Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)
Nguyên Vọng về nhà thu thập vài món quần áo, xách tay nải theo Tạ Quan Sư gia nhập đoàn người Chu Kị.
Vốn bọn người Chu Kị muốn tiếp tục tìm tung tích Thẩm Nghi Đăng, nhưng đã tìm suốt hai tháng mà không có tiến triển gì, thế nên cứ đưa Tạ Quan Sư đến tiên phái đệ nhất chữa thương trước.
Có thể nói là sắc đẹp làm mờ con mắt, nhưng thậm chí sáu đệ tử còn lại cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Đi sáu ngày, tổng cộng có tám lão bản khách điếm vì tranh đoạt Tạ Quan Sư mà vung tay đánh nhau, hai người bán hồ lô ngào đường phun nước miếng mắng chửi qua lại, năm con phố bị vây chật ních, thậm chí còn làm chậm trễ việc gả chồng của một tân nương hộ nhà giàu nào đó. Chu Kị rất quả quyết, ngày thứ bảy quyết định đi đường nhỏ, tránh hết thảy nơi có người.
Nhưng cứ như vậy, cơ hội ở chung với đoàn người Chu Kị trở nên càng nhiều, ánh mắt Chu Kị lại càng u ám không rõ, rõ ràng chỉ mới hai mươi tuổi đầu nhưng ngày nào cũng dùng ánh mắt si mê nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư. Thêm một đám sư huynh đệ của hắn, không có việc gì thì cũng nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư. Tuy Tạ Quan Sư da mặt dày, kinh nghiệm phong phú, nhưng rất nhanh cũng không chịu không nổi.
So với họ, Nguyên Vọng ngây thơ hơn rất nhiều, ngày nào cũng quy củ đưa nước ấm và lương khô đến trước mặt Tạ Quan Sư, chưa bao giờ trộm làm chút gì đó với y, nhiều lắm là gương mặt lặng lẽ đỏ bừng.
Tạ Quan Sư đã đổi tấm khăn che mặt từ sớm, lấp kín toàn khuôn mặt mình, chỉ sợ bị Chu Kị phát hiện thân phận thật sự, một khi thân phận Thẩm Nghi Đăng bị bại lộ, chỉ sợ dù có đẹp lại vạn nhân mê thì cũng bị toàn bộ tu chân giới đuổi gϊếŧ.
Trong cốt truyện gốc, vốn là đoàn người Chu Kị phát hiện tung tích Thẩm Nghi Đăng rồi mới gọi trưởng lão đến bắt người. Nhưng vì Tạ Quan Sư tham gia nên cảnh trưởng lão đến thôn rồi phát hiện tiên căn trong cơ thể Nguyên Vọng đã bị hiệu ứng cánh bướm làm biến mất.
Cho nên, dựa theo quy tắc thì Tạ Quan Sư cần phải lấp chỗ hổng này.
Mà muốn đến tiên phái đệ nhất thì đi theo đoàn người Chu Kị là tốt nhất, nếu không dù lên núi rồi thì cũng không thể qua cánh cổng được canh gác nghiêm ngặt. Đây cũng là lý do vì sao Tạ Quan Sư đồng ý lời mời của Chu Kị.
"Công tử, ăn cơm." Nguyên Vọng tùy tay hái vài cái lá sen xuống, sau đó dùng ván gỗ làm một cái bàn nhỏ đặt trước mặt Tạ Quan Sư, để thịt thỏ đã nướng lên lá sen, cứ như vậy làm thành ba bốn phần thức ăn.
Đoàn người Chu Kị không ăn gì, bọn họ đã tích cốc từ sớm, bởi vậy thức ăn của nhiều ngày nay đều do hai người Nguyên Vọng và Tạ Quan Sư ăn.
Thân thể này của Tạ Quan Sư có tu vi cực cao, mặc dù nội đan bị tổn thương nhưng cũng không cần ăn cơm, nhưng thân là một phàm nhân, nếu y không ăn thì cứ cảm thấy thiếu thiếu, cho nên cũng ăn cùng Nguyên Vọng.
Lúc hai người đang ăn thịt nướng, ánh mắt của Chu Kị cứ thường xuyên bay đến, tầm mắt dừng trên cái cằm lộ ra sau tấm khăn bị xốc lên của Tạ Quan Sư, không biết nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt có hơi đen tối.
Không biết có phải là hắn ảo giác hay không, mà cứ luôn cảm thấy người này hơi quen thuộc.
Nếu trước kia hắn chưa từng gặp qua người tuyệt sắc như vậy, thế thì tại sao lại có cảm giác đã gặp qua ở đâu đó rồi chứ?
