Editor: Diệp Hạ
Chiếm hữu cực độ
Tuy rằng Tạ Quan Sư là một người làm nhiệm vụ, đã sớm không biết cảm giác phát sốt là gì. Nhưng chăm sóc người bệnh như thế nào y vẫn biết. Chung Tri không muốn đi bệnh viện, vì thế Tạ Quan Sư đành phải làm biểu tình bất đắc dĩ nhân nhượng, ở bên hắn một tấc cũng không rời.
Tạ Quan Sư dọn dẹp nhà sạch sẽ, sau đó đi ra ngoài mua một ít miếng dán hạ sốt cùng thuốc giảm đau. Đây là khu dân cư sắp phá bỏ di dời, không có tiệm thuốc gần đây, gần nhất cũng hai ba km, cho nên y đi một chuyến phí chút công phu. Chờ khi y cầm túi thuốc màu trắng về nhà, vốn tưởng rằng Chung Tri đã ngủ, ai biết đẩy cửa ra liền đối diện với tầm mắt gắt gao của Chung Tri.
Tựa hồ là từ sau khi y rời khỏi, thiếu niên này liền nhìn chằm chằm vào cửa, chờ đợi y trở về.
Tạ Quan Sư sửng sốt.
Y đẩy cửa đi vào, Chung Tri đột nhiên không kịp phòng bị đụng phải tầm mắt y, cuống quýt cúi đầu, làm bộ nhìn sách bài tập trong tay.
"Phát sốt như vậy mà còn đọc sách." Tạ Quan Sư đi qua, lấy quyển sách trên tay thiếu niên đi, đặt lên bàn. Y thấy Chung Tri cầm sách ngược, cũng không biết y rời đi hơn nửa giờ Chung Tri xem được mấy chữ.
Chung Tri an tĩnh ngồi ở chỗ kia, nửa bên mặt đối diện với Tạ Quan Sư đẹp đến kinh người, giống như một con rối gỗ tinh xảo. Bởi vì bị bệnh nên sắc mặt tái nhợt hơn ngày thường, cả người lộ ra một loại mỹ cảm ốm yếu.
Tạ Quan Sư ngồi xuống trên đầu giường, đưa nước và thuốc qua, hắn không rên một tiếng uống vào.
Thuốc là thuốc bắc, cực kỳ khó uống, nhưng hắn lại không có biểu tình gì, như là hoàn toàn không cảm thấy đắng. Sau khi uống xong, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm chiếc ly Tạ Quan Sư đưa trong tay mình, trên đó vẫn còn dấu vân tay hằn lại. Hắn như bị quỷ ám, cũng ấn ngón tay mình lên, chạm vào vân tay người kia.
"Bây giờ đo nhiệt độ cơ thể, được không? Nếu nhiệt độ quá cao thì phải đến bệnh viện." Tạ Quan Sư tự nhiên không chú ý tới động tác nhỏ đó, biểu tình trên mặt có chút lo lắng, lắc lắc nhiệt kế trong tay, sát lại gần Chung Tri lại, sau đó vươn một bàn tay kéo cổ áo hắn xuống.
Cả người Chung Tri tức khắc cứng đờ, nhưng cũng không lui lại, như khối gỗ không biết làm sao ngồi ở chỗ kia mặc Tạ Quan Sư đùa nghịch.
Vì thế Tạ Quan Sư kéo cổ áo hắn xuống, xương quai xanh trắng nõn tinh xảo lộ ra.
Tạ Quan Sư đưa nhiệt kế qua, đặt nhiệt kế vào dưới cánh tay Chung Tri. Y có thể cảm giác được lúc bàn tay của mình tới gần, cả người Chung Tri như lên dây cót, lông tơ toàn thân đều dựng đứng, máu dưới làn da cũng điên cuồng lưu động, thậm chí còn quên cả hít thở. Chính vì như thế, nhiệt độ trong phòng dường như tăng cao.
Tạ Quan Sư có hơi buồn cười, thiếu niên này mẫn cảm như vậy sao, mảnh da từ xương quai xanh đến ngực đều đỏ ửng lên.
Nhưng Tạ Quan Sư cũng không biểu hiện ý nghĩ của mình ra ngoài, trên mặt vẫn là một bộ nghiêm túc khẩn trương, lại thấp thỏm ngượng ngùng, hoàn toàn như nam sinh vừa rơi vào lưới tình.
"Kẹp được chưa?" Tạ Quan Sư quan tâm hỏi.
Chung Tri cắn môi dưới, vẫn cứ cứng đờ, nhỏ giọng nói: "...... Ừm."
