Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp

Chương 15: Mỹ nhân ngư (15)




Editor: Diệp Hạ

Đau lòng (3)

Tạ Quan Sư đang ôm gối, vừa ăn trái cây vừa xem TV. Tuy rằng Phùng Bắc đã cắt đứt tất cả phương thức liên lạc của y với bên ngoài, nhưng TV thì vẫn có thể xem.

Gần đây Phùng Bắc thường xuyên ra ngoài, trợ lý hắn đứng ở ngoài ban công gọi điện cho luật sư Phùng thị rất nhiều lần. Tạ Quan Sư không nghĩ cũng biết, Phùng Bắc hẳn là đã tra ra chứng cứ ở khách sạn rồi. Tốc độ cũng khá nhanh, dù sao muốn tra xét máy theo dõi trong một khách sạn to như vậy cũng không phải là chuyện dễ.

Hết thảy chuyện này đều nằm trong tính toán của Tạ Quan Sư.

Y vốn còn đang cân nhắc tâm tư Phùng Bắc. Dù sao Phùng Bắc vẫn nghĩ Hạ Nhược Phong là người cứu hắn từ sóng thần, tra được chân tướng hoả hoạn cũng chưa chắc sẽ xuống tay với Hạ Nhược Phong, nói không chừng sẽ buông tha gã dễ dàng. Nhưng sau khi biết tin, Tạ Quan Sư phát hiện lo lắng của mình hoàn toàn là dư thừa.

Phùng Bắc người này, không thể không nói, thật đủ tàn nhẫn.

Cảnh sát vẫn chưa cho ra kết quả điều tra, nhưng tin tức đã bay đầy trời . Chuyện này không phải việc nhỏ, đã được lên đầu trang báo internet. Tuy rằng tin tức trên internet không trực tiếp chỉ ra Hạ Nhược Phong là người hiềm nghi, nhưng lời ra lời vào đã làm dư luận chỉ thẳng vào Hạ Nhược Phong. Loại chuyện này khiến cho nhiều người tức giận, bình luận phía dưới tất cả đều là một mảnh chửi bậy.

Tương phản, Hạ Quan Vân ở vị trí người bị hại, hoàn toàn được bảo vệ.

Tạ Quan Sư cầm điều khiển, liên tục đổi ba bốn kênh, tất cả đều là tin tức Hạ Nhược Phong khẩu tru bút phạt(bút chê miệng trách), có thể thấy phạm vi ảnh hưởng rất to lớn.

502: 【Lần này Hạ Nhược Phong xem như hoàn toàn xong đời, anh Tạ, tích phân của cậu cũng đã hơn 5000 điểm. Nhưng theo lý mà nói, sau khi xử lí vai ác hoàn toàn, tích phân sẽ dâng lên 10000 điểm, này có phải là do cậu còn chưa hoàn toàn xử lý gã?】

Tạ Quan Sư nghĩ nghĩ, nói: 【Cậu giúp tôi tra xem giờ ba Hạ lđang làm gì?】

Sau một lát 502 trở về nói: 【Hình như đang tìm luật sư sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng không thể, những luật sư đó vừa nghe nói người báo án là Phùng thị, tất cả đều từ chối.】

Tạ Quan Sư cười: 【Nếu không đoán sai thì, khi ông ta và Hạ Nhược Phong cùng đường sẽ tìm đến Phùng Bắc. Lúc ấy tôi sẽ có được một vạn tích phân.】

502: 【 Ồ, quả nhiên cậu vẫn muốn mua buff vạn nhân mê mà, bằng không muốn tích phân nhiều như vậy làm gì?】

Tạ Quan Sư: 【......】

Tạ Quan Sư đoán không sai, ban đêm ba Hạ tìm đến đây.

Mấy ngày nay khi ba Hạ biết được nguyên nhân Hạ Nhược Phong bị bắt là có liên quan đến vụ phóng hoả ở khách sạn Phùng thị, có thể nói là như trời sụp. Vô luận như thế nào hắn cũng không tin Hạ Nhược Phong sẽ làm ra loại chuyện này, vì thế nhanh chóng liên lạc với mấy luật sư nổi tiếng ở thành phố A, muốn đưa Hạ Nhược Phong ra ngoài.

