Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 8




“Diệp Chu, con thật sự không ra đón anh cùng mọi người sao?” Hôm nay sắc mặt mẹ Diệp rạng rỡ, trên mặt là lớp trang điểm tinh xảo trăm năm khó gặp, quần áo trên người là đồ mới mua ở cửa hàng bách hóa hai ngày trước, trước khi ra cửa bà còn soi gương chỉnh lại cổ áo của mình.

Ba Diệp cũng không kém, giày da lau cọ kỹ lưỡng, cởi ra bộ quần áo thoái mái ngày thường, trên người là bộ âu phục được là không một nếp nhăn. “Vậy lát nữa con tự đón xe đến nhà hàng Phú Cẩm nhé.”

Diệp Chu đáp qua loa một tiếng, chờ đến khi hai người ra ngoài, Diệp Chu mới chạy tới bệ cửa sổ nhà mình nhìn một hồi, nhìn ba mẹ lái xe ra khỏi chung cư. Cậu lập tức quay về phòng ngủ của mình, thu dọn xong đống hành lý vốn không nhiều của mình. Theo chân bọn họ ra khỏi nhà.

Lên xe buýt, Diệp Chu xác nhận lại vé về thành phố A lần nữa, vừa xuống xe, cậu lập tức đi về cửa bán vé.

Vất vả trăm cay ngàn đắng mới cướp được vé, Diệp Chu đổi sang vé mười giờ sáng.

Lúc ngồi trong phòng chờ, cậu luôn cảm thấy như mình quên mất gì đó. Nhưng mở túi hành lý xác nhận lần nữa, xác định đồ cần mang đã mang đủ. Vậy rốt cuộc là cái gì?

Cho đến lúc lên xe, thấy túi mứt nổi tiếng trong túi xách trong suốt của một nữ sinh ngồi bên cạnh, cậu liền muốn đứng lên.

Lại quên mang đặc sản cho bạn cùng phòng!

Lẽ ra loại quà vặt này, nam sinh cũng không để ý lắm, nhưng thần kỳ chính là, mọi người trong phòng cậu nói ăn ngon, mứt thành phố D vừa giữ nguyên mùi vị trái cây, cũng không quá ngọt quá ngấy, quá chua, ngay cả Chu Văn Đạo luôn không thích ăn vặt cũng bị nó bắt làm tù binh, đặc sản quê mình được thừa nhận, Diệp Chu vô cùng đắc ý, cũng không thấy phiền toái khi mỗi lần về nhà đều mang đi một bọc.

Mà lần này… vì chuyện đột nhiên xảy ra, cậu không để ý, quên mất.

Đoàn xe chậm rãi khởi động, Diệp Chu ước chừng thời gian, đoán chắc ba mẹ đã ở nhà hàng chào hỏi khách khứa thì gọi qua.

Quả nhiên đầu bên kia có chút ồn ào, mẹ Diệp tức giận nói: “Con đến đâu rồi? Sao còn chưa qua?”

“Mẹ, thật ngại quá, con nhớ nhầm, vé mua là sáng hôm nay, vốn muốn thay đổi ngày tháng một chút, nhưng vé sau ngày mai đã bán hết sạch.” Như là đồng ý với ý kiến của Diệp Chu, đoàn xe phát ra tiếng còi dài, không cần nói mẹ Diệp cũng biết hiện tại Diệp Chu đang ở đâu.

“Con nói xem con còn có thể làm được chuyện gì? Vừa đến thời điểm quan trọng đã như xe bị tuột xích.” Mẹ Diệp không vui nói. “Tính toán một chút, ôi chị cả tới, nhanh đến phòng ngồi đi…”

Kèm theo tiếng kéo còi, mẹ Diệp cúp máy.

Diệp Chu nhìn màn hình tối om thở phào nhẹ nhóm.

Hai ngày nghỉ cuối cùng, bắt đầu có sinh viên lục tục trở về trường, trừ phòng của Diệp Chu.

