Tate No Yuusha No Nariagari

Chương 127: - Bảo Bọc Quá Mức




"Uuu......Nặng quá."

Tôi nhớ cái cảm giác này.

Tôi mở mắt ra và xem xét xung quanh.

Trông như tôi được sắp đặt nghỉ ngơi trên giường ở phòng hồi phục.

Firo đang nằm ngủ dựa lên tôi, và Raphtalia đã ngủ quên trong khi ngồi trên ghế.

Như thế thì vẫn ổn, nhưng vì vài lí do, kể cả Melty cũng đang nằm ngủ cùng với Firo.

Nữa sao, huh? Khi tôi dùng Blutopfer, nó vẫn luôn kết thúc như thế này.

"Ah, ngài tỉnh rồi!"

Rishia mang 1 bình nước vừa bước vô phòng bệnh.

Không giống lúc bình thường, con bé không mặc bộ trang phục đó.

Nghĩ về điều này thì Rishia trông như thế này, đúng không nhỉ?

Con bé luôn mặc bộ đồ Lông Firo nên tôi quên mất.

"Raphtalia-san, xin hãy dậy đi. Khiên Hiệp sĩ đã tỉnh lại rồi."

Rishia lay nhẹ Raphtalia.

Trong lúc nhìn 2 đứa, tôi kiểm tra tình trạng cơ thể mình.

Không có vẻ là có vết thương nào. Những người trong phòng hồi phục chắc chắn cũng đã xử lý cả lời nguyền.

Nhưng do trạng thái hôn mê quá lâu làm tôi cảm thấy chóng mặt.

Như dự đoán, ảnh hưởng làm chỉ số của tôi tụt giảm khá nhiều.

"Mấy đứa! Nặng quá!"

Tôi đẩy Firo và Melty ra và nâng người dậy.

"Nnya?"

"Ah, Naofumi-sama! Ngài đã tỉnh rồi!"

"Phải, anh chắc đã làm em lo lắng rồi."

"Đương nhiên em phải lo lắng! Thực lòng thì ngài thật quá mức rồi!"

Tôi ngó lơ tiếng rầy la của Raphtalia và nhìn qua Rishia.

Nếu tôi mà ngoan ngoãn im lặng nghe con bé thì tôi sẽ bị em ấy "hành" đến khi mặt trời khuất núi mất.

"Tình hình thế nào?"

"Ngài có đang nghe không vậy!?"

Nếu tôi nói không, em ấy chắc chắn càng giận dữ hơn thôi....

Ừm, đúng là tôi chẳng nghe gì cả.

Nhưng chẳng có lí do nào để cãi nhau vì điều này.

"Anh vẫn đang lắng nghe đây. Có nhiều thứ khác anh muốn biết rõ ràng."

"Eeeeto...1 ngày đã qua kể từ lúc đó."

1 ngày...Khi tôi kích hoạt Blutopfer trước đây thì mất đến 2 ngày, nên lần này khá nhanh.

Vẫn vậy, tình trạng cơ thể tôi khá xấu, nhưng đây là điều mà tôi quá quen rồi.

"Nữ hoàng đã ra lệnh chữa trị cho ngài theo mức độ ưu tiên cao nhất"

Có nghĩa là chắc chắn tôi đã nhận được sự điều trị bằng những thảo dược và ma thuật đắt đỏ.

Chẳng hề có 1 nơi để chữa trị trong ngôi thành trước đây.

"Chuyện gì đã xảy ra với con rùa đó?"

"Mạng sống của nó đã kết thúc ngay trước khi Melromarc phải chịu tai họa."

"Vậy à"

May là nó không sống lại hay gì đấy trong lúc tôi bất tỉnh. Có vẻ biện pháp đó đúng rồi.

"Ngay bây giờ, mọi người đang trong việc xử lý những thứ còn lại."

"Hiểu rồi. Nhân tiện thì–"

"Nn......"

"Sao Melty ở đây?"

"Etto, Công chúa Melty nghe Khiên Hiệp sĩ bị thương nghiêm trọng, và —-"

"Wa, wa, waーーーー!"

Melty, vừa mới tỉnh dậy, la lên 1 tiếng lớn làm cho Rishia với đôi mắt đang phát sáng rực rỡ, phải im lặng.

