Lúc này Thôi Thương Chi hơi tủi thân, vì khi hắn hạ cửa xe nhìn Bạch Nhất Trần, anh vẫn mỉm cười nhìn về phía hắn, kết quả hắn vừa mở miệng thì nụ cười trên mặt anh biến mất, không để ý tới hắn mà quay đầu đi thẳng.
Thôi Thương Chi vội vàng dừng xe, đuổi theo anh: "Nhất Trần —— "
"Có chuyện gì không, Thôi tiên sinh?" Bạch Nhất Trần không ngờ mình đến tái khám cũng có thể gặp được Thôi Thương Chi. Anh cảm thấy bây giờ không chỉ mỗi Thời Diệc Nam có tâm trạng không tốt khi nhìn thấy Thôi Thương Chi, chính anh cũng cảm thấy đau đầu —— nếu sớm biết sau đó Thôi Thương Chi quấn anh chặt như vậy, lúc trước nhất định anh sẽ không nói chuyện với hắn.
Thôi Thương Chi nghe giọng nói lãnh đạm của anh, càng thấy tủi thân, hơi cau mày hỏi anh: "Vừa nãy anh còn cười với tôi, sao lại đột nhiên không vui thế?"
Bạch Nhất Trần đâu thể giải thích với Thôi Thương Chi rằng ban đầu cười là do không nhận ra hắn, tưởng hắn là người quen nào đó, kết quả mở miệng mới phát hiện ra là vị ôn thần này.
Bạch Nhất Trần cũng không muốn nhiều lời với hắn, thản nhiên nói: "Không có việc gì thì tôi đi trước."
"Sắp đến giờ ăn trưa, tôi mời anh đi ăn nhé?" Thôi Thương Chi thấy Bạch Nhất Trần muốn đi, vội đuổi theo kéo tay anh.
"Buổi trưa tôi phải về nhà ăn cơm với Diệc Nam." Bạch Nhất Trần hất ThôI Thương Chi ra, lạnh lùng nhìn hắn: "Thôi tiên sinh, tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, tôi có người yêu, vì sao anh cứ quấn tôi không bỏ thế? Anh rất thích làm kẻ thứ ba trong tình cảm của người khác à?"
Đây là lần đầu tiên Thôi Thương Chi bị Bạch Nhất Trần cự tuyệt không hề nể mặt. Hắn sĩ diện không nén giận được, cũng khá xấu hổ buồn bực, nói: "Chẳng lẽ Thời Diệc Nam tốt hơn tôi à? Anh ta có thể vứt bỏ anh vì Thời gia một lần thì cũng sẽ có lần thứ hai. Tại sao anh còn muốn cùng anh ta..."
Những câu này không khác lời Diệp Uyển Hương từng nói là mấy, đều vô nghĩa. Bạch Nhất Trần chẳng buồn nghe, cũng không thèm nhìn Thôi Thương Chi mà xoay người bước đi.
"Tôi thật muốn xem lần này anh ta sẽ chọn cái gì!" Thôi Thương Chi hô to sau lưng Bạch Nhất Trần, thấy anh vẫn không phản ứng thì tức giận thở hồng hộc, cuối cùng hắn khẽ chửi mắng một tiếng rồi lái xe đi.
Bạch Nhất Trần không có hứng thú nghe Thôi Thương Chi giậm chân, hiện tại tất cả sự chú ý của anh đều đặt trên người một nam sinh đang đứng cuối đường —— trong giây phút bước ra khỏi phòng tư vấn tâm lý Hạ Thiên, anh vừa ngẩng đầu thì trông thấy người này, lúc ấy tim anh run mạnh một cái, hơi thở cũng rối loạn theo, mỗi tế bào trong cơ thể đều reo hò nhảy nhót.
Vì người nọ quá giống Thời Diệc Nam, không chỉ giống mà quả thực là y hệt.
