Tất Cả Vì Độ Thiện Cảm

Chương 7: Giang Nam tiểu lâu




Thưởng thức hộp gỗ trong tay, Lục Tiểu Phụng hơi ngạc nhiên không biết rốt cuộc bên trong là thứ gì, y ngẩng đầu nhìn Bạch Lưu, lại bị hình ảnh trước mắt làm dở khóc dở cười.

“Này, ta nói Bạch công tử, bằng tuổi này của ngươi hình như làm vậy không đúng lắm thì phải?”

Mỹ nữ trong ngực, trái ôm phải ấp, còn rảnh rang đùa giỡn một nhóm cô nương trước mặt, sao đứa nhỏ này ‘mạnh’ dữ vậy.

Miệng ngọt cảm ơn vị cô nương rót nước cho mình, Bạch Lưu vô tội quay đầu nhìn Lục Tiểu Phụng: “Ta làm cái gì không tốt?”

Hắn chỉ gấp gáp bổ sung điểm tích lũy bị tiêu mất mà thôi, nơi này có nhiều cô nương như vậy, không lợi dụng để cày độ thiện cảm thì không phải quá lãng phí sao =v=

Lục Tiểu Phụng nhất định đang ước ao ghen tị hận với mị lực của hắn, hấp dẫn tất cả các cô nương mà không chừa cho y. Hừ hừ hừ có thể thắng người có duyên với nữ nhân như Lục Tiểu Phụng thì đúng là tương đối có cảm giác thành tựu nha.

Huynh đài, ngươi không biết dùng gương mặt ‘non tơ’ của mình liếc mắt đưa tình với các cô nương trong thanh lâu nhìn khẩu vị nặng thế nào sao? Lục Tiểu Phụng câm nín ấn ấn lông mày, vỗ tay để mấy vị cô nương kia rời khỏi phòng.

Liếc mắt nhìn Bạch Lưu hãy còn lưu luyến thòm thèm trước mặt, Lục Tiểu Phụng đứng dậy ngồi đối diện hắn, thả hộp gỗ lên bàn: “Ngươi còn chưa nói ngươi đưa thứ này cho ta là có ý gì.”

Thù lao giúp đỡ?

“Ồ? Ta còn chưa nói cho ngươi sao?”

Bạch Lưu kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Phụng, sau đó cúi đầu nhìn hộp gỗ trên bàn, vẻ mặt lập tức trở nên trầm trọng: “Đây là di vật.”

Bị tình huống đột ngột thay đổi dọa run rẩy vài giây, Lục Tiểu Phụng cảm thấy tần suất lông mày co giật hôm nay của y quá cao, càng cảm thấy lời nhận xét Bạch Lưu là một vị ‘công tử văn nhã tốt đẹp’ trước đó, quả thật rất 囧…

Đứa nhóc đầu gấu này thật khiến người ta dở khóc dở cười, dây thần kinh cũng quá thô rồi 囧!

Tối ngày hôm qua, trước khi nghỉ ngơi, hắn bỗng nhiên vứt hộp gỗ lại cho mình, còn rất nghiêm túc nói chuyện này rất quan trọng, nhưng đến rạng sáng hôm sau lại quên mất? Sau đó không chút khách sáo tìm một nhóm các cô nương đến đùa giỡn.

Lúc đó y có ngăn cản đối phương, lại bị đối phương cực kỳ hào phóng vỗ vỗ một sấp ngân phiếu cộng thêm một câu ‘ta có tiền’ rồi ngênh ngang đi thẳng… Loại cảm giác khổ bức kia đúng là một lời khó nói hết.

Bạch Lưu tỏ vẻ: Có tiền thì có thể tùy hứng =v=

Nghe Lục Tiểu Phụng nói mình còn chưa giải thích rõ ràng chuyện hộp gỗ cho y, Bạch Lưu hơi mất tự nhiên sờ sờ mũi: “Cái kia, ngại quá, trước không phải ta vừa bị đuổi giết sao, có thể là do quá mệt mỏi nên đầu óc có chút không rõ ràng… Khụ khụ.”

