Đến khi Diệp Linh Lang lại rơi xuống đất, nàng thấy được một vòng không gian mà xung quanh bên ngoài đều tối đen không rõ, ở đây cắm đầy thủy tinh màu trắng và xanh, mỗi cột thủy tinh tản ra ánh sáng rất dịu nhưng lại đem toàn bộ trong không gian trong vòng đều chiếu sáng rõ ràng.
Ở trước mặt nàng có một hồ sen rất lớn, trong hồ đang mọc những đóa sen màu xanh rất xinh đẹp, trên cánh hoa không ngừng có chút đóm sáng tỏa ra, thoạt nhìn vô cùng thánh khiết.
Mà lúc này nàng cũng chú ý tới, ở trong không gian kỳ lạ này linh khí nhiều đến mức gần như có thể hóa thành chất lỏng nhỏ giọt xuống, nơi này giống như là một linh trì rộng lớn.
Nàng còn chưa bao giờ gặp qua linh khí nhiều như vậy, ngay cả đêm qua khi ăn quả Xích Diễm linh khí tràn ra cũng kém xa nơi này, sung túc đến mức nàng hận không thể tại chỗ ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Nhưng lúc này, nàng nhìn đến máu của mình đang vị vây lại bay vào bên trong hồ sen, bay lên trên một đóa hoa sen lớn nhất, đẹp nhất ở giữa.
Cũng vì vậy Diệp Linh Lang mới nhìn thấy, bên trong đóa sen kia hình như có một vật nho nhỏ màu đen đang nằm.
Chỉ thấy chỗ máu kia chậm rãi tới gần, sau đó chui vào trong miệng của vật nhỏ kia.
Đến khi tất cả máu đều đút xong, vật nhỏ kia mới động đậy một chút, thân thể đang cuộn tròn giãn ra.
Một khắc đó, Diệp Linh Lang nhìn đến không chớp mắt.
Vật nhỏ đó là một con rắn nhỏ màu đen, lớn lên vô cùng tinh xảo, đường cong toàn thân hoàn mỹ, mỗi một mảnh vảy đều thẳng tắp đều đặn, dưới những đốm sáng trong đóa sen, từng mảnh vảy cũng sáng lên lấp lánh.
Cùng với rắn bình thường không giống nhau, trên đầu kia có hai khối nho nhỏ nhô lên, giống như là sừng của một loài chưa mọc ra hết.
Đúng lúc này, hai mắt của nó cũng mở ra.
Cặp mắt kia giống như lưu li, trong vắt lại rất đẹp đẽ, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến trong lòng căng thẳng, dường như bị đôi mắt đó nhìn thẳng vào trong lòng.
Diệp Linh Lang không hề cảm giác được, bản thân lúc này vậy mà nín thở một lúc.
Nhưng giây tiếp theo nó lại lần nữa nhắm hai mắt lại, thật giống như chưa từng tỉnh dậy, mà Diệp Linh Lang cũng theo bản năng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng to gan đi về phía trước hai bước, muốn đi lên quan sát kỹ hơn.
Nhưng ngay lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc lại rất vội vàng.
“Tiểu sư muội! Tiểu sư muội! Ta tìm được tiểu sư muội rồi, ở bên này!”
Diệp Linh Lang sửng sốt quay đầu lại, nhìn thấy Lục sư huynh đang vô cùng lo lắng chạy bay qua đây, sau đó cũng nghe được tiếng của Đại sư huynh từ một hướng khác đang bay lạ.
Mà ở giữa nàng và hai sư huynh, chính là khu vực Kiếm Trủng ban đầu, trên mặt còn cắm vô số đoạn kiếm.
Nàng ngơ ngác nhìn bọn họ, phản xạ quay đầu nhìn lại phía sau, lúc này vốn dĩ hồ hoa sen to lớn kia cũng đã biến thành không gian Kiếm Trủng ban đầu.
Hết thảy vừa rồi giống như một giấc mộng, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng từ vẻ sốt ruột lo lắng của hai vị sư huynh tới xem, nàng đúng là đã mất tích, chỉ là hiện tại được đưa về chỗ cũ.
“Tiểu sư muội, muội mới vừa đi đâu? Thật là gấp chết chúng ta rồi! Có chuyện gì hay không?”
Ninh Minh Thành lúc chạy tới đầy đầu đều là mồ hôi, sắc mặt còn có chút trắng, nhìn dáng vẻ thật sự sợ hãi.
“Muội vừa mới ở chỗ này tìm kiếm mà, cũng không có đi đâu.”
Diệp Linh Lang cũng không dám nói thật, hắc kiếm kia nếu có thể đánh vỡ kết giới do Đại sư huynh bày ra, đem nàng từ dưới mắt bọn họ đưa đi, lại đem nàng đưa về mà bọn họ không cảm thấy gì, vậy chứng tỏ lực lượng của nó rất mạnh.
Nếu thật sự có việc, nàng nói ra bọn họ cũng không có cách nào giúp được, ngược lại còn sẽ liên lụy vào.
“Tiểu sư muội, muội có bị thương hay không ? Vừa mới xảy ra chuyện gì? Muội sao lại biến mất ở trong kết giới của ta chứ?”
Bùi Lạc Bạch sau khi chạy tới, chuyện thứ nhất chính là bắt lấy cánh tay nàng kiểm tra, xem có bị thương hay không.
“Muội cũng không biết, muội chỉ là dựa theo lời của hai người đi tìm linh kiếm, nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy thanh kiếm nào phù hợp.”
“Đây là cái gì?”
Bùi Lạc Bạch chỉ chỉ tay phải nàng, Diệp Linh Lang lúc này mới giơ tay phải lên, vẻ mặt vô tội cũng nứt ra.
