Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp

Chương 50: Vạn nhân mê (5)




Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)

Chu Kị này ngoài mặt thì công tử nhẹ nhàng như ánh trăng sáng, nhưng trên thực tế dã tâm trong xương cốt rất lớn, không hề giống những gì hắn biểu hiện ra bên ngoài.

Ở thế giới này, hắn cũng xem như là một nhân vật rất quan trọng. Trước khi Nguyên Vọng gia nhập tiên phái đệ nhất, hắn là đệ tử được chưởng môn đích thân thu nhận, gần như là đệ tử chân truyền của chưởng môn. Chưởng môn cũng cố ý gả hòn ngọc quý trên tay mình cho hắn, đương nhiên, giờ hai bên vẫn còn nhỏ tuổi, tạm chưa nhắc đến việc này.

Tuy rằng không nói toạc ra, nhưng toàn bộ đệ tử của tiên phái đệ nhất đều đã xem hắn là người thừa kế chưởng môn tương lai, cho nên tất cả đều rất cung kính với hắn.

Nhưng các đệ tử đó không thể tưởng tượng được, Chu Kị chính nhân quân tử lại sử dụng những thủ đoạn âm ngoan, vài lần lập công lớn ở tiên phái đệ nhất lúc trước cũng đều là nhờ dùng một ít thủ đoạn tà môn ma đạo.


Bọn họ lại càng không thể tưởng tượng được, Chu Kị sẽ hạ độc thủ với một thôn dân vẫn còn là thiếu niên lúc nửa đêm.

Sau này khi Tần Dung gia nhập tiên phái đệ nhất, trở thành chưởng môn trong lòng các hảo đồ, Chu Kị cũng đứng về phe đối lập với Tần Dung, năm lần bảy lượt muốn gϊếŧ chết hắn.

Bây giờ, Tạ Quan Sư đang đứng sau thân cây, mắt thấy nước hồ đang dâng lên, đó là dấu hiệu cho thấy huyết mạch bị đè nén trong cơ thể Tần Dung mười tám năm dần thức tỉnh, nhưng giờ đến lúc trăng tròn hoàn toàn còn đến hơn nửa canh giờ, trước lúc đó Chu Kị có thể dùng kiếm đâm vào người hắn mà không cần tốn nhiều sức lực.

Mà lấy tu vi hiện tại của Tạ Quan Sư, đối chiến với đệ tử đứng đầu tiên phái đệ nhất cũng không có phần thắng.

Nhưng dù Tạ Quan Sư không thể ra tay ngăn cản Chu Kị thì cũng không thể đứng yên nhìn như thế, lỡ như Chu Kị tàn nhẫn độc ác hơn lang yêu kia, vậy chẳng phải là Tần Dung sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này hay sao?


Y lấy lại bình tĩnh, thừa dịp hai người đang tập trung, nặn ra một giọt máu từ đầu ngón tay, sau đó đưa lên trời.

Không lâu sau, trong rừng cây bỗng nhiên có một đàn mấy trăm con chim tước bay ra, lao nhanh đến chỗ sáu đệ tử bạch y đang ngủ say. Động tĩnh lớn làm những đệ tử kia nhanh chóng tỉnh lại, vừa tỉnh lại đã phát hiện đại sư huynh biến mất, đồng thời còn có mỹ nhân mặt nạ và thiếu niên bần hèn đến từ thôn làng.

"Người đâu?" Một tên đệ tử cả kinh kêu lên.

"Hình như bên kia có tiếng đánh nhau!"

Bọn họ vội vàng cầm kiếm lao qua.

Chu Kị nghe thấy có tiếng người chạy đến đây, nhưng động tác đâm kiếm vào ngực Tần Dung vẫn không ngừng lại, cứ tiếp tục dứt khoát đâm vào.

Tần Dung phun ra một ngụm máu tươi, giãy giụa với hơi thở mong manh. Hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, trước đây gần như không bước chân ra khỏi thôn, người xấu nhất từng gặp qua cũng chỉ là tên côn đồ ăn trộm gà, nào đâu nghĩ rằng nửa đêm nửa hôm mình lại bị một người đeo mặt nạ đen trói mang đến đây, ngay sau đó là một chiêu đoạt mệnh! Hắn liều mạng chạy trốn, nhưng tất nhiên là bị bắt về dễ như trở bàn tay.


Chu Kị đâm xong một kiếm này, xách cổ áo Tần Dung lên, thấy tiểu tử này rũ đầu liền dò xét hơi thở hắn, xác nhận hắn đã chết mới tùy tay ném vào hồ.

Không quá vài giây, thi thể Tần Dung liền trôi theo dòng nước, đi đến nơi xa.

Chu Kị gϊếŧ người, nhưng bạch y trên người lại không dính một chút máu nào, vạt áo bay phấp phới trong gió lạnh. Hắn dùng nước hồ rửa trường kiếm dính máu thật sạch sẽ, sau đó mới bình tĩnh đứng lên.

