Chuyện tập võ lại kéo lại kéo, đến khi mọi người dần lãng quên thì Bạch Lưu cũng đã năm tuổi.
Nếu không phải vì muốn đẩy danh hào tiên sinh dạy học, nhưng thực tế là sau ba năm ròng rã bị Bạch Lưu dằn vặt mà muốn thoát khỏi Bạch Lưu nên Tuế Hàn Tam Hữu mới nhắc đến chuyện này thì Bạch Lưu thật sự hoài nghi có phải Ngọc La Sát chuẩn bị hoàn toàn không đề cập đến không.
Đương nhiên, trên thực tế hắn nghĩ Ngọc La Sát cũng không ngốc như vậy đâu, kéo dài đến tuổi này đã là cực hạn rồi, nếu kéo thêm có lẽ những tên giáo chúng khôn khéo kia sẽ nhìn ra vấn đề.
Nhìn dáng dấp cha hiền của Ngọc La Sát vì hắn mà ‘chọn’ tiên sinh, trên mặt Bạch Lưu lại lộ ra biểu tình không tình nguyện, lầm bầm không muốn luyện võ gì đó, cộng thêm nghe thấy tin nhắc độ thiện cảm tăng lên một điểm, trong lòng Bạch Lưu hiểu rõ, tiếp tục đóng vai một đứa nhỏ không thích học tập.
Ba năm qua hắn cũng mò đúng được một số ý nghĩ của Ngọc La Sát.
Nói thí dụ như hắn không cố gắng học tập, ngày qua ngày cùng Tuế Hàn Tam Hữu ‘chơi game’, đã tích lũy được mười điểm thiện cảm, lại ví dụ như hắn dằn vặt người hầu là kết quả mà Ngọc La Sát muốn.
Coi như hắn đã nhìn ra rồi, BOSS muốn nuôi tàn hắn, vì thế càng tỏ vẻ không vui, không muốn học võ, y càng vừa lòng.
=v= cũng may hắn đã sớm chuẩn bị, một năm trước khi thỏa thuận với hệ thống, nợ điểm mở ra một số công năng, có thể dùng để học trộm võ công ~ ai khà khà, nếu để Ngọc La Sát biết trước mặt y hắn làm bộ ngây thơ, cố ý quấn quýt ngủ ở phòng y một thời gian để lén lút nghiên cứu võ công của y, rồi sau đó dùng công năng hệ thống phân tích học tập thì nụ cười trên mặt y sẽ biến thành kiểu gì đây..
Theo thói quen nựng nựng gò má của vật nhỏ đã cao hơn đầu gối mình một chút, Ngọc La Sát kiên nhẫn dỗ dành con trai ‘cưng’ không muốn học võ, bộ dạng cưng chìu không nguyên tắc đã khiến mọi người tập mãi thành quen.
Không thấy Tuế Hàn Tam Hữu đều bị giáo chủ đại nhân ném cho thiếu chủ dằn vặt ba năm sao, không thấy thiếu chủ đến bây giờ còn chưa học được cách tự mình viết bút lông mà giáo chủ cũng không răn dạy một câu sao?
Hạ nhân biểu thị, giáo chủ đại nhân trở thành nhi khống* vẫn đang không ngừng xoát giới hạn cuối của bọn họ.
(*có thể hiểu là cuồng con trai, cưng chìu con trai quá đáng =)))
Cũng không biết mấy năm qua thiếu chủ đã hành hạ mọi người bao nhiêu lần, ngay cả tính tình hung hãn của thiếu chủ hoàn toàn do giáo chủ cưng chìu mà ra, dung túng đến mức người ta không đành lòng nhìn thẳng, cho nên, chán học, ghét học cái gì đều chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
“Thiên Bảo ngoan, cố gắng học võ đi nào, không phải hôm qua con nói muốn cây quạt của ta sao, nếu nghe lời thì ta sẽ thưởng cây quạt đấy cho con.”
Dường như là cảm thấy bất đắc dĩ với đứa bé ôm chân mình chơi xấu, Ngọc La Sát cúi người, vẻ mặt cưng chìu chọt nhẹ gò má trắng mịn của đứa bé, mở miệng dụ dỗ.