Hắc kiếm đáng ghét kia vậy mà đã ở trong tay nàng, tên này vừa mới lừa gạt nàng đâu, lúc này lại còn có mặt mũi đi theo nữa chứ!
“Thanh kiếm nát này là muội nhặt được trên mặt đất, nhưng mà nó thật sự xấu lại bình thường, muội đang định ném xuống đó.”
Diệp Linh Lang nói ném liền ném, giơ tay muốn đem kiếm ném ra ngoài, ngay cả Bùi Lạc Bạch cùng Ninh Minh Thành cũng chưa kịp ngăn cản.
Hai người nhìn nàng một lúc cũng không biết nên nói gì, đó cũng không phải là kiếm nát đâu, ít nhất bọn họ ra vào Kiếm Trủng nhiều lần như vậy cũng chưa thấy thanh kiếm nào tốt hơn nó, thần bí lại cường đại, ẩn chứa lực lượng cuồn cuộn lại không hề lộ ra chút nào.
Chủ nhân trước đó của thanh kiếm này tuyệt đối không hề tầm thường.
Nhưng tiểu sư muội không thích cũng đành chịu, kiếm này toàn thân đen nhánh đúng là không quá phù hợp với thẩm mỹ của tiểu cô nương, nàng tuổi còn nhỏ tu vi thấp nhìn không ra chỗ lợi hại của nó cũng bình thường.
Hơn nữa kiếm này nhìn quá mức thần bí, tiểu sư muội không hiểu gì nếu để nàng dùng bọn họ cũng không yên tâm.
“Vậy chúng ta đi tìm một thanh khác xinh đẹp hơn, lúc nãy ta có nhìn thấy một thanh kiếm màu sắc rực rỡ sáng lấp lánh, muội nhất định sẽ thích.” Ninh Minh Thành nói xong thì muốn mang Diệp Linh Lang đi tìm thanh kiếm kia.
Diệp Linh Lang nhịn không được co giật khóe miệng, linh kiếm mà lại có màu sắc rực rỡ sáng lấp lánh, đó chắc không phải là kiếm đồ chơi có bóng đèn trong nhà trẻ đó chứ? Lúc đánh nhau lấy ra chắc chắn sẽ bị cười đến rụng răng đi? Nàng tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng sẽ không thích loại đồ vật nhìn ngốc nghếch vậy đâu.
Nàng đang muốn cự tuyệt, chỉ thấy hắc kiếm kia không biết khi nào lại xuất hiện ở trước mặt, sau đó mặt dày mày dạn chui vào tay nàng.
Một màn này làm Bùi Lạc Bạch cùng Ninh Minh Thành cũng sợ ngây người .
Đây là nó tự mình lựa chọn tiểu sư muội? Chắc không phải là một thanh kiếm đã có kiếm linh đó chứ?
Phải biết rằng ở toàn bộ hạ Tu chân giới, còn chưa bao giờ xuất hiện kiếm có kiếm linh đâu! Đây chính là thanh đầu tiên!
Nếu thật là như vậy, địa vị thanh kiếm này tuyệt đối không nhỏ, ít nhất không phải người ở hạ Tu chân giới có thể khống chế được!
“Thanh kiếm này…” Bùi Lạc Bạch còn đang ngẫm nghĩ làm sao khuyên nhủ tiểu sư muội không nên nhận lấy, lúc này tiểu sư muội đã ném xuống thanh kiếm lần nữa, mà nó cũng lần nữa dính lên.
“Hắc kiếm, ta không biết ngươi có lai lịch gì, nhưng tiểu sư muội của ta tu vi còn thấp tư chất cũng bình thường, tuyệt đối không thích hợp làm chủ nhân của ngươi, ngươi có nghĩ đổi một người không?”
Bùi Lạc Bạch nói xong, hắc kiếm kia một chút phản ứng đều không có, tiếp tục mặt dày mày dạn quấn lên, xem ra thanh kiếm này mới sinh linh trí, còn quá ngây thơ nghe không hiểu tiếng người.
“Đại sư huynh, huynh đối với nó khách khí như vậy làm gì?”
Diệp Linh Lang nổi giận rồi, nàng đem hắc kiếm đặt ở trên mặt đất, sau đó hai chân giẫm lên, còn dùng sức nhảy vài cai.
Hành động này khiến hai người Bùi Lạc Bạch cùng Ninh Minh Thành đều cả người đổ mồ hôi.
Thanh kiếm này lai lịch bất phàm, sức mạnh càng không thể đo lường, hơn nữa nó còn có kiếm linh, kẻ nào thấy đều phải cung kính với nó, nhưng tiểu sư muội nàng lại đè trên mặt đất giẫm.
Nếu nó nổi giận, hậu quả thật không dám tưởng tượng!
“Tiểu sư muội, mau đi xuống…”
“Muội không xuống! Phải giẫm, có bản lĩnh nó tự mình lên!”
Diệp Linh Lang vừa dứt lời, hắc kiếm thật sự bay lên, hơn nữa vẫn là mang theo nàng bay lên, “Vèo” một chút, nàng bất ngời bị nó bắt ngự kiếm phi hành hoàn toàn hoảng hốt.
“A, đừng làm ta té ngã, nếu không ta không để yên đâu!”
Giọng nói vừa dứt, hắc kiếm thật đúng là thành thành thật thật đem Diệp Linh Lang vững vàng đặt trên mặt đất.
Một màn này, lần nữa đem Bùi Lạc Bạch cùng Ninh Minh Thành làm chấn động.
Thì ra nó không phải nghe không hiểu tiếng người, mà nó chỉ nghe một mình tiểu sư muội nói mà thôi.
Đúng là khó mà.