Lúc này sáu tên đệ tử bay đến, khẩn trương nhìn bốn phía, hỏi: "Sư huynh, không xảy ra chuyện gì chứ, đệ nghe thấy ở đây có tiếng động."

Chu Kị cười cười, nói: "Không sao, ta chỉ đến đây luyện kiếm mà thôi, sao tự nhiên tất cả các đệ lại đến đây?"

Sáu tên đệ tử tất nhiên không hề nghi ngờ Chu Kị, nhưng lại càng cảm thấy kỳ lạ: "Vậy sao hai người đi theo chúng ta đều biến mất?"
"Ngươi nói cái gì? Tạ công tử cũng biến mất?" Mặt Chu Kị đổi sắc, lao về phía lều trại.

............

Tạ Quan Sư bay đi theo hướng chảy của dòng nước, cuối cùng cũng đón được thi thể Tần Dung. Khi bế thiếu niên lên, y nhìn thấy người Tần Dung bị trường kiếm chọc ra mười mấy lỗ thủng, cùng với gương mặt đã gần như bị hủy dung, y không nhịn được rùng mình một cái, một lần nữa ý thức được nơi này là thế giới có thể tùy tiện gϊếŧ người.

Tạ Quan Sư:【Gần đây có sơn động nào có thể ẩn nấp không?】

502:【Có, nhưng có lẽ sớm hay muộn gì Chu Kị cũng sẽ tìm được, nhưng lúc trước cậu làm nhiệm vụ còn dư lại nửa gói ẩn nấp hoàn, có thể có tác dụng.】

Lúc này Tạ Quan Sư mới thở phào, ôm Tần Dung cẩn thận vòng qua đám người Chu Kị, trốn vào một sơn động trên sườn núi.
Trong sơn động cực kỳ ẩm ướt, nhưng cũng có chút rơm rạ khô khốc, y trải chúng lên mặt đất, sau đó đặt Tần Dung lên.

Bên ngoài gió lạnh không ngừng ập vào, vết máu trên người thiếu niên rất nhanh khô lại, biến thành màu tím đen. Dường như hắn đã chết hoàn toàn, thân thể trở nên lạnh lẽo, mạch đập cũng không có dấu hiệu nhảy lên.

Nhưng Tạ Quan Sư lại không lo lắng, trong cốt truyện gốc, trước khi huyết mạch thức tỉnh thì Tần Dung cũng xuất hiện tình trạng như vậy. Y ngồi bên cạnh, đôi mắt gắt gao nhìn từng biến hoá trên người thiếu niên.

Lại qua thời gian nửa nén hương, vầng trăng bên ngoài cũng đã tròn hoàn toàn. Những vết thương trên mặt thiếu niên bỗng nhiên biến mất, ngay sau đó, mười mấy lỗ máu trên người cũng chậm rãi lành lại.

Thiếu niên vẫn không có hơi thở, nhưng cơ thể đã dần ấm lên.
Ngay khi trăng tròn dần khuất, hắn bỗng nhiên ho nhẹ rồi tỉnh lại từ trạng thái chết lặng, cả người cuộn tròn, run rẩy kịch liệt. Ngay sau đó cơ thể toát mồ hôi, nhíu mi cực kỳ thống khổ, lát sau mới chậm rãi mở mắt.

Nhưng ngay lúc này, trong mắt hắn loé lên ánh hồng, hoàn toàn khác với thiếu niên ngày thường.

Tạ Quan Sư nhìn ánh mắt sói đói của hắn, có hơi sợ: 【Có cách nào giúp hắn khôi phục lý trí không?】

502:【Hên xui, anh Tạ làm thử xem.】

Tạ Quan Sư:【......】

Tần Dung mơ màng nhìn người ngồi cách đó không xa, hắn cảm thấy cả người nóng cháy, bị du͙ƈ vọиɠ không biết từ đâu đến làm xôn xao, muốn giải toả, muốn được vuốt ve an ủi.

Du͙ƈ vọиɠ giống dã thú nguyên thủy khiến đầu óc hắn không kịp suy nghĩ, hắn nỗ lực bò qua nơi có hình bóng quen thuộc như một loại bản năng.
Cả người đau đớn.

Nhưng thứ còn mạnh mẽ hơn sự đau đớn này, làm cả người khó chịu hơn chính là...... nóng quá...... rất nóng......

Hắn sắp không chịu nổi, bụng dưới như có gì đó đang điên cuồng, muốn va chạm, muốn chiếm hữu, muốn phá hủy. Hai mắt hắn dần biến thành màu đỏ đậm, vì giãy giụa nên trán toát mồ hôi, lông mi treo vài giọt nước, cổ họng cũng phát ra những tiếng than nhẹ không cam lòng.....

