Diệp Linh Lang vừa rơi xuống đất liền thu hồi Huyền Ảnh, hai ba bước vọt vào trong viện của Bùi Lạc Bạch.
Lúc này, ngày mới vừa tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa kịp chiếu sáng đến mặt đất.
Nàng đang muốn giơ tay gõ cửa thì cửa phòng của Đại sư huynh đã từ bên trong mở ra trước.
Nhìn thấy Diệp Linh Lang, trên mặt Bùi Lạc Bạch lập tức hiện ra một chút khẩn trương, tiểu sư muội này của hắn thật sự là có chút đáng sợ.
Bốn tháng này, tiểu sư muội mỗi ngày đều sẽ chạy tới tìm hắn học kiếm pháp, nàng vừa một bên luyện tập kiếm pháp, vừa lấy linh quả từ trong nhẫn ra đưa cho hắn, bảo hắn phải ăn.
Sau khi thúc giục hắn ăn xong, lại muốn hắn ở một bên dùng linh khí trong số linh quả đó tu luyện, nàng luyện tập bao lâu, hắn cũng phải tu luyện theo bấy lâu, một giây đều không thể nghỉ ngơi.
Lấy một cái cớ rất hay là, nàng đã làm chậm trễ thời gian hắn tu luyện, cần phải bù lại như vậy thì trong lòng nàng mới có thể dễ chịu, hơn nữa nàng cũng đem hắn xem như tấm gương cùng mục tiêu trong tương lai, chỉ khi hắn không ngừng nghỉ nỗ lực tu luyện, thì mới không khiến nàng thất vọng hay học hư.
Không chỉ có vậy, mỗi ngày nàng đều lại đây từ sớm, trước tiên sẽ hỏi tiến độ tu luyện của hắn một lần, cũng muốn hắn biểu hiện cảnh giới hiện tại cho nàng xem.
Nếu nàng cảm thấy còn quá chậm, nhất định sẽ lấy ra số linh quả gấp ba lần bình thường, làm hắn ăn hết rồi tiếp tục tu luyện.
Bùi Lạc Bạch đã ăn linh quả nhiều đến mức sắp nôn ra rồi, vì để có thể ăn ít linh quả một chút, hắn sẽ nhân lúc tiểu sư muội không ở mà chạy vào bí cảnh, dùng linh khí bên trong đó tu luyện đến tiến độ khiến tiểu sư muội hài lòng, tránh cho nàng lại bắt hắn ăn số linh quả gấp ba ngày hôm trước.
Đúng là, ngày nào hắn tu luyện được kết quả so với mong muốn cao hơn một chút, nàng sẽ giảm bớt số linh quả hắn phải ăn.
Nhờ vào sự chăm chỉ nỗ lực, hiện tại hắn mỗi ngày chỉ cần ăn ba quả, hắn đang tính toán thời gian, nếu lại chạy đua một một chút thì không chừng mấy ngày tới cũng chỉ cần ăn mỗi ngày hai quả, nghĩ tới thật sự rất hạnh phúc.
Dưới áp lực nặng nề của tiểu sư muội, tu vi của hắn đang tiến bộ rất nhanh, đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, chỉ còn kém một chút là có thể đánh sâu vào Nguyên Anh hậu kỳ.
Tuy rằng trong lòng rất cảm kích tiểu sư muội giống như đang tiêm máu gà vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy nàng hắn thật là có chút sợ.
Rốt cuộc tiểu sư muội thật sự quá mạnh mẽ, nàng chẳng những đối với bản thân hà khắc mà đối với hắn cũng rất nghiêm khắc, nếu hắn có chút chậm trễ hoặc lùi lại, nàng có thể ngồi trước cửa khóc hết cả một ngày, hắn thật sự không có cách nào.
“Tiểu sư muội? Sao hôm nay lại đến sớm vậy?”
Ngày thường nàng đều chờ đến mặt trời đã lên cao mới tới đây, hôm nay cũng quá sớm rồi!
“Đại sư huynh, không được rồi! Thất sư huynh đã xảy ra chuyện!”
