Editor: Diệp Hạ
Chiến lược cuối cùng (3)
Đúng lúc này, Tạ Quan Sư cùng 502 nghe thấy tiếng gạch ngoài sân rơi xuống, hình như là có người trèo tường vào.
Tạ Quan Sư nhịn không được hơi hơi mỉm cười, cuối cùng cũng tới. Sau khi đến thôn trang này một thời gian, y lập tức phát hiện mỗi lần Chu Tuấn rời cửa, luôn có vài người lén lút theo đuôi hắn. Nếu y không đoán sai thì, hôm nay thừa dịp Chu Tuấn rời nhà, mấy người kia sẽ động thủ.
Y và Chu Tuấn ăn mặc xa xỉ, vốn đã làm nhiều người chú ý. Mà tin tức của y và Phùng Bắc cũng đã sớm ồn ào huyên náo, hiện giờ ai cũng biết y là vị hôn phu của Phùng Bắc. Mà sự giàu có của Phùng Bắc kia, không thể tránh khỏi được người nhớ thương.
Quả nhiên, Tạ Quan Sư mới vừa rót nước sôi vào bình, cửa phía sau đã bị người khác cạy ra, ngay sau đó là thanh âm có người nhảy xuống. Mà không đợi y kinh hoảng quay đầu, đã bị người dùng gậy gộc gõ vào phía sau, ngất đi.
Tạ Quan Sư ăn đau nói: 【Sao lại quên che cảm giác đau cho tôi nữa chứ?】
502: 【......QAQ Xin lỗi nha tui xem diễn nhập tâm quá......】
Người đàn ông cầm gậy liếc Tạ Quan Sư trên mặt đất, nói: "Không ngờ tên nhóc này yếu như vậy, gõ một cái đã hôn mê, tao còn định gõ thêm vài cái."
Hai tên đi theo gã tìm kiếm trong phòng một lượt, tìm được một ít đồ vật đáng giá, cầm trong tay cười hì hì ước lượng: "Nhìn cái làn da trắng nõn kia là biết đây là tiểu thiếu gia không ăn được khổ rồi, nếu không thì sao có thể khiến tổng tài Phùng thị nhớ mong chứ?"
"Này, không biết nếu lần này chúng ta bắt cóc người này, vị Phùng tổng kia có thể cho chúng ta cái số kia không nhỉ?" Tên nhỏ gầy nhất trong bọn bắt cóc do dự nói: "Một trăm triệu, tao lo bọn mày đòi quá nhiều, tên họ Phùng sẽ không tới......"
"Không tới?" Ánh mắt gã cầm gậy hung ác: "Vậy chúng ta cũng không có tổn thất gì, trực tiếp gϊếŧ con tin là được. Huống hồ mày cho rằng một trăm triệu đối với người ta là cái gì, cũng chỉ là một giọt nước trong ao thôi, tao còn nghĩ chúng ta đòi quá ít đó!"
Gã dừng một chút, lại chỉ huy nói: "Tên nhóc ở cùng nó hình như cũng biết chút võ, tao sợ hắn về lại vướng bận, bọn mày nhanh thu thập rồi bày biện, làm như cái tên tiểu bạch kiểm này chủ động rời đi."
............
Tạ Quan Sư tỉnh lại trong một kho hàng tối tăm, cái ót bị đánh cảm giác từng đợt đau đớn, hình như não có chút chấn động.
Y muốn há miệng, lại phát hiện ngoài miệng đã bị băng keo niêm phong, đôi tay cũng bị cột vào một cái cột lạnh lẽo, hình như còn bị bỏ thuốc, cả người mềm yếu vô cùng, không thể nhúc nhích.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng gã đàn ông đã qua phần mềm đổi giọng: "Cho mày thời gian ba tiếng, một mình tới đưa tiền mặt lại đây."
Tạ Quan Sư nhận ra tình cảnh của mình, sắc mặt lập tức trắng bệch, "Ưm ưm" giãy giụa.
Chỉ nghe thấy giọng nói ác ý: "A, Phùng tổng, đừng hỏi tao là ai, một trăm triệu này ngài cứ xem như giúp đỡ kẻ khó khăn đi. Ngài chỉ cần biết, ba giờ sau tao còn thấy chưa người, hoặc là phát hiện mày chơi trò gì, tao sẽ lập tức vặn gãy cổ tên này."
"Kêu cái gì? Ngồi im!" Một gã cao lớn khác đi tới, hung tợn quát Tạ Quan Sư. Bật lửa trong tay gã "Lách tách" phụt lên, Tạ Quan Sư hoảng sợ mở to hai mắt, chỉ thấy trong tay gã cầm một khẩu súng ngắn mua từ chợ tư nhân, là một khẩu súng thật.