Dù mỗi người đàn ông xung quanh đều mang gương mặt của Thời Diệc Nam, Bạch Nhất Trần vẫn chỉ liếc mắt một cái đã thấy được hắn. Thậm chí anh cảm thấy nếu hắn đứng cùng Thời Diệc Nam thật, miễn hai người bọn họ không nói lời nào thì nhất định anh sẽ không nhận ra ai mới đúng là Thời Diệc Nam.
Tuy rằng Bạch Nhất Trần rất muốn tiến lên phía trước làm quen người đàn ông này, nhưng lý trí vẫn ghìm bước chân anh lại, dù sao đã có vết xe đổ Thôi Thương Chi ở kia. Bạch Nhất Trần muốn giả bộ như không nhìn thấy người nọ mà rời đi ngay, nhưng khi Thôi Thương Chi giữ chặt lấy tay anh, anh thấy người đàn ông này đột nhiên cất bước đi tới, có thể là hiểu nhầm anh bị Thôi Thương Chi quấy rầy nên muốn đến giúp.
Có điều chưa đợi người nọ đến gần, Thôi Thương Chi đã rời khỏi, người đàn ông cũng dừng lại theo, nhìn anh đầy kinh ngạc.
Cho dù không thể làm quen nhưng nói cảm ơn vẫn được chứ nhỉ?
Bạch Nhất Trần xoa cổ tay, không chịu thừa nhận rằng mình muốn trò chuyện với người đàn ông cực kỳ giống Thời Diệc Nam này. Anh cười đi tới trước mặt kẻ nọ, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Lúc thấy Thôi Thương Chi xuất hiện, Thời Diệc Nam không giữ được bình tĩnh, do dự xem có nên tiến lên ngăn trở hai người họ nói chuyện với nhau hay không. Song cứ tiến lên thì hắn sẽ bại lộ mất? Hắn còn mặc như thế này, bị Thôi Thương Chi bắt gặp là chẳng phải khẳng định việc hắn lo Bạch Nhất Trần ngoại tình nên ra ngoài theo dõi sao?
Tuy nhiên, khi Thôi Thương Chi bắt đầu động tay động chân với Bạch Nhất Trần, Thời Diệc Nam nhịn không nổi nữa, cũng chẳng để ý tới việc liệu mình có thể bị phát hiện hay không, hắn nắm chặt bình nước đi về phía Bạch Nhất Trần và Thôi Thương Chi. Nhưng hắn còn chưa chạm mặt Thôi Thương Chi thì tên này đã đi rồi, chỉ còn một mình anh đứng tại chỗ nhìn hắn chăm chú.
Thời Diệc Nam thấy vẻ mặt cười như không cười của Bạch Nhất Trần bèn thở dài khe khẽ, cảm thấy mình đã hoàn toàn bị phát hiện. Hắn đang định thẳng thắn khai hết với anh thì lại nghe anh nói một câu: "Cảm ơn."
Vì thế Thời Diệc Nam nhất thời sững sờ.
Hắn ngơ ngác nhìn Bạch Nhất Trần, ánh mắt thanh niên dịu dàng nhưng đáy mắt chất đầy sự xa lạ. Anh nhìn hắn như nhìn một kẻ không quen.
"Ban nãy cậu định tới giúp tôi đúng không?" Bạch Nhất Trần thấy người đàn ông này không nói lời nào, cho rằng hắn không biết tại sao mình cảm ơn nên giải thích, "Tôi có thấy, nên mới cảm ơn cậu."
"... Không cần...cảm ơn."
Thời Diệc Nam trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới run rẩy bờ môi bật ra bốn chữ kia. Giọng hắn run nên âm sắc khàn khàn hơn bình thường, lại cũng không khác biệt nhiều lắm. Hắn ngây ngẩn ngạc nhiên nhìn Bạch Nhất Trần, cả người bị mờ mịt và nghi hoặc bao phủ. Trên thực tế, câu trả lời "không cần cảm ơn" kia của hắn vốn dĩ không trải qua suy nghĩ mà là vô thức thốt lên.
