Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Chương 16: Lòng Tham






Hồ nước phẳng lặng, khung cảnh dễ chịu, không gian thoải mái.

Nhưng đêm đã rất khuya, những cư dân thích đi dạo ven hồ thưởng ngoạn phong cảnh cũng đã rời đi.
Nước hồ trong đêm dường như được nhuộm một lớp mực đen, nhìn từ xa giống như một viên bảo thạch đen khổng lồ.
Một người đàn ông đứng bên hồ, mặc cho gió đêm làm quần áo bay phần phật, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người càng làm nổi bật dáng người của anh ta, đồng thời cũng tăng thêm một chút lạnh lẽo cho khuôn mặt tuấn tú của anh ta khiến anh ta trông càng túc sát hơn, khác hẳn với sự hòa nhã ngày thường, giống như hai người khác nhau.
Người này dĩ nhiên là Tạ Sở, người đã được Minh Kiều và Đường Hiểu Ngư thảo luận trong một thời gian dài cách đây không lâu.
Anh ta lặng lẽ đứng bên hồ một lúc, rồi đột nhiên như thể cảm nhận được điều gì đó, anh nghiêng người nhìn về một hướng.
Một màn sương đen khổng lồ không biết từ khi nào đã trôi nổi trong khoảng không, và ngay sau đó một người đàn ông cầm một cây đao dài màu đen bước ra khỏi màn sương.
Cho dù là Minh Kiều hay Đường Hiểu Ngư ở đây, họ đều có thể nhận ra rằng người đàn ông này là tên tội phạm dị năng có danh hiệu Dã Quỷ hay còn được gọi là Thợ săn, một kẻ giết người lấy tiền thưởng nổi tiếng.
Theo sự xuất hiện của gã, sương mù màu đen nhanh chóng biến mất, không để lại chút dấu vết nào, giống như chưa từng xuất hiện.
Tạ Sở không có ý khách sáo, liếc nhìn tên sát thủ một cái, giọng điệu có chút giễu cợt nói: "Ngươi không hổ là sát thủ lừng danh, giết một người bình thường mà giết đến mức nàng còn sống nhảy như tép, không chút vết thương."
Sát thủ hơi sửng sốt, nhưng dù sao gã cũng là người phản ứng nhanh nhạy, lập tức nghĩ tới gần đây cố chủ nhờ gã giết chỉ có một mục tiêu, nếu như người đó không chết...!Nhưng sao có thể được?
"Nàng ta chỉ là một người bình thường, cho dù có là dị năng giả thì bị ta đâm xuyên tim rồi cũng không sống được."
Tạ Sở nhíu mày, "Ngươi chắc chứ?"
Anh ta nghĩ rằng sát thủ đã sơ hở vì khinh thị Minh Kiều là người bình thường nên nàng ta mới nhặt lại được một mạng.
Nhưng hiện tại nghĩ lại, chỗ nào cũng kỳ quái, cho dù sát thủ có chủ quan cách mấy, nàng cũng sẽ trọng thương gần chết, sao có thể bình yên xuất hiện ở trước mặt người khác, huống chi còn có tâm tình tham gia một sự kiện râu ria như thế?

Nghĩ tới đây, Tạ Sở trầm giọng nói: "Ta tận mắt nhìn thấy nàng xuất hiện tại yến tiệc, tựa hồ không có việc gì."
Sát thủ cảm thấy mọi chuyện thực sự kỳ lạ, gã hiểu mình đã ra tay mạnh thế nào hơn ai hết, cho nên kẻ đó tuyệt đối không thể còn sống.
Gã sinh ra vài phần hưng phấn trong đáy lòng, cười tủm tỉm nói: "Có hai khả năng, một là nàng có thể khởi tử hoàn sinh, hai là có người giả mạo nàng."
Tạ Sở sắc mặt lạnh như băng, anh cảm thấy khả năng thứ nhất chỉ là vô nghĩa, cho dù là dị năng giả có năng lực tự chữa trị mạnh cỡ nào, trái tim bị đâm thủng cũng không thể sống được nữa, huống chi là khởi tử hoàn sinh.
Nhưng khả năng thứ hai cũng kỳ lạ.

Mặc dù tối nay anh ta không tiếp xúc trực tiếp với Minh Kiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra rằng nàng chính là nàng.

