Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)
Những lời này giống như rắn độc chui vào lỗ tai Tạ Quan Sư, làm y phản xạ cứng đơ cả người. Có lẽ là sát khí của vị đại ma đầu bên cạnh quá nặng, dẫn đến chân khí trong thể xác đang trọng thương dần đọng lại, chậm rãi vận chuyển, làm thương thế y trở nên nặng hơn.
Tạ Quan Sư biết chắc chắn rằng hôm nay mình sẽ phải bị Thẩm Nghi Hoàn mang đi, giãy giụa cũng vô dụng, không bằng nằm yên chờ thời cơ lợi dụng.
Y cụp mắt, khẽ thở dài, nói: "Ta không ngờ ngươi lại hận ta như vậy."
"Không phải ngươi cũng rất chán ghét ta đó hay sao?" Thẩm Nghi Hoàn cười lạnh, tới gần vành tai Tạ Quan Sư, hận không thể cắn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không chán ghét ta, thế thì tại sao lại đẩy ta đến chỗ cha ngươi, để lão ta huỷ hoại một nửa tiên căn của ta. Ngươi còn thiếu ta rất nhiều ——"
Hắn nắm chặt bả vai Tạ Quan Sư, buộc y xuống xe ngựa cùng mình. Hắn nhìn lướt qua hai người vừa bò dậy trước xe ngựa, mất kiên nhẫn nói: "Không biết lượng sức, ước gì mình chết sớm một chút sao?"
Thương thế của Vương Bất Dịch rất nghiêm trọng, nửa cánh tay cũng bị Thẩm Nghi Hoàn chém đứt, hắn khẩn trương nhìn Tạ Quan Sư, thấy mặt y tái nhợt, lửa giận đột nhiên dâng lên trong lòng, lạnh lùng nói: "Ta liều mạng với ngươi ——!"
Nhưng vẫn chưa kịp đi lên, Thẩm Nghi Hoàn đã hạ một đạo quyết, những Ám Linh từ nơi xa bay đến, kéo hắn lên cành cây cao, đầu hướng xuống dưới.
Vương Bất Dịch kêu thảm một tiếng, cánh tay hoàn toàn bị phế bỏ.
Cả người Tần Dung đã tắm máu, bị uy áp cường đại mà Thẩm Nghi Hoàn cố ý phóng ra chèn ép, mồ hôi lạnh chảy ròng nhưng vẫn cắn răng cầm kiếm, mặt nghiêm túc, một bước cũng không lùi: "Trừ khi ngươi bước qua xác ta!"
Tạ Quan Sư liều mạng trừng mắt, muốn kêu hắn chạy trốn trước đi, nhưng dường như hắn không hề nhìn thấy, quả thực rất cứng đầu.
"Thật là trung thành tận tâm." Thẩm Nghi Hoàn nhướng mày, nghiêng đầu liếc Tạ Quan Sư một cái, trong nụ cười tà khí lại cố ý thêm vài phần ngây thơ, nói: "Ca, hay là chúng ta chơi trò chơi đi, giống lúc nhỏ, xem ai gϊếŧ hắn trước. Nếu huynh có thể gϊếŧ hắn nhanh hơn ta thì ta sẽ buông tha huynh, thế nào?"
Hơn nữa, cho dù người chết là ai đi chăng nữa thì nhiệm vụ của Tạ Quan Sư cũng sẽ không thể hoàn thành.
Y suy tư một lát, thừa dịp Thẩm Nghi Hoàn đang tập trung nói chuyện, nhanh chóng dùng hết tu vi cuối cùng đánh vào ngực mình một chưởng.
Tần Dung và Thẩm Nghi Hoàn cùng sửng sốt, phi thân đến ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước, dòng máu tươi đã chảy xuống từ khoé miệng Tạ Quan Sư. Y vốn đã chịu trọng thương, hiện giờ nhìn như đèn dầu sắp tắt, gương mặt tái nhợt như trang giấy trắng, thân mình lung lay sắp đổ.
"Nếu ngươi không tha cho hắn, ta tuyệt đối sẽ không sống sót để ngươi mang về." Tạ Quan Sư lạnh lùng nói.
Trong lúc đó, Tần Dung nhìn Tạ Quan Sư chằm chằm y, trong mắt là khiếp sợ và bàng hoàng.
"Công tử?!" Hắn kêu thất thanh, cúi người tiến lên một bước, lại bị Thẩm Nghi Hoàn phất tay hạ kết giới cường đại ngăn ở bên ngoài. Không thể nhìn thấy những gì trong kết giới, âm thanh cũng biến mất, hắn điên cuồng lao vào, lấy kiếm chém liên tục, nhưng đều bị tu vi cường đại đánh bay ra ngoài.
Trong kết giới.
Nụ cười nơi khoé miệng của Thẩm Nghi Hoàn cũng biến mất, sắc mặt của hắn còn lạnh hơn Tạ Quan Sư, thêm vào đó vài phần cao thâm khó đoán cùng hận ý âm trầm.