“Tử Trạc? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Huynh ấy vừa dùng hạc giấy truyền tin về Thanh Huyền Tông, nói là ở Tây Sơn bí cảnh gặp nạn, cầu sư môn cứu viện!”
Bùi Lạc Bạch hơi hơi cau mày, Thất sư đệ này bình thường hấp tấp, thường xuyên ở bên ngoài đánh nhau luận võ, các tông môn ở vài ngàn dặm xung quanh Thanh Huyền Tông đều đã bị đệ ấy tới cửa khiêu chiến hết.
Nhưng mà từ trước tới nay Thất sư đệ luôn là theo nguyên tắc một người làm việc một người gánh, bất luận là thu hoạch toàn thắng hay là bị người khác đánh đến rớt răng đều không rên một tiếng, không khoe ra cũng không báo lên tên của Thanh Huyền Tông, càng sẽ không bởi vì rơi vào nguy hiểm mà cầu cứu.
Cho nên hắn phản ứng đầu tiên chính là tiểu sư muội có lẽ nhìn nhầm rồi, hoặc là có kẻ dụng tâm không tốt muốn thiết kế bẫy rập cho bọn họ.
“Tiểu sư muội, hạc giấy cầu cứu đâu?”
“Bay đến liền hóa thành tro rồi.”
Diệp Linh Lang biết Đại sư huynh tâm tư kín đáo làm việc chu toàn, nếu là không có nắm chắc sẽ không tùy tiện hành động.
Nhưng mà không sao nha, nàng còn nhỏ mà, vô cớ gây rối cũng rất bình thường đúng không?
Vì thế, Diệp Linh Lang hai ba bước xông lên ôm lấy cánh tay của Đại sư huynh, lôi kéo hắn đi ra ngoài.
“Đại sư huynh, đi mau lên, huynh mau đi cứu Thất sư huynh đi, nếu còn không đi hắn sẽ bị người khác khi dễ đó!”
“Tiểu sư muội, muội đừng xúc động, chuyện này rất kỳ lạ.”
Vấn đề không lớn, nàng còn nhỏ mà, xúc động gặp nguy cũng không kỳ quái đúng không?
“Mới không có kỳ lạ! Huynh không đi thì muội đi, muội bây giờ đi ngay, nhất định phải đem Thất sư huynh cứu trở về! Huyền Ảnh!”
Huyền Ảnh vèo một tiếng từ trong nhẫn bay ra, chở theo Diệp Linh Lang vèo một cái xông ra ngoài, nhanh đến Bùi Lạc Bạch còn không kịp phản ứng lại, người đã bay xa.
Bùi Lạc Bạch dưới tình thế cấp bách chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo sau, tránh cho nàng gặp phải nguy hiểm.
Thôi vậy, nàng có một phần tâm ý giữ gìn sư huynh đáng quý như vậy, mặc dù là bẫy rập thì có sao chứ? Hắn theo là được.
Ít nhất tại hạ Tu chân giới, bằng tu vi nguyên Anh trung kỳ của hắn, người bình thường không có khả năng dưới mắt hắn đi thương tổn tiểu sư muội.
Bùi Lạc Bạch đi theo Diệp Linh Lang một đường bay vào Tây Sơn, Tây Sơn bí cảnh là một bí cảnh nhỏ rất ổn định, yêu thú bên trong đa số là cấp một, một phần nhỏ là cấp hai, yêu thú cấp ba trên cơ bản chưa thấy qua.
Từ sau khi Tây Sơn bí cảnh được phát hiện, Liên Minh các tông môn đã lập ra quy định, Tây Sơn bí cảnh mỗi năm mở ra một lần, một lần mở ra năm ngày, cho phép mọi đệ tử tu vi thấp đi vào rèn luyện.
Cho nên Tây Sơn bí cảnh là một bí cảnh rất an toàn, đệ tử đi vào rèn luyện thậm chí không cần có trưởng lão của môn phái dẫn đội, có đệ tử dẫn đầu là được, bởi vì nhiều năm như vậy tới nay, nó chưa bao giờ xảy ra sự cố nào.