“Ờm, không phải ta nhờ ngươi tìm người giúp ta sao? Nhưng mà… Ta sợ lúc ta còn sống không có khả năng gặp được người kia, vì thế mới gửi vật này cho ngươi bảo quản giúp, hi vọng nếu ta không thể gặp được hắn, ngươi có thể giúp ta chuyển giao vật này cho hắn.”

Trên mặt thiếu niên không hề có chút sợ hãi nào đối với ‘cái chết’, thái độ nhẹ nhàng như mây trôi gió thổi. Lục Tiểu Phụng trầm mặc trong chốc lát, vươn tay, khéo léo cầm hộp gỗ bỏ vào trong ngực.

“Bạch huynh đệ yên tâm, Lục mỗ sẽ bảo quản vật này thật tốt.”

Bạch Lưu có chút không thích ứng với thái độ trịnh trọng này của Lục Tiểu Phụng, nụ cười cà lơ phất phơ trên mặt hắn cũng bị thu lại, nghiêm nghị nhìn lại Lục Tiểu Phụng, mím mím môi.

“Ta vô duyên vô cớ gây phiền phức cho ngươi như vậy, nói ra cũng thật mạo muội… Lục đại ca, nếu huynh không ngại, vậy cứ nhận lấy thứ này làm thù lao đi.”

Bạch Lưu giả vờ đào đào đồ đạt trong ngực ra, trên thực tế là chọn lấy một vật từ trong không gian của hệ thống, nhét vào tay Lục Tiểu Phụng.

Đây là vật gì? Nhìn bình nhỏ trước mặt, Lục Tiểu Phụng hơi khó hiểu nhìn lại phía Bạch Lưu.

Trên mặt Bạch Lưu lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, nhưng lời nói lại tràn ngập đắc ý: “Đây là thuốc tốt nhất, có thể giải bách độc, đệ ở Ma Giáo, nơi đó cũng không mang ra được thứ gì tốt, trên người ngoài tiền tài thì chỉ cầm theo cái này thôi.”

Đan dược giải bách độc là thứ tốt à. Lục Tiểu Phụng mở nắp bình nhìn một chút, cho dù y không hiểu dược lý cũng có thể nhìn ra đan dược này quý giá thế nào, lập tức muốn từ chối lại bị Bạch Lưu dùng thái độ cứng rắn nhét mạnh vào ngực.

Lục Tiểu Phụng chỉ đành bất đắc dĩ nhận lấy, nhìn gương mặt cười đến thỏa mãn của Bạch Lưu, trong lòng xẹt qua ý thưởng thức và tiếc nuối.

Thiếu niên chỉ từng tuổi này lại phải đối mặt với vấn đề sống chết, tuy vậy hắn vẫn tùy ý phóng khoáng như thế, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì thì đúng là khiến người ta cảm thấy rất đáng tiếc.

Gợi ý của hệ thống: Độ thiện cảm của Lục Tiểu Phụng +5, hiện nay là 25 điểm.

Nếu đã được người nhờ vả, tất nhiên Lục Tiểu Phụng sẽ không kéo dài thời gian nữa, vì thế, xế chiều hôm đó y lập tức quyết định mang Bạch Lưu rời khỏi nơi này—— thành Dương Châu đối với Bạch Lưu mà nói, rất không an toàn.

Nếu trước đó đối phương bị truy sát ở đây, vậy nói không chừng những kẻ kia vẫn còn lùng sục chỗ này tìm người.

Hơn nữa lúc này Bạch Lưu bị thương nặng, ở lại thanh lâu cũng không tiện, vừa hay gần đây y định đến một chỗ, cũng tiện đường mang Bạch Lưu tới đó để đối phương có thể an tâm dưỡng thương.

“Vậy quá phiền phức cho Lục đại ca rồi, nói không chừng huynh sẽ bị đệ liên lụy.”

Lục Tiểu Phụng nhếch miệng cười cười, đưa tay vỗ vỗ đầu Bạch Lưu: “Chuyện dễ như ăn cháo mà thôi, hơn nữa nếu đệ đã gọi ta một tiếng Lục đại ca thì chút phiền phức nho nhỏ đó tính là cái gì chứ.”