Kiểu tình huống kì quái gì thế này?

Mới vừa đây, Melty vẫn trong cơn kích động 1 cách thái quá.

"Trong khi ta vẫn đang ngủ, cô vừa cố nói thứ gì vậy hả?"

"T-Tôi vô cùng xin lỗi!"

Aah, khi đối mặt với 1 công chúa, Rishia cũng không thể trả lời mạnh mẽ được.

Raphtalia và Firo đã quá quen với điều này rồi. Hơn nữa, cô có vẻ không thích những thái độ cứng ngắc.

"Vậy thì Melty, tôi đã ổn rồi, nên trở về lâu đài đi."

"Đây là cách mà anh nói với người đến thăm anh, đã lo lắng!?"

"Oh, đúng rồi. Trong khi cô đi, hãy gọi giùm Nữ hoàng. Có 1 núi câu hỏi tôi muốn hỏi bà ấy đây."

"Cuối cùng là vậy sao!? Tôi đã hiểu rồi!"

Melty xông ra ngoài với một tốc độ khó ngờ với 1 công chúa.

Và ngay sau khi xoay người lại, cô le lưỡi ra và nhát ma tôi.

Như 1 đứa trẻ vậy. Không, cô là 1 đứa trẻ.

Không phải hành động như vậy mới phù hợp với độ tuổi của cô sao?

"Anh đang cười gì đấy? Naofumi ngốc nghếnh!" ( Baka no Naofumi)

"Khoan đã, Melty-chan! Em sẽ đi theo cậu ấy, Chủ nhân!"

"Theo cô ấy và quay lại."

"Vâng!"

Firo theo Melty và rời đi.

"Vậy...."

Đứa ồn ào đã biến mất.

Tuy nhiên, kể cả sau này cũng không cần ở ngay cạnh tôi mãi vậy.

Tôi rời khỏi giường và đứng dậy.

"Ngài có ổn không? Nghỉ thêm một chút sẽ ...."

"Vết thương đã hồi phục rồi, nên chỉ còn vấn đề thể lực thôi. Bây giờ, anh muốn tự xem xét tình hình thế nào."

Tôi kiểm tra bảng trạng thái của mình.

......Uwaa. Chỉ được 30% so với trước khi tôi bất tỉnh. Điểm phòng thủ tôi vẫn không đổi là điều đáng mừng duy nhất.

Trong khi kéo lê cơ thể nặng nề này, tôi nhìn ra ngoài phòng hồi sức.

.....Tôi có thể thấy 1 cái mai rùa to như 1 dãy núi đang che khuất đi những tia sáng của mặt trời.

Ngoài ra, tôi cũng có thể thấy những người đang tu sửa.

Những mất mát cuối cùng thật nặng nề. Nói cách khác, nếu nó không bị ngăn lại ở đó, tòa lâu đài sẽ bị hoàn toàn phá hủy.

....Đúng vậy. Đợt sóng đến trong 2 ngày nữa.

Chuẩn bị là điều cần thiết.

Với suy nghĩ như vậy, tôi tập trung vào cái đồng hồ cát đang trôi nổi trên tầm nhìn của tôi để biết được chính xác thời gian.

Huh?

Con số trên cái đồng hồ cát màu đỏ vẫn ngừng lại.

Và sau đó, tôi có thể xác nhận rằng biểu tượng đồng hồ cát màu xanh vẫn đang di chuyển.

......Etto。

Con số là 8.

Tôi có 1 dự cảm thực sự xấu.

Để đề phòng, tôi kiểm tra lại.

Lần này, thời gian còn lại trong cái đồng hồ cát màu xanh hiện ra.

Đại khái.... 3 tháng rưỡi?

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?

Nếu đây là thời gian đến Đợt sóng quái vật tiếp theo, hay là mấy cái phong ấn biến mất thì ... khá lâu đấy.

Không, nếu sự chuẩn bị chiến đấu với 1 con quái vật gây ra thiệt hại mức độ đó thì liệu nó có ngắn?

Tôi không biết.

"Xin chào."

Khi tôi quay về hướng giọng nói, Nữ hoàng bước vào trong phòng.

