Tát Nhĩ

Chương 11




Kể từ lúc ta lên làm Đệ nhất quận chúa Cao Lỗ đến nay đã ba tháng.

Ta đượm bước, chậm rãi khoan thai đi trên con đường trải dài hoa đào, mùa xuân mơn mởn, khí trời thanh mát, tuy nhiên, tâm vẫn một mực yên lặng, không một chút bồi hồi.

Ta khẽ đưa tay, kì dị một đóa đào liền từ cành cây đáp xuống lòng bàn tay trắng ngần của ta, ta hạ mi mắt, bóp nát đóa đào.

Đóa đào hóa thành bụi phấn hồng hồng, theo khí trời bay đi mất.

“Quận chúa, lão gia hiện đang ở phòng khách đợi ngài.”

Âm thanh nhỏ nhẹ của quản gia từ sau lưng ta vang lên. Ta gật đầu, sải bước chân nhẹ như bông ra bên ngoài, sau đó liền rất nhanh, đã thấy phòng khách hiện lên.

Ta nhìn bóng dáng cao to, khí tức trầm bổng ngồi đằng kia, ông quay lưng lại với ta, bóng lưng hào khí ngút trời, mạnh mẽ đội trời, nhưng giờ đây đã cong dần.

Ta không nói lời nào, nhấc làn váy, chạy ù tới.

Dường như nghe tiếng bước chân của ta, ông quay lại, lộ ra dung nhan tựa ta sáu phần nhưng anh tuấn cương nghị, vẻ trưởng thành lão niên thâm trầm, nhưng con ngươi khi nhìn ta, lại là một mảng ấm áp.

Ta hô hai tiếng phụ thân, chôn người vào lòng ông.

Hai tay như keo dính, ôm chặt lấy ông, tựa muốn hút hết khí ấm trong người trước mặt vậy.

Bên tai ta nghe thấy âm mũi ông cười khúc khích.

“Nha đầu, lớn như vậy còn như đứa nhỏ, để người khác nhìn, hội cho ngươi mất mặt.”

Ta đầu cũng không ló ra, khẽ bĩu môi hừ hừ.

“Ai dám cười, con gái liền đánh chết hắn.”

Cha đánh một cái lên đầu ta, khẽ mắng.

“Kiêu ngạo.”

Ta khẽ nhếch khóe môi, buông ông ra. Sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh ông, ta chống cằm, chớp chớp hai mắt to tròn, nhìn ông cười cười nói nói.

“Lão nhân gia ngài khi không tới kiếm con gái chắc không phải vì nhớ con gái chứ?”

Cha ta liếc ta một cái, hừ giọng lẩm bẩm ta nghịch tử, ông mới không thèm nhớ ta mà cong mông chạy tới đây.

Còn mắng ta bất hiếu, bỏ cả ngày để đến đây thế nhưng còn không được ta dâng một tách trà, hại ông tức đến dậm chân đấm ngực.

Ta phì cười, sau đó nhu thuận làm con gái ngoan, đổ trà ra chén nhỏ, dâng trà đưa ông.

Ta xem như không nhìn thấy vẻ mặt phẫn uất, ánh nhìn tia lửa của ông điên cuồng bắn tới.

Ta cong cong hai mắt cười ngây ngô.

Sau đó cha liền nhịn xuống, nhưng vẫn lấy tách trà thường ta đưa, một ngụm nuốt xuống.

Sau đó ta ngồi yên, yên lặng nhìn ông, đợi ông đem chuyện nói ra.

Bởi phải có việc ông mới tự thân tới chốn xa xôi đây của ta, còn bình thường hầu hết đều là viết thư, hạ lệnh uy hiếp ta về phủ, hầu ông đối ẩm uống trà, sống cuộc sống tiên nhân.

“Lần này biên cương có chút rối loạn, bệ hạ phái cha đi, đến để báo cho con nghe một chút, nếu rảnh, thì về thăm nương con, phụ cha nếm thử tay nghề bếp núc của nương con đi.”