Nhận được thù lao quý giá như vậy, cộng thêm đứa nhỏ Bạch Lưu này khiến y rất thưởng thức và yêu thích, vì thế tiện tay giúp đỡ chút chuyện cũng coi như chút tâm ý đi.

Nơi Lục Tiểu Phụng muốn đến là Giang Nam, cũng là chỗ của Hoa Mãn Lâu, bạn tốt của y. trước y đã nói chờ đầu xuân sang năm sẽ đến làm khách, bây giờ xuất phát cũng vừa vặn thời gian.

Hơn nữa Giang Nam là phạm vi thế lực của Hoa gia, trị an cũng rất nghiêm cẩn, ít có người trong giang hồ sẽ đến đó làm loạn, đúng là một nơi tốt để an tâm nghỉ ngơi.

Giang Nam đúng là chỗ tốt, từ xưa đến nay đã nổi tiếng là thắng địa phong cảnh của cả nước. Đến khi Bạch Lưu nhìn thấy thành Giang Nam tràn ngập cổ vận, nhìn thấy đường phố phồn hoa náo nhiệt thì hai mắt đều không chịu nháy lấy một cái.

Nói lại thì đây vẫn là lần đầu tiên hắn có loại nhã hứng thưởng thức phong cảnh thế này.

“Thế nào, nơi này không tồi chứ.” Lục Tiểu Phụng nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Bạch Lưu, cảm thấy hơi buồn cười. Ừm, lúc này mới là bộ dạng mà một thiếu niên nên có.

Gật gật đầu, Bạch Lưu mới mẻ nhìn tiểu thương buôn bán đồ chơi nhỏ bên rìa đường, trên mặt mang theo nụ cười mừng rỡ: “Nơi này thật tốt, sau khi đệ rời khỏi nơi đó thì đây là lần đầu tiên đệ được đi dạo phố đấy.”

Mười mấy năm, hắn vẫn ở trong Ma giáo, sau đó cho dù có nhập quan cũng chỉ bận bịu tính toán cách thoát thân, tiếp đó thì không ngừng bị truy sát và lưu vong vì thế cảnh tượng hiện tại thật sự khiến Bạch Lưu cảm thấy rất rất tốt.

Ánh mắt của Bạch Lưu sáng rực, vui vẻ ngó nghiên tới lui, Lục Tiểu Phụng thấy vậy cũng bất giác chậm lại tốc độ, cùng Bạch Lưu từ từ đi dạo trên đường phố.

Tâm tình Bạch Lưu thật sự rất tốt, cũng không biết có phải nhờ tác dụng của hào quang nhân vật chính không mà kể cả khi đi cùng Lục Tiểu Phụng, hắn không còn gặp lại thủ hạ của Ngọc La Sát nữa.

Hơn nữa lần này đến Giang Nam, hắn còn có thể có cơ hội gặp gỡ Hoa Mãn Lâu nga ~ Nói thật, khi biết thế giới thứ nhất hắn phải làm nhiệm vụ là Lục Tiểu Phụng truyền kỳ, hắn đã muốn tận mắt nhìn thấy phong thái của vị ‘Công tử Vô Song’ Hoa Mãn Lâu, cũng là người hoàn mỹ không khiếm khuyết trong suy nghĩ của hắn.

Thậm chí cho dù y bị ‘mù’ cũng không có chút nào ảnh hưởng đối với hình tượng của đối phương.

So với hàng ngũ Lục Tiểu Phụng, Tây Môn Xuy Tuyết, trong lòng hắn càng thưởng thức và yêu thích Hoa Mãn Lâu nhiều hơn một ít.

Nói như thế nào đây… Phải nói Hoa Mãn Lâu là người tập trung tất cả năng lượng chính* vào một thân, cũng là người hắn khát vọng và hâm mộ nhất.

(*chính nghĩa, chính trực)

Quả nhiên Lục Tiểu Phụng không để Bạch Lưu ‘thất vọng’, sau khi hắn tỏ vẻ tò mò với Hoa Mãn Lâu, y lập tức mang Bạch Lưu đến tiểu lâu Hoa Mãn Lâu làm khách.