Nhưng mà, tất cả những luật sư đó đều từ chối.

Ba Hạ tức giận đến dậm chân cũng không có cách nào, ngay cả thư ký chạy chân sau cho hắn mấy ngày, nhận thấy được tình thế không đúng lắm lập tức trình đơn xin từ chức sau đó mất hút.

Không chỉ như vậy, cổ phần công ty ngắn ngủn mấy ngày đã xuống tới đáy, trong nháy mắt tổn thất mấy trăm vạn. Cứ tiếp tục như vậy chắc chắn có thể hoàn toàn phá sản trong vòng nửa tháng! Đám người hội đồng quản trị kia cũng như hổ rình mồi, thời khắc chuẩn bị đuổi hắn ra khỏi công ty. Bình thường có quen biết với mấy lão tổng, vừa nghe nói việc lần này có liên quan đến pháp luật, đối phương còn là Phùng thị, lập tức đoạn tuyệt lui tới.

Thậm chí còn có một ít người bạo động đứng trước cửa công ty ném trứng gà, làm cho nhân viên hoảng sợ, hao tổn số lớn viên chức.

Ba Hạ ở nhà gấp đến độ xoay vòng nhưng không thể làm được gì.

Hắn có đến tập đoàn Phùng thị ngồi canh Phùng Bắc mấy lần, nhưng không hề thấy Phùng Bắc lần nào! Cứ như vậy, dư luận chỉ biết càng diễn càng ác liệt, chẳng lẽ thật sự để Nhược Phong ngồi tù sao?

Chỉ trong vài ngày mà tóc ba Hạ đã bạc hết hơn phân nửa, sắc mặt dần tiều tuỵ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Hắn biết mình đã đến đường cùng, lại không thể làm gì, có lẽ thật sự chỉ có thể trơ mắt nhìn mình mất đi hết thảy. Vì thế hắn tốn một số tiền lớn, lấy được mấy nơi Phùng Bắc hay tới ở thành phố A từ chỗ những nhân viên Phùng thị.

Hắn biết, Hạ Quan Vân nhất định ở một trong số đó.

Hắn chỉ cần tìm được Hạ Quan Vân, nhất định có thể nghĩ cách cứu Hạ Nhược Phong ra!

Bên ngoài đang mưa to, Tạ Quan Sư nghe thấy tiếng có tiếng ô tô trong màn mưa, ngay sau đó là một trận ồn ào. Cậu đi đến ban công, quả nhiên, ba Hạ tới, đang bị hai bảo tiêu ngăn ở dưới lầu, không cho hắn đi lên. Trợ lý Phùng Bắc cầm ô đi qua một bên, nhíu mi gọi điện thoại, hình như là kêu bảo an đến đây đưa ba Hạ rời đi.

Tạ Quan Sư thong thả ung dung ăn hết một miếng táo cuối cùng, sau đó đi đến phòng ngủ, gọi điện thoại cho trợ lý: "Cho người kia lên đi, tôi muốn gặp ông ấy."

Trợ lý sửng sốt: "Ngài nhớ ra rồi?"

Tạ Quan Sư lắc đầu, có chút cô đơn mà nói: "Trong khoảng thời gian này có thấy ảnh chụp và video bác sĩ đưa, đối cha mẹ mình vẫn có chút ấn tượng. Anh ngăn ba tôi ở phía dưới làm gì?"

Trợ lý có chút khó xử nhìn lên ban công, nói: "Nhưng mà Phùng tổng phân phó, ai cũng không thể......"