Nhận thấy tầm mắt Chu Kị, Tạ Quan Sư cau mày, xoa xoa miệng, buông thịt nướng xuống.
502:【Sao hắn vẫn chưa nhận ra cậu là Thẩm Nghi Đăng vậy, quả thực là bị sắc đẹp che mờ đôi mắt.】
Tạ Quan Sư:【Sao tôi lại cảm thấy cậu đang vui sướng khi người gặp họa, ngóng trông tôi rớt ngựa vậy?】
Thanh âm Nguyên Vọng vang lên ngắt ngang lời Tạ Quan Sư: "Hôm nay ngươi không ăn được nhiều lắm, miệng vết thương khó chịu nên mới không muốn ăn uống sao?"
Tạ Quan Sư gật gật đầu, dựa vào thân cây, nói: "Có hơi đau."
Dáng vẻ suy yếu ngả ra phía sau hoàn toàn lấn án những khung cảnh chung quanh, làm đám người cách đó không xa liên tục đưa mắt về bên này.
Nguyên Vọng lau lau bàn, nói: "Để lát nữa ta lấy cho ngươi ít nước, mang thêm ít thảo dược trở về."
Tạ Quan Sư gật gật đầu, nói: "Ngươi vất vả rồi."
Nguyên Vọng ngẩng đầu, dùng đôi mắt trong suốt nhìn Tạ Quan Sư, nở nụ cười.
Chu Kị thì vẫn nhìn bên này không chớp mắt, lúc thấy một màn này, một ngọn lửa vô danh đột nhiên nổi lên trong lòng. Hắn đương nhiên biết mình là đệ tử tiên phái đệ nhất, thân phận tôn quý tiền đồ vô lượng, nhưng sau khi gặp được người kia, cả người hắn lại như tên ngốc, ngày nào cũng nảy sinh xúc động bí ẩn đối với y.
Hắn đứng lên, đi qua bên kia.
Tạ Quan Sư thấy Chu Kị tới gần, cả người căng chặt, yên lặng liếc nhìn hắn. Trong đoàn người này, ai y cũng không sợ, chỉ sợ tên Chu Kị đã từng nhìn thấy gương mặt thật của Thẩm Nghi Đăng này.
Chu Kị ngồi xổm xuống, tháo bội kiếm trên eo đặt trong bụi cỏ, túm mảnh vải trong tay Nguyên Vọng, nói: "Để tôi lau."
Những suy nghĩ trong lòng hắn cũng thật buồn cười, hắn không thể cứ để yên cho tiểu tử này thể hiện trước mặt mỹ nhân, tiểu tử này có bề ngoài không tồi, khuôn mặt tuấn lãng, tuy rằng thoạt nhìn khá thành thật, nhưng ai biết có thể biến thành đối thủ cạnh tranh hay không. Huống chi tiểu tử này rõ ràng là có cảm xúc khác thường với y, nếu không thì tại sao cứ động chút là mặt lại đỏ lên chứ.
Hắn không ngờ thế mà mình lại đi làm mấy chuyện tranh giành tình cảm này.
"Để tôi là được rồi." Nguyên Vọng nhíu mày, túm chặt mảnh vải trong tay.
Ngày thường hắn đỗi đãi với ai cũng rất hiền lành, nhường được thì luôn nhường, nhưng hôm nay, giọng điệu khi nói chuyện với Chu Kị lại cực kỳ kiên định, không hề nhân nhượng.
Chu Kị lạnh mặt, chân khí ẩn ẩn trên ngón tay. Nếu là người thường, chỉ cần chịu một chiêu của hắn thì chắc chắn sẽ lăn trên mặt đất khóc la, nhưng ——
Dường như tiểu tử này không hề có cảm giác.
Chân khí đưa ra cũng như giọt nước chảy vào sông, biến mất ngay lập tức.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ trong cơ thể tiểu tử này có linh căn, còn có phẩm giai không tầm thường.
Mặt Chu Kị biến sắc, ánh mắt nhìn Nguyên Vọng cũng dần thay đổi.
Nguyên Vọng bướng bỉnh nhìn hắn chằm chằm, không hề né tránh.
Tạ Quan Sư chẳng biết nói gì hơn, chuyện lau bàn này có gì đáng để tranh giành hả!!
Hắn biết, tuy Chu Kị là đệ tử nhập môn của tiên phái đệ nhất, nhưng hắn tuyệt đối không phải bạch nguyệt quang hiền tuệ gì cho cam, nếu biết trong cơ thể Nguyên Vọng có tiên căn ngàn năm hiếm gặp, e là sẽ nổi sát tâm.