Khi lần đầu nhìn thấy người thật, Bạch Lưu mém tí đã kinh ngạc thốt lên một tiếng nam thần.

Khí chất như ngọc kia, cùng nụ cười khiến người ta vừa nhìn thấy đã nảy sinh thiện cảm, còn cả dung mạo anh tuấn vượt xa ảo tưởng của hắn nữa làm hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác nai vàng ngơ ngác =v=

Lúc hai người bước vào tiểu lâu, Hoa Mãn Lâu đã phát hiện hơi thở của bọn họ, cũng ngay lập tức phân biệt được khí tràng của Lục Tiểu Phụng. Y mỉm cười nhìn Lục Tiểu Phụng, mang theo ý vị trêu chọc mở miệng: “Sao ngươi lại cam lòng rời khỏi ôn nhu hương mà nhanh chóng đến đây vậy?”

“Không phải do ta quá nhớ nhung ngươi sao~”

Lục Tiểu Phụng hắc hắc cười một tiếng, thân mật bước lên cho bạn tốt một cái ôm đã lâu không gặp, sau đó mới cười hì hì giới thiệu Bạch Lưu.



Trước một khắc Bạch Lưu còn nai vàng ngơ ngác, sau một khắc đã cảm thấy tan nát cõi lòng!

Động tác giữa nam thần và Lục Tiểu Phụng tràn ngập ‘cơ tình’, loại hòa hợp kia làm hắn nảy sinh một loại cảm giác: Ta là kỳ đà cản mũi TAT. Một lát sau, ba người đã ngồi vào bàn, trên mặt Hoa Mãn Lâu mang theo nụ cười lễ phép, nâng tay rót ra cho hai người còn không quên nhìn Bạch Lưu gật gật đầu xem như chào hỏi.

Trà nam thần hệ chữa khỏi đưa cho!

Bạch Lưu vội vàng cảm ơn Hoa Mãn Lâu, sau đó thái độ có chút cẩn thận từng li từng tí bắt đầu dụ (dỗ), à không, là đến gần… Ồ, cũng không đúng, hắn chỉ muốn kết giao quen biết với Hoa Mãn Lâu mà thôi, mấy người đừng nghĩ nhiều nhá nhá nhá.

Yên lặng ngồi một bên đánh giá hồi lâu, Lục Tiểu Phụng không nhịn được chậc lưỡi. Thái độ của thằng nhóc Bạch Lưu này thật phân biệt đối xử, ở trước mặt y thì bày ra hình tượng một vị công tử rộng rãi, phóng khoáng, còn trước mặt Hoa Mãn Lâu lại trở thành bé ngoan như vậy?

Thấy Bạch Lưu không mất bao nhiêu thời gian đã biến xưng hô ‘Hoa công tử’ thành ‘Hoa huynh’, Lục Tiểu Phụng không nhịn được đưa tay gõ gõ mặt bàn, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.

“Ta nói này Tiểu Bạch, không phải đệ đã quên chính sự chứ?”

Bạch Lưu mê mang nhìn Lục Tiểu Phụng, thật sự bắt đầu nghĩ lại xem bản thân đã quên chuyện gì, có điều…

Vừa nghĩ tới độ thiện cảm của nam thần nhanh chóng tăng lên 10 điểm, hắn lập tức cảm thấy các loại tâm tình sung sướng không ngừng ập đến =v=

Thấy Bạch Lưu thực sự không nhớ ra được, hơn nữa ngay cả khi mình gọi hắn là Tiểu Bạch cũng không phản bác kháng nghị như trước, Lục Tiểu Phụng câm nín đỡ trán: “Đệ quên mất vết thương trên người đệ còn chưa được chữa trị hả, lúc trước vì vội vàng chạy đi nên vết thương đã bị nứt ra một lần rồi còn gì?”

Sao y lại cảm thấy dường như Bạch Lưu đối xử với Hoa Mãn Lâu đặt biệt không bình thường vậy? Chỉ nói chuyện một lúc mà có thể nói đến đầu óc mơ hồ, lẽ nào Hoa Mãn Lâu còn có năng lực mê hoặc lòng người?

