Editor: Hoàng Thái tử.
Thẩm Hiểu Hiểu kéo Hoắc Thanh Huy vào phòng ngủ lần nữa, đứng trong phòng khóa cửa lại.
"Ngồi đi."
Thẩm Hiểu Hiểu nói.
Hoắc Thanh Huy "Ồ" một tiếng, nhìn nhìn khắp nơi. Phòng ngủ này cũng không lớn, chỉ cần cái giường thôi đã chiếm hơn phân nửa không gian rồi.
Anh chần chờ một lát, yên lặng ngồi lên thứ nhìn khá giống cái ghế nhỏ đặt bên cạnh.
"... Phiền anh đứng lên khỏi cái bàn trà của tôi, cảm ơn."
"Xin lỗi."
Hoắc Thanh Huy như bị thứ gì đó đâm vào, khẩn trương đứng lên, chân tay có chút luống cuống.
Thẩm Hiểu Hiểu vỗ vỗ ghế sô pha lười: "Ngồi đi."
Ánh mắt Hoắc Thanh Huy dừng trên bàn trà bằng gỗ và ghế sô pha lười tròn vo như cục thịt viên khoai tây hết lần này đến lần khác, nửa ngày sau mới cẩn thận ngồi lên.
Sô pha rất mềm, nửa người anh đều lọt thỏm trong ghế. Hoắc Thanh Huy cố thẳng lưng mới có thể giữ thăng bằng.
Thẩm Hiểu Hiểu dựa vào gần giường ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề: "Rốt cuộc là anh nghĩ như thế nào?"
"Tôi chỉ muốn đối xử tốt với em thôi," Hoắc Thanh Huy thành thật nói, "Em muốn đóng phim, tôi lập tức tìm tài nguyên cho em, nếu thấy đóng phim quá mệt mỏi, tôi sẽ giúp em giải quyết vấn đề hợp đồng. Em không cần phải lo lắng chuyện gì cả, chỉ cần nói thứ mình muốn cho tôi."
Lúc anh nói những lời này, ánh mắt kiên định, giọng điệu rất dịu dàng: "Những thứ khiến em phiền phức, tôi sẽ thay em giải quyết."
"Sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?"
Hoắc Thanh Huy sửng sốt một chút.
Anh cũng không biết vì sao.
Trước khi tìm được Thẩm Hiểu Hiểu, Hoắc Thanh Huy chỉ muốn tìm thấy cô, cô muốn cái gì, cho dù phải trả giá bằng mạng sống, anh cũng sẽ tìm được rồi đưa nó cho cô.
Nhưng sau khi gặp được Thẩm Hiểu Hiểu rồi, cô muốn làm minh tinh, anh lập tức tìm tài nguyên cho cô, để người đại diện tốt nhất công ty quản lý cô.
Nhưng Hoắc Thanh Huy phát hiện, làm minh tinh mệt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
Nhưng nếu thật sự muốn tìm lý do thì...
Hoắc Thanh Huy nhất thời nói không nên lời.
Thẩm Hiểu Hiểu là ánh sáng của anh, cũng là tín ngưỡng của anh.
Đối xử tốt với cô, còn cần lý do nữa sao?
"Tôi không biết," Hoắc Thanh Huy lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Những người khác tôi đều mặc kệ, chỉ muốn đối xử tốt với một mình em."
Khai thông đầu óc cho anh hoàn toàn thất bại.
Thẩm Hiểu Hiểu thở dài, dùng miệng lưỡi thương lượng nói chuyện với anh: "Sau này anh đừng làm vậy nữa được không? Anh cho tôi tài nguyên, tôi rất cảm ơn anh, nhưng chuyện này sẽ khiến rất nhiều người bất mãn."
"Có ai nói gì đó với em sao?"
"Không có, nhưng mà..."
Thẩm Hiểu Hiểu xoa xoa đầu: "Anh có biết có một từ được gọi là "phủng sát" không?"
Hoắc Thanh Huy lắc đầu.