Mấy người này thật sự rất liều lĩnh, chỉ sợ chuyện này đã được lên kế hoạch từ sớm.
Gã đàn ông cúp điện thoại, đi tới nhìn Tạ Quan Sư, giống như có chút hứng thú, hỏi y: "Mày kêu cái gì, yên tâm, mày sẽ không chết đâu, vị bên kia điện thoại biết mày ở trong tay tao, một trăm triệu cũng không để bụng đâu."
Tạ Quan Sư cắn chặt răng nhìn chằm chằm gã, hốc mắt bởi vì dùng sức mà hơi đỏ lên.
Y thừa dịp lúc bật lửa thắp sáng mà nhớ kỹ mặt ba người này.
Chỉ là, Phùng tổng......? Bọn họ gọi điện thoại cho Phùng Bắc, dùng mình tống tiền Phùng Bắc? Mặt Tạ Quan Sư mờ mịt, còn chưa dám tin tưởng.
Phùng Bắc sẽ đến sao? Dù sao ngày đó mình không chút do dự bỏ hắn, hẳn là làm hắn vô cùng phẫn nộ. Huống hồ, một mình đến đây rất nguy hiểm, những người này còn có súng......
Nghĩ đến đây, tay Tạ Quan Sư gắt gao nắm chặt, móng tay cơ hồ đâm vào trong lòng bàn tay.
Không, y không thể chờ đến khi Phùng Bắc tới, y nhất định phải tự mình chạy trước, nếu không chờ Phùng Bắc tới, nhất định sẽ xảy ra chuyện. Sau khi mất trí nhớ, y không muốn có thêm bất cứ khúc mắc nào với Phùng Bắc, càng không thể thiếu hắn.
Gã đàn ông cầm súng ở một bên tấm tắc nói: "Đại ca, sớm biết vậy chúng ta phải đòi tên họ Phùng kia thêm mấy trăm triệu, nói không chừng đòi 1 tỷ hắn cũng đưa được."
Tên gầy nhỏ giọng khuyên nhủ: "Vẫn nên cẩn thận chút, lỡ hắn không tuân thủ, mang theo cảnh sát đến đây, tôi đi ra ngoài nhìn xem."
"Đi thôi, lên tinh thần đi, làm xong vụ này cả đời sau chúng ta cũng không cần lo." Gã cầm gậy đi đến vỗ vai tên gầy, sau đó quay đầu liếc Tạ Quan Sư một cái, ánh mắt kia cực kỳ doạ người.
............
Chu Tuấn đổ đầy xăng, khi lái xe về mí mắt vẫn luôn nhảy, chuyện này làm hắn có chút không yên, giống như sắp có chuyện gì xảy ra. Hắn không khỏi nhăn nhăn mày, híp mắt nhìn lên mặt trời, sau đó dùng sức dẫm chân ga, nhanh như chớp chạy về.
Hắn đậu xe ở sân sau, xuống xe phát hiện một mảnh im ắng, tiếng chim cũng biến mất.
Chu Tuấn nhịn không được bước nhanh đến, phát hiện cửa vẫn đang khóa, không khác lúc mình đi là bao, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Hắn giơ tay gõ gõ cửa, nhấc cá hồi vừa mua được lên, cười nói với bên trong: "Quan Vân, mở cửa cho anh, xem anh mang cái gì về nè."
Nhưng bên trong thật lâu sau cũng không có ai trả lời.
Chu Tuấn lại gõ cửa thêm lần nữa, vẫn không ai mở cửa. Hắn đoán có phải là Hạ Quan Vân ngủ rồi hay không, vì vậy không đánh thức y, cẩn thận mở cửa, sau đó tay chân nhẹ nhàng đi vào.
Nhưng mà, toàn bộ căn nhà không có ai cả.
Phòng bếp, phòng khách, phòng ngủ tất cả đều không có người. Nước sôi đã được rót vào bình, chăn trên giường cũng gấp chỉnh tề, nhưng một ít quần áo bình thường cùng đồng hồ đều đã biến mất. Thoạt nhìn giống như là, người kia không từ mà biệt.
Cả người Chu Tuấn cứng đờ đứng im tại chỗ, vô luận như thế nào cũng không thể tin vào hai mắt của mình.
Hắn hốt hoảng gọi tên Hạ Quan Vân, nhưng vẫn không có ai trả lời. Người kia, đi rồi sao? Là cảm thấy hắn không thú vị, nhàm chán vô cùng nên trở về tìm Phùng Bắc?
