Bốn người các nàng hiệu suất làm việc rất cao, ngắn ngủn một buổi tối đã xử lý được một nửa số thi thể yêu thú mà Diệp Linh Lang nhặt nhiều ngày qua.
Dư lại ngày mai tiếp tục, ngủ một giấc dưỡng sức quan trọng hơn.
Vừa nghe nói đến đi ngủ, Quý Tử Trạc nhanh chóng tìm một nơi có nhiều cây cỏ nằm xuống.
“Tiểu sư muội, ta chuẩn bị xong rồi, nhanh lên nhanh lên.”
Những người khác không hiểu ra sao nhìn hắn, chỉ thấy số cây cỏ dưới người hắn trong khoảnh khắc đã mọc dài ra, phiến lá cuốn lên đem cả người Quý Tử Trạc bao quanh lại, chẳng bao lâu đã biến thành một cái phòng nhỏ bằng thực vật mềm mại.
Quý Tử Trạc tâm tình rất thoải mái, từ bên trong dò đầu ra.
“Các vị, chúc gặp được mộng đẹp nha.”
Thấy như vậy bốn người còn lại kinh ngạc không thôi, hai người trong khoảng thời gian này đều ngủ như vậy sao? So với bọn họ ở bên ngoài màn trời chiếu đất không có chỗ để nằm, đây cũng quá thoải mái rồi đó?
“Tiểu sư muội, đây là thuật pháp gì vậy?”
“Đây là pháp quyết hệ mộc mà muội đang tu luyện, Đại Trọng Sinh Thuật, có thể khiến cho vạn vật sinh trưởng.”
Mọi người cảm thấy vô cùng thần kỳ, từng người cũng tìm một nơi có nhiều cỏ nằm xuống, sau đó chờ mong Diệp Linh Lang cũng làm cho một phòng nhỏ như vậy, vì thế Diệp Linh Lang chỉ có thể hào phóng thành toàn cho bọn họ, cho mỗi người làm một gian phòng nghỉ bằng cỏ giản dị.
“Ngủ ngon tiểu sư muội.”
“Ngủ ngon sư huynh, các sư tỷ.”
Nàng nhất định sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ mọi người, tất cả thảm kịch của Thanh Huyền Tông sẽ phát sinh trong nguyên tác, nàng sẽ tận lực ngăn cản.
Một đêm mộng đẹp, khi Diệp Linh Lang tỉnh lại thì những người khác đều đã thức đậy, đón lấy ánh mặt trời lúc sáng sớm, nàng như một con mèo vừa thức dậy, vươn người một chút, tâm tình cũng thoải mái hơn.
“Chúng ta đi thôi nhỉ, báo thù thôi.”
..........
Bên kia, Thất Tinh Tông đệ tử một đêm không ngủ không nghỉ, toàn bộ mệt đến tê liệt ngã xuống mặt đất.
“Đại sư huynh, chúng ta thật sự chạy không nổi nữa.”
“Đúng vậy, chạy cả đêm bọn họ cũng không đuổi theo, chúng ta cũng vòng nhiều vòng lắm rồi, nhiều đường quanh co phức tạp như vậy bọn họ không thể đuổi tới nữa đâu.”
“Cho chúng ta nghỉ một lát đi, mặc dù luyện công đột phá ta cũng chưa từng không ngủ không nghỉ như vậy, thật là đáng sợ.”
Kỳ thật không cần các sư đệ sư muội mở miệng, bản thân Tạ Lâm Dật cũng chịu đựng không nổi rồi.
Hắn vốn dĩ bị Quý Tử Trạc đả thương, cả buổi trưa ngày hôm qua phải chạy đua với cự mãng, sau đó lại chạy trốn cả buổi tối, liên tục chạy gần một ngày một đêm làm thương thế tăng thêm, thể lực đã bị hao hết, lại chạy nữa hắn sợ ngay cả mạng cũng không còn.