Nhưng khi Bùi Lạc Bạch cùng Diệp Linh Lang rơi xuống đất, Bùi Lạc Bạch nhìn đến bên trong Tây Sơn bí cảnh xác thật có lực lượng dao động, bên trong giống như thật sự đã xảy ra chuyện, chẳng lẽ tiểu sư muội thu được hạc giấy cầu cứu là thật?
Nhưng Thất sư đệ nói thế nào cũng đã là Kim Đan, một Kim Đan tính cách nóng nảy như hắn sao lại tiến vào bí cảnh cấp thấp như Tây Sơn chứ?
Ôm lòng tràn đầy nghi hoặc, Bùi Lạc Bạch mang theo Diệp Linh Lang đi vào Tây Sơn bí cảnh: “Tiểu sư muội nhớ theo sát ta, nơi này là để đệ tử Trúc Cơ rèn luyện, bên trong có không ít yêu thú cấp một cấp hai, đối với một Luyện Khí kỳ đệ tử mà nói là rất nguy hiểm.”
Bùi Lạc Bạch lo lắng không phải không có đạo lý, ở Tu chân giới yêu thú cấp một tương đương với tu sĩ Luyện Khí kỳ, mà cấp hai tương đương với Trúc Cơ kỳ, nhưng bởi vì yêu thú là trời sinh có tu vi còn tự thân có sức lực rất lớn, tính tình hoang dã hung hăng, cho nên chúng nó thường so với tu sĩ có cùng cấp bậc mạnh hơn một chút.
Diệp Linh Lang vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu.
Sau đó thừa dịp Bùi Lạc Bạch không chú ý, nàng quay đầu đánh ra một đạo linh lực lên một nhánh cây ở phía sau.
Nhánh cây run lên, một con chim màu xám cấp một đang ngồi xổm trên nhánh cây lập tức cứng còng, rơi xuống đất.
Một kích lấy mạng, chậc, tam linh căn cùng tu luyện hết quả nhiên thực là lợi hại mà.
Nàng gõ gõ nhẫn Tu Di Giới của mình.
“Huyền Ảnh, chạy đi nhặt chiến lợi phẩm của ta đi.”
“Nhặt thứ rác rưởi kia làm gì?”
“Ngươi hiểu gì chứ, đây là yêu thú đầu tiên ta đánh bại, rất có ý nghĩa kỷ niệm đó!”
“Ta khinh! Ngươi chính là thấy ta rảnh rỗi, không có gì cũng chạy đi tìm việc!”
“Oa, cùng ta ở chung bốn tháng, ngươi bắt đầu có chút thông minh rồi.”
“...........”
Cuối cùng Huyền Ảnh vẫn phải chạy đi nhặt con chim kia về cho nàng, nó không ngừng tự an ủi chính mình, không cần thiết so đo cùng với đứa nhỏ này, trẻ con đều là quỷ nghịch ngợm, quỷ ấu trĩ, thật sự rất rất phiền.
Bùi Lạc Bạch mang theo Diệp Linh Lang đi một đường, Diệp Linh Lang lén lút ở phía sau đánh một đường, Huyền Ảnh phải nhặt rác rưởi cho nàng cả một đường.
Mãi cho đến khi bọn họ đi đến gần một cái ao lớn.
Ở nơi đó đang tụ tập rất nhiều đệ tử tông môn, nhìn sơ qua ít nhất có mười mấy tông môn.
Mà lúc này, đứng ở giữa chính là một nam tử mặc y phục màu xanh lam thêu hoa văn Thất Tinh, bên người hắn, một nữ mặc y phục màu hồng thêu Thất Tinh, đúng là Diệp Dung Nguyệt.
Không tốt! Bọn họ trước tới một bước, sắp xảy ra chuyện!
Diệp Linh Lang nhanh chóng quyết định, ôm Huyền Ảnh từ trong nhẫn ra, sau đó trực tiếp dùng sức ném nó ra ngoài.