Ngoại hình, giọng nói, phong thái, động tác nhỏ theo thói quen đều giống hệt nhau.
Dù sao cùng nhau lớn lên, anh vẫn có năng lực phân biệt được Minh Kiều.
Nhưng anh không vội bác bỏ.
Sát thủ không phải là người cố lộng huyền hư ham danh lợi, ít nhất là không phải trước mặt cố chủ của mình, hắn nhanh chóng nói thêm: "Vào đêm ta ra tay với mục tiêu, tình cờ gặp một người bạn cũ, cô ta chắc đã phát hiện ra là ta.

Nếu cô ta không đuổi kịp ta, điều đó có nghĩa là cô ta đã phát hiện ra mục tiêu mà ta tập kích."
Hắn cười đầy ẩn ý: ​​"Ta nghĩ chính cô ta đang giả làm người chết."
Tạ Sở: "Người kia là ai?"
"Dạ Oanh."
Thông tin về dị năng giả này ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí của Tạ Sở: "Người của Công hội Phi Điểu."
"Ngươi có ân oán với cô ta." Anh nói như vậy, nhưng lại không để ý cụ thể ân oán giữa sát thủ và Dạ Oanh, anh chỉ nói: "Theo ta được biết, cô ta không phải dị năng giả hệ biến hình."
Dù sao thì anh cũng không biết Dạ Oanh sở hữu loại dị năng nào, nhưng nó chắc chắn không chỉ là loại tấn công cơ bản dựa trên dị năng ngưng tụ phổ biến nhất được thể hiện trước mặt mọi người.
"Cô ta không phải, nhưng trong nội bộ Phi Điểu chắc sẽ có."
Sát thủ nói: "Bất kể sự thật là gì, ít nhất ta có thể chắc chắn một điều.

Cô ta muốn bắt lấy ta, giết chết ta."
Tạ Sở liếc mắt nhìn gã, thấy trên mặt gã tràn đầy háo hức cùng hưng phấn khát máu, anh vốn muốn nói rằng Minh Kiều đã chết rồi, không cần chọc giận Phi Điểu làm gì.
Nhưng anh ta biết rất rõ rằng mặc dù họ có quan hệ công việc, nhưng sát thủ không thể nghe lời anh ta răm rắp được.
Huống chi Minh Kiều có chết hay không, điều này càng khiến anh nghi hoặc, sống chết của người này đối với anh mà nói rất quan trọng.
"Mặc kệ ngươi muốn làm gì, ta chỉ có một yêu cầu cho ngươi, làm Minh Kiều triệt để biến mất trên đời, dù là thật hay giả, nàng cũng chỉ có thể là người chết."
Sát thủ gật đầu, dù như thế nào mục tiêu vẫn đang "còn sống", mà nhiệm vụ không hoàn thành, dựa vào tính chuyên nghiệp của gã, gã cũng sẽ tiếp tục thực hiện ủy thác.
Gã biến mất trong màn sương đen hệt như khi đến, và khi gã rời đi, mặt hồ càng trở nên yên tĩnh.
Tạ Sở nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn vì gió thổi, như soi chiếu cõi lòng không bình tĩnh của anh.
Chuyện Minh Kiều sống hay chết chưa chắc đã đáng tin nếu chỉ nghe những lời một chiều của sát thủ, ai biết được gã có đụng phải Dạ Oanh trước khi kịp thời giết Minh Kiều hay không.