Chu Tuấn xanh cả mặt, lui về phía sau một bước, đặt mông ngồi trên ghế, chính lúc này, hắn thấy cửa sổ giống như có người cạy ra từ bên ngoài ——
Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, ngay sau đó ý thức được cái gì. Hạ Quan Vân không phải là người như vậy, y sẽ không từ mà biệt, huống chi hôm nay trước lúc ra cửa hết thảy vẫn tốt. Giờ lại biến mất không thấy, chỉ có một khả năng, đó chính là bị Phùng Bắc mang đi! Đến tột cùng là khi nào, cư nhiên Phùng Bắc lại tìm được bọn họ một lần nữa!
Sắc mặt Chu Tuấn âm trầm vô cùng, nhanh chóng lao đi.
............
Tạ Quan Sư nửa nằm trên sàn xi măng lạnh lẽo, bởi vì bị hạ thuốc mê, đầu óc vẫn luôn mơ hồ. Mấy tên bắt cóc hình như đã đi ra ngoài tiếp ứng, trong kho tối tăm yên tĩnh không một tiếng động.
Bởi vì sợ hãi, y vô lực cuộn tròn người lại. Tác dụng của thuốc mê vẫn luôn không hết, làm đầu y vang ong ong. Y cảm thấy cái ót đã chảy máu, dọc theo cổ chảy xuống, đó là nơi bị gậy đập vào.
Đầu óc càng không thanh tỉnh, những thứ đằng sau màn sương mù càng lộ ra ——
Đến tột cùng là cái gì?
Tạ Quan Sư gắt gao nhắm mắt lại, sắc mặt bởi vì thống khổ mà tái nhợt vô cùng. Y cảm thấy, hình như mình đã mất đi đoạn ký ức cực kỳ quan trọng, những mảnh nhỏ trong bóng đêm giống như thủy triều, bao phủ toàn thân y, rất nhiều gương mặt hiện lên, nhưng một chút cũng không thấy rõ.
Giống như phải nhớ ra cái gì...... Nhưng một khi suy nghĩ, đầu óc liền vô cùng đau đớn......
Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến tạp âm, ngay sau đó là giọng nói quen thuộc, mang theo ngạo mạn cùng lạnh lẽo: "Tiền đã mang đến, người đâu?"
Gã đàn ông kêu hai người khác lên đếm tiền, trên mặt vô cùng khiếp sợ. Người này, cư nhiên thật sự có thể chuẩn bị một trăm triệu trong thời gian ngắn như vậy, lái xe mang đến, những cái vali chất đầy cốp xe. Bọn họ cảnh giác nhìn chung quanh, nhưng tên họ Phùng này thật đúng là đến một mình.
"Anh em tao đi xác nhận tiền, thiếu một đồng người của mày sẽ lập tức mất mạng." Gã đàn ông cầm gậy nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Phùng Bắc, nhịn không được hơi run sợ, hắn cố thêm can đảm, lấy súng từ tay gã kia, chỉ vào Phùng Bắc, nói: "Mày tới đây, tao đưa mày đi nhìn nó, đừng nên có tâm tư gì khác, nếu không tao sẽ lập tức nổ súng gϊếŧ nó!"
"Còn có, tháo đồng hồ trên cổ tay mày xuống!" Gã đàn ông đang đếm tiền ngước mắt, nhìn trúng cái đồng hồ kia, bán ra chắc phải mấy trăm vạn.
Môi Phùng Bắc mím lại thành một đường thẳng tắp, không nói một lời tháo đồng hồ, vứt xuống.
Gã đàn ông cao khều vội đi nhặt.
Tạ Quan Sư giãy giụa mở mắt, nhìn thấy cánh cửa kia mở ra, ánh sáng đã lâu không thấy từ nơi đó tiến vào, thì ra bên ngoài vẫn là ban ngày. Sau đó, y nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, không chút do dự chạy về phía mình.
Đúng lúc này, cổ y đã bị máu tươi dính ướt một mảng, chảy xuôi đến xương quai xanh. Ký ức rốt cuộc chui từ dưới đất lên, giống như thủy triều trào dâng.
Y, hình như nhớ ra cái gì rồi.
Người này...... Phùng Bắc?
Y nhìn chằm thân ảnh đang chạy tới, đồng tử co rút, trong lòng một mảnh mờ mịt, vừa trướng vừa đau, đã không thể phân biệt rốt cuộc là tình cảm gì.
Đúng lúc này, y nghe thấy một giọng nói từ xa truyền đến, hình như có người nhảy xuống từ cửa sổ cao ba thước của nhà kho, nhỏ giọng rên một tiếng, sau đó lê chân tới bên người y, thấp giọng nói: "Đừng sợ, anh tới rồi."
Tạ Quan Sư nhận ra thanh âm này, là Chu Tuấn, không biết vì sao, y lập tức cảm thấy an tâm.