Editor: Diệp Hạ (@dphh___)
Sáng hôm sau, Tạ Quan Sư phát hiện ra gã sai vặt hay nhìn mình đã biến mất, tuy rằng không muốn đổ chuyện này lên người Tần Dung, nhưng y rất hoài nghi là do Tần Dung 80 điểm hắc hoá xử lý.
Tần Dung đã có bản lĩnh xử lý người trong âm thầm, tuy rằng là vai chính thế giới này, đương nhiên hắn sẽ không tùy tiện gϊếŧ người, nhưng đưa một gã sai vặt đến nơi khác thì hoàn toàn có thể.
Đồng thời trên mặt bàn trước gương đồng cũng có thêm một tờ giấy Tần Dung lưu lại, nói sau này việc nặng như múc nước cứ để hắn làm là được, không mong Tạ Quan Sư tiếp xúc với người khác quá nhiều, tránh bại lộ việc hai người dùng chung một thân thể.
Hiển nhiên đây chỉ là một cái cớ, sự thật là dục chiếm hữu làm Tần Dung không muốn để người khác nhìn thấy Tạ Quan Sư.
Tạ Quan Sư cầm tờ giấy, đang cân nhắc kế tiếp nên làm như thế nào để lấy chút độ hảo cảm cuối cùng, sau đó rời khỏi thế giới này, lại bỗng nhiên cảm thấy linh khí trong phạm vi mười mấy dặm gần mình dao động —— lúc này y đang dùng thân thể Tần Dung, tu vi có cảnh giới cao hơn lúc trước, cho nên cũng có thể cảm nhận được những động tĩnh từ nơi khá xa.
Mà tu sĩ tầm thường tuyệt đối không thể gây ra dao động như thế này được, mà như là......
Đuôi lông mày y nhảy nhảy, bỗng nhiên có dự cảm xấu.
502 nhắc nhở bên tai y:【Hôm nay đúng là ngày thứ bảy bảy bốn chín hồn phách cậu rút khỏi xác Thẩm Nghi Đăng, làn sóng linh khí này hẳn là do Thẩm Nghi Hoàn đang chiêu hồn tạo nên.】
Tạ Quan Sư cảm thấy không ổn lắm. Hôm đó, sau khi Tần Dung mang theo hồn phách của y xuống núi, lập tức cưỡi ngựa chạy đi không ngừng nghỉ, mang y đến trấn Bạch Mã, nơi này cách Thẩm Nghi Hoàn rất xa, tu sĩ có cường đại đi nữa thì cũng không thể chiêu hồn mới phải.
502 nói:【Có lẽ là có liên quan đến sợi xích trói giữ linh hồn của cậu lúc trước, vốn dĩ lúc ấy hắn muốn giam giữ hồn phách của cậu, mặc dù thân thể bị hủy diệt, hồn phách cũng sẽ trở lại nơi đó. Nếu không phải sau đó hắn lại hắn mềm lòng thả cậu ra, chắc giờ hồn phách của cậu cũng không ở trên tay Tần Dung đâu.】
Tạ Quan Sư:【May là thả, bằng không cậu nghĩ xem tụ hồn thuật của Tần Dung và hồn liên của hắn cái nào lợi hại hơn? Nếu hai người đồng thời thi pháp, chắc chắn tôi sẽ bị xé rách, còn hoàn thành nhiệm vụ cái rắm nữa.】
Không thể nghi ngờ, với độ điên cuồng của Tần Dung và Thẩm Nghi Hoàn, tuyệt đối không thể có chuyện một bên buông tay, đến lúc đó người gặp nạn chính là y.
Tạ Quan Sư:【Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai......】
Theo trận dao động linh khí cách ngàn dặm ngoài kia, y cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau, như là có gì đó trong đầu muốn nổ tung. Có lẽ là nghe thấy chiêu hồn khúc, hồn phách của y có xúc động muốn thoát khỏi thân thể Tần Dung.
Cùng lúc đó, dường như làn sóng linh khí đó đang bay nhanh về hướng này —— chắc hẳn là Thẩm Nghi Hoàn đã phát hiện ra vị trí hồn phách của y.
Việc này không nên chậm trễ, nơi này không thể ở được nữa.
