem chỗ này…”

“A?” Kiều Khả Nam nhích lại gần, khóe miệng đã bị người hôn.

“Lách cách”, đôi đũa trong tay hắn rơi xuống.

Kể cả viên gà trong miệng cũng chịu chung số phận, rơi “Bộp” một tiếng mới văng đi. Kiều Khả Nam bi phẫn nói với theo: “Thịt của tôi ── “

Lục Hành Chi: “…”

Anh quyết định đánh nhanh thắng nhanh, đè cậu xuống ghế sô pha.

Kiều Khả Nam kinh hãi.”?!”

Ánh đèn trong phòng hắt lên hai người, hiện rõ biểu cảm mịt mù của người dưới thân.

Lục Hành Chi đã suy nghĩ kĩ, anh vốn cho rằng sẽ không bao giờ để bụng, nhưng cái ngày Kiều Khả Nam mang theo ý đồ nịnh nọt, lấy lòng anh cười nói: “Lục luật sư, từ nay về sau xin giúp đỡ em.” Thì anh đã muốn ở trong căn phòng này, chơi play văn phòng.

Tốt nhất là ở mỗi góc thử một lần, để chỗ nào cũng có âm thanh “bạch bạch ba ba” thì càng tuyệt.

“Sếp, sếp sếp Lục…”

Ánh mắt của sếp Lục lúc này ….. Ghê quá má ơi!

Kiều Khả Nam còn chưa hết ngu người, đã bị ánh mắt chứa đầy dục vọng của Lục Hành Chi đảo tới đảo lui, giờ thì hắn có ngốc cũng thông não ra cái bầu không khí ám muội này vì sao mà có rồi!

“… Cậu cương này.” Lục Hành Chi nâng đầu ngối, chạm vào túp lều phồng lên giữa hai chân hắn, rất hài lòng. “Hay quá, tôi cũng thế.”

Kiều Khả Nam: “…” Xin đừng dùng thái độ “Hay quá, tôi cũng đói bụng”  để thảo luận vấn đề này. Thân!

Mặc kệ tim người dưới thân đang dồn dập đập doki doki, anh vẫn nắm tay Kiều Khả Nam, đưa xuống sờ đũng quần của mình, đồng thời, anh cũng chạm vào túp lều của cậu.

Kiều Khả Nam khóc không ra nước mắt. Trước hết, có ai tốt bụng giải tích nội dung chính của vở kịch này cho tui không?

Có ngay: Trời tối, phòng vắng, cô nam quả nam ở chung một phòng, không cọ súng ra lửa mới lạ =))))))

Phản ứng cơ thể không biết nói dối, Lục Hành Chi giống như kem Häagen Dazz, ăn thử một lần, sẽ nhớ mãi hương vị hảo hạng đó. Nhưng mình đối với Lục Hành Chi, chỉ như một hộp Tiểu Mỹ, thỉnh thoảng ăn chút cho vui, chứ để lưu trong trí nhớ, thì không bao giờ……

Sau cùng hắn lại quên mất một thứ.

Nhà Ma Thuật có gì? Một đôi tay phép thuật!

“Lách cách lách cách” thắt lưng của Kiều Khả Nam bị cởi bỏ, khóa quần tây bị anh kéo xuống, quần xì giảm giá 3 cái 70 ngàn lộ ra trước mắt người kia, hắn thực sự xấu hổ muốn chết.

Nguyên văn: 100 tệ (100 Đài tệ ~ 70.000 VNĐ)

Đờ mờ sao lại là ngày hôm nay, không sai, bạn đang ngắm một chiếc quần xì hoạ tiết quốc kì.

Lục Hành Chi ánh mắt lóe lóe, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cậu.”Còn rất yêu nước.”

… Tui thực sự không muốn anh biết tui yêu những cái gì đâu.

Anh không ngại bên ngoài quần lót hôn một cái, Kiều Khả Nam xấu xa suy nghĩ: Ngài đây là yêu nước hay là yêu chít chít của tui vậy?

Lục Hành Chi tốt bụng giải đáp: “Thứ tôi hôn là đồ vật bên trong.”

Kiều Khả Nam: “…”

Quần lót lẫn quần tây bị lột sạch sành sanh, phơi bày thằng con sắp thức tỉnh của hắn, chưa cương hoàn toàn, nhưng bao quy đầu đã vội vã trồi ra.

Lục Hành Chi liếc mắt, nắm đầu nấm, xoa xoa bóp bóp.

Rất nhanh, dương v*t của hắn đã phồng to.

Kiều Khả Nam thở dốc nặng nề, rên rỉ. “A a… nhẹ chút, nhẹ chút!”

Lục Hành Chi cố ý bóp vào đỉnh quy đầu, Kiều Khả Nam lập tức co giật, giống hệt một chú cá mắc cạn, hắn chỉ có thể run run thân thể, há miệng thở dốc.

Một tay Lục Hành Chi trượt xuống vuốt ve phần gốc, một tay thì thám hiểm phía trên, vén áo sơm mi của Kiều Khả Nam, luồn tay vào, nhẹ nhàng vuốt ve làn da láng mịn. Cảm giác siêu tuyệt, đã từng nhập ngũ nhưng không thô ráp giống mấy anh chàng cao to đen hôi, bắp thịt còn rất rắn chắc, anh thích.

