Tất Cả Vì Độ Thiện Cảm

Chương 2: Chơi game nào




Ma giáo phương Tây gần đây khá náo nhiệt.

Mỗi ngày thủ vệ tổng đàn đều có thể nhìn thấy một làn sóng hạ nhân chạy tới báo cáo —— thiếu chủ coi trọng cửa hàng bánh ngọt nhà ai, thiếu chủ muốn bao cửa hàng trang sức nhà ai, thiếu chủ ‘hoạt bát’ quá mức đập đầu vào tường mà khóc lóc tìm cha gì gì đó…

Yên lặng đốt một hàng nến vì chúng hạ nhân chăm sóc thiếu chủ, bọn thủ vệ khổ bức nhìn vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, nhưng thật ra lại vô cùng hài lòng của thiếu chủ đại nhân.

Từ khi làm cha, giáo chủ đại nhân càng ngày càng nhu hòa á ~ trước đây giáo chủ sâu không lường được khiến người ta e ngại trong lòng, thế nhưng bây giờ khi yêu thương thiếu chủ, giáo chủ lại nhiều hơn một chút thân tình.

Xoa xoa đôi mắt thực ra không hề có một giọt nước mắt nào, cuối cùng Bạch Lưu ăn vạ nửa ngày trên mặt đất cũng quyết định bò dậy.

Thỏa mãn nhìn một đám người hầu mặt ủ mày ê cộng thêm tinh thần hoảng loạn, cằm nhỏ thịt thịt ngạo nghễ hất lên: “Bảo Bảo phải về nhà tìm cha, dẫn đường!”

Lau một phen mồ hôi lạnh, đám người hầu vội vã hầu hạ, hộ tống thiếu chủ đại nhân về tổng đàn.

Dằn vặt một đám người hầu có cấp bậc vũ lực A+, Bạch Lưu tỏ vẻ hắn vô cùng hưởng thụ cảm giác cao lớn này, người bình thường sẽ không được hưởng thụ như vậy đâu nha ~ đương nhiên, hắn cũng không phải thật sự ăn no không có chuyện gì làm mà dằn vặt lung tung. Ngọc La Sát mang hắn về không phải vì muốn bày ra bộ dạng ‘yêu thương’ con trai giả dối sao?

Hơn nữa vừa bắt đầu hắn đã cố tình để Ngọc La Sát nghĩ mình là một tên nhóc ngu ngốc, nếu để lộ chuyện gì lạ thường, cũng không biết tên nam nhân nguy hiểm kia có biến hắn thành kẻ ngu si thật sự không nữa.

Làm sao để kiểm tra điểm mấu chốt của Ngọc La Sát một cách chính xác… Đây là một vấn đề, còn là vấn đề quan trọng liên quan đến tương lai mấy chục năm sau của hắn.

“Cha ~~ “

Thủ vệ tổng đàn từ xa đã nghe thấy vĩ âm kéo dài ngọt ngấy của thiếu chủ nhà mình, yên lặng không nói gì nhìn lẫn nhau, hai thủ vệ phụ trách thông báo ngậm miệng không nhúc nhích.

Why?* Thủ vệ nhìn trời, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh nhìn nơi không hề gián đoạn mà không ngừng phát ra tiếng kêu.

(* tác giả viết)

Ước chừng thời gian một nén hương, làn sóng thiếu chủ và người hầu mới ồ ạt tiến vào tầm mắt của bọn họ.

Lúc đầu khi mới nhìn thấy chúng đồng liêu thường ngày bước chân như bay lại dùng tốc độ của ốc sên mà xuất hiện, thị vệ giáo chúng còn hơi tỏ vẻ kinh ngạc, có điều, càng xem lâu… Ừm, cứ thói quen là được.

Chân ngắn cố gắng gian khổ bước từng bước, nhưng đến khi nhìn thấy cửa lớn tổng đàn, Bạch Lưu lập tức cúi đầu che giấu vẻ mặt thòm thèm chợt lóe mà qua.

Ai nha, sao lại đến nhanh như vậy, còn chưa nhìn thấy đám tâm phúc bên cạnh Ngọc La Sát bày ra gương mặt khổ bức mà ~ đừng tưởng rằng hắn không biết đám người kia luôn thời thời khắc khắc giám sát nhất cử nhất động của hắn sau đó thông báo cho Ngọc La Sát.