Tạ Quan Sư đi đến mép giường muốn thu thập đồ vật, nhưng hồn phách bị triệu hoán quá mãnh liệt, đầu đau đớn từng đợt, vì thế lập tức lảo đảo đặt mông ngồi xuống giường.
Bỗng nhiên ý thức y bắt đầu mê man, dường như là Tần Dung đang vội vàng muốn ra.
Có vẻ Tần Dung cũng đã nhận thấy động tĩnh của Thẩm Nghi Hoàn.
Tạ Quan Sư không giãy giụa được nữa, dứt khoát nhắm mắt, trả thân thể lại cho hắn.
......
Vốn dĩ Tần Dung định tìm một cơ hội đề nghị công tử rời khỏi nơi này, tìm chỗ núi sâu không có người để cư trú......
Thậm chí hắn đã nghĩ kỹ lý do cả rồi, bây giờ hai người cứ như vậy chung quy cũng không phải kế lâu dài, vẫn nên tìm nơi không người để dưỡng hồn phách trước, sau đó lại tìm cơ hội đoạt thể xác về ——
Nhưng không thể ngờ Thẩm Nghi Hoàn lại nhanh đến như vậy.
Tần Dung hoảng hốt vô cùng, lập tức cưỡng ép đoạt lại thân thể, thay thế Tạ Quan Sư. Hắn để hồn phách của Tạ Quan Sư tạm thời ngủ đông, sau đó tức tốc rời khỏi trấn Bạch Mã.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được Thẩm Nghi Hoàn ở phía sau đuổi theo càng lúc càng nhanh. Hắn ngày đêm không nghỉ, Thẩm Nghi Hoàn cũng không hề chợp mắt một phút nào.
Hai người một truy một trốn suốt bảy ngày.
Vết thương của Tần Dung do Thẩm Nghi Hoàn gây ra hơn một tháng trước vẫn chưa ổn hoàn toàn, động tác mạnh như vậy hao phí lượng lớn tu vi, làm hắn gần như kiệt sức. Hắn đoán Thẩm Nghi Hoàn cũng không khá hơn là bao, nhất định cũng là nỏ mạnh hết đà. Nhưng lúc công tử tự bạo đã chủ động đưa tu vi của mình cho hắn, nói cách khác, trên người hắn có tu vi của hai người......
Khi đó mình và hắn lưỡng bại câu thương, lúc này mình trọng thương trong người, không chắc có thể địch nổi hắn.
Tần Dung không dám mạo hiểm dừng lại, cũng không dám thả lỏng, sợ không cẩn thận bị Thẩm Nghi Hoàn đuổi kịp, hồn phách của công tử sẽ bị cướp đi.
Chẳng qua ——
Cứ chạy trốn như vậy không phải cách, hai người thực lực ngang nhau, cứ tiếp tục thì sớm hay muộn cũng sẽ tiêu hao hết chân khí, dầu cạn đèn tắt.
Trán Tần Dung phủ đầy mồ hôi, nhìn con đường phía trước, biểu tình căng chặt.
Khi tụ hồn, đưa Tạ Quan Sư vào thân thể chính mình, hắn cũng đã nghĩ đến một ngày như vậy.
Nếu hồn phách công tử ở trong thân thể của tu sĩ bình thường khác, chỉ sợ là sẽ không thể chịu nổi nửa khúc chiêu hồn của Thẩm Nghi Hoàn. Bởi thế, đặt trong thân thể hắn, chính hắn mới có thể cố gắng ngăn cản.
Nhưng hồn phách là của công tử, cuối cùng sẽ về nơi nào thì vẫn phải xem ý của chính y......
Nếu y muốn trở lại bên cạnh Thẩm Nghi Hoàn, vậy dù hắn có ngăn cản cũng không thể ngăn được hồn phách của y chủ động thoát khỏi. Nhưng nếu y chọn ở lại cạnh hắn......
Tần Dung không biết cái thứ hai có khả năng hay không, hắn chỉ cảm thấy, so với Thẩm Nghi Hoàn, cơ hội công tử chọn hắn rất xa vời.
Không nói đến Thẩm Nghi Hoàn đã sống nương tựa cùng công tử nhiều năm, chỉ nói đến việc công tử tùnh nguyện chết vì cứu Thẩm Nghi Hoàn, gút mắt khắc sâu này làm hắn không thể chắc chắn.