Bàn tay tội ác tiếp tục trườn lên ngực cậu, bắt được đầu v*, nhéo một cái.

“Á!” Eo lưng Kiều Khả Nam giật bắn, ngay sau đó che miệng, phát ra tiếng thở dốc “Hừ hừ”.

Lục Hành Chi chơi đùa đầu v* một hồi, lúc thì dùng móng tay gãi gãi trên đỉnh, khi lại trái phải thay nhau sờ sờ, vân vê.

Cậu nhỏ Kiều Khả Nam càng cứng, trồi gân, khẽ rung rung. Lục Hành Chi thấy thế nhướn mày. “Rốt cuộc cậu thích bị chơi v* đến mức nào vậy.”

Kiều Khả Nam: “…”

“…” Thấy cậu không trả lời, Lục Hành Chi bèn cố ý bóp mạnh đầu v* bên trái.

Kiều Khả Nam: “Quan toà, chuyện đó với chuyện chúng ta đang làm có liên quan đến nhau sao?”

Lục Hành Chi: “Không liên quan?”

Kiều Khả Nam: “À, đây là bí mật quốc gia, không thể trả lời.”

Thấy tên nhóc này còn dám ba hoa. Lục Hành Chi cười cười, cũng không thèm để bụng, bắt đầu “điều tra”: “Để xem.”

Tay Lục Hành Chi từ bên trong lột bỏ áo sơ mi, từ cúc đầu tiên, gỡ từng viên từng viên đến cúc áo cuối cùng, sau đó vén áo may ô của hắn lên, lộ ra cơ thể trắng nuột đầy sức sống, bộ tây trang nghiêm túc ban đầu giờ chỉ còn một chiếc caravat. Quả là cảnh đẹp, bổ mắt tốt! đầu v* bị anh vân vê nhào nhặn đứng thẳng, phần da xung quanh bị bóp đỏ ửng.

Lục Hành Chi nghiêng người cắn xương quai xanh của cậu, đầu lưỡi liếm láp xung quanh viên thịt, nhưng nhất định không đụng vào “điểm chính.”

đầu v* Kiều Khả Nam ngứa ngáy, hạt đậu lộ liễu trong không khí lạnh lẽo càng ngày càng khó chịu, cổ họng như bị nghẹn, hắn muốn hơn thế nữa.

Hai tay hắn luồn trong mái tóc Lục Hành Chi, hơi siết, hi vọng anh hiểu được ý mình, nhưng Lục Hành Chi mắt điếc tai ngơ, một đường hôn từ ngực, xuống bụng, đảo quanh rốn, liếm láp thoả thích.

Kiều Khả Nam thấy không đủ… Cực kì không đủ: “Anh…..”

“Ừ?” cuối cùng Lục Hành Chi cũng chịu ngẩng đầu, ánh mắt bất thiện.

Gò má Kiều Khả Nam ửng hồng, sao trước giờ mình không phát hiện, Lục luật sư … vô lại thế chứ? Mà lúc này mới nhận ra thì đã quá muộn, trên tòa án cũng vậy, luôn dồn đối thủ vào chỗ chết không kịp ngáp, bây giờ lại ứng nghiệm lên hắn mười phân tròn mười.

Kiều Khả Nam có thể khẳng định, nếu mình không tự cầu xin, thì dù hai người đã vịt xã chao đầy đủ, anh cũng không thèm đụng đến đầu nhũ hắn.

Kiều Khả Nam – Bại: “Thích…”

“Uhm?” Con ngươi Lục Hành Chi tối lại, nhìn chằm chằm người trước mắt, khóe mắt của cậu đỏ hồng vì xấu hổ, nước mắt rơm rớp rất mê người.

“Em thích… bị bóp… đầu v*…” Giọng nói càng về sau càng lí nhí.

Lục Hành Chi vui vẻ, quyết định thưởng nóng, đưa tay chà sát hạt đậu bị thất sủng nãy giờ, cảm nhận người phía dưới run lên vì thích, hỏi tiếp. “Còn gì nữa không?”

“Bị liếm…. hút..”

“Bé ngoan.” Lục Hành Chi nâng mặt cậu lên hôn một cái, bại lộ khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, hai người như hòa quyện vào nhau.

Xa cách hơn một tháng, một lần nữa gắn bó quấn quít, trong miệng Kiều Khả Nam có vị trà chanh, ngọt ngào thơm ngon.

Lục Hành Chi chỉ thích uống cà phê, đối với mấy loại đồ uống nhiều đường xin thứ lỗi, bái bai không tiễn, nhưng bây giờ anh phát hiện, mùi vị này cũng không tồi.

Anh cuốn lấy đầu lưỡi người kia, hôn một đường từ cổ xuống ngực, ngậm vật nhỏ nhạy cảm đang ngẩng đầu.

dương v*t Kiều Khả Nam càng thêm cương cứng, quy đầu hoàn toàn lộ ra, lỗ niệu đạo mở ra khép lại, tràn ra không ít bọt nước nhẵn mịn.