Đằng sau Nữ hoàng, cũng có những người lãnh đạo của Liên minh.

"Tình trạng cơ thể của ngài thế nào rồi?"

"Không tốt lắm."

"Tôi đã mang theo lời nhắn từ 1 danh y. Ngài sẽ cần ít nhất 3 tháng để hồi phục. Hơn nữa, đến khi ngài hoàn toàn hồi phục, ông ấy muốn bất cứ hành động nào đều bị ngăn cấm."

"Kể cả nếu bà nói vậy, nếu tôi không dùng nó thì lâu đài và thị trấn sẽ hoàn toàn bị hủy diệt."

"....Tôi hiểu. Những thầy thuốc ở đây đã chuẩn đoán rằng nếu ngài cuối cùng lại phải dùng nó trước khi hồi phục thì ngài chắc chắn sẽ chết."

"Vậy à....."

Rủi ro thực sự lớn vậy sao?

Thực lòng, không phải tôi dùng nó chỉ vì tôi muốn vậy, và nếu tôi có thể tránh phải dùng nó, thì tôi cũng mừng đấy.

"Tôi biết rồi. Tôi sẽ không dùng nó nữa."

Tôi cũng không hề muốn dùng 1 kỹ năng mà gây tổn hại đến cả bản thân. Từ giờ, tôi sẽ tránh sử dụng Blutopfer.

"Vậy thì còn việc tu sửa thế nào rồi?"

"Vâng, chúng tôi đã chịu thiệt hại nặng nề, và việc loại bỏ con rùa lộn ngược vẫn đang là bế tắc."

"Liệu thứ đó có thể loại bỏ được không?"

Điều tôi có thể nói là hiện tại 1 ngọn núi thực sự nằm ngay cạnh lâu đài.

"Phải rồi...Theo phân tích của nhóm điều tra, thay vì loại bỏ, tốt hơn là nên di dời nó đi."

"Điều đó cũng có thể đúng. Có vẻ như loại bỏ sẽ khử được những thứ dễ bị thối rữa như thịt."

"Phải."

Thực sự loại bỏ 1 con quái vật như ngọn núi sẽ là 1 vấn đề khó giải quyết.

Tuy nhiên, để nó thối rữa đến khi gây ra dịch bệnh sẽ là 1 vấn đề thực sự.

"Hiện tại, chúng tôi đang trong quá trình loại bỏ phần thịt."

"Có phải mấy người đang thu thập lũ quái vật và các nguyên liệu không?"

"Phải, Những thứ Iwatani-sama cần đều đã được chuẩn bị trước."

Điều đó đã giúp tôi nhiều đấy.

Theo như tiền lệ của Khiên Soul Eater.

Khiên tạo ra từ con rùa sẽ thực sự mạnh. Chắc chắn.

Có vẻ tôi cũng sẽ có thẻ hấp thụ được trái tim và lũ quái vật của nó.

"Còn lại, tôi nghĩ tôi sẽ giải thích ở lâu đài."

"Aah....Tiện thể, về cái đồng hồ cát, nhưng —"

"Tôi cũng đã biết về vấn đề đó rồi."

Còn 2 ngày, nên có vẻ việc chuẩn bị đã hoàn tất.

"Vậy,tôi nghĩ tôi sẽ đi."

"Không phải tốt hơn nên nghỉ thêm chút nữa....?"

Raphtalia đang lo lắng cho tình trạng cơ thể tôi.

Tôi hiểu cảm nhận của em ấy, nhưng có những thứ tôi phải làm.

Tốt nhất là nghỉ ngơi sau khi tôi xử lý xong những thứ rắc rối đã.

"Không. Dù thế nào, anh chỉ phải nói chuyện thôi. Anh chỉ cảm thấy mệt, không có vấn đề gì đâu"

"....Em hiểu rồi. Nhưng thế nào đi nữa, đừng làm quá sức, được chứ?"

"Yeah, yeah."

Thật sự tôi hoàn toàn kiệt sức, nhưng không phải tôi sẽ chết. Tôi thích không bị đối xử như 1 kẻ tàn tật hơn.

Không lẽ Raphtalia vẫn luôn luôn bảo bọc quá mức thế này sao?