Chờ hắn dằn vặt đủ, cũng chờ kiên nhẫn của đám người kia bị mài mòn gần hết, hắn mới có thể có được chút không gian tự do để làm chuyện mờ ám, không phải sao?

Hơi cúi đầu nhìn cậu nhóc vọt vào đại điện, trên mặt Ngọc La Sát lộ ra một nụ cười hiền hòa, y đưa tay tiếp được quả cầu thịt nho nhỏ nhào tới chỗ mình: “Bảo Bảo sao vậy? Vừa nãy hạ nhân nói con bị té, có bị thương chỗ nào không, để ta xem xem.”

Mấy vị giáo chúng đang báo cáo sự tình thấy vậy, im lặng hơi nhìn lẫn nhau rồi lựa chọn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không thấy. Bọn họ đều là thành viên lâu năm của Ma giáo, trong lòng tương đối hiểu rõ tính tình của vị ngồi trên đài kia… Khủng bố, cho dù đối phương tỏ ra nhu hòa thế nào nhưng cũng không dám thả lỏng không cẩn thận.

Bạch Lưu phồng má, có chút không vui hừ một tiếng: “Bảo Bảo mới không khóc đâu, Bảo Bảo là nam tử hán đại trượng phu!”

Vẻ mặt tràn ngập cưng chìu xoa nắn đứa bé nằm trong ngực, Ngọc La Sát mỉm cười, trong mắt lại không chút gợn sóng.

Trước mặt mọi người y đã làm bộ làm tịch đủ, cho nên ngay cả vật nhỏ ngu ngốc này trước kia còn hơi sợ người lạ cũng nhanh chóng thân cận với y, cũng khiến y bớt lo nhiều chuyện.

Hai người cha hiền con thảo (hiếu thảo) quấn nhau một hồi, sau đó Ngọc La Sát mới vỗ vỗ mông đối phương, ý bảo Bạch Lưu theo thuộc hạ ra ngoài chơi.

Đuổi vật nhỏ đi, Ngọc La Sát lại khôi phục tư thái cao cao tại thượng nhìn giáo chúng dưới đài, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập lực chấn nhiếp.

Thông qua nhiều ngày y biểu hiện như vậy quả nhiên đã có một số người mắc câu, cảm thấy Ngọc Thiên Bảo là điểm yếu của chính mình mà không chờ đợi được gấp gáp sắp xếp nhân thủ bên cạnh ‘điểm yếu’ ấy?

Im lặng trong chốc lát, Ngọc La Sát lộ ra một nụ cười nhạt: “Thiên Bảo còn nhỏ, sớm muộn gì nó cũng sẽ kế thừa vị trí của ta, nhưng nhất thời cũng không cần vội vã. Chuyện học võ ta tự có quyết định, có điều việc mời tiên sinh dạy nó chút học thức đúng là cần phải dày công sắp xếp.”

“Dạ, thuộc hạ nhất định sẽ mời tiên sinh tốt nhất đến giáo dục thiếu chủ, xin giáo chủ yên tâm.” Nam nhân trung niên cung kính đáp, vẻ mặt không hề có chút dị dạng, sau khi Ngọc La Sát gật đầu liền khom người rời đi.

Đều là một đám lão hồ ly.

Cố ý bước chậm, lợi dụng năng lực dò xét của hệ thống mà theo dõi toàn bộ quá trình, Bạch Lưu hé miệng nở nụ cười, đưa tay về phía người hầu ôm một đống đồ đạc hắn đã ‘mua’ được, ra hiệu, để đối phương đưa xâu kẹo được cất trong cùng cho mình.

Nhận kẹo ngậm vào, vui vẻ nhảy nhót đúng điệu một đứa trẻ hai tuổi, chạy về biệt viện.

Hiện tại hắn chưa thể xác định được rốt cuộc Ngọc La Sát muốn làm gì, tuy rằng nhìn ra đối phương đang lợi dụng mình làm bia đỡ đạn nhưng vì ai mà chặn, hay còn có tính toán gì khác thì hắn lại không biết. Mời tiên sinh đến dạy học… Đúng là thú vui mới có thể giết thời gian nha.