"Nếu tôi tới sớm một chút thì tốt rồi, chắc sáng cậu rất khó chịu." Tạ Quan Sư lo lắng nói, sau đó kéo cổ áo Chung Tri lên, ngón tay cố ý cọ vào xương quai xanh thiếu niên, nói: "Cẩn thận một chút, đừng cảm lạnh."
Chung Tri thấp giọng mở miệng: "Tôi không sao, chỉ nóng lên chút thôi."
"Thật vậy à? Tôi nhìn xem." Tạ Quan Sư nhìn hắn, đột nhiên nghiêng người, đưa đầu về phía trước, dùng trán của mình chạm vào trán Chung Tri, như là muốn xem xem đối phương có nóng hay không.
Mà từ trước đến nay, Chung Tri chưa từng có hành vi thân mật với người khác như vậy, đôi mắt hắn đột nhiên trừng lớn, trong nháy mắt trán Tạ Quan Sư dán vào, theo phản xạ lui về phía sau một khoảng, nhưng chưa tránh được quá xa đã bị Tạ Quan Sư dùng sức giữ ót lại.
Trong nháy mắt này, đầu Chung Tri vang ong ong, không thể suy nghĩ được gì.
Hắn có thể cảm giác được nhiệt độ trên trán người này, giống như dòng suối thoải mái mát lạnh, xua tan cơn sốt của hắn. Trừ cái này ra, còn có cảm giác da thịt chạm vào nhau, triền miên lại làm người an tâm. Không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người hoà quyện. Cùng với ——
Hắn mở to hai mắt, nhìn Tạ Quan Sư gần trong gang tấc.
Lúc này hắn mới phát hiện, trong mắt người này xuất hiện ảnh ngược của mình.
Sau đó Tạ Quan Sư cười với hắn một cái, hắn lập tức hoảng loạn không biết làm sao, tay chân không biết đặt chỗ nào. Máu xông lên não, theo sau đó là cảm giác khát vọng cùng hít thở không thông. Hắn không biết mình đang khát vọng cái gì, nhưng loại khát vọng này như biến thành thực chất, muốn quấn quanh người trước mắt này, vây khốn y.
"Hừm, hình như là bớt nóng rồi." Tạ Quan Sư cười nói.
Khi y nói chuyện, hô hấp phum lên mặt Chung Tri, làm mặt hắn nóng rực một mảnh.
Tạ Quan Sư giữ tay thiếu niên bắt hắn dán trán với mình, nhưng kỳ thật y cũng không dùng sức quá lớn, nếu muốn tránh thoát thì hoàn toàn có thể. Chỉ là thiếu niên không tránh thoát, đã ngầm đồng ý động tác thân mật này.
Tạ Quan Sư buông tay xuống, mà thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm y, cũng không có dời trán đi.
Qua một lát, Tạ Quan Sư mới sờ sờ cổ Chung Tri, dời trán đi, nhếch lên môi nhắc nhở: "Hình như nhiệt kế được rồi."
Lúc này Chung Tri mới như bừng tỉnh, theo bản năng lấy nhiệt kế ra. Khi hắn gục đầu xuống, thất vọng trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
............
Tạ Quan Sư nghỉ hai ngày nữa, dù sao lấy tính tình ương ngạnh của Tạ Tiểu Phi, xin nghỉ trốn học đều là chuyện bình thường, cũng không có giáo viên nào cố ý đi nhìn chằm chằm y. Y ở lại chăm sóc Chung Tri, chờ đến khi Chung Tri hết sốt, y liền ra ngoài mua một ít cháo cùng rau xanh, chu đáo đặt trước mặt Chung Tri.
Sáng Chung Tri còn chưa tỉnh lại y đã mang bữa sáng về, đặt ở cạnh đầu giường. Y biết một khi con người ta sinh bệnh sẽ có tâm lý ỷ lại mãnh liệt, đặc biệt là đối với Chung Tri. Cho nên khi Chung Tri vừa mở mắt, người đầu tiên hắn nhìn thấy là mình, độ hảo cảm sẽ tăng rất nhanh.
Khi ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa, Tạ Quan Sư im ắng ngồi ở mép giường, trong tay cầm điện thoại, tầm mắt vẫn dừng trên khuôn mặt ngủ say của thiếu niên. Là một người chấp hành nhiệm vụ xuất sắc, y đã giữ tư thế này ước chừng hơn mười phút.
Rốt cuộc, lông mi Chung Tri nhẹ nhàng run run, sắp tỉnh lại.