Ngày cuối cùng bạn cùng phòng của Diệp Chu mới về trường.

Từ Dương Quân ném túi hành lý xuống đất, liếc nhìn Diệp Chu ngồi gác chéo trên giường chơi điện thoại di động, hỏi: “Chu, cậu lại không về nhà à?”

“Về, có điều về trường sớm.” Diệp Chu để di động sang một bên, trực tiếp trèo xuống. “Kí túc không có ai, buồn chết tớ.”

Diệp Chu không thích yên tĩnh lắm. Có thể là vì khi con bé ba mẹ luôn tạo môi trường quá yên tĩnh cho cậu, khiến trong mắt ba mẹ, cậu không thể tận hưởng cảm giác được hòa mình vào mọi người.

“Ăn bưởi không? Của nhà tớ đó!” Từ Dương Quân lấy một đống hoa quả lớn nhỏ ra khỏi túi, vỗ tay một cái, lớp áo da màu vàng nhạt tỏa ra mùi hương thoang thoảng, như đang dụ dỗ hai người tới thưởng thức.

“Được, để tớ cắt vỏ.” Diệp Chu liếm môi, cũng không khách khí, lấy dao gọt trái cây ra nhẹ nhàng cắt vài đường, không dính đến phần thịt bên trong, đưa tay bóc lớp áo bên ngoài xuống.

Từ Dương Quân nhận lấy quả bưởi được bóc sạch, hai tay kéo sang, thành công chia đều thành hai phần, Diệp Chu bóc lớp vỏ bên ngoài, phần thịt bên trong hồng hồng, như hạt nước trong vắt, cắn một cái, chất lỏng lập tức tràn ngập mỗi một góc trong khoang miệng. Mùi vị không ngọt như lúc nhìn, có chút đắng.

“Chua quá!” Từ Dương Quân nhíu mày, ném phần bưởi còn dư lại gần một nửa qua một bên, chạy đi rót một cốc nước, lại bất ngờ khiến vị đắng trong miệng dễ dàng lan khắp cổ họng. “Đắng!”

Diệp Chu giải quyết xong một múi bưởi, chán ghét nói: “Cần thiết phải làm vậy không? Tớ thấy được mà.”

“Chu, nhanh lấy chi tớ miếng mứt xoài đi!”

“Cậu mua?” Hỏi xong Diệp Chu mới ý thức được Từ Dương Quân nói là mứt xoài quê cậu, lên đại học hơn một năm, chỉ cần về nhà, Diệp Chu sẽ không quên mua mứt cho bọn họ. “Cái đó… lần này tớ đi gấp, quên. Có điều tớ có bánh quy, cậu ăn tạm trước đi.”

Từ Dương Quân thở hổn hển, ăn nhanh mấy miếng bích quy, lại uống một cốc nước, thoải mái thở dài một cái. Giương mắt nhìn một dàn bưởi mình ôm như bảo bối cả đường đi, thật sự một lời khó nói hết: “Lỗ rồi.”

“Tớ lại thấy rất tốt, còn nữa đây là đồ nhà cậu trồng, còn là màu xanh lục, không bị ô nhiễm đâu.”

Từ Dương Quân gãi đầu, nói: “Cậu thích, cũng đáng.”

“Nhất định người khác cũng sẽ thích.” Vừa dứt lời, Chu Văn Đạo đã đẩy cửa vào. Cậu ta vừa vào phòng, sau khi đặt hành lý xuống đã lập tức đi vào phòng vệ sinh rửa tay lau mặt một cái.

“Nóng chết mất, cuối cùng cũng sống rồi.” Chu Văn Đạo dùng khăn lông lau giọt nước đọng trên mặt, ánh mắt lơ đãng lướt qua bàn học của Từ Dương Quân một cái thì dừng lại. “Bưởi! Tớ thích bưởi nhất.”