Hai mắt sáng lên, Bạch Lưu hoan hô một tiếng, vươn tay lộ ra ngón út: “Vậy chúng ta ngoắc tay, lừa người là con chó nhỏ!”
Thật ngốc.
Lần này Ngọc La Sát không chỉ sâu sắc thêm trình độ ngu ngốc của ‘con trai’ mình, mà ngay cả người hầu và Tuế Hàn Tam Hữu bên cạnh cũng nhịn không được thở dài một hơi.
Dám để giáo chủ uy danh hiển hách phối hợp làm ra hành động ‘ấu trĩ’ này, trên thế giới này e rằng chỉ có mình thiếu chủ chứ không còn người thứ hai. Giáo chủ nhất ngôn cửu đỉnh, có khi nào là nói chuyện không đáng tin đâu, còn cần phải ngoắc tay đảm bảo hả?
Toàn thể giáo chúng Ma giáo đều có loại cảm giác chỉ số thông minh bị kéo xuống trầm trọng ORZ.
Được chỗ tốt, Bạch Lưu vui vẻ nhảy nhót, bé ngoan theo Ngọc La Sát đi tìm sư phụ học võ. Ngọc La Sát chắp tay nhìn bóng lưng đứa bé, lắc lắc đầu dở khóc dở cười.
“Tính tình đứa nhỏ Thiên Bảo này không tốt, những năm này đã vất vả cho ba người các ngươi.”
“Nếu nó không muốn học những lễ nghi phiền phức kia, vậy các ngươi cũng không cần quá nhọc lòng dạy nó. Chuyện trong giáo không ít, các ngươi nên để tâm trên chuyện chính sự nhiều hơn.”
Trên mặt Tuế Hàn Tam Hữu ngầm lộ ra một tia vui mừng yếu ớt, khom người cung kính khách sáo, cũng nhân tiện biểu lộ lòng trung thành một phen.
Rốt cục cũng được giải thoát rồi! Rốt cục cũng có thể thoát khỏi tiểu ác ma kia rồi!
Lúc Tuế Hàn Tam Hữu rời đi quả thật hận không thể lão lệ tung hoành để biểu đạt tâm tình của chính mình. Ba năm qua bọn họ bị thiếu chủ dùng mọi thủ đoạn hành hạ, dằn vặt đến một chút cốt khí cũng không có. Chơi bắt yêu xong thì chuyển sang chơi trò chơi gia đình, chơi trò gia đình xong thì chuyển sang vô số thủ đoạn dằn vặt khác trong học tập.
Chỉ học Tam Tự Kinh thôi mà bọn họ cảm thấy kiên nhẫn cả đời đều bị dùng hết sạch. Tên nhóc hung hãn kia, cứ học câu trên lại quên câu dưới, cộng thêm lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng sợ giáo chủ sẽ vì vậy mà trách cứ nên tâm thần bọn họ không lúc nào là yên ổn.
Tiến độ học võ của Bạch Lưu lại không tệ, ít nhất khi so với lúc học văn thì đã có thể khiến sư phụ từng nghe qua ‘chiến tích’ dạy học của Tuế Hàn Tam Hữu, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ngay cả Ngọc La Sát sau một thời gian quan sát trình độ luyện võ của ‘con trai’ cũng cảm thấy rất hài lòng. Loại tiến độ này trên giang hồ cũng chỉ là người có thiên phú bình thường thôi, thấy thế nào cũng không thể thành tài được.
Cái này lại phù hợp với ý muốn của y, y cần là một ‘người thừa kế’ không có tính uy hiếp, biểu hiện càng bình thường càng tốt, mà càng nóng ruột, tâm tình của y cũng sẽ càng hài lòng.
Người duy nhất cảm thấy thật nóng ruột đại khái cũng chỉ có mình Bạch Lưu.
Thứ hắn học trộm là công phu của Ngọc La Sát, tuy nói thời gian học không lâu, nhưng dưới sự chỉ dẫn của hệ thống cũng có chút hiệu quả, chẳng qua lúc luyện võ phải giả dạng làm newbie (người mới), đây quả thật là chuyện nhọc lòng lại tốn công.