Chung Tri mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ vẫn giống như trước đây, là bóng tối mênh mông vô bờ, một mình hắn đi trong đường hầm, những đoàn tàu lao vun vút chạy qua, ép hắn vào góc tường, không còn chỗ nào để đặt chân. Không biết khi nào sẽ bị đâm chết, hoặc là sẩy chân rơi xuống vách đá. Hắn đã có giấc mơ này từ rất lâu, nhưng tình huống hôm nay lại có chỗ không giống. Hắn nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo ở cuối bóng tối.
Khi nhìn thấy thân ảnh kia, trái tim Chung Tri nhảy lên kịch liệt. Hắn chậm rãi mở to mắt, theo bản năng đi tìm kiếm thân ảnh kia, vì thế thấy được người ngồi ở đầu giường.
Người kia cầm điện thoại trong tay, nhưng hình như không có tâm tư nhìn điện thoại, tầm mắt gắt gao dính trên mặt hắn, ánh mắt chuyên chú, khóe miệng cũng vô ý thức nở nụ cười ngốc ngốc. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, dừng trên mặt người này, làm nổi bật ngũ quan anh khí ——
Chung Tri ngừng thở nhìn Tạ Quan Sư, dường như đã quên cách chớp mắt.
Tạ Quan Sư duỗi tay sờ trán hắn, thở dài nhẹ nhõm, cười nói: "Buổi sáng tốt lành, cuối cùng cũng hết sốt rồi."
Ngay sau đó y đứng lên, xoa xoa cái cổ và cái eo nhức mỏi của mình. Nhưng bởi vì cuộn tròn ghế trên khá lâu, cả người vẫn thấy hơi cứng đờ.
Chung Tri nhìn động tác của Tạ Quan Sư, hô hấp căng thẳng.
Hắn có hơi không dám tin tưởng hỏi: "Cậu...... Đến đây lúc nào, chờ tôi tỉnh lại rất lâu sao?"
Tạ Quan Sư vội vàng nói: "Không có lâu."
Chung Tri không tin nhìn y.
Tạ Quan Sư xoa xoa huyệt thái dương, vành mắt vì thức đêm mà hơi tối màu, cười nói: "Thật là không có lâu, cậu không sao là được rồi."
Chung Tri chú ý tới thức ăn trên đầu giường, tất cả đều đã nguội lạnh, có thể thấy người này thật sự đã đợi bên mép giường mình rất lâu. Chung Tri rũ mi, che khuất đôi mắt đen nhánh mênh mông cảm xúc. Hắn cảm thấy có một dòng nước lan ra toàn thân, đó là cảm giác xưa nay chưa từng có, thật là xa lạ, làm người ta muốn nắm chặt lấy, đến chết cũng không buông tay.
Trên thế giới chỉ có một người, đối với hắn mà nói, thế là đủ rồi.
Đã thấy ánh sáng cuối đường hầm, hắn...... không bao giờ muốn trở lại những ngày trong quá khứ nữa. Hắn chỉ biết không màng tất cả mà dùng hết thảy thủ đoạn giữ người này lại...... Cho dù hắn phải làm bất cứ chuyện gì, phản bội bất luận kẻ nào, hắn cũng không do dự.
Người có khuôn mặt đáng sợ, bất kham buồn cười như hắn, giãy giụa sống đến bây giờ, rốt cuộc cũng có thứ khiến hắn muốn liều mạng bắt lấy, hắn có phải nên cảm tạ trời cao hay không, rốt cuộc cũng không quá tàn nhẫn với hắn?
Chung Tri nhìn Tạ Quan Sư chăm chú, ánh mắt u ám, phức tạp khó hiểu.
............
Mà hết thảy đều như Tạ Quan Sư mong muốn, mấy ngày cẩn thận chăm sóc tỉ mỉ, độ hảo cảm của Chung Tri thẳng tắp bay lên, đã đạt tới 40 điểm. Ba ngày sau, thân thể Chung Tri hoàn toàn khoẻ lại, vì thế sáng hôm nay Tạ Quan Sư cố ý đi mua một chiếc điện thoại mới, đem đến trường học, kêu hai tên đàn em lau khô bàn, chờ Chung Tri đến trường.
Chung Tri khoác cặp lên vai, vừa bước vào lớp từ cửa sau liền thấy Tạ Tiểu Phi đang ôm đầu, ánh mắt vẫn luôn hướng về bên này, bộ dáng kia rất háo hức. Hắn nhấp nhấp môi, khóe miệng giương lên một độ cung, bởi vì lâu rồi không cười, cho nên độ cung kia có hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục biểu tình.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy nhẹ nhàng khi bước vào lớp học như vậy, thậm chí còn mang theo một chút khao khát.