“Tại chỗ nghỉ ngơi đi, bọn họ chắc là không thể đuổi theo nữa.”
Nghe được Tạ Lâm Dật nói, các đệ tử còn lại một giây cũng không ngừng, lập tức ngồi xuống.
“Nhưng mà cũng không thể quá lơ là, bày ra trận hình phòng ngự rồi hãy nghỉ ngơi.”
“Rõ, đại sư huynh.”
Các đệ tử nhanh chóng di chuyển vị trí, đưa lưng về phía nhau ngồi liên tiếp thành một vòng tròn, như vậy thì bất luận phương hướng nào có động tĩnh đều sẽ có đệ tử ngồi hướng đó phát hiện trước, hơn nữa cũng bảo đảm bất luận địch nhân từ phương hướng nào đánh lén, luôn có đệ tử đối mặt chống lại chứ không phải bị động đưa lưng về phía kẻ thù.
Dọn xong trận hình, nhóm người mới yên tâm ngồi xuống đả tọa, nhắm mắt dưỡng thần.
Khi nhóm người Diệp Linh Lang đến nơi chính là thấy cảnh này, Thất Tinh Tông đệ tử ngay cả nghỉ ngơi đều dọn ra trận thế.
“Đại tông môn đúng là có rất nhiều chuẩn bị nha, khi ra cửa thì có đủ loại phương pháp tránh đi nguy cơ tiềm ẩn.”
Quý Tử Trạc cười nhạo một tiếng, sau đó hơi nhảy lên rồi đáp xuống phía trước bọn họ, nhưng mà không có một đệ tử Thất Tinh Tông nào cảm nhận được có người tới gần.
Diệp Linh Lang cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi, đã hao tâm tổn sức bày xong trận thế như vậy, kết quả lại không dùng được chút nào cả.
“Trận hình đúng là tốt, nhưng người là lợn chết.”
“Nếu là nhóm lão tổ tông của Thất Tinh Tông biết được, đủ loại trận pháp tiện nghi mà bọn họ dốc sức nghĩ ra để cho hậu bối, kết quả chỉ bày ra cho đẹp mắt như vậy, nhất định tức giận đến quan tài cũng nổ tung.” Kha Tâm Lan cũng nhịn không được mà chế nhạo một câu.
Lúc này Diệp Linh Lang ý xấu mà nhảy vào khoảng trống ở giữa phía sau lưng bọn họ, sau đó vẫy tay với những người khác.
“Tới tới tới, vào chỗ của muội nè.”
Lúc này sáu người bọn họ cứ như nhân vật trung tâm, được nhóm đệ tử Thất Tinh Tông vây quanh bảo vệ.
Sau khi mọi người đều vào trong, Diệp Linh Lang gân cổ lên, đổi thành một giọng nói rất lạ hô lớn: “Không được rồi! Có chuyện lớn rồi!”
Nàng kêu lớn làm tấc cả đệ tử Thất Tinh Tông đều bừng tỉnh, một đám nhảy dựng lên theo bản năng dựa sát nhau, thu hẹp vòng tròn lại, quan sát bốn phía.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Diệp Linh Lang bọn họ tìm được chúng ta rồi đó!”
“Cái gì!”
Lúc này các đệ tử đều rối loạn kêu ra tiếng.
“Nàng ở đâu? Không nhìn thấy gì cả.”
“Ta ở phía sau các ngươi nè.”
Giọng nói vừa dứt đám đệ tử Thất Tinh Tông đồng loạt xoay lưng lại, lập tức thấy được sáu người Diệp Linh Lang không biết khi nào đã ở sau lưng bọn họ.
Cái này cũng quá dọa người rồi đó? Không thể chơi như vậy được!
Nháy mắt bọn họ bị dọa chết khϊếp, thét chói tai rồi chia thành năm bè bảy mảng nhanh chóng tản ra.
Tạ Lâm Dật mắt thấy các đệ tử khắp nơi chạy loạn, hắn nhanh chóng đứng ra chủ trì đại cục.