"Ý của từ này là, anh đưa cho một người rất nhiều rất nhiều thứ tốt, luôn bao che cô ấy, khiến cô ấy quên hết tất cả, tính tình kiêu căng, cuối cùng sẽ ăn đau khổ rất lớn."
"Tôi không muốn phủng sát em."
Hoắc Thanh Huy giải thích rất gấp gáp.
"Tôi biết," Thẩm Hiểu Hiểu nói, "Ý của tôi là, nếu như anh đối xử với tôi quá tốt, cho tôi tài nguyên quá nhiều, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ trở thành người có tính cách kiêu căng như vậy."
"Sẽ không đâu," đầu tiên Hoắc Thanh Huy phủ định hoàn toàn lời cô nói, nghĩ nghĩ, rồi bổ sung, "Em muốn cái gì, tôi đều cho em hết, sẽ không để em chịu chút ủy khuất nào. Em cứ tin tưởng tôi."
... Thẩm Hiểu Hiểu thật sự muốn quỳ xuống lạy anh.
"Tôi khiến em khó xử à?" Hoắc Thanh Huy hỏi.
"Cũng không phải, ai da, nói thế nào đây nhỉ," trong đầu Thẩm Hiểu Hiểu sắp xếp ngôn ngữ, ý đồ muốn thuyết phục anh, "Tóm lại, lần này rất rất cảm ơn anh, nhưng anh hãy tin tưởng chị Chu một chút, tin tưởng tôi một chút, có được không?"
Hoắc Thanh Huy yên lặng nhìn cô.
Thẩm Hiểu Hiểu bây giờ, tứ chi tinh tế, gầy tới mức lộ ra đường cong duyên dáng ở cằm, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn anh, mang theo chút cầu xin.
Trước đây có bao giờ anh thấy Thẩm Hiểu Hiểu dùng ánh mắt như vậy nhìn người khác đâu?
Cô vĩnh viễn đều ngẩng cao đầu rất kiêu ngạo. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cô đều không cúi đầu.
Hoắc Thanh Huy muốn bảo vệ cô, muốn nâng cô trong lòng bàn tay mình... Anh sẽ thương yêu cô thật cẩn thận, để cô lúc nào cũng vô âu vô lo.
Mà khi Thẩm Hiểu Hiểu dùng đôi mắt ngập nước đó nhìn anh, để anh giao cả mạng sống này cho cô anh cũng nguyện ý.
"Được, tôi đồng ý với em."
Ma xui quỷ khiến, Hoắc Thanh Huy gật đầu.
Thẩm Hiểu Hiểu nhẹ nhàng thở ra, cười, lộ ra hai viên răng nanh nhòn nhọn.
Hầu kết Hoắc Thanh Huy giật giật.
Trong căn phòng này toàn bộ đều là hơi thở của cô, sàn nhà gỗ sạch sẽ, khăn trải giường đáng yêu, chăn được gấp gọn gàng.
Anh không nhịn được bắt đầu suy nghĩ miên man, mấy thứ này khi trùm lên thân thể mềm mại yêu kiều của cô sẽ như thế nào.
Cái suy nghĩ này vừa mới hiện ra, Hoắc Thanh Huy đã bị chính mình làm cho hoảng sợ.
Anh đứng lên, có chút hoảng loạn: "Tôi còn có chuyện, đi trước đây."
Còn chưa chờ Thẩm Hiểu Hiểu trả lời, Hoắc Thanh Huy đã kéo cửa ra rời đi.
Thẩm Hiểu Hiểu ngồi trên giường sửng sốt nửa ngày, tên hòa thượng ngốc nghếch này, đầu óc không biết để đâu, không biết chọc tới anh chỗ nào nữa.
Chu Thục Sơn đẩy cửa bước vào, mặt đầy nghi ngờ: "Hai người cãi nhau?"
"Không có," Thẩm Hiểu Hiểu không xác định lắm, nói: "Hẳn là anh ấy có công việc quan trọng nào đó."