Hắn ngồi xổm xuống, đưa chân khí vào cơ thể Tạ Quan Sư, mạnh mẽ vớt lại nửa cái mạng của y. Chờ sau khi Tạ Quan Sư hoà hoãn lại, hắn đen mặt oán hận nói: "Không ngờ ngươi chỉ mới quen biết hắn không lâu mà đã đối xử tốt với hắn như vậy."
Tạ Quan Sư nhắm mắt không nói gì.
"Tại sao?" Thẩm Nghi Hoàn đột nhiên bóp chặt lấy cổ y.
Tạ Quan Sư không thở nổi, đến khi suýt chết trong tay hắn, hắn mới thoáng thả lỏng. Tạ Quan Sư nhìn Thẩm Nghi Hoàn chăm chú, con ngươi lộ ra một tia hoảng hốt, cố ý nói: "Ngươi không cảm thấy hắn rất giống ngươi năm đó sao?"
"Không giống ta!" Thẩm Nghi Hoàn ngẩn ra, ngay sau đó tức đến nổi điên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không có ai dám giống ta! Hắn dám, ta phải băm hắn thành mảnh nhỏ cho chó ăn!"
Tạ Quan Sư vội vàng nắm cổ tay hắn, lắc đầu, lau sạch máu tươi ở khóe miệng, nói: "Nếu...... nếu ngươi buông tha hắn, ta sẽ đi theo ngươi ngay lập tức."
Ngực Thẩm Nghi Hoàn phập phồng kịch liệt, cười lạnh lẽo: "Đây chính là ngươi tự nguyện, không phải là ta ép ngươi!"
Hắn ôm Tạ Quan Sư đứng lên, tầm mắt tựa như cây đinh rơi vào người Tần Dung trong chốc lát, sau đó vung tay mang theo Tạ Quan Sư biến mất tại chỗ.
......
Chỉ còn lại một mình Tần Dung ở lại, không chống đỡ được mà quỳ một gối trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn không cam lòng nhìn chỗ hai người biến mất, một tia điên cuồng loé lên trong mắt. Tại sao hắn lại vô dụng như vậy, ngay cả bảo hộ công tử cũng không làm được, trước giờ hắn lại chưa bao giờ ý thức được rằng mình yếu ớt. Hắn muốn trở nên mạnh hơn —— hắn phải mạnh hơn!
Nhưng mà, tầm mắt mơ hồ của hắn rơi xuống đất, ở nơi vương vãi đầy máu chảy xuống từ trên người Tạ Quan Sư. Hắn không thể ngờ rằng công tử lại lấy tính mạng của mình áp chế để ma đầu buông tha hắn......
Không phải trước giờ công tử chưa từng đặt kẻ nào vào mắt sao? Càng đừng nói đến một kẻ hèn như hắn.
Lòng hắn mờ mịt, khiếp sợ, kèm theo đó còn có một chấp niệm không rõ.
............
Bởi vì Tạ Quan Sư không có tích phân, hệ thống không thể chắn cảm giác đau, thế là y bị đau đến ngất đi, có thể nói là một nam nhân cực kỳ vô dụng. Nhưng trước khi ngất xỉu, y nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở bên tai:【Độ hảo cảm của đối tượng công lược chủ chốt +20, độ hảo cảm bây giờ là 85, độ hắc hóa +20, độ hắc hóa bây giờ là 30.】
Chờ khi y tỉnh lại một lần nữa đã phát hiện mình nằm ở một địa phương quen thuộc —— hoặc là nói, là địa phương quen thuộc trong trí nhớ của Thẩm Nghi Đăng.
Ngôi nhà gỗ không có quá nhiều đồ đạc, bát trà đơn giản không hoa văn, giường ngọc ngàn năm tản ra hàn khí. Y nằm trên giường, bị đông lạnh đến cứng đơ cả người. Y chậm rãi dời tầm mắt xuống dưới, phát hiện quần áo trên thân mình đã biến mất, lộ ra nửa người trên trắng nõn bóng loáng. Mà những vết thương trên người đều đã được xử lý bởi một cách đặc biệt nào đó.
Thủ pháp xử lý miệng vết thương cũng vô cùng quen thuộc, là phương pháp chữa thương mà Thẩm Nghi Đăng và Thẩm Nghi Hoàn làm cho đối phương từ nhỏ.
Tạ Quan Sư đánh giá xung quanh một vòng, phát hiện tất cả chúng đều có trong trí nhớ của mình. Nói cách khác, Thẩm Nghi Hoàn đã đưa y đến nơi hai người nương tựa nhau lớn lên.
Đến bây giờ Tạ Quan Sư vẫn chưa hiểu rõ mục đích của Thẩm Nghi Hoàn, nếu nói là hận không thể chém y thành ngàn mảnh, vậy thì tại sao lại chữa thương giúp y? Bữa cơm trước khi chết à?
Y nhúc nhích thân thể cứng đờ, thật sự là không thể nằm trên chiếc giường ngọc này được nữa, vì thế định bò dậy, nhưng ngay sau đó lại kinh hãi phát hiện ——
Y không thể động đậy!