“Đều đến sau lưng ta!”
Có người đứng ra làm chủ, các đệ tử nghe lời trốn đến phía sau Tạ Lâm Dật.
Ánh nắng ban mai vẫn chậm rãi chiếu lên mặt đất, lúc này mới sáng sớm tinh mơ nên sương mai đều chưa tan hết, cách thời gian bọn họ bắt đầu nghỉ ngơi chắc chắn không hơn nửa canh giờ.
Tinh thần luôn ở trong trạng thái khẩn trương cao độ, thêm vào đó là thân thể mệt nhọc, nhóm đệ tử Thất Tinh Tông cảm thấy mình sắp chịu đựng không nổi rồi, mà Tạ Lâm Dật cũng đã không bình tĩnh tự an ủi mình nổi nữa.
“Các ngươi sao có thể tra tấn ép người như vậy, quả thật là khinh người quá đáng!”
“Các ngươi lúc đó cướp lấy sơn động cứu mạng của chúng ta, không phải cũng là khinh người quá đáng đó sao?”
“Nhưng mà các ngươi cũng không có chết không phải sao? Không cần tính toán đến vậy có được không?”
Nghe được lời này nhóm người Thanh Huyền Tông đều tức giận không thôi, suýt chút nữa hại chết bọn họ vậy mà những người này còn nói không cần tính toán như vậy?
Dựa vào cái gì không tính toán chứ? Những người này là cọng hành nào?
Bọn họ chẳng những muốn tính toán, lại còn phải tính toán chi li thật kỹ nữa.
Tuyệt đối không thể vì Thanh Huyền Tông ở bên ngoài xếp hạng kém cỏi không người biết đến mà chịu đựng nhiều lần, nơi chốn bị khinh bỉ nữa.
Lúc này, Diệp Linh Lang bỗng nhiên cười ra tiếng.
“Các ngươi hiện tại cũng đâu có chết, tức giận như vậy làm gì?”
“Nhưng các ngươi nếu còn đuổi theo như vậy, có khi bọn ta sẽ chết người thật đó!”
“Vậy thì chết đi, ta cần phải để ý tính mạng của các ngươi sao?”
“Ngươi…”
Tạ Lâm Dật tức muốn điên rồi, một ngày một đêm không ngủ không nghỉ, cùng với áp lực trong thời gian dài làm hắn trở nên táo bạo lại xúc động, hắn lập tức vung kiếm trong tay, đồng thời vận chuyển linh lực trên người.
“Có thể chết nhưng không thể chịu nhục, là lúc nên kết thúc trận truy đuổi vớ vẩn này rồi! Ta luôn luôn nhường nhịn cũng không phải là thật sự sợ các ngươi!”
Tạ Lâm Dật kêu xong liền nắm chặt kiếm nhào về phía Diệp Linh Lang, chém xuống, tuy rằng hiện tại hắn đã không quá lý trí, nhưng đối diện ai là quả hồng mềm nhất thì hắn vẫn biết rõ, bắt được Diệp Linh Lang thì những người khác sẽ không dám làm khó dễ bọn họ nữa.
Quý Tử Trạc thấy vậy lập tức chuẩn bị đi lên để xử lý Tạ Lâm Dật, nhưng mà hắn còn chưa kịp nhích người thì Diệp Linh Lang đã tự mình động thủ trước.
Đối mặt với một kích của Kim Đan kỳ Tạ Lâm Dật đang nổi điên, Diệp Linh Lang cũng không sợ, tay cầm Huyền Ảnh nhào lên.
Không sai, nàng tuổi nhỏ nhất, tu vi thấp nhất, kinh nghiệm ít nhất, nhưng mà nàng tuyệt đối không phải là điểm yếu để uy hϊếp đến sư huynh sư tỷ.
Nàng rất thông minh, nhưng không chỉ có thông minh mà thôi, nàng cũng không ngừng dốc sức khổ tu để nâng cao thực lực của mình!