Cuối cùng hắn cũng bò tới bên cạnh y, dùng hết sức đẩy ngã y, đè y dưới thân mình. Nhưng, không được...... y đang giãy giụa...... hắn không thể cưỡng ép người khác......

"Công tử? Ngươi đã cứu ta?" Tần Dung cố giữ một chút thanh tỉnh trong cảm giác dục hỏa đốt người, dùng ý chí lớn nhất cưỡng bách mình rời khỏi người này, nhưng không thể, mỗi một tấc da thịt đều kêu gào muốn làm y. Hắn hoàn toàn không thể khống chế thân thể của mình, chỉ có thể gian nan thều thào: "Ngươi nhanh lên...... mau rời khỏi ta......"
Tạ Quan Sư cũng muốn đẩy hắn ra, nhưng tiên căn trong cơ thể Tần Dung sau khi thức tỉnh huyết mạch tồn tại như một cái bug, chân khí dao động điên cuồng, cơ hồ muốn nâng cả sơn động lên trời. Huyết mạch trong cơ thể y bị chân khí điên cuồng len lỏi khắp bốn phía này ảnh hưởng, suýt nữa phun ra một búng máu, càng đừng nói là đẩy Tần Dung ra.

"Ngươi bình tĩnh trước, tình trạng này của ngươi rất giống trúng độc, để ta đi tìm chút nước lạnh cho ngươi." Tạ Quan Sư bình tĩnh nói, vất vả lắm mới nhích nửa người ra khỏi thân thể Tần Dung.

Nhưng chưa kịp bò ra ngoài thì đã bị một tay Tần Dung kéo về.

Tần Dung vừa khóc vừa giãy giụa, tuy rằng đang cố gắng cắn chặt môi dưới, để mình không phải làm ra chuyện hỗn trướng này, thậm chí còn cắn nát môi mình, máu tươi chảy xuống, thế nhưng hắn vẫn không thể nào khống chế bản thân, sau khi kéo Tạ Quan Sư về liền dán ngực mình vào lưng y.
Khó lắm mới có thể động chạm da thịt, cảm giác đau đớn như sắp chết bớt đi một chút, nhưng vẫn chưa đủ.... muốn nhiều hơn.... muốn đến sắp chết rồi.

Mắt Tần Dung khi thì thanh tỉnh khi thì đen tối, lát sau lại chuyển màu đỏ tươi, cứ lặp đi lặp lại, trong cơn giãy giụa kịch liệt, hắn đã lột sạch quần áo của mình và Tạ Quan Sư.

Chút lý trí cuối cùng trong đầu nói cho hắn biết, gương mặt của người trước mắt này tái nhợt, thân thể đang kháng cự, rõ ràng là cự tuyệt hắn —— nhưng hắn không còn cách nào, hắn siết chặt bả vai y, kéo y đến gần mình, sau đó cúi xuống.

Khi đến gần y, chiếc mặt nạ đã hoàn toàn rơi ra, một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện. Hô hấp hắn càng thêm dồn dập, những cảm xúc khác ngoài ham muốn và chiếm hữu trỗi dậy trong tim.
"Xin lỗi.... thật xin lỗi...." Tần Dung đè lên người Tạ Quan Sư, trong mắt là giằng co kịch liệt, nhưng cảm giác động chạm da thịt làm hắn điên cuồng, gắt gao dán lên người Tạ Quan Sư, thậm chí còn tách hai chân y ra.

Thật muốn......

Không thể...... Không được...... Muốn có được......

Lòng Tạ Quan Sư lộp bộp, cảm thấy như vậy là đủ rồi, cố gắng vươn tay ra đánh xuống thật mạnh, khiến Tần Dung trong cơn hỗn loạn hôn mê bất tỉnh.

Chân khí mênh mông quanh thân Tần Dung cũng phản phệ, làm khoé miệng hắn tràn máu tươi. Tuy nhiên Tần Dung cũng đã hoàn toàn hôn mê, gục đầu vào cổ y.

Tạ Quan Sư đương nhiên không muốn mất thân như vậy, tuy rằng có thể phong bế cảm quan, nhưng ai biết tiểu tử Tần Dung này có được không, lỡ như không được việc, vậy chẳng phải là dày vò cả đêm à? Hơn nữa nhìn dáng vẻ dục hỏa đốt người này của Tần Dung, có lẽ một đêm bảy lần cũng không đủ.
Nhưng, hắn cũng không thể để Tần Dung biết là hai người chưa làm gì.

............

Ngày thứ hai, khí lạnh tràn vào sơn động, phía chân trời dần xuất hiện một tia sáng.