"Phùng Bắc nhốt tôi ở nơi này lâu như vậy, đây là phạm pháp anh không biết sao? Các anh không cho Chu Tuấn tới tìm tôi còn chưa tính, hiện tại ngay cả ba tôi......" Tạ Quan Sư cố nén nghẹn ngào: "Tôi không biết đến tột cùng Phùng Bắc muốn làm gì, nhưng hiện tại ngay tự do thấy mặt người thân mình mà tôi cũng bị tước đoạt sao?"

"Hơn nữa, có lẽ gặp được ông ấy, tôi sẽ nhớ ra càng nhiều chuyện thì sao?"

Trợ lý do dự.

Không đợi hắn lên tiếng, đầu bên kia liền nói: "Vậy anh trực tiếp nói cho Phùng Bắc, nếu còn như vậy tôi thật sự sẽ điên, người điên thì cái gì cũng dám làm, vọt vào phòng bếp cầm đao cắt cổ tay cũng không phải không làm được......"

"Đừng! Từ từ, Hạ thiếu, tôi lập tức đưa ba ngài lên, ngài bình tĩnh một chút!" Trợ lý lập tức nóng nảy.

Hắn ra hiệu cho bảo tiêu, kêu hai người mang ba Hạ đi lên, ngay sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho Phùng Bắc.

Ba Hạ tức giận hất tay bảo tiêu ra, sửa quần áo, đi lên trên lầu.

Trợ lý nói chuyện điện thoại xong, nhắc nhở bên tai hắn: "Xem ra ngài còn chưa biết, Hạ thiếu mất ký ức trong hoả hoạn, chỉ sợ không còn nhớ rõ ngài."

"Mất trí nhớ?" Ba Hạ khiếp sợ nói.

Trợ lý gật gật đầu: "Cho nên tận lực không nhắc đến những việc làm cậu ấy đau khổ, nếu không sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu ấy."

Ba Hạ không dám tin, sao lại, sao lại mất trí nhớ chứ? Vậy chẳng phải là cũng không còn cảm tình gì với Hạ Nhược Phong hay sao, như vậy còn giúp Hạ Nhược Phong sao?

Hai bảo tiêu đứng trước cửa lạnh như băng nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích. Thấy hắn lại đây liền mở cửa, chờ hắn đi vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Có thể thấy Phùng Bắc bảo hộ Hạ Quan Vân rất tốt, kĩ càng cả ba tầng, mặc cho ai cũng không thể tiến vào.

Ba Hạ đứng chỗ huyền quan, nhìn thoáng qua căn hộ lập tức ngây ngẩn cả người. Bên trong thật sự quá mức xa hoa, thậm chí phòng ở tốt nhất Hạ gia cũng còn kém. Hắn vốn còn tưởng Phùng Bắc để Hạ Quan Vân ở chỗ này, cùng như nuôi đàn ông chơi chơi, nhưng không nghĩ tới, Phùng Bắc tốn rất nhiều tâm tư cho Hạ Quan Vân.

Tạ Quan Sư ôm một con mèo đi tới, thoạt nhìn gầy đi rất nhiều, cũng không vui vẻ lắm, miễn cưỡng cười một cái, nói với ba Hạ: "...... Ba? Ba đã đến rồi... gần đây thân thể mẹ thế nào?"

Y đã xem ảnh chụp, biết người trước mắt này chính là ba mình.

"Mẹ con vẫn ổn." Ba Hạ nói có lệ, tầm mắt dừng trên người Tạ Quan Sư, hỏi: "Trí nhớ của con......?"

Tạ Quan Sư vội vàng nói: "Là có chút vấn đề, nhưng người và mẹ con vẫn còn nhớ một ít, nhưng những chuyện cụ thể thì đều đã quên."

Y không muốn làm ba mình lo lắng.

Ba Hạ gật gật đầu, nói: "Lần này ta tới là muốn nói với con một việc, chuyện của Nhược Phong —— Hạ Nhược Phong là em họ con, ít nhiều hẳn là vẫn nhớ đúng không?"