Lục Hành Chi cầm nó, bao phủ xoa bóp, bấm nhẹ lên đường gân và gốc dương v*t, đầu ngón tay thỉnh thoảng ma sát trên lỗ niệu đạo.

Chỉ một lúc sau, thằng nhỏ của Kiều Khả Nam đã ướt một mảng, lông mao bị tinh dịch thấm ướt, hai hòn bi phía dưới nặng trĩu, Lục Hành Chi áng chừng, trọng lượng không nhỏ, xem ra tích trữ rất nhiều con cháu.

Kiều Khả Nam nhếch miệng “Ha…a….ha” thở gấp, khóe miệng tràn nước.

Lục Hành Chi cúi xuống liếm láp sạch sẽ, vừa “săn sóc lãnh thổ” vừa nói: “Muốn bắn thì nói.”

“Ừ… ừm.”

Trong mắt hắn tràn đầy hơi nước, lần đó hắn đã được lĩnh giáo công phu dùng tay của Lục Hành Chi. Động tác của anh không nặng không nhẹ, còn am hiểu nơi mẫn cảm của đàn ông, có thể khiến bạn tình tê tái, sung sướng như tiên, thằng cu của Kiều Khả Nam cương ngắc, vừa đau vừa sướng, hai mắt thất thần, đầu óc phát nhiệt.

Lục Hành Chi thay đổi một skill mới. Anh không tuốt gậy giúp cậu nữa, mà chuyển sang trêu chọc xung quanh, cho dù Kiều Khả Nam cầu xin cũng vô dụng.

“Đừng…Anh… Nhanh lên một chút…”

Lục Hành Chi cười. “Cho cậu chơi thử một trò mới.”

Nói xong, Lục Hành Chi lấy tay nắm chặt phần gốc, hơi dùng sức, tay kia vuốt ve hai viên cầu, ngón tay ở đáy chậu tạo áp lên vùng âm nang.

Kiều Khả Nam thở hổn hển, dương v*t rất nóng, vừa xót vừa trướng như đang nín tiểu. Còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh bất ngờ ấn vào gốc một cái.

“Không, chờ một chút…”

Một giây, toàn thân Kiều Khả Nam bật nảy, ngón tay bấu chặt ghế sô pha. Tiếng rên rỉ cố nén nổ tung, hai chân cong lên vì sung sướng, cổ họng liên tục phun ra âm điệu: “Ừ a  a a  a── “

Nó không giống cách lên đỉnh thông thường, con cháu của hắn vốn trữ lâu ngày, từ miệng niệu đỏ hồng đừng đàn từng đàn phun ra, dọc theo thân gậy th*t chảy xuống, bắn đầy tay Lục Hành Chi.

Nửa người của hắn chua xót, khoái cảm lần này rất khác lần trước, dư âm không dứt, mắt Kiều Khả Nam ậc nước, cảm giác cao trào vẫn còn sót lại trong thân thể, ước chừng hơn mười giây mới tản đi.

Thoải mái thì thoải mái, nhưng…. không đủ sung sướng, thằng con của hắn vẫn cứng rắn, không có dấu hiệu muốn xìu.

Lục Hành Chi dùng tay lau chùi sạch sẽ tinh dịch còn dính trên dương v*t.

Kiều Khả Nam mấy ngày nay tu tâm dưỡng tính, cực ít thủ dâm, chứ đừng nói đến vịt xã chao với người khác. Lục Hành Chi xoa chất lỏng trong lòng bàn tay, để ngay trước mặt hắn. “Đặc thế này … không đi tìm người xả hàng sao?”

Kiều Khả Nam: “…”

Hai mắt hắn đỏ bừng, nhìn Lục Hành Chi ác ý dùng ngón tay chơi đùa con cháu nhà mình, lại còn tách hai ngón ra, chất lỏng bị kéo dài thành một sợi chỉ dài, cuối cùng đứt gãy.

Tên phản phúc Lục Hành Chi còn chơi dơ thêm vài lần, Kiều Khả Nam không thể nhìn nổi nữa. “Đừng bắt nạt con em!”

“Hừ!” Lục Hành Chi vừa bực mình vừa buồn cười, rút khăn giấy trên bàn, lau sạch lòng bàn tay. “Cơ thể cậu phản ứng hệt như lần đầu bị tôi làm, chẳng nhẽ cậu thật sự không thử làm cùng người khác sao?” Giọng điệu của anh pha thêm chút kinh ngạc.

Kiều Khả Nam tức nghẹn họng, anh tưởng ai cũng có một cái tủ lạnh chuyên dụng giống anh, bên trong chứa toàn đồ Häagen Dazs sao?

(Kem Häagen Dazs là đồ mắc tiền, hoặc để chỉ những người khó tính, kén chọn. Đoạn này Nam ngầm xỉa anh Chi, đâu phải ai cũng có sẵn “hàng tốt” để xơi chứ)

Tiết tháo biến hết đi! Kiều Khả Nam nổi giận. “Rốt cuộc anh có làm không? Nếu không thì để em ăn tiếp!”

Tiệc, đã mở.

“Làm!”