Hoặc xuất hiện chuyện ngoài ý muốn khác, bịa ra một số cái cớ khác thường, làm vụ việc thêm phần bí ẩn để che giấu lỗi lầm của mình.
Anh quyết định phái một nhóm tay sai khác để mắt đến Minh Kiều, nhưng họ không thể giết nàng ta, nếu không sau này xảy ra chuyện mà nhà họ Minh lại đi truy tra nguồn cội thì sẽ rất rắc rối.
Mặc dù nhà họ Minh hiện giờ có thể không quan tâm nhiều đến sống chết của nàng, nhưng dì út nhà họ Minh kia vẫn luôn yêu thương nàng, hôm nay đưa nàng đến yến tiệc, chứng tỏ dì ta chưa từ bỏ nàng.
Còn có dị năng giả giết chết ma vật ngoại vực hôm nay và cả người trốn không ra tay cùng anh, không biết bọn họ là ai?
Đáng tiếc khoảng thời gian đó camera trong biệt thự nhất định sẽ bị ảnh hưởng, không ghi lại được gì, mà nếu anh vội vàng muốn xem sẽ hấp dẫn sự chú ý của người có tâm, ngẫm lại cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Hay cứ tập trung lo việc của Minh Kiều đã.
Tạ Sở ngẩng đầu nhìn trời sao trong đêm, chỉ thấy một mảnh đen kịt vô tận.
Nàng là một đoá hoa chú định sẽ khô héo, nhất định sẽ rơi vào trong bùn nhơ, vươn tay ra bảo vệ thì sẽ bị vấy bẩn, buông tay thì sẽ bị chỉ trích.
Vì vậy, chỉ còn cách mời nàng chủ động biến mất.
Đêm dài cuối cùng cũng qua.
Minh Kiều uể oải ngáp một cái rồi bước ra khỏi phòng, tối qua nàng từ bữa tiệc trở về thảo luận chuyện của Tạ Sở với Đường Hiểu Ngư, đến khuya mới về phòng nghỉ ngơi thì lại không ngủ được, cứ nghĩ mãi không biết nên điều tra anh ta như thế nào, điều tra từ hướng nào.
Trằn trọc mãi đến nửa đêm mới buồn ngủ, nên giấc này nàng ngủ không ngon.
Nhưng ngủ không ngon không hẳn là điều xấu, ít ra nàng đã dự thảo được một kế hoạch.
Đôi mắt của Minh Kiều lóe lên sự bình tĩnh và thong dong, hạ quyết tâm.
Trong nhà yên tĩnh, nàng nhìn bầu trời qua cửa sổ, đoán Đường Hiểu Ngư còn chưa dậy, tuy rằng đối phương luôn dậy sớm hơn nàng nhưng giờ vẫn còn quá sớm.
Ngay khi đang nghĩ vậy, nàng nghe thấy tiếng động từ phòng tắm, ngay sau đó Đường Hiểu Ngư đã mặc quần áo chỉnh tề đi ra.
Có lẽ là bởi vì thời tiết càng ngày càng nóng, gần đây cô rất ít mặc áo choàng, quần áo càng ngày càng đơn giản.
Giống như bây giờ cô đang mặc chiếc váy màu quả mơ, chiếc váy màu thuần không thêu hoa cũng không có những hoa văn phức tạp khác, trang trí duy nhất là chiếc thắt lưng mảnh quanh eo, trông đơn giản mà phóng khoáng.
Chắc là do vừa mới gội đầu nên mái tóc dài như rong biển vẫn còn hơi ẩm, nhưng cũng đen mượt hơn.
Nhìn thấy Minh Kiều, đôi mắt như ngọc đen của Đường Hiểu Ngư lóe lên vẻ ngạc nhiên: "Còn sớm mà."
Minh Kiều tùy ý vò tóc: "Lời này phải để tôi nói mới đúng chứ."
Cuối cùng, trả lời câu hỏi vừa rồi của Đường Hiểu Ngư: "Tỉnh rồi không ngủ thêm được nữa."
Đường Hiểu Ngư vô thức đẩy chiếc kính trên sống mũi, đảm bảo rằng cô không quên đeo nó, trái tim hơi dập dờn của cô đã lấy lại bình tĩnh: "Nếu dậy rồi thì để tôi làm bữa sáng."
Cô biết Minh Kiều có thói quen thức khuya, bình thường khi tỉnh cũng không dậy sớm, dậy rồi vẫn có thể nằm lại ngủ tiếp được.
Minh Kiều đang đi vòng qua cô để đánh răng rửa mặt, nghe vậy thì khựng lại: "Đừng mà, hiếm khi tôi dậy sớm như vậy, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."
Đôi môi mỏng của Đường Hiểu Ngư hơi nhếch lên: "Cô cũng biết là hiếm khi cơ đấy."
Minh Kiều bị nụ cười của cô mê hoặc, đầu óc lại miên man khi ngửi thấy mùi dầu gội đầu thoang thoảng.
Đó là một mùi hương nàng thường dùng, cũng đã quen, nhưng khi Đường Hiểu Ngư dùng nó, nàng lại cảm thấy rất khác, nhất là với làn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, dường như được hòa quyện với cái tươi mát và hơi lạnh của cây cỏ buổi sớm.

Hấp dẫn một cách khó hiểu.
Cũng khiến nàng rất muốn đưa tay chạm vào mái tóc dài xinh đẹp đó, nàng cố giả vờ vô tội ho khan một tiếng: "Tóm lại là tôi cũng ngại làm phiền cô nhiều lắm chứ."
Nhìn lại những ngày qua, Đường Hiểu Ngư không thấy nàng xấu hổ chút nào, ngược lại còn vô cùng thản nhiên.