"Hạ Nhược Phong......?" Tạ Quan Sư có chút mờ mịt, như đang cẩn thận nhớ lại Nhược Phong hắn nói là ai. Qua một lát mới phản ứng lại đây chính là người trên tin tức phóng hoả. Y gật gật đầu, nói: "Tuy rằng chi tiết thì không nhớ rõ, nhưng xem ảnh thì biết là em trai con."

"Con nói với Phùng Bắc chưa? Sao hắn lại cho rằng Nhược Phong nhà chúng ta lại là tên phóng hỏa chứ, này hoàn toàn là oan uổng người khác mà!" Ba Hạ ngữ khí nôn nóng nói.

Tạ Quan Sư không ngờ ba mình đến đây đầu tiên là lo lắng chuyện của em họ. Hơn nữa ba đã biết mình mất đi ký ức, lại làm như không quan tâm. Vì thế thần sắc y ảm đạm, ôm mèo ngồi xuống trên sô pha, nói: "Ba, chứng cứ đều đã có, con cũng không có cách nào."

"Sao lại không có cách? Con khác ta, quan hệ của con và Phùng tổng thân mật như vậy, khuyên hắn hai câu, kêu hắn đừng truy cứu nữa là được, rất khó sao? Là khó hay là con căn bản không muốn làm?! Ta nghĩ chắc là con ước gì Nhược Phong nhận hình phạt đi!" Ba Hạ tiến lên, thấy thần sắc Tạ Quan Sư vẫn bình tĩnh, tức khắc máu dồn lên não.

Mặc dù là mất trí nhớ, nhưng cũng không nên thờ ơ với em họ mình như vậy.

"Con không có quan hệ gì với Phùng tổng, thậm chí con còn không quen biết hắn." Tạ Quan Sư vuốt mèo trong lồng ngực, thương tâm khổ sở trong mắt chợt lóe rồi biến mất: "Con muốn về nhà, nhưng mãi mà mọi người không đến tìm con......"

Nói đến câu sau, ngữ khí y càng thêm trầm thấp mất mát.

Ba Hạ ngẩn ra. Hạ Quan Vân rũ đầu, gương mặt gầy ốm cùng ánh mắt cô đơn làm lòng hắn không chịu nổi. Hắn tự nhiên biết mình bất công, nhưng đó chỉ là bồi thường cho Hạ Nhược Phong. Mặc dù bồi thường khá nhiều, nhưng cũng là vì từ nhỏ Hạ Quan Vân đã có được hết thảy.

"Có lẽ con không có ký ức nên không biết, từ nhỏ nó đã chịu khổ rất nhiều, cho nên giờ ta mới quan tâm nó nhiều hơn, con làm anh cũng nên thông cảm." Hắn biết Hạ Quan Vân từ nhỏ ăn mềm không ăn cứng, giờ mặc dù mất trí nhớ, tính tình chắc cũng không thay đổi. Liền thở dài, ngồi xuống bên cạnh, mềm giọng khuyên nhủ, "Huống chi, các con lớn lên cùng nhau, trước lúc con mất trí nhớ còn rất thích nó, chẳng lẽ con có thể trơ mắt nhìn nó vào tù hay sao?"

Tạ Quan Sư nhấp môi không nói lời nào.

Ba Hạ tiếp tục nói chuyện tình cảm: "Con không nhìn thấy những người đó chửi rủa vũ nhục nó trên mạng hay sao? Nói nó là tên phóng hỏa, heo chó không bằng! Chuyện này làm sao nó có thể chịu nổi? Giờ nó mới hơn hai mươi tuổi, khoảng thời gian tiền đồ sáng lạn, nếu như bị nhốt mười năm tám năm, cả đời sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại!"

"Hơn nữa giờ ta cũng già rồi, con nhìn xem, mấy ngày nay ta ăn không ngon ngủ không yên, tóc bạc nếp nhăn tất cả đều xuất hiện!" Ba Hạ nói nói, như là thật sự bị xúc động, hốc mắt ứa nước: "Công ty ta kinh doanh hơn nửa đời cũng sắp phá sản rồi con có biết không? Chẳng lẽ con nhẫn tâm trơ mắt nhìn ba con phá sản nợ nần như vậy?"