Đặc biệt khi nhiều lần đều phát hiện Ngọc La Sát âm thầm quan sát, trái tim nhỏ bé của Bạch Lưu cũng luôn trong tình trạng căng thẳng, chỉ sợ sẽ lộ ra dấu vết khiến đối phương phát hiện. Hành động mang tính thử thách quá nghiêm trọng TAT.
Từ khi đi tới thế giới này, nhiệm vụ chi nhánh duy nhất nhận được rốt cuộc đến năm Bạch Lưu mười sáu tuổi đã hoàn thành xong.
‘Gợi ý của hệ thống, mức độ hoàn thành của nhiệm vụ cha hiền con thảo là một trăm phần trăm, kí chủ nhận được một viên đan dược học nội lực cấp tốc, hạn chế sử dụng: Giá trị vũ lực cấp năm mươi.’.
Đã lâu không nghe thấy tiếng gợi ý của hệ thống, lúc này lại xuất hiện đúng lúc Bạch Lưu đang mang vẻ mặt kinh hoảng, đóng vai một thiếu niên bất lực vì đột nhiên phát hiện cha mình tạ thế (mất = chết).
Tuế Hàn Tam Hữu và các trưởng lão Ma giáo vội vàng an ủi thiếu chủ, nhưng chợt thấy Ngọc Thiên Bảo một khắc trước còn rất kinh hoảng, một khắc sau lại trở thành mặt không cảm xúc, rất có cảm giác kinh sợ trừng mắt nhìn về phía bọn họ.
“Cha ta sẽ không đột nhiên chết mà không có lý do như vậy! Nói, có phải các ngươi ám hại y không!” “
Sắc mặt bọn họ nhanh chóng tái mét, hãi hùng giải thích.
Bộ dạng ngu ngốc này của Ngọc Thiên Bảo khiến bọn họ rất vui vẻ, một khi chuyện Ngọc La Sát tạ thế được xác định, một số kế hoạch nào đó sẽ bắt đầu rục rà rục rịch thi hành.
Mà vào lúc này, thiếu chủ có tư cách kế thừa duy nhất lại có đức hạnh như vậy, muốn khống chế quả thật là chuyện vô cùng dễ dàng, đến khi đó, bọn họ chỉ cần chiếm được La Sát Lệnh trên tay Ngọc Thiên Bảo…
Bạch Lưu dường như rất táo bạo phất tay một cái, ra hiệu cho mọi người lui xuống, còn hắn lại mặt ủ mày chau ôm lấy cây quạt, một mình ngồi gục trong góc bắt đầu phát sầu.
Hắn thật sự đang rầu rĩ.
Bởi vì lúc hắn lừa gạt mấy lão già kia, hệ thống lại tuyên bố một nhiệm vụ mới, hơn nữa độ khó của nhiệm vụ này còn hơi cao.
‘Chạy thoát’ cái gì, vừa nghe đã biết là nhiệm vụ liên quan đến an toàn của mạng nhỏ, chỗ tốt duy nhất chính là rốt cuộc hắn cũng biết được hướng đi của thế giới này, cũng trợ giúp hắn nhiều hơn.
Liếc mắt nhìn ‘người chết’ trong quan tài, Bạch Lưu đè xuống vẻ mặt có chút xem thường của mình. Giả chết cũng rất thành công nhỉ, khẳng định y đã dùng mấy thủ đoạn nhỏ không thể để người khác biết.
Nếu không phải vở diễn vừa rồi của hắn khiến độ thiện cảm tăng thêm một điểm, hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh thì có lẽ lúc này hắn sẽ không nhịn được mà nhào lên quật xác, hung hăng giải tỏa tâm tình uất ức nhiều năm của mình.
Lúc trước hắn không quá hiểu rõ nội dung vở kịch, thế giới Lục Tiểu Phụng truyền kỳ hắn cũng xem qua mấy bản, nhưng khi đến đây, biết được tin tức về Ngọc La Sát và Ma giáo phương Tây qua bản tóm tắt của hệ thống, hắn cứ nghĩ trí nhớ của mình không tốt nên quên mất chỗ này, ai ngờ nhìn lại, thì ra đến tận lúc này nội dung vở kịch mới thật sự bắt đầu…
Sát, hắn mới biết thì ra hắn chính là thế thân bia đỡ đạn vừa ra trận đã bỏ mình kia!