Có điều sao lại dời chuyện học võ lại, căn cứ vào hệ thống phân tích, trẻ con thế giới này từ bốn tuổi đã học võ là chuyện rất bình thường, thân thể hắn mặc dù nhỏ nhưng thể chất đã có thể học võ rồi, TAT nếu không học vậy đến khi nào thì sức chiến đấu cặn bã này của hắn mới có thể tăng lên được đây.



Là đứa con trai giáo chủ sủng ái nhất, tin tức thiếu chủ Ngọc Thiên Bảo muốn mời tiên sinh dạy học chỉ trong vòng một canh giờ đã truyền khắp Ma giáo. Muốn nịnh nọt xum xoe, muốn âm mưu tính toán cũng có rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn lấy hiệu xuất cao mà được quyết định.

Tuế Hàn Tam Hữu, đường đường là hộ pháp Ma giáo lại trở thành tiên sinh dạy học của một tên nhóc con hơn hai tuổi?

Ngươi có tin không, ta thì không thể nào tin được. Bạch Lưu nhìn ba nam nhân có tướng mạo và tên tuổi không phù hợp trước mặt, trong miệng còn ngậm kẹo hồ lô, trong lòng lại không ngừng phỉ nhổ khinh bỉ.

Từng người trong bọn họ đều là hộ pháp của Ma giáo, từng người đều có giá trị vũ lực cấp A+ hay cấp S, lại đến dạy hắn Tam Tự Kinh? Nói đùa à. Nói đến dạy võ công còn có thể chấp nhận, nói đến dạy thi từ ca phú? Các ngươi đang đoạt bát cơm của tiên sinh dạy học đấy, các ngươi biết không…

“Thiếu chủ, thuộc hạ là Hàn Mai, hai vị này là Cô Tùng, Khô Trúc, ba huynh đệ chúng ta sẽ chịu trách nhiệm giáo dục ngài —— “

“Tiên sinh tiên sinh, tên của các ngươi thật kỳ quái, các ngươi là yêu tinh sao? Từ lúc nào mà Hoa mai lại tu luyện thành tinh hóa thành hình người vậy?”

Bạch Lưu ngây thơ chép chép miệng, nháy mắt đánh giá ba vị hộ pháp có sắc mặt không tốt kia: “Kỳ quái, không phải yêu tinh đều rất đẹp sao, tại sao các ngươi lại là ba lão già thế?”

A, ha ha.

Thiếu chủ hắn còn nhỏ, ngây thơ không hiểu chuyện, phải tỉnh táo, phải tỉnh táo!

Bạch Lưu đóng vai con nít ấu trĩ không hề áp lực, hắn híp mắt nhìn dáng vẻ thờ ơ không động của ba người, cầm cây kẹo hồ lô đã ăn sạch trong tay, vẻ mặt hưng phấn quất lại chỗ Tuế Hàn Tam Hữu, trong miệng còn không ngừng hô yêu quái còn không mau bó tay chịu trói, quả thật là bộ dạng của một đứa con nít ‘ngây thơ, hoạt bát’.

Cho nên khi Ngọc La Sát nhất thời hưng trí đến tra xét tình hình học tập của con trai, chỉ thấy tiểu mập mạp uy phong lẫm liệt vung vẩy que xiên bằng trúc, chân đạp Hàn Mai, quyền đánh Cô Tùng, trong miệng còn không ngừng la hét muốn Khô Trúc biến thân…

Vẻ mặt nam nhân trung niên theo sau Ngọc La Sát nhăn lại, gấp gáp thu hồi cái trừng mắt về phía Tuế Hàn Tam Hữu, quay đầu nhìn Ngọc La Sát: “Ách, giáo chủ…”

“Không sao.” Vẻ mặt Ngọc La Sát sung sướng phất tay một cái, ngăn chặn hành động muốn thỉnh tội của nam tử: “Tâm tính của Thiên Bảo vẫn chưa trưởng thành, còn trong độ tuổi hiếu động thái quá, hơn nữa ở tổng đàn Ma giáo cũng không có bạn chơi cùng tuổi, như vậy, cũng tốt.”

