Bởi vì hắn đang tận mắt nhìn thấy Diệp Linh Lang còn cách cửa đá một khoảng, tay cầm trường kiếm chèm về phía cửa đá một nhát, kiếm khí hóa thành lực lượng cường đại đánh vào trên cửa.
Giây tiếp theo cửa đá trước mặt Tạ Lâm Dật bị chém nát, vô số mảnh vụn bay tán loạn, mà Tạ Lâm Dật đứng ở gần nhất tức khắc trước mặt không còn vật gì che chắn, cứ như vậy cùng Diệp Linh Lang mặt đối mặt.
Trên mặt hắn biểu tình nháy mắt vỡ ra, cả người bị dọa choáng váng, đứng ở tại chỗ không hề động đậy.
“Xong, ta vào được rồi này.”
Diệp Linh Lang vừa nói xong liền nhảy tới trước mặt Tạ Lâm Dật, lộ ra một nụ cười vô cùng đáng yêu.
“Làm phiền ngươi đặc biệt tới cửa tới đón tiếp ta, về sau không cần khách sáo như vậy đâu!”
“Ngươi, ngươi vào bằng cách nào?” Tạ Lâm Dật bị Diệp Linh Lang làm sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
“Ngươi mù rồi sao? Vừa nãy không thấy rõ sao? Ta đánh vỡ cửa đá tiến vào đó, nha, cửa đá này của ngươi ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đúng không? Sao lại nhẹ nhàng gõ một cái đã nát rồi? Cũng giống như kiếm của Thất Tinh Tông các ngươi vậy, mỏng giòn như tờ giấy, chất lượng kém đến kỳ cục.”
Lời này lập tức gợi lên ký ức bị chém gãy kiếm của những đệ tử lần trước ở Tây Sơn bí cảnh, bọn họ giống như là thấy quỷ, sợ tới mức sôi nổi lui về sau, rút ra trường kiếm che ở trước mặt mình, không cho Diệp Linh Lang tới gần.
“Ủa? Mọi người đều là Trúc Cơ mà, các ngươi thấy ta sao lại giống như đang lâm đại địch vậy? Ta lợi hại như vậy thật sao?”
Tạ Lâm Dật thấy bộ dáng kiêu ngạo này của Diệp Linh Lang thì tức giận đến thất khiếu bốc khói, lại là nàng! Lại bị đứa nhỏ đáng chết này làm nhục nhã! Tổng cộng cũng chỉ gặp mặt hai lần, mỗi lần đều mất hết mặt mũi, cái này sao hắn có thể chịu được?
Vì thế, hắn rút ra linh kiếm, biểu tình dữ tợn, trên mặt tràn đầy sát khí.
“Nếu ngươi tự mình tìm cái chết, vậy ta đây sẽ thành toàn cho ngươi!”
Hắn vừa muốn công kích Diệp Linh Lang, đột nhiên một quả cầu nước bay đến trước mặt hắn, nhanh chóng tản ra hóa thành một mảng băng thật dày chắn trước mặt Diệp Linh Lang, một kiếm của Tạ Lâm Dật chém lên làm lớp băng vỡ ra, vụn băng tứ tán bay đầy mặt hắn.
“Làm gì? Một nam nhân đã đến Kim Đan kỳ lại đi khi dễ tiểu cô nương mới Trúc Cơ, ngươi tính là thứ gì? Muốn đánh lại đây đánh với ta, mọi người đều là Kim Đan, đừng nói ta khi dễ ngươi.”
Quý Tử Trạc nói xong đã chắn phía trước Diệp Linh Lang, hắn lập tức giơ tay lên đánh một chưởng hướng qua Tạ Lâm Dật, Tạ Lâm Dật nhanh chóng nâng lên linh kiếm đi chắn công kích.
Nhưng linh lực Quý Tử Trạc cường đại trực tiếp nghiền áp Tạ Lâm Dật, làm hắn cả người lẫn kiếm đều đông lạnh đến có vụn băng, đông đến Tạ Lâm Dật cả người phát run, hàm răng cũng run lên.