Vì thế y "khụ khụ".
Hai người nghe thấy tiếng ho khan, phục hồi tinh thần lại, cùng kêu lên: "Không sao chứ?"
Tạ Quan Sư giải vây: "Để Nguyên Vọng lau là được, mấy việc nhỏ này không cần Chu đạo hữu hỗ trợ."
Tuy rằng ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, nhưng ai thân ai sơ trong lời nói đã rõ ràng.
Kêu tiểu tử này thì gọi cả tên cả họ, kêu hắn thì chỉ có một câu "Chu đạo hữu", giống như không biết tên đầy đủ của hắn là gì. Chu Kị cứng đờ đứng dậy, ôm cánh tay không nói một lời.
Ngược lại Nguyên Vọng rất vui vẻ, tiếp tục hăng say lau bàn.
Chu Kị nhìn hắn một cái, cười lạnh, nói: "Yếu ớt."
Nguyên Vọng nhấp nhấp môi, động tác bỗng nhiên nhanh lên, lau đến mức cái bàn sắp bốc khói. Sau khi lau xong, hắn đi lấy nước cho Tạ Quan Sư, chạy tới chạy lui, thái dương có vài giọt mồ hôi chảy xuống, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh, như đang mong muốn thêm vài câu tán dương.
Nhìn thấy một màn này, ánh nắng Chu Kị lại âm trầm, khảy khảy đống lửa, không biết đang suy nghĩ gì.
Tạ Quan Sư rất đau đầu.
Đêm nay 502 đánh thức y, y ngủ trong lều trại, những người khác đều ở bên ngoài. Y mở mắt ra, nhìn thấy bên ngoài hình như có bóng người lướt qua, trong đó còn kèm theo vài tiếng vật lộn nho nhỏ. Tạ Quan Sư bật dậy, lại chợt nhận ra động tác của mình quá lớn, sợ làm kinh động người khác, y lập tức khựng lại.
Tạ Quan Sư hỏi:【Bên ngoài có chuyện gì xảy ra?】
502 nói:【Hình như Chu Kị muốn gϊếŧ chết Nguyên Vọng, quá khủng bố rồi, thân là danh môn chính phái mà lại tàn nhẫn độc ác như vậy.】
Tạ Quan Sư không có động tác gì, hỏi:【Hôm nay là đêm trăng tròn đúng không?】
502 nói:【Đúng vậy, hai ngày sau khi Nguyên Vọng tròn mười tám tuổi, dựa theo cốt truyện gốc, đêm trăng tròn hẳn là ngày hắn thức tỉnh huyết mạch.】
Trong cốt truyện cũ, Tạ Quan Sư không xuất hiện, lúc này Nguyên Vọng đang được trưởng lão tiên phái đệ nhất đưa lên núi, trên đường đi gặp phải lang yêu hung mãnh, Nguyên Vọng bị phân tán với những đệ tử khác, thiếu chút nữa bị lang yêu xé thành mảnh nhỏ, rồi đột nhiên bạo phát huyết mạch ngay thời khắc mấu chốt.
Mà sau khi Tạ Quan Sư tiến vào, trưởng lão tu vi thâm hậu đã biến mất, tất nhiên không thể dẫn bọn Chu Kị đi đến con đường có mối nguy hiểm cao như vậy được.
Vốn dĩ y còn lo sẽ ảnh hưởng đến Nguyên Vọng —— hẳn nên gọi là Tần Dung —— thức tỉnh huyết mạch, nhưng không ngờ thế giới lại tự tu chỉnh đoạn cốt truyện lệch lạc này.
Chu Kị nổi sát tâm với Tần Dung, thay thế cho lang yêu.
Tạ Quan Sư ra khỏi lều trại, dùng chút chân khí che mắt những đệ tử chung quanh. Nhưng thân thể này bị trọng thương, chân khí không thể duy trì quá lâu. Y bay đến sâu trong rừng, đáp xuống trên một cành cây. Trong hồ nước lạnh lẽo, Chu Kị muốn gϊếŧ người, Tần Dung đang giãy giụa.
Tạ Quan Sư bỗng nhiên nhớ đến một việc:【Đúng rồi, sau khi Tần Dung thức tỉnh huyết mạch thì sẽ thế nào?】
502 im lặng, đổi giọng:【Du͙ƈ vọиɠ bản năng sẽ biến chất, điên cuồng muốn giao phối với người mình thích.】
Tạ Quan Sư:【......???】
Giờ y không biết mình là người đi cứu hay người cần cứu nữa.