Ánh mắt cô lướt trên người nàng, vừa định nói gì đó thì hai mắt bị một luồng trắng ập vào, lập tức quay đi chỗ khác.
Mặc dù chiếc váy ngủ cotton màu trắng này Minh Kiều mặc rất đẹp, vừa thuần khiết lại gợi cảm.
Nhưng cô cứ cảm thấy rằng chiếc váy này hơi quá rộng.
Đường cong cổ vai trắng nõn duyên dáng sẽ vô tình lọt vào tầm nhìn của cô, chiếm lấy suy nghĩ của cô khi đầu óc trống rỗng.
Thấy Đường Hiểu Ngư nhìn đi chỗ khác, Minh Kiều không khỏi cong môi, thực ra đây không phải là lần đầu tiên nàng phát hiện ra sự mất tự nhiên được che giấu kỹ lưỡng của Đường Hiểu Ngư, cô gần như ngượng ngùng mà né tránh.
Khá dễ thương.
Nàng không kìm được ý đồ xấu: "Đều là con gái, có gì mà phải xấu hổ?"
Nàng cố ý xoay người đến trước mặt Đường Hiểu Ngư, cười ghé sát vào vai cô: "Hơn nữa, đêm cô cứu tôi chẳng phải đã thấy hết rồi sao? Nếu là ở cổ đại, cô còn phải chịu trách nhiệm với tôi nữa đấy."
Đường Hiểu Ngư cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Tóc của Minh Kiều khác với cô, nó đen dài thẳng tiêu chuẩn, nhưng mềm đến mức khi xõa xuống vai cô làm cô ngứa ngáy, ngứa đến mức nỗi lòng loạn cào cào.
Nhưng đối mặt với kiểu trêu chọc này, trong lòng cô lại dâng lên loại cảm giác muốn thắng không chịu thua, rất trẻ con nhưng không thể kiềm chế được.
Cô quay đầu ngước lên, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Minh Kiều: "Thật sao?"
Minh Kiều và Đường Hiểu Ngư nhìn nhau qua lăng kính trong suốt lạnh lùng trong giây lát, khuôn mặt thật và giả nhưng đều không kém phần xinh đẹp trao đổi qua lại trong đầu nàng, cảm giác mất mát không rõ vì sao chợt thoảng qua.
Nàng nhanh chóng hồi phục tinh thần: "Đùa thôi."
Trong phòng tắm, Minh Kiều tùy ý cột mái tóc dài thành đuôi ngựa, cúi đầu bắt đầu dùng nước lạnh rửa mặt.
Hệ thống không biết vì sao nàng vừa nói cười hân hoan với Đường Hiểu Ngư xong, đột nhiên cảm xúc lại tụt dốc, hỏi: [Ký chủ, cô sao thế?]
[Không có gì, chỉ đang nghĩ đến tình hình hiện tại, đến cùng vẫn cảm thấy phiền phức.]
Hệ thống không nghi ngờ gì.
Minh Kiều cúi đầu vốc một vốc nước khác hất lên mặt, cũng muốn gột rửa đi cảm giác buồn bực trong lòng.
Nàng vốn rất hài lòng về việc sống hòa hợp với Dạ Oanh, ngay cả khi nàng và Dạ Oanh không hẳn là bạn.
Nhưng duyên phận ngắn ngủi trước mắt cũng rất đẹp, không hòa lẫn với bất kì ân oán nào cả.
Nhưng Dạ Oanh dù sao cũng là một phần của Đường Hiểu Ngư, mà nàng dường như không còn hài lòng với phần này nữa mà còn muốn nhiều hơn.
Bản chất của con người quả nhiên là tham lam.
Khóe miệng nàng cong lên tự giễu, nhưng rất nhanh đã đè xuống, khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt và tâm trạng lại bình tĩnh trở lại.
Chỉ là vừa liếc mắt nhìn thấy làn váy sắc mơ, liền theo bản năng ngẩn ra.
Nàng chậm rãi quay đầu lại, thấy Đường Hiểu Ngư đứng ở cửa, dùng đôi mắt đen như ngọc nhìn cô không chớp mắt: "Băng vải trên người cô đều gỡ hết rồi.".