Ta rùng mình, nhớ tới thuở nhỏ không ít lần bị ép ăn những món hình thù kì dị không ra hình của mẫu thân, ruột ta khẽ rung, ta liếc nhìn lão nhân gia vẻ mặt hưng phấn thấy kẻ gặp nạn, cái gì mà Tướng quân Cao Lỗ uy vũ vân vân mây mây chứ, hệt một lão già một bụng đầy dao mà thôi.

Trò chuyện một hồi, cha ta liền muốn đi về, để kịp lộ trình, còn giả bộ khách khí bảo ta không cần tiễn. Ta cũng thực ngoan ngoãn đứng yên nhìn bóng lưng ông hưng phấn đi về.

Ta thầm nghĩ, nếu cha biết ta lén hạ lệnh không cho phép lấy kiệu đưa cha ta xuống, ông có chửi ta đến rung trời lở đất không?

Bởi tới phủ Quận chúa, phải leo tận tám chín bậc thang vừa cao vừa dày, đó cũng là một trong những nguyên nhân lão nhân gia ít khi tới đây, toàn hạ lệnh kêu ta về.

Ta vẫn còn suy nghĩ lung tung, chợt bên tai vang lên âm thanh khàn khàn của quản gia.

“ Quận chúa, bên ngoài.. Thái tử điện hạ vẫn đứng chờ.”

Ta trầm mặc, vẻ mặt ung dung, từ tốn ngồi lại xuống ghế dựa, ta chép miệng.

“Đuổi hắn về, không để hắn có cơ hội gặp lão gia.”

Nếu để lão nhân gia thấy Thái tự, nhất định sẽ bảo hạ nhân lấy chổi, tự mình quét Thái tử khỏi chỗ này.

Ta mường tượng cảnh cha rung râu cầm chổi, quá mất hình tượng.

Ta cầm trên tay lay nhẹ tách trà nhỏ, làm từ ngọc trắng, cao quý vô cùng. Ta nhếch môi, lạnh lùng quyết liệt hạ lệnh.

“Nếu nhất quyết không đi, liền thả chó đuổi người.”

Ta nhìn bóng lưng quản gia chạy đi, xung quanh liền khôi phục yên tĩnh. Ta nằm bò ra bàn đá, tâm tĩnh đến kinh sợ.

Ba tháng, hắn đều tới.

Ngày nào cũng tới, không vắng dù một lần.

Ta không hiểu, hắn làm vậy là ý gì?

Là ta không hiểu hay ta không muốn hiểu?

Ta nhếch môi, tách trà từ khi nào đã hóa thành bụi phấn, trượt khỏi lòng bàn tay ta.

“Tát Nhĩ.”

Ta nhấc lên mí mắt, nhìn bóng dáng màu hồng cách đó không xa.

Một thân váy hồng nhung gấm, vạn đóa mai nở rộ, tóc đen vấn cao theo kiểu dáng thịnh hạnh dạo này của các bậc tiểu thư, dung nhan như ngọc, nổi bật đôi con ngươi to tròn đáng yêu.

Ta chống cằm nhìn nàng, thờ ơ mở giọng.

“Tham kiến công chúa điện hạ.”

Ta quên mất kiếm ta ba tháng nay, còn có vị công chúa đương triều cao quý này.

Nàng dịu dàng cười một cái, cũng không trách tội ta bất kính, dám ngồi khi thấy nàng.

Ta nghe nàng ôn nhu gọi ta: “ Tát Nhĩ.”

Nàng bảo nàng tới thăm ta.

Ta khẽ ừ một tiếng, cũng không nhìn nàng dù chỉ một cái, chỉ chống cằm, chơi đùa tách trà trong tay.

Công chúa không ngồi, nàng đứng bên cạnh ta, tay nắm lấy vạt áo của ta, huyên thuyên nói rất nhiều. Nào là kinh đô gần đây náo nhiệt bởi thanh lâu đệ nhất mĩ nữ tuyên bố lấy chồng, nào là bệ hạ lão nhân luôn miệng than chán đến mọc nấm, tâm tình xấu nên đám quan thần sầu não vì bị bệ hạ chèn ép đến thổ huyết. Vân vân và mây mây.