Quý Tử Trạc cười lạnh một tiếng, một chưởng dùng thêm sức đẩy qua trực tiếp đánh bay Tạ Lâm Dật, khiến cả người hắn đυ.ng vào vách sơn động lại rớt xuống trên mặt đất, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy đại sư huynh nhà bọn họ chớp mắt đã bị đả thương, đệ tử Thất Tinh Tông toàn bộ đều hoảng sợ.
Sao lại thế này? Lần trước ở Tây Sơn bí cảnh, đại sư huynh bọn họ đánh không lại đại sư huynh của người ta thì thôi đi, nhưng hiện tại ngay cả Thất sư huynh của người ta đều đánh không lại?
Ngắn ngủi mấy tháng, lùi bước nhanh như vậy sao?
Bọn họ khẩn trương đến sắc mặt đều trắng bệch, không ngừng lui về phía sau, lại lui về phía sau, ngay cả Tạ Lâm Dật đang nằm trên mặt đất cũng chưa có người đi đỡ.
Khi Kha Tâm Lan mang theo ba người khác bay qua đây thì nhìn thấy một màn này, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Những người này trước đó cùng bọn họ đoạt sơn động này, lúc đóng cửa lại thấy chết mà không cứu có bao nhiêu xấu xa, bây giờ hoang mang sợ hãi liền có bao nhiêu chật vật!
Nhóm cẩu đồ vật táng tận lương tâm này! Thật là xứng đáng!
“Ai da, vừa nãy không phải còn đóng cửa lại không chịu cho chúng ta vào sao? Sao bây giờ cả cửa cũng không có rồi?” Kha Tâm Lan trào phúng nói: “Có phải do việc các ngươi trước đó giành trước sơn động quá mức thiếu đạo đức, nên ông trời đều nhìn không được đúng không?”
Mạc Nhược Lâm cùng Hoa Thi Tình ở phía sau dùng sức gật đầu phụ họa, các nàng không biết mắng chửi người, nhưng khi Nhị sư tỷ mở miệng dỗi người các nàng tuyệt đối cho nàng đủ khí thế.
“Làm gì khẩn trương như vậy chứ? Chúng ta mới có sáu người thôi đó, Thất Tinh Tông các ngươi còn có đại sư huynh tổng cộng mười mấy người đâu, người nhiều sao lại đi sợ ít người chứ? Tới đây đánh đi, lại đây lại đem chúng ta đuổi ra đi!”
Diệp Linh Lang đứng ở một bên nhìn Nhị sư tỷ nhà mình khẩu chiến với đám người Thất Tinh Tông, xem đến mùi ngon.
Thất sư huynh thì hiếu chiến, Nhị sư tỷ có thể dỗi người, hai người bọn chỉ mỗi khí thế thôi đã đủ đem đối diện ép đến nằm sấp xuống rồi, một chút giãy giụa đều không có, nàng ở bên cạnh nhìn liền cảm thấy vui vẻ.
Vì để có thể xem rõ nhóm người Thất Tinh Tông mất mặt, Diệp Linh Lang tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, lấy linh quả ra, một bên gặm một bên xem diễn.
Lúc này, cự mãng kia cũng đã hướng tới sơn động bên này đâm qua, đã không có cấm chế trước cửa đá ngăn cản, nó liền không có cố kỵ tùy tiện đâm loạn.
Mỗi lần nó va chạm, toàn bộ sơn động đều rung chuyển theo, đá vụn ở trên vách bắt đầu sôi nổi rơi xuống.
Thấy một màn như vậy, người trong sơn động đều mặt trắng bệch.
Diệp Linh Lang đúng là mở ra cửa đá, nhưng mà cấm chế cũng bị nàng phá hư, cự mãng cứ đâm liên tục như vậy, nơi này của bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ biến thành sơn động tiếp theo bị đâm nát, kết cục cùng trước đó cũng không có cái gì khác nhau.