Huống hồ công tử trở lại bên Thẩm Nghi Hoàn cũng có thể trở lại trong chính thân thể y...... Mặc dù sau này không còn tu vi, nhưng vậy cũng tốt hơn dùng chung một thân thể với hắn hay chiếm thân thể của tu sĩ khác.
Tần Dung không có chút tự tin nào.
Cho nên hắn chạy suốt bảy ngày cũng không dám thả Tạ Quan Sư ra.
Hắn sợ một khi thả người này ra, y sẽ chọn rời đi.
......
Tần Dung đi liên tiếp 10 ngày không ngủ không nghỉ, mặc dù tu vi thâm hậu thì thân thể cũng không thể chống được. Ngay lúc hắn không chịu được nữa, Tạ Quan Sư sẽ chớp cơ hội ra ngoài.
Mà phía sau, Thẩm Nghi Hoàn như không biết sống chết, cắn chặt bám theo không bỏ.
......
"Ngươi cứ tiếp tục như vậy nữa sẽ hao hết tu vi mà chết." Rốt cuộc Tạ Quan Sư cũng không nhịn nổi nữa, thừa dịp tinh thần Tần Dung đang mỏi mệt mà chui ra.
Tần Dung không dừng lại, gượng cười: "Sẽ không."
Tạ Quan Sư cố nén đau đớn khi hồn phách bị hai bên lôi kéo, chiêu hồn khúc của Thẩm Nghi Hoàn càng thổi càng mãnh liệt, đau đớn nơi đầu y càng rõ ràng.
Trước giờ Thẩm Nghi Hoàn chưa từng dùng chiêu hồn thuật, sau khi Tạ Quan Sư chết mới dùng trăm phương nghìn kế để có được thuật pháp này, muốn thừa dịp hồn phách của y chưa đến âm tào địa phủ mà đoạt lại.
Nếu biết nó sẽ làm ca ca thống khổ như vậy, có lẽ Thẩm Nghi Hoàn sẽ không làm đến thế.
Tần Dung nhận thấy Tạ Quan Sư hơi lạ, không khỏi nín thở hỏi: "Công tử, ngươi làm sao vậy?"
Hồn phách Tạ Quan Sư lại đau nhức thêm, không trả lời.
Lúc này Tần Dung mới nhận ra gì đó, bỗng nhiên dừng bước.
Hắn dùng thân thể mình giam giữ hồn phách Tạ Quan Sư, nhưng cố tình Thẩm Nghi Hoàn lại cứ thổi chiêu hồn khúc liên miên không dứt. Điều này làm Tạ Quan Sư vừa bị xiềng xích trói chặt lại vừa bị người khác mạnh mẽ lôi kéo ——
Rất đau.
Dường như Tần Dung cũng cảm nhận được giày vò mà lúc này Tạ Quan Sư phải chịu.
Hắn đứng im một lúc lâu, không đi tiếp nữa. Biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục, đôi mắt đen nhánh chứa muôn vàn cảm xúc, làm người ta không thể nắm lấy.
"Sao ngươi lại không đi nữa?" Tạ Quan Sư nóng vội hỏi.
Tần Dung an tĩnh, sau một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Công tử, không bằng, ta đưa ngươi trở về?"
Tạ Quan Sư ngẩn ra. Y đã đi qua nhiều thế giới như vậy, đối tượng công lược nào cũng có dục chiếm hữu kinh người, cho nên y cho rằng Tần Dung cũng sẽ bất chấp để đưa mình đi.
Huống hồ, nói thật, tuy rằng cảm giác khi hồn phách bị xé rách rất thống khổ, nhưng trên thực tế nó lại không tạo ra ảnh hưởng gì với hồn phách của y, dù sao thì y cũng không phải là người của thế giới này.
Chẳng qua Tần Dung không biết điều này, Tần Dung cho rằng sẽ gây tổn thương đến hồn phách của y.
Tạ Quan Sư do dự, hỏi: "Không phải ngươi nói phải rời khỏi trấn Bạch Mã, tìm nơi không người cư trú sau đó nghĩ cách đoạt lại thân thể giúp ta sao? Tại sao lại đột nhiên quyết định thả ta đi?"
Tần Dung không trả lời, đột nhiên thấy xoang mũi hơi chua xót.