Ai biết Hoắc Thanh Huy đi lần này là đi luôn một tháng.
Mãi cho đến khi khai máy phim mới, Thẩm Hiểu Hiểu vẫn chưa từng gặp lại anh.
Chu Thục Sơn cũng không biết rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, chuyện của Thẩm Hiểu Hiểu và Hoắc Thanh Huy vẫn luôn có lời đồn đãi truyền khắp công ty.
Ai cũng nói trước đây Hoắc Thanh Huy coi trọng Thẩm Hiểu Hiểu mới để cho Chu Thục Sơn ký hợp đồng với cô.
Vai nữ chính phim mới của Tây Ảnh cũng là món quà lấy lòng Thẩm Hiểu Hiểu.
Chu Thục Sơn quản lý rất nghiêm khắc với mấy người trợ lý của mình, không cho bọn họ ra ngoài nói bậy, miễn cho khi xong việc Hoắc Thanh Huy lại tới hỏi tội. Chu Thục Sơn đã từng nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của Hoắc Thanh Huy, đến nay trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Lúc trước, những lời đồn đãi này cũng không nhiều, ai cũng biết, Thẩm Hiểu Hiểu là người trên đầu quả tim của Hoắc Thanh Huy. Nói lung tung như vậy, còn muốn làm việc ở đây nữa hay không?
Nhưng gần đây, Hoắc Thanh Huy không tới công ty, lời đồn đãi này lại dần dần nhiều lên.
Chu Thục Sơn chẳng qua cũng chỉ là một người đại diện mà thôi, không có quyền hỏi những việc của cấp trên, gần đây người quản lý công ty đã đổi thành Hoắc Thanh Hi, chức vụ của Hoắc Thanh Huy vẫn còn đó, nhưng người lại biến mất.
Lúc trước, cách một khoảng thời gian thì Hoắc Thanh Huy cũng đột nhiên "biến mất" trước mặt mọi người, ai cũng nói anh đi nghỉ phép. Nhưng bây giờ, một lần nghỉ này của anh chính là một tháng, cũng không mang theo Thẩm Hiểu Hiểu đi cùng.
Chẳng lẽ là có niềm vui mới?
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Chu Thục Sơn vẫn đối xử với Thẩm Hiểu Hiểu hết lòng. Tuy cô không phải là lần đầu đóng phim, nhưng lại là lần đầu đóng vai nữ chính. Đây là phim của Tây Ảnh, còn là một tác phẩm lớn, nói không chừng, Thẩm Hiểu Hiểu sẽ một bước nổi tiếng nhờ nó.
Tuy rằng trước đây khi Chu Thục Sơn ký hợp đồng với Thẩm Hiểu Hiểu phần lớn là do Hoắc Thanh Huy, nhưng khi ở chung lâu rồi, Chu Thục Sơn mới phát hiện cô là một hạt giống tốt, đáng giá để cô ta bỏ công sức ra nâng đỡ.
Còn Hoắc Thanh Huy không tới công ty nữa, Thẩm Hiểu Hiểu lại thở phào nhẹ nhõm. Sau khi bữa tiệc khai máy diễn ra, cô chính thức "dọn" vào đoàn làm phim.
《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》lấy bối cảnh chủ yếu ở khu quay phim điện ảnh nổi tiếng, lâu lâu sẽ đi quanh núi Vô Vọng lấy cảnh.
Những cảnh khác, tất cả đều quay chụp trong nước, sau đó sẽ chế tác hậu kỳ sau.
Chu Thục Sơn không có khả năng lúc nào cũng kè kè bên cạnh Thẩm Hiểu Hiểu mà không quản lý những người khác. Cô ta xin một trợ lý cho Thẩm Hiểu Hiểu, tên là Mỹ Đại, là một cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu, khi cười rộ lên đôi mắt cong cong.