Mà ánh mắt nhìn hắn của Bạch Nhất Trần vẫn tràn ngập xa lạ, thậm chí anh còn hỏi hắn: "Tôi tên là Bạch Nhất Trần, có thể cho tôi biết tên cậu không?"
Tên tôi?
Thời Diệc Nam nhếch môi, sắc mặt tái nhợt, hắn cười thê lương rồi nhẹ giọng đáp: "Tôi họ Thời."
"Thời? Là "Thời" của thời gian à?" Bạch Nhất Trần cũng cười, "Tôi cũng có quen một người họ Thời đấy."
"Vậy à?"
Một người quen.
Thời Diệc Nam chớp chớp mắt, đặt bóng hình mờ nhạt của Bạch Nhất Trần vào trong tầm mắt. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết chuyển động, rồi nhét chai nước mới mua vào tay Bạch Nhất Trần và khàn giọng nói: "Anh không có việc gì thì tốt, tôi phải lên lớp đây. Tạm biệt."
Khi hắn nói câu này, bên cạnh vừa lúc có xe bus dừng ở ven đường, Thời Diệc Nam lập tức cúi đầu chạy về chiếc xe, còn Bạch Nhất Trần ngẩn người kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn.
Chiếc xe bus chở bóng dáng người kia biến mất, Bạch Nhất Trần mới rũ mắt nhìn chai nước trong tay. Cũng chẳng biết có phải trùng hợp hay không, chai nước này và chai Thời Diệc Nam đưa cho anh hồi tập quân sự đến từ cùng nhãn hiệu, ngay cả nhiệt độ lạnh băng cũng giống như đúc, cảm giác mát mẻ thấm từ bàn tay vào lòng anh. Bạch Nhất Trần chớp mắt mấy cái là có giọt nước nóng bỏng chảy trên mặt, anh ngỡ ngàng sờ mặt mình mới phát hiện không biết nó đã ướt đẫm nước mắt từ lúc nào.
Mà Thời Diệc Nam đứng trong xe bus cũng như vậy. Lái xe vốn định thúc giục hắn quẹt thẻ hoặc trả tiền nhưng khi nhìn thấy gương mặt đầy lệ của hắn, ông há miệng song không phát ra tiếng. Có lẽ việc một người đàn ông trưởng thành khóc thành thế này cũng hiếm thấy, nên ông sợ kích thích đến hắn.
lúc xe chuyển động, cả người Thời Diệc Nam lảo đảo, hắn ngơ ngác nhét hai đồng xu vào chỗ bỏ tiền rồi đi đến một ghế trống ở phía cuối xe.
Không biết bầu trời ngoài cửa xe đã tối sầm xuống từ bao giờ, mây đen kịt bủa vây nơi chân trời, như thể có thể mưa bất cứ lúc nào.
Thời Diệc Nam không khóc nữa, hắn chỉ ngẩn người dựa vào cửa sổ xe.
Đời này hắn chưa đi xe bus được mấy lần. Tuy Thời Thanh Trạch không thích hắn nhưng sẽ không bạc đãi hắn về mặt vật chất. Thành ra sau khi có bằng lái vào năm mười tám tuổi, Thời Diệc Nam tự mình lái xe.
Vẻn vẹn vài lần ngồi xe bus của hắn đều có liên quan đến Bạch Nhất Trần. Hắn còn nhớ rõ có một lần mình ngồi xe bus chỉ là để đưa ô cho anh —— là chiếc ô kẻ sọc trắng xanh luôn được Bạch Nhất Trần lưu giữ kia.
Hôm ấy cũng tối tăm xám xịt giống hôm nay, còn có cả mưa rơi rả rích. Nhưng lúc nhận ô từ hắn, khóe môi Bạch Nhất Trần vẽ ra một nụ cười tựa ánh sáng, là màu sắc sáng ngời duy nhất trong ngày mưa dầm ấy. Bọn họ lén cầm tay nhau ở chỗ ngồi hai người cuối xe cùng về trường học, sau đó họ hôn môi dưới tán ô cạnh hàng rào hoa của trường. Bây giờ hồi tưởng lại những kỷ niệm này, mọi thứ vẫn cứ rõ ràng ngay trước mắt, giống như việc mới xảy ra hôm qua vậy.