Ồ, cái này hả, Bạch Lưu bừng tỉnh trừng mắt nhìn, sờ sờ chóp mũi ngượng ngùng cười với Lục Tiểu Phụng một tiếng.

“Bạch công tử bị thương?” Chân mày Hoa Mãn Lâu khẽ giãn ra như không thấy được, quay đầu nhìn về phía Lục Tiểu Phụng: “Nếu cần đại phu thì có thể trực tiếp đến nhà ta, sẽ tương đối dễ dàng.”

Bạch Lưu: “Cái kia, cái kia, Hoa huynh có thể gọi ta là Tiểu Bạch như Lục Tiểu Phụng, gọi công tử gì gì, nghe rất kỳ quái.”

Hoa Mãn Lâu ngẩn người, cười khẽ gật đầu: “Được.”

Huynh đài, rốt cuộc trọng điểm ngươi quan tâm đã chếch đi chỗ nào vậy? Khóe miệng Lục Tiểu Phụng co giật, trừng mắt nhìn cái người tên Bạch Lưu vẫn còn ngây ngốc đặt mắt trên người Hoa Mãn Lâu: “Vậy đành làm phiền ngươi vậy, nhà ngươi là đại phu tốt nhất Giang Nam, tên nhóc này đúng là bị thương không nhẹ, cần cẩn thận chữa trị.”

Sao ta cứ cảm thấy giọng điệu của Lục Tiểu Phụng như đang nói ‘Đầu óc đệ cần chữa trị’ vậy?

Bạch Lưu trừng lại Lục Tiểu Phụng, sau đó mới tiếp tục cười ngốc nhìn Hoa Mãn Lâu, khiến Lục Tiểu Phụng nhịn không được mà gào thét một câu ‘tên nhóc này lại động kinh’ trong lòng rồi mới tiếp tục tám chuyện với Hoa Mãn Lâu.

Vừa rồi nam thần đồng ý gọi nick name của ta ~ =v=

Hơn nữa độ thiện cảm của nam thần lại đột nhiên tăng thêm 5 điểm, ta cảm thấy thế giới này bỗng dưng tốt đẹp hơn nhiều ~ Hệ thống, ta phát hiện mình xuân tâm nảy mầm thì làm sao giờ?

Hệ thống: …

Chờ đến khi Bạch Lưu theo đại phu đi băng bó trị liệu vết thương, Lục Tiểu Phụng mới nghiêm túc nói những chuyện liên quan với Bạch Lưu cho Hoa Mãn Lâu biết. Y rất hiểu Hoa Mãn Lâu, tất nhiên cũng nhìn ra lúc bắt đầu thái độ của y với Bạch Lưu có chút không đúng.

Người như Hoa Mãn Lâu, bình thường đều thân thiện hòa nhã với mọi người, nhưng tại sao vừa bắt đầu thái độ của y với Bạch Lưu lại mang theo xa cách như có như không vậy?

“Lẽ nào ngươi cảm thấy hắn có chỗ không đúng?” Vô cùng tin tưởng năng lực ‘nhìn người’ của Hoa Mãn Lâu, Lục Tiểu Phụng suy đoán dò hỏi.

Buồn cười kéo kéo khóe miệng, Hoa Mãn Lâu lắc lắc đầu, sắc mặt khá xấu hổ mở miệng: “Là do vừa rồi ta ngửi thấy trên người hắn có mùi máu tanh, ngươi biết ta luôn không thích những thứ này mà.”

Trời đất, Lục Tiểu Phụng tỏ vẻ câm nín với câu nói này của y, lại không nhịn được đưa tay vỗ vỗ vai Hoa Mãn Lâu cười đến thiếu đòn.

Cũng đúng, lúc trước khi biết Tây Môn Xuy Tuyết, Hoa Mãn Lâu cũng trực tiếp tỏ vẻ chính mình không thích đối phương, nguyên nhân vẻn vẹn là vì trên người Tây Môn có mùi máu tanh mà thôi, thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

hết chương 7