Tần Dung tỉnh lại đầu tiên, hắn mơ màng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ khiến tất cả mọi nguoi phải ghen tị. Gương mặt kia như minh châu mỹ ngọc, tuấn cực vô trù, không giống người trần thế. Ngay sau đó, hắn cảm thấy cả người mình trần trụi, làn da hoàn toàn lộ ra trong không khí, mà ở phía dưới, hắn thấy làn da người này trắng nõn bóng loáng cực độ, như tản ra ánh sáng mê người.

Mái tóc hai người quấn quanh bên nhau, cực kỳ ái muội.

Đây là......

Tần Dung sợ tới mức bật dậy.

Hắn vẫn còn chút ký ức hôm qua, chỉ nhớ là hắn đã đè y dưới thân mình, đầu óc tràn ngập du͙ƈ vọиɠ điên cuồng, rồi sau đó...... hắn đã làm gì với y rồi?
Mọi thứ trong đầu hỗn loạn, hắn hốt hoảng nhặt quần áo rải đầy dưới đất lên đắp cho Tạ Quan Sư, sau đó mặc quần áo của mình vào.

Nhưng vẫn chưa mặc quần áo xong thì Tạ Quan Sư đã tỉnh lại.

"Công tử, ta... ta... ta...." Tần Dung lắp bắp: "Ta......"

Chỉ thấy bên miệng Tạ Quan Sư vẫn còn vết máu khô chưa lau, hai mắt đờ đẫn nhìn lên đỉnh sơn động, dáng vẻ như tro tàn.

Nhìn Tạ Quan Sư như vậy, Tần Dung đã hiểu ra tất cả.

Một người tiên nhân hạ phàm như vậy, thế mà lại bị mình làm bẩn rồi. Hắn điên rồi đúng không! Sao lại không quản được bản thân mình, thà rằng tối qua tự sát cũng được!

Hắn ngây người tại chỗ một hồi lâu, sau đó đột nhiên quỳ mạnh xuống, liên tục dập đầu ba cái, hốc mắt đỏ bừng, nói: "Công tử, Nguyên Vọng không phải người, cư nhiên lại làm ra chuyện này với công tử, ta nhất định lấy mệnh trả lại ngươi, giờ cho dù công tử có gϊếŧ ta thì ta cũng cam tâm tình nguyện!"
Tạ Quan Sư chậm rãi ngồi dậy, lau máu bên khóe miệng, như đang gian nan bình phục nỗi lòng mình.

Tần Dung rũ đầu nhìn hai chân Tạ Quan Sư, nước mắt cứ thế rơi xuống. Không phải hắn sợ chết, cũng không phải oán hận vì tối qua bị đâm mười mấy kiếm rồi bị ném vào hồ nước, mà là hắn cảm thấy, chắc chắn công tử không muốn tha thứ cho mình. Hắn đã làm ra chuyện không bằng súc sinh này, thế mà lại làm như vậy....

"Chúng ta đều là nam nhân." Tạ Quan Sư mở miệng: "Không có gì."

Lông mi Tần Dung run run, không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Tạ Quan Sư.

"Ngươi đứng lên." Tạ Quan Sư vươn tay muốn nâng hắn dậy: "Huống hồ tối qua nhìn ngươi cũng không giống như tự nguyện, vì cứu ngươi nên ta cũng không giãy giụa quá nhiều......"

Tần Dung vẫn cứ cố chấp quỳ gối ở đó, con ngươi đen nhánh tràn đầy sương mù. Hắn nhìn Tạ Quan Sư, người này vì cứu hắn mới bị hắn đặt ở dưới thân để làm chuyện đó. Mặc dù đã xảy ra chuyện như vậy nhưng y lại không hề trách tội hắn.
Cần cổ lộ ra của y bị che kín bởi những dấu vết hắn lưu lại, cảm giác cấm dục cùng phong tình đan chéo tạo thành một cảnh tượng tuyệt mỹ, làm lòng hắn lại rung động.

Hắn cảm thấy áy náy lại khổ sở, trong đó còn kèm theo chút vui sướng cùng điên cuồng không rõ.

"Về sau......" Tần Dung nghẹn ngào, hắn đã hạ quyết tâm, ánh mắt nhìn Tạ Quan Sư cũng dần trở nên kiên định, dường như một thiếu niên dần lột xác thành nam nhân, "Ngươi trả giá sự trong sạch của mình vì ta, về sau ta nhất định sẽ dùng mệnh để trả lại ngươi, ngươi không đồng ý thì ta sẽ lấy những thứ khác cho ngươi. Ngươi kêu ta làm gì ta liền làm cái đó, thẳng đến khi ta chết mới thôi."

Tạ Quan Sư nhìn hắn: "Lời này là thật?"

Tần Dung siết chặt tay, chân khí quanh thân như muốn lay động cả ngọn núi: "Tuyệt không nuốt lời."
【Độ hảo cảm của đối tượng công lược tăng 20, độ hảo cảm bây giờ là 60.】