Ba Hạ càng nói càng kích động.

Hắn đã lớn tuổi, còn phải ở chỗ này ép dạ cầu người, mất mặt không! Con của hắn luôn miệng dao găm tâm đậu hủ, nếu là ngày thường hắn nói những lời này, y đã sớm động dung. Nhưng nửa năm này không biết làm sao, sau tai nạn như biến thành người khác, có khi làm người ta cảm thấy xa lạ. Giờ lại còn mất trí nhớ, càng thêm xa lạ.

"Con rốt cuộc có ý gì? Nói một câu đi!" Ba Hạ nói: "Nếu hôm nay con không đáp ứng ta, con cũng thật bất hiếu bất nghĩa!"

Tạ Quan Sư không nói chuyện, chỉ mở TV, để ba Hạ nhìn thấy hàng loạt tin tức. Mỗi một lần ba Hạ thấy những tin tức đó, liền liên tưởng đến cảnh Hạ Nhược Phong sắp chôn vùi tương lai trong tù, tim đau thắt lại.

"Chuyện mình đã làm thì phải tự mình phụ trách, nó chọn phóng hỏa, nên trả giá......" Tạ Quan Sư cười khổ, chậm rãi nói từng chữ: "Ở trong lòng người, con mất đi ký ức là một chuyện rất bình thường? Nếu đội chữa cháy tới chậm, có lẽ giờ con đã nằm ở trong quan tài, chẳng lẽ như vậy người cũng không thèm để ý sao......"

"Con!" Ba Hạ tức giận đến môi run run, hắn đứng lên, như là muốn tát Tạ Quan Sư một cái, nhưng còn chưa kịp xuống tay, chỗ huyền quan liền truyền đến tiếng cửa đóng lại.

"Ông làm gì?"

Ba Hạ quay đầu lại, chỉ thấy Phùng Bắc ôm áo khoác đứng ở nơi đó, tóc đen ướt dầm dề, trong ánh mắt là sắc bén cùng lạnh nhạt.

Không đợi hắn phản ứng lại, Phùng Bắc đã đi tới kéo Tạ Quan Sư lại, hoàn toàn che chở sau lưng mình. Hắn lạnh như băng nhìn ba Hạ, nói: "Vì một đứa con tới cầu xin một đứa con khác?"

Hạ Nhược Phong là con riêng của ba Hạ, tuy rằng chuyện này hắn cũng vô tình biết, nhưng nó cũng không thể giấu được.

Hắn nói xong lại ý thức được cái gì, quay đầu nhìn Tạ Quan Sư. Thấy khổ sở trên mặt Tạ Quan Sư chợt loé rồi biến mất, nhíu mày, nói với trợ lý: "Đuổi ông ta đi."

Trợ lý đang muốn đến đây, ba Hạ vội vàng đẩy trợ lý ra, nói: "Phùng tổng!"

Ba Hạ giật giật yết hầu, đã xấu hổ lại quẫn bách, vì lòng tự tôn bị tổn thương mà phẫn nộ. Hắn cắn răng xoay người rót trà, đưa tới trước mặt Phùng Bắc: "Không nói gạt cậu, một người già cả như tôi chạy tới nơi này, đúng thật là có việc cầu cậu."

"Không giúp." Phùng Bắc cũng không nghe, quay đầu nói với Tạ Quan Sư: "Quan Vân, có phải em nhớ ra chuyện gì hay không? Có ấn tượng với người này sao?"

Tạ Quan Sư gật gật đầu, lại lắc đầu.

"Sao lại không nhớ ta?" Ba Hạ nóng nảy: "Không phải vừa rồi con còn nói có chút ấn tượng mơ hồ với ta sao?!"

Tạ Quan Sư cắn môi dưới, nhìn hắn.