Tuy nhiên, khi hắn xuất hiện trước mặt Bạch Nhất Trần với vẻ ngoài năm đó, anh lại vốn dĩ không hề nhận ra hắn.
Có gặp cũng chắc gì đã nhận,
Im lặng nhìn nhau, lệ ngàn hàng(1).
(1) Trích từ bài "Giang thành tử - Ất Mão chính nguyệt nhị thập nhật dạ ký mộng" của Tô Thức.
Thời Diệc Nam nhếch môi, bỗng nhiên nhớ đến bài thơ này của Tô Thức. Đây hẳn là câu khắc họa tình cảnh hiện tại của hắn và Bạch Nhất Trần nhất đi?
Mà khi tầng băng gạc cuối cùng che giấu chân tướng bị xé đi, tất cả sự thật phía dưới sẽ phơi bày toàn bộ. Những manh mối trông như chẳng hiểu ra sao ấy cũng có lời giải thích —— vì sao Bạch Nhất Trần liên tục lướt qua hắn như người xa lạ? Vì sao anh thiết kế cho hắn một chiếc khuy măng sét độc nhất vô nhị rồi dặn dò hắn nhất định phải luôn luôn đeo? Vì sao anh sẽ không thích Thôi Thương Chi, e rằng là bởi Thôi Thương Chi không giống hắn?
Bạch Nhất Trần thật sự không nhận ra hắn, dẫu hắn chỉ thay một bộ quần áo. Thậm chí Thời Diệc Nam cảm thấy dù mình không thay đồ, chỉ cần không đeo khuy măng sét Bạch Nhất Trần đưa thôi là chắc chắn anh sẽ không nhận ra hắn.
Xe bus chạy qua hai trạm, Thời Diệc Nam xuống xe và vòng về phòng khám tâm lý Hạ Thiên lần nữa, bước thẳng đến văn phòng tìm Hạ Khởi.
Hạ Khởi nhìn thấy Thời Diệc Nam đổi một thân trang phục khác thì hơi sững sờ, chào hỏi: "Hôm nay Thời tien sinh ăn mặc rất trẻ trung —— "
"Rốt cuộc Nhất Trần lám sao vậy?" Thời Diệc Nam ngắt lời.
Hạ Khởi hỏi: "Cái gì làm sao cơ?"
"Tôi đã biết em ấy không nhận ra tôi." Thời Diệc Nam nói, "Tôi chỉ muốn biết...tại sao em ấy sẽ như vậy, em ấy...mắc bệnh rất nghiêm trọng à?"
Hạ Khởi im lặng vài giây rồi thở dài: "Tự anh phát hiện nhỉ? Tôi cảm thấy cậu ấy hẳn sẽ không nói với anh chuyện này."
"Đúng thế... Em ấy không kể cho tôi, là tự tôi phát hiện." Thời Diệc Nam ngơ ngác cười, "Em ấy làm một chiếc khuy măng sét cho tôi, muốn tôi đeo mỗi ngày không thể tháo xuống. Hôm nay tôi đổi sang bộ quần áo này và đứng trước mặt nói chuyện với em ấy, em ấy cũng không nhận ra tôi. Sao tôi có thể không phát hiện ra chứ..."
Thời Diệc Nam thở hổn hển gấp gáp hai cái, sau đó gian nan hỏi Hạ Khởi: "...Em ấy, em ấy bắt đầu bị như vậy từ bao giờ?"
"Tôi đảm nhiệm vai trò bác sĩ tâm lý của cậu ấy ba năm." Hạ Khởi không trả lời ngay mà ngồi xuống ghế chậm rãi nói, "Tôi bắt đầu trị liệu cho cậu ấy sau lần tự sát đầu tiên."