Thẩm Hiểu Hiểu là người vào đoàn thứ hai, trước cô, An Tân Tri đã tới từ sớm. Anh ta có không ít cảnh diễn đánh nhau, lúc không đóng phim, lập tức tìm thầy giáo dạy võ thuật nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng ông ấy sẽ sửa lại đúng động tác cho anh ta.
Dù sao cô cũng từng đóng phim, nhân vậy này cũng không quá khó diễn. Hơn nữa Thẩm Hiểu Hiểu là do Hoắc Thanh Huy nhét vào, Ứng Quế Phàm yêu cầu cô cũng không cao lắm, chỉ cần không quá tệ là có thể qua.
Bởi vậy, khi Thẩm Hiểu Hiểu quay, mười điểm thì cô có thể được bảy tám điểm gì đó.
Đây là cảnh quay của nam chính, khi không có cảnh quay của cô, Thẩm Hiểu Hiểu tránh ở một bên đọc kịch bản. Mỹ Đại cũng bị cô kéo qua đọc thoại với cô, hai người tuổi không khác biệt lắm, lại là người mới, không quá hai ngày đã thân thiết như chị em ruột.
Chạng vạng ngày thứ bảy sau khi bấm máy, Thẩm Hiểu Hiểu gặp Đinh Thính Xuân.
Thời tiết này nhiệt độ cực kì cao, mãi cho đến buổi tối, trên mặt đất vẫn bốc lên hơi nóng còn lại từ ban ngày.
Hôm nay Thẩm Hiểu Hiểu chỉ có một cảnh quay, là cảnh đánh nhau.
Cảnh này nói về nữ chính Hoa La phát hiện sân sau có tên trộm lẻn vào, nàng ấy rút kiếm đuổi theo, đụng phải nam chính Lê Đằng, hai người cứ thế đánh mấy chiêu.
Đánh được một nửa, sư muội của nam chính là Phi Sương đánh lén Hoa La, làm cánh tay trái của nàng bị thương, rồi chạy trốn với Lê Đằng.
Người đóng vai Phi Sương, chính là Đinh Thính Xuân.
Khi cô ta tới, gây ra tiếng tăm rất lớn, nào là chuyên viên trang điểm, trợ lý... Phòng hóa trang nhỏ làm cô ta nhíu mày, tìm người phụ trách chỗ này, muốn một cái phòng trống riêng cho mình, nói là coi như phòng hóa trang của mình và phòng nghỉ của Lâm Thời.
Mỹ Đại là fan của Đinh Thính Xuân, vào công ty khoảng thời gian dài rồi nhưng chưa từng gặp cô ta. Không nghĩ tới ở chỗ này còn gặp được, đôi mắt cô ta sáng lấp lánh, nóng lòng muốn chạy qua đó xin chữ kí.
Đáng tiếc, người vây quanh Đinh Thính Xuân xếp từng tầng từng tầng, cô ta không thể qua đó được.
Thẩm Hiểu Hiểu thay xong quần áo, đây là áo ngủ màu trắng, mặc trên người có chút nóng nực. Chuyên viên trang điểm của đoàn làm phim trang điểm cho cô, ở mép tóc, trán và chóp mũi đánh hơi nhiều phấn, để tránh ra mồ hôi quá nhiều mà mờ mất lớp trang điểm.
Đi lên phía trước, cô thấy được Đinh Thính Xuân.
Cô ta ngồi trên một cái ghế tre, mặc bộ đồ diễn màu đỏ, đứng bên cạnh cô ta là một em gái mặc quần áo giống y hệt.
Mỹ Đại cầm tờ giấy và một cái bút, hưng phấn đi qua.
Thẩm Hiểu Hiểu nhìn cô nói hai câu với Đinh Thính Xuân, Đinh Thính Xuân lại nhìn thoáng qua hướng của Thẩm Hiểu Hiểu.
Hai người cách nhau không gần không xa, tuy nghe không được âm thanh, nhưng Thẩm Hiểu Hiểu thấy mắt cô ta trợn trắng, tiện tay ném tờ giấy của Mỹ Đại xuống đất.