Phùng Bắc luôn biết Hạ gia bất công, nhưng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ quan tâm người này, bởi vậy cũng không thèm để ý. Nhưng vừa rồi, ở huyền quan nghe thấy ba Hạ nói với Hạ Quan Vân những lời đó, hắn cơ hồ không thể khống chế được lửa giận, muốn đấm lên cái mặt già của ba Hạ một phát.

Giờ nhìn thấy bộ dáng Hạ Quan Vân thất hồn lạc phách, hiển nhiên là vừa nhớ lại chút gì đã bị chính ba ruột mình làm thương tâm. Cho nên không muốn nhớ nữa.

Phùng Bắc nhịn không được nắm tay Tạ Quan Sư, đặt ở trong lòng bàn tay xoa xoa. Lòng hắn ẩn ẩn đau đớn, nếu sớm biết có một ngày như vậy, hắn muốn trở lại quá khứ, đối tốt với người này một chút, dùng tất cả tình yêu để bồi thường cho y.

Nhưng mà đã muộn rồi.

Điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ là, bảo vệ người này trước những tổn thương đang ập đến.

502: 【Độ đau lòng của đối tượng công lược tăng 5, trước mặt độ đau lòng 65.】

Phùng Bắc ngẩng đầu, đôi mắt đen kịt không có một tia thương hại, lạnh nhạt nói: "Tôi có thể chắc chắn nói với ông, tôi sẽ không giúp ông, mặc dù Quan Vân mềm lòng, một ngày nào đó cầu tôi giúp ông, tôi cũng sẽ không giúp. Bởi vì các người phải trả giá cho những việc các người đã làm. Nửa đời sau của Hạ Nhược Phong, tôi sẽ khiến cậu ta vượt qua trong ngục giam, mà nửa đời sau của ông, ông đoán xem mình có táng gia bại sản hay không?"

Sắc mặt ba Hạ tức khắc tái nhợt.

"Cổ phiếu Hạ gia đã rơi, nếu còn tiếp tục như vậy, không quá một hai tháng sẽ hoàn toàn biến mất trên thị trường. Dư luận cũng sẽ tạo áp lực với các người, Hạ Nhược Phong vĩnh viễn sẽ là tên phóng hỏa. Cuối cùng không thể rửa sạch, mà lưng ông còn mang món nợ kếch xù, có lẽ không bao lâu sau ông sẽ phải bán của cải lấy tiền mặt. Người đã trung niên, nếm loại mùi vị này có cảm giác như thế nào?" Phùng Bắc hờ hững nói. Mà những thứ này hắn vẫn cảm thấy còn lâu mới đủ. Những thứ Hạ Quan Vân mất đi, hắn sẽ thay y đòi lại từng cái một.

Trợ lý đã sớm chịu đủ rồi, ở bên cạnh nhịn không được nói: "Có lẽ có thể lưu cho ngài một vị trí nhỏ ở Phùng thị, để ngài tới làm công."

Phùng Bắc liếc mắt nhìn hắn, nói: "Câm miệng."

Trợ lý ngượng ngùng câm miệng, trong lòng có chút vui sướng khi người gặp họa.

"Phùng tổng, có phải cậu đã quên rồi hay không...... năm đó Nhược Phong đã cứu cậu từ trong sóng thần, sao cậu có thể......" Môi ba Hạ run run, rất nhanh đã đứng không vững. Hắn không thể ngờ Phùng Bắc lại tỏ thái độ như vậy, tại sao lại như vậy! Hắn thật sự sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng sao?

Nhắc tới chuyện này, Phùng Bắc nắm chặt tay Tạ Quan Sư, ánh mắt càng thêm trầm xuống: "Chuyện năm đó tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu Hạ Nhược Phong nói dối giả mạo người khác, cậu ta sẽ phải trả giá đắt, không chỉ có ngồi tù đơn giản như vậy đâu. Khi đó, tôi sẽ làm cậu ta sống không bằng chết."

Hai chân ba Hạ hai mềm nhũn, mồ hôi túa ra, trước mắt bắt đầu tối om.

_________

Cảm giác như đang ập mặt vào xô máu chó =]]]