Khó trách hắn không nhớ được, Ngọc Thiên Bảo, Ngọc Thiên Bảo, đây không phải là con ma đen đủi trong kịch tình sơ lược ở sòng bạc Ngân Câu sao?
Móa, nội dung tóm tắt vở kịch hệ thống đưa ra thật hung tàn, câu thứ nhất chính là Ngọc Thiên Bảo con trai giáo chủ Ma giáo phương Tây Ngọc La Sát bị giết, chủ nhân sòng bạc Ngân Câu Lam Hồ Tử vu oan cho Lục Tiểu Phụng.
Trong kịch tình hắn còn chưa xuất hiện đã chết, khó trách nhiệm vụ này tên là ‘Chạy thoát’.
La Sát Lệnh mà Ngọc La Sát cho mình trước khi ‘chết’ vốn là củ khoai lang bỏng tay, hắn không tin đối phương không ngờ tới chuyện giáo chúng ma giáo dã tâm bừng bừng sẽ không nhân cơ hội này mà mà ra tay với thiếu chủ ‘vô dụng’ để đoạt quyền.
Phỏng chừng con pháo thí mạng kia (Ngọc Thiên Bảo trong nguyên tác) chính là chết đi như vậy.
Càng phân tích lại càng muốn nhân lúc Ngọc La Sát giả chết mà quật xác thì làm sao giờ?
Bạch Lưu hung hăng xoa xoa khuôn mặt không nhịn được uất khí mà trở nên dữ tợn, nhấc chân nặng nề lại gần quan tài giữa phòng.
Khóe miệng nhanh chóng xẹt qua một nụ cười ác liệt, Bạch Lưu bỗng nhiên đưa tay sờ lên mặt Ngọc La Sát, trong miệng còn lầm bầm: ‘Cha của ta mới không chết như vậy’ ‘Kẻ khốn nằm chỗ này nhất định không phải cha ta, nhất định là giả mạo’ gì gì đó.
Xoa nắn khuôn mặt già đầu mà không hề lưu lại dấu vết năm tháng của ai kia, Bạch Lưu tiếc nuối thở dài một hơi: “Không phải dịch dung, lẽ nào thật sự là cha ta?”
Cũng không có hô hấp và phản ứng, kỹ thuật diễn xuất quá cao siêu, không hổ là BOSS, khó trách có thể giấu giếm được đám trưởng lão đa nghi, gian xảo như hồ ly kia.
“Cha ~~!” Chân mày cau lại, Bạch Lưu bỗng nhiên đưa tay nắm chặt bàn tay đặt trên bụng của Ngọc La Sát, dưới tay hung hăng dùng sức, giọng điệu bi thương, căm giận mở miệng: “Cha, sao cha nói đi là đi như vậy, sao ngài nỡ lòng nào bỏ lại Thiên Bảo… Cha trên trời có linh thì nhất định phải tha thứ cho hành vi của Thiên Bảo.”
Ngươi muốn làm gì?
Ngọc La Sát trong trạng thái giả chết căng thẳng trong lòng, một luồng dự cảm không tốt xông thẳng vào đầu óc.
“Cha, ngài yên tâm, nếu như con phát hiện ngài bị người ám hại hoặc bị độc chết thì cho dù con bất tài không có bản lãnh gì cũng liều cái mạng này cùng hung thủ đồng vu quy tận* để báo thù cho ngài!”
(*chết chùm =))
Hai tay tội ác kiên định tháo đai lưng của Ngọc La Sát, Bạch Lưu bi thống quyết tuyệt thông báo nhưng động tác lại không hề ngừng.
Hắn biết lúc này nhất định các vị trưởng lão sẽ để lại cơ sở ngầm ngoài cửa để nhìn chằm chằm bọn họ. Nếu Ngọc La Sát muốn giả chết, vậy chắc chắn lúc này hắn sẽ không chơi trò ‘xác chết vùng dậy’.
Vì thế… Muốn báo thù phải tranh thủ lúc này nha ~
Ai khà khà khà, ai bảo ngươi hố ta, ai bảo ngươi tính toán ta, ai bảo ngươi hại tiểu gia diễn kẻ ngu ngốc nhiều năm như vậy! Ta lột ta lột ta lột lột lột!
hết chương 3