Chung Tri bước nhanh đến chỗ ngồi của mình, kéo ghế ra đặt cặp xuống.
Tạ Quan Sư gấp giấy tập thành hình con ếch, để ếch nhảy đến trước mặt hắn, chống đầu cười cười nhìn hắn: "Chung Tri của chúng ta cảm thấy khoẻ hoàn toàn chưa? Nếu không tiết thể dục hôm nay xin nghỉ giúp cậu nhé?"
Chung Tri ngồi xuống, nhịn xuống xúc động muốn nhìn Tạ Quan Sư, thấp giọng lên tiếng.
Mặt hắn không cảm xúc, nhưng bên tai lại lén lút đỏ lên.
"Chung Tri của chúng ta"......
Có lẽ là đối phương vô tình, nhưng hắn lại lặng lẽ nhấm nuốt mấy chữ này ở trong lòng, lặp đi lặp lại, trân quý từng chữ một.
Đúng lúc này, cửa phòng học truyền đến một trận xôn xao, ngay sau đó là hết thảy nữ sinh đứng lên vọt tới. Xuất hiện náo nhiệt như vậy, toàn trường chỉ xảy ra trên một người, dùng ngón chân nghĩ cũng biết, khẳng định là Trác Nhất Thần. Có mấy đàn em của Tạ Tiểu Phi nhíu mày càu nhàu: "Hắn tới lớp chúng ta làm gì? Ngại lần trước bị Tiểu Phi ca vả mặt chưa đủ? Nghiện rồi?"
Tạ Quan Sư cũng không để ý nhìn ra ngoài cửa.
Trác Nhất Thần đi tới từ trong đám người, là đi thẳng về phía y.
Đứng yên bên cạnh Tạ Quan Sư một lúc, hắn mỉm cười nói: "Cuối tuần này là sinh nhật của tôi, định mời một ít bạn học trong trường tham gia, Tạ Tiểu Phi, cậu có thể tới không?"
Tạ Quan Sư ngẩn ra, không ngờ Trác Nhất Thần lại chủ động mời y dự tiệc sinh nhật.
Lúc này, 502 nói: 【Không xong, anh Tạ, độ hảo cảm của Trác Nhất Thần đối với cậu đã lên đến 60.】
Tạ Quan Sư: 【...... Cái quỷ gì? Vì sao cái tên không phải đối tượng công lược lại dễ tăng độ hảo cảm đến vậy? Tôi chăm sóc tên nhóc Chung Tri này vài ngày đến nỗi eo mỏi lưng đau mà độ hảo cảm còn chưa bằng một người qua đường? Còn có lương tâm không?】
502: 【...... Đại khái Trác Nhất Thần là M* rồi, anh Tạ, đừng quên nhiệm vụ vả mặt.】
(*M trong Bɖʂʍ: người thích bị ngược)
Tạ Quan Sư nhướng mày, nói: "Cậu mời tôi làm cái gì? Hẳn là cậu nên ghét tôi mới đúng."
"Ghét? Không chắc." Trác Nhất Thần cười, ý vị thâm trường nói: "Mọi người đều là bạn học, không bằng thừa dịp cơ hội lần này hóa giải hiểu lầm trước kia. Hơn nữa tôi cảm thấy rất có duyên với cậu, về sau nói không chừng có thể trở thành bằng hữu."
Tạ Quan Sư nói: "Tôi sẽ suy nghĩ."
"Được." Trác Nhất Thần bật cười nói: "Suy nghĩ xong thì nói tôi biết, đây là số điện thoại của tôi."
Như có chuẩn bị mà đến, móc từ trong túi ra một tờ giấy ghi chú, đưa qua dán lên lòng bàn tay Tạ Quan Sư. Bên trên viết một dãy số.
"Chuẩn bị tinh thần rằng tôi sẽ không đi đi." Thái độ Tạ Quan Sư qua loa có lệ, tùy tay cất số điện thoại vào trong lồng ngực.
Trác Nhất Thần cười cười, cũng không nói nữa định rời đi.
Nhưng đúng lúc này, hắn cảm giác được một tầm mắc vô cùng sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm mình. Hắn sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại, liền thấy được tên ngồi cùng bàn với Tạ Tiểu Phi, nửa khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, tầm mắt nhìn về phía mình lại tối tăm không thấy đáy, giống như vực sâu nguy hiểm, ẩn chứa...... uy hiếp......
Như đang giam cầm con mồi, không cho phép khí vị khác tiếp cận. Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu cực độ bài xích hết thảy ngoại lai.