Tay chân đều bị xích sắt nặng trĩu thô cứng giam vào bốn góc giường, nó siết chặt cổ tay và mắt cá chân của y, một khi nhúc nhích, cổ tay và mắt cá chân sẽ bị mài ra máu. Giờ chỉ có cần cổ của y là có thể chuyển động.
Tạ Quan Sư: "......"
502 nói:【Bây giờ độ hảo cảm của Thẩm Nghi Hoàn đối với cậu là 50, giá trị thù hận 100, giá trị hắc hóa 100.】
Tạ Quan Sư dứt khoát nhắm mắt lại, từ khi hắn làm nhiệm vụ tới nay, đây là lần đầu tiên thể nghiệm trạng thái tù cấm này, cũng là lần đầu tiên thấy nhân vật ngay khi vừa lên sân khấu đã có giá trị hắc hóa tuyệt đối. Mặc dù sau cùng có công lược làm đầy độ hảo cảm, nhưng việc làm Thẩm Nghi Hoàn không còn hận mình cũng là một vấn đề ——
Chắc rằng Thẩm Nghi Hoàn không thể nào thả y rời đi, vậy thì y sẽ không thể gặp Tần Dung. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến bên chỗ Tần Dung trong sáu tháng, vậy thì kết cục của y chính là bị không gian xé rách.
Tạ Quan Sư hỏi:【Bây giờ Tần Dung đang làm gì?】
502 nói:【Sau khi cậu bị mang đi, đầu tiên là hắn trọng thương hôn mê ba ngày ba đêm, dầm mưa và mất máu quá nhiều, nguyên khí tổn thương nặng, sau đó thì không biết tung tích, nhưng cậu cứ yên tâm, chắc chắn hắn sẽ tới tìm cậu.】
Tạ Quan Sư thoáng an tâm, dù có như thế nào đi chăng nữa, thân là vai chính thế giới này, chỉ cần Tần Dung muốn tìm được y, bằng vầng sáng của nhân vật chính thì tuyệt đối sẽ có thể mang theo một thân tu vi cường đại đến tìm y nhanh thôi.
Đang lúc y tính toán bước đi tiếp theo, cửa bị gõ nhẹ ba lần.
Ngoài cửa là giọng nói của Thẩm Nghi Hoàn, là giọng nói nhút nhát sợ sệt, thanh thúy mà sạch sẽ của thiếu niên: "Ca ca, ta có thể vào không?"
Tạ Quan Sư đã thấy một mặt ma đầu đùa bỡn tính mạng người khác của hắn, giờ lại đột nhiên nghe thấy kiểu như vậy, cả người choáng váng như bị sét đánh ——
"Vào đi." Y nói.
Cửa bị đẩy ra, Thẩm Nghi Hoàn đi đến, tu vi của hắn thật đúng là sâu không lường được, đứng ngoài cửa nhưng không hề tạo ra chút động tĩnh nào, lúc đi vào cũng không nghe thấy tiếng bước chân, căn bản không biết hắn đã đi tới nơi nào ——
Giây tiếp theo, hắn bất chợt bay tới trước mặt Tạ Quan Sư như chuẩn bị đánh lén.
Người trẻ tuổi trước mặt lớn hơn Tần Dung hai tuổi, có thể gọi là thiếu niên, hoàn toàn khác với lúc trói y về, trừ hồng văn yêu dã giữa mày ra, gương mặt thanh tú tuấn mỹ đã không còn lệ khí. Quần áo trên người cũng không phải trường bào màu đen nữa, thay vào đó là quần áo vải thô màu đen nhạt, tóc dài búi cao ra sau, vài sợi tóc rũ xuống trước mặt ——
Tạ Quan Sư ngây người, hoàn toàn không nhận ra đây là Thẩm Nghi Hoàn.
Thẩm Nghi Hoàn nở nụ cười —— nụ cười kia mang theo chút tà khí âm lãnh, tuy rằng đã cố gắng không để lộ ra ngoài, thế nhưng vẫn không thể che lại. Mặc dù đã hoá trang thành như vậy, nhưng khí tràng lại không thể che lấp, một khi đến gần sẽ khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Đây là Thẩm Nghi Hoàn.
Tạ Quan Sư thoát khỏi trạng thái ngây người, hỏi: "Ngươi đang....."
Thẩm Nghi Hoàn cười hì hì tiến đến gần, một bàn tay nắm cằm y, ép y nhìn mình, cười hỏi: "Như thế nào, ca, huynh cảm thấy hôm nay ta giả dạng như vậy có đẹp hơn nhiều không?"
Dáng vẻ vô tội, còn cố tình chớp chớp mắt.
Tạ Quan Sư cảm thấy rất kỳ lạ, bỗng nhiên đầu như bị sét đánh, lập tức phản ứng lại: "Ngươi bắt chước Tần Dung làm gì?"
"Bắt chước?" Mặt Thẩm Nghi Hoàn lạnh xuống, nhưng vẫn cứ cười hì hì, ngón tay lạnh lẽo đang vuốt cằm Tạ Quan Sư cũng đã dời xuống cổ y, âm trầm nói: "Ca ca, phải nói năng thận trọng nha, nếu ta không vui, cổ huynh sẽ bị chặt đứt."