Cái này làm nhóm người Thất Tinh Tông không bình tĩnh nổi, bọn họ vốn dĩ ở chỗ này rất tốt không có nguy hiểm, hiện tại cửa đã không có, bọn họ bị đâm chết là chuyện sớm hay muộn, cái này làm sao bọn họ có thể chịu được?
“Đều là chuyện tốt do các ngươi làm! Nếu không phải các ngươi phá hư cửa đá, chúng ta sao có thể đến mức một nơi duy nhất giữ mạng cũng không có!”
Không ai nâng dậy thì Tạ Lâm Dật thân tàn chí kiên tự mình bò lên, hơn nữa dịch tới phía trước nhóm đệ tử Thất Tinh Tông, cùng bọn họ đứng chung một chỗ.
Cái này làm Kha Tâm Lan cười ra tiếng.
“Đáng đời các ngươi không chịu mở cửa, đã đê tiện vô sỉ giành trước của người khác còn muốn an toàn sống đến cuối, nằm mơ đâu! Các ngươi không cho chúng ta sống vậy mọi người đều đừng sống nữa, dù sao chúng ta vốn dĩ đã sắp chết, hiện tại chẳng những có thể sống lâu hơn một chút còn kéo thêm một đám đệm lưng, thật là vô cùng vui vẻ mà.”
Lời này của Kha Tâm Lan trực tiếp làm đám người đối diện tức muốn hộc máu, chỉ vào nàng “Ngươi ngươi ngươi” nửa ngày lại nghẹn không ra một câu nào có thể phản bác.
Công phu mắng người kéo thù hận này, ngay cả Diệp Linh Lang đều nhịn không được vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
Lúc này, ngoài cửa cự mãng còn đang điên cuồng đâm vào, Thất Tinh Tông đệ tử bị dọa đến muốn chết, nhưng Kha Tâm Lan bọn họ lại bình tĩnh nhiều, bọn họ đã sớm quen rồi, chỉ cần không sụp thì tạm thời không có vấn đề gì.
Kha Tâm Lan mới bảo hai sư muội ngồi xuống xem xét vết thương một chút, lúc này đám đệ tử Thất Tinh Tông lại mở to mắt mà nhìn chằm chằm các nàng, cũng không biết đang suy nghĩ chủ ý vô sỉ nào nữa.
Vì vậy, Diệp Linh Lang gặm xong linh quả trên tay, trực tiếp đi đến trước mặt nhóm người Thất Tinh Tông, từ nhẫn lấy ra một cây bút, ngay trước mặt bọn họ vẽ một đường trên mặt đất.
Đường này vẽ ra đem không gian trong sơn động chia ra thành hai, chỉ sáu người Thanh Huyền Tông chiếm chín phần, mười mấy người Thất Tinh Tông chen chúc một phần.
“Được rồi, nếu không đánh nhau vậy hai bên hữu hảo ước định một chút, lấy đường này làm ranh giới, các ngươi nếu là dám vượt qua, Thất sư huynh nhà ta liền động thủ, tới một người đánh chết một người, chết rồi có thể ném cho cự mãng ăn vặt đỡ đói.”
Đám người Thất Tinh Tông thật sự nghẹn khuất lại tức giận, nhưng cũng chỉ có thể xanh mặt chịu đựng, ai kêu bọn họ hiện tại không có tư bản để kêu gào cùng đối diện chứ?
Tuy rằng thực lực bị đối diện nghiền áp, nhưng mà mặt mũi thì không thể chịu thua được.
Vì thế Tạ Lâm Dật lập tức nói: “Vậy được, mọi người nước giếng không phạm nước sông, các ngươi cũng đừng nghĩ vượt rào, nếu không…”
Lời hắn nói còn chưa xong, Diệp Linh Lang đã giẫm một chân lên địa bàn của đám người Thất Tình Tông ngay trước mặt mọi người, tức khắc, toàn bộ sơn động lâm vào an tĩnh.