Khi ta dường như sắp mơ màng, bên tai đột ngột im ắng, ta hé mở mắt, yên lặng đợi.

Sau đó công chúa đột nhiên đổi chủ đề, nàng hỏi.

“Tát Nhĩ, sao tránh ta?”

Ta nghe thấy âm thanh phẫn uất của nàng, cũng không đưa mắt qua nhìn, một mực yên lặng.

“Tát Nhĩ, ta đã làm gì sai sao?”

“Tát Nhĩ, ngươi nói đi. Sao lại tránh né ta?”

“Tát Nhĩ, sao không nhìn ta?”

“Tát Nhĩ.”

“Tát Nhĩ.”

Công chúa đứng bên cạnh ta, lầm bầm rồi lại lẩm bẩm, ta nghe âm thanh của nàng, nghe nàng một lần lại một lần hỏi vì sao, một lần thêm một lần kêu tên ta. Cơn chán ghét từ đáy lòng vốn đã được giấu kín, nay như dã thú, phá chuồng chạy ra ngoài.

Ta khẽ liếc nhìn nàng, nhìn dung nhan phẫn uất đỏ bừng như sen của nàng, ta nhếch khóe miệng, trào phúng châm chọc.

“Công chúa, nàng biết rõ đáp án mà? Tại sao còn đi hỏi bản cung?”

Giọng điệu của ta, từ khi nào lại lạnh buốt như băng thế này?

Ta nhìn nàng thân người run rẩy, bàn tay vốn cằm tay áo ta nay siết chặt lấy.

Ta châm chọc cười ra tiếng.

Có một số người làm một số chuyện, nghĩ có thể giấu được ta.

Nhưng phải làm sao đây, ta lại tinh thông, biết hết tất cả, chỉ là ta có muốn nhớ hay quên, muốn giấu đi hay đào ra thôi.

Sau đó công chúa dường như mất đi lí trí, chỉ thấy nàng hai mắt đỏ như máu, gầm gừ với ta.

“Là bổn công chúa làm thì sao?!”

“Bổn công chúa đem ả ta tới bên đại ca thì sao?!”

“Thì sao?! Thì sao?!”

Ta dựa hẳn người ra ghế, tay gác lên mặt, che đi ánh nhìn của ta. Bởi ta không đành lòng, nhìn người đã hóa điên bên cạnh.

Nàng không phải là công chúa mà ta biết.

Ta lạnh lùng thốt.

“Công chúa về đi.”

Sau đó, trên mặt ta liền chạm đến bàn tay nhỏ của công chúa. Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng vuốt bên gò má của ta. Ta yên lặng, mặc nàng.

Ta nghe thấy nàng thì thào.

“Bổn công chúa không cam lòng, vì sao lại là đại ca? Không cam lòng, bổn công chúa không cam lòng..”

“Tát Nhĩ, quên đại ca đi, được không?”

“Tát Nhĩ, quên hắn quên hắn đi.”

Ta nhịn xuống cổ họng đau xót, mở miệng, ta gằn từng tiếng.

“Công chúa về đi!”

Sau đó bàn tay trên mặt ta liền cứng ngắc, người bên cạnh im lặng, tựa xung quanh chỉ có mình ta. Ta nghe thấy tiếng vải ma sát, ta nghe thấy âm thanh bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Ta mở đôi mắt che lấp sau cánh tay của ta, nghiêng đầu nhìn bóng lưng màu hồng đằng kia.

Từ khi nào, mọi thứ đều thay đổi?

Người con gái với nụ cười rạng rỡ như hoa, trong sáng như bầu trời xanh luôn gọi ta Tát Nhĩ Tát Nhĩ, nay đâu mất rồi?

Ta bi thương muốn khóc, nhưng là khóe mắt như cạn nước mắt, khô khốc đau nhức.