Cứ như vậy mà để ba vị đường đường là hộ pháp Ma giáo trở thành ‘Bạn chơi’ của thiếu chủ sao?

Khóe miệng co giật không ngừng, nam nhân khom người theo sau Ngọc La Sát lại gần ba người Tuế Hàn Tam Hữu, trong lòng lão còn hung hăn rủa xả ba người họ một phen.

Đúng là đồ vô dụng, để các ngươi tới gần Ngọc Thiên Bảo không phải là để trở thành bạn chơi của nó. Lúc các ngươi ngồi trên vị trí hộ pháp thì đắc ý vênh váo biết bao, nay lại không trị được một đứa con nít.

“Thiên Bảo.” Đưa tay nâng đứa trẻ đang chơi đùa hưng phấn lên, Ngọc La Sát nhìn lướt qua ba người lúng túng hành lễ với y, đưa tay nựng nựng hai má mập mạp, nộn nộn của đứa bé, giọng điệu nhu hòa hỏi: “Con đang làm gì vậy?”

“Cha ~ Bảo Bảo đang chơi bắt yêu quái!”

“Chơi vui không?”

Bạch Lưu tươi cười rất xán lạn, gật đầu khẳng định, còn không quên như hiến vật quý mà giảng giải lại trò chơi của mình cho y nghe khiến Tuế Hàn Tam Hữu đứng một bên hận không thể vùi đầu vào khe nứt. Đứa nhỏ này quả thật hung hãn không gì sánh kịp!

Nhất định phải lôi bọn họ chơi trò ‘Diệt Yêu’ gì đó, nếu không phối hợp sẽ lập tức kéo cổ họng bắt đầu gào lên nói muốn mách cho Ngọc La Sát biết. Hơn nữa bên cạnh còn nhiều người hầu nhìn chằm chằm như vậy cho nên ngoại trừ bày ra khuôn mặt tươi cười hợp tác thì bọn họ còn có thể làm gì khác sao?

Mặt mũi già nua đều mất cả, còn phải đứng chỗ này chịu đựng ánh mắt lăng trì của đại nhân. Đáy lòng Tuế Hàn Tam Hữu hận không thể giết chết Ngọc Thiên Bảo.

Xoa xoa chóp mũi có chút ngứa, Bạch Lưu bỗng nhiên ngừng khua tay múa chân, tha thiết mong chờ kéo kéo ống tay áo Ngọc La Sát ——

Một bàn tay mang theo dấp dính nhơm nhớp của đường rất chuẩn xác ấn tới.

“Cha cha, bọn họ đều nói cha là một vị đại hiệp siêu cấp siêu cấp lợi hại! Bảo Bảo có thể giống như cha được không… Ừm, biết bay cao cao?” Để ta học võ công đi!

Trong mắt loé ra tia sáng lạnh, Ngọc La Sát cười khẽ, giọng điệu cũng càng lúc càng ôn nhu: “Học võ công rất mệt, Thiên Bảo, hiện tại con còn nhỏ chưa chịu được cực khổ, chờ con lớn hơn rồi cha sẽ dạy công phu lợi hại nhất cho con.”

Nói cách khác ngươi không muốn để ta học võ công ~ Trong lòng Bạch Lưu đã hiểu rõ nhưng trên mặt chỉ tràn ngập cảm động.

Xem ra hắn phải nghĩ cách lén lút học võ.

Ở thế giới võ hiệp có tính nguy hiểm cao này, làm người không có giá trị vũ lực, chẳng lẽ muốn hắn dùng tay không chắn đao sao?

Hơn nữa… Trong mắt những người xem, hành động này của Ngọc La Sát là quá mức cưng chìu con trai, không đành lòng để hắn chịu khổ, trên thực tế, hắn hiểu rõ, cha con tình thâm gì đều là mây bay.

Móa, độ thiện cảm chỉ có ba điểm kia quá chói mắt được không hả!

Độ thiện cảm này còn không bằng người qua đường nữa, nếu cứ vậy mà nói đối phương thật sự có tí ti ‘cảm tình’ với mình thì Bạch Lưu có thể nói, tự kỷ là bệnh, phải trị!!

hết chương 2