Cậu ta không khách khí xé một múi cắn xuống. “A, cũng không tệ lắm.”

Diệp Chu cười nói: “Là do Quân Quân nhà chúng ta trồng, có thể ăn không ngon sao?”

Chu Văn Đạo cổ vũ cầm một miếng, vừa ăn vừa khen. “Ăn ngon.”

Cuối cùng tâm trạng buồn bực của Từ Dương Quân cũng dần sáng lên, dù trước đó là mình tự nguyện mang đến, nhưng được bạn bè thừa nhận, cũng không uổng công cậu cực khổ một đường. “He he, thích thì lần sau lại mang đến cho mọi người. Tớ xuống dưới lấy nước, mọi người đi cùng không?”

Diệp Chu chỉ bình nước của mình một cái. “Sáng sớm tớ đã cầm một chai lên.”

Chu Văn Đạo khoát khoát tay. “Tớ nghỉ ngơi một lúc mới đi.”

Chờ Từ Dương Quân rời đi, Chu Văn Đạo lập tức xoa xoa hàm răng ê ẩm nói: “Nhanh đưa tớ cái gì đó để ăn đi, chua quá.”

Diệp Chu khẽ cười, đưa túi bánh quy Từ Dương Quân ăn còn một nửa cho cậu ta.

Nửa tiếng sau, Từ Dương Quân xách nước lên, ý vị thâm trường nhìn Diệp Chu một cái: “Chậc chậc, Tiểu Chu Chu, cậu không đứng đắn.”

Diệp Chu ngơ ngác.

Chu Văn Đạo nhiều chuyện tiến lại gần Từ Dương Quân, hỏi: “Sao thế sao thế?”

“Tớ đã nói mà, sao bạn học Diệp Chu vẫn luôn chu đáo có thể sơ suất chứ.” Từ Dương Quân tựa lên tường, một tay khoanh trước ngực, một tay nâng mắt kính không tồn tại, nói: “Thật ra thì cậu không quên mang mứt đúng không.”

Diệp Chu đột nhiên đang lên một dự cảm xấu.

“Vì ngay từ đầu cậu đã đưa hết túi mứt quả cho Thương Tấn.” Từ Dương Quân đến bên cạnh Diệp Chu, đẩy nhẹ cậu một cái, nói: “Theo đuổi người khác, thì phải làm thế này! Trước phải bắt lấy dạ dày đối phương, tiếp đó sẽ bắt người!”

“Cái gì cái gì cái gì?” Chu Văn Đạo ở bên cạnh không ngừng lải nhải. “Có ý gì?”

“Vừa rồi tớ có chuyện nên đi tìm Văn Nhân Húc, sau đó thấy trên bàn của Thương Tấn có một túi mứt, chính là loại Chu thường mang cho chúng ta! Còn là một túi lớn!”

Diệp Chu kéo Từ Dương Quân và Chu Văn Đạo đang ngăn ở cửa ra, đi đến ký túc xá của Thương Tấn.

Bốn người trong phòng Thương Tấn đều ở đó, ba người kia vẫn còn thu dọn đồ đạc, chỉ có Thương Tấn, anh dựa lên ghế, miệng ngậm mứt xoài, trong tay là một cuốn tạp chí.

Ánh sáng đột nhiên tối đi, Thương Tấn ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với tầm mắt sâu thẳm của Diệp Chu, anh nuốt mứt, nói: “Ăn rất ngon.”

Diệp Chu còn chưa kịp nói gì, Thương Tấn lại nói: “Giống như lời cậu nói trước đó vậy.”

Một câu như vậy, giống như phần kết mỗi tập dành cho tập tiếp theo, lại tiếp tục khiến người xem tò mò diễn biến.

Mấy tầm mắt xung quanh như pha lẫn lửa nóng và tò mò, Diệp Chu cảm thấy đã có cái kết cho chuyện giữa cậu và Thương Tấn rồi, đường phải đi còn rất dài.