Bạch Nhất Trần nghe xong càng thấy không còn lời gì để nói, anh thậm chí hoài nghi Thôi Thương Chi vốn dĩ không thích mình mà chỉ quyết tâm muốn cắm sừng Thời Diệc Nam thôi.
"Thôi tiên sinh, nếu anh biết tôi yêu anh ấy, vậy hiện tại anh nói những lời này là có ý gì?"
"Vì anh ta không yêu anh." Thôi Thương Chi đáp, không hề quan tâm liệu mấy câu này sẽ ảnh hưởng Bạch Nhất Trần thế nào, "Anh rất yêu anh ta, nhưng anh ta vốn không yêu anh. Anh ta chỉ yêu tiền và quyền nắm trong tay thôi."
Bạch Nhất Trần thu lại cảm xúc, cụp mắt nói: "Anh điều tra tôi."
"Phải." Thôi Thương Chi thừa nhận không hề che giấu. Hôm qua hắn rất tức giận bởi tình cảnh đó khiến hắn cảm thấy Bạch Nhất Trần vì tiền nên mới nương nhờ Thời Diệc Nam. Nhưng hắn vẫn không kiềm chế được mà sai người đi thăm dò tư liệu liên quan đến anh, nhờ đó mới phát hiện hóa ra trên thế giới thật sự có người yêu một người khác đến nỗi có thể vì người đó mà chết.
Tình cảm nồng nàn Bạch Nhất Trần dành cho Thời Diệc Nam làm hắn sửng sốt.
Hắn không nghi ngờ sự thâm tình này, vì bốn năm trước khi họ bên nhau thì Thời Diệc Nam chẳng là gì cả. Lúc ấy Thời Diệc Bắc chưa chết, vị trí thừa kế Thời gia tuyệt đối không thể rơi xuống người Thời Diệc Nam, thế mà Bạch Nhất Trần lại bằng lòng ở cạnh hắn.
"Anh ta đối xử với anh như vậy, tại sao anh còn muốn tiếp tục ở bên anh ta chứ?" Thôi Thương Chi không nén nổi, hỏi Bạch Nhất Trần, "Chia tay đi."
"Sau đó đến bên anh à?" Bạch Nhất Trần cười hỏi lại hắn, "Các người đều giống nhau, chẳng có gì khác cả. Anh cũng không tốt hơn anh ấy ở chỗ nào."
Thôi Thương Chi muốn thế, nhưng hắn sẽ không ngốc đến mức để lộ ý đồ của mình một cách rõ ràng, "Dù không đến với tôi, anh cũng không nên tiếp tục yêu anh ta nữa. Anh ta vốn không xứng với anh."
Bạch Nhất Trần nhếch môi không nói gì thêm, chỉ tiễn khách: "Hẹn gặp lại, Thôi tiên sinh."
"Nhất Trần..." Thôi Thương Chi đổi thành xưng hô thân mật, song Bạch Nhất Trần lại xoay người lên gác.
Thôi Thương Chi hiểu rõ chuyện này không gấp được, Bạch Nhất Trần yêu cầu cao đối với tình yêu như vậy, ít nhất hắn phải dọn sạch quá khứ thì Bạch Nhất Trần mới có thể tiếp nhận hắn. Tuy nhiên, trước khi đi hắn vẫn không quên việc hạ thấp Thời Diệc Nam: "Anh ngẫm kỹ lại lời của tôi nhé. Tôi đi đây, lần sau lại đến thăm anh."
Ở tầng hai nghe toàn bộ cuộc đối thoại, Tống Ngọc Hành thấy Bạch Nhất Trần trở về bèn trầm mặc vài giây rồi bảo anh: "Tôi thấy anh ta nói rất có lý."
"Rất có lý? Câu nào có lý?" Bạch Nhất Trần vừa pha màu vẽ vừa hỏi, "Là Thời Diệc Nam không yêu tôi? Hay là Thời Diệc Nam không xứng với tôi?"
Tống Ngọc Hành không muốn dùng những lời này tổn thương Bạch Nhất Trần, chỉ đáp: "Anh ta không hề quan tâm đến cậu, thậm chí anh ta cũng không biết cậu...bị bệnh."
"Vì sao anh ấy cần biết?" Bạch Nhất Trần hỏi ngược lại, "Cho anh ấy biết, sau đó áy náy à?"
"Chẳng lẽ cậu và anh ta cứ thế tra tấn lẫn nhau cả đời sao?"
"Tra tấn lẫn nhau?" Bạch Nhất Trần dừng động tác, "Tôi không tra tấn anh ấy."
"Cậu đang tra tấn chính bản thân cậu!" Tống Ngọc Hành thấp giọng quát.
"Không." Bạch Nhất Trần lắc đầu, "Gần đây tôi đỡ bệnh hơn chút, tôi có thể nhận ra Nhạc Đống."
Tống Ngọc Hành biết Bạch Nhất Trần muốn chuyển đề tài, hắn thở dài khe khẽ rồi bất đắc dĩ nói: "Cậu có thể nhận ra Nhạc Đống?"
"Đúng thế." Bạch Nhất Trần nở nụ cười, "Bác sĩ Hạ cũng nói sẽ giảm lượng thuốc cho tôi, tôi sẽ dần khỏe lên."
Nhìn nụ cười của Bạch Nhất Trần nhưng tâm trạng của Tống Ngọc Hành cũng tốt lên được. Hắn thấy vui cho anh, song hắn cũng thấy không đáng vì anh. Tên Thôi Thương Chi quả thật không là người tốt gì, mà lời nói có vài phần đúng —— Thời Diệc Nam chính là kẻ rác rưởi, căn bản không xứng với Bạch Nhất Trần.
Nhưng từ trước tới nay Bạch Nhất Trần vẫn luôn không nghe lọt tai những lời này.
Lại có lẽ anh biết Thời Diệc Nam là người thế nào, dẫu vậy anh cũng sẽ yêu hắn như cũ.
Hơn mười một giờ sáng, Tống Ngọc Hành rời đi giống ngày hôm qua —— Bạch Nhất Trần đi ăn trưa, hắn cũng phải đi.
Tuy nhiên, sau khi trở lại quán rượu, hắn chẳng muốn ăn gì cả, chỉ rót cho mình một ly Absinthe. Loại rượu này ít bán trong nước vì uống nó sẽ có khả năng gây ảo giác. Tống Ngọc Hành cũng chưa bao giờ chạm đến loại rượu này, chỉ là hôm nay hắn muốn uống một ly, muốn một hồi ảo mộng có thể làm hắn quên hết tất cả.
Nhắm mắt uống nửa ly xuống bụng rồi mở mắt ra, Tống Ngọc Hành nhìn thấy một người hắn hoàn toàn không ngờ đến đang đứng trước mặt mình —— Thời Diệc Nam.
"Thời tiên sinh?" Tống Ngọc Hành gọi một tiếng, không khỏi hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác thật hay không.
Nhưng câu trả lời của Thời Diệc Nam khiến Tống Ngọc Hành biết người này đã đến thật: "Ông chủ Tống."
"Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Thời tiên sinh thực sự đến quán rượu nhỏ của tôi rồi à?" Tống Ngọc Hành lạnh lùng cong môi, "Anh không cần đi ăn trưa với Nhất Trần hả?"
Thời Diệc Nam trả lời: "Tôi đã bảo em ấy là giữa trưa có việc, không thể cùng ăn trưa."
"Rất tốt." Tống Ngọc Hành gật đầu, "Xem ra năng lực nói dối của Thời tiên sinh ngày càng cao siêu."
Thời Diệc Nam không phủ nhận, dù sao cũng đúng là hắn lừa dối Bạch Nhất Trần, nhưng việc hôm nay hắn đến tìm Tống Ngọc Hành là có nguyên nhân. Hắn nói: "Tôi đã tới phòng tư vấn tâm lý Hạ Thiên, cũng biết Nhất Trần khám bệnh ở đó."
"A? Vậy anh cũng biết Nhất Trần bị bệnh?"
"Biết một ít." Thời Diệc Nam đáp.
Tống Ngọc Hành lại nhấp hớp Absinthe rồi hỏi: "Vậy Thời tiên sinh tới là muốn hỏi tôi chuyện còn lại mà anh không biết à?"
"Phải."
"Anh dựa vào đâu mà cảm thấy ——" Tống Ngọc hành lại hỏi hắn, "Tôi sẽ nói cho anh?"
Thời Diệc Nam không nói gì. Đương nhiên hắn biết Tống Ngọc Hành sẽ không nói cho hắn, song hắn vốn chưa hỏi, trước khi có được câu từ chối chắc chắn thì hắn không bằng lòng bỏ qua việc hỏi thử.
"Đã làm phiền." Thời Diệc Nam và Tống Ngọc Hành nhìn nhau phút chốc, xác định Tống Ngọc Hành cũng sẽ không cho hắn biết bệnh tình chính xác của Bạch Nhất Trần liền xoay người định rời đi.
Tống Ngọc Hành nghe giọng điệu bình bình đạm đạm không hề dao động và bóng dáng xoay người lạnh lùng của Thời Diệc Nam, cảm giác không cam lòng mạnh mẽ bao phủ hắn.
Hắn thích Bạch Nhất Trần, không biết bắt đầu từ lúc nào. Có lẽ là lần đầu tiên anh vào quán rượu của hắn, có lẽ là lần đầu tiên hắn mua tranh ở phòng tranh của anh, hoặc có lẽ là sau đó Bạch Nhất Trần tự sát, hắn và Nhạc Đống đưa anh đi bệnh viện và ở lại đó chăm sóc anh.
Hắn biết Nhạc Đống thích Bạch Nhất Trần, ngay ban đầu chính mình cũng mang danh nghĩa bạn tốt, cuối cùng vẫn động tâm tư không nên có. Hắn cũng biết Bạch Nhất Trần có người mình thích, anh chỉ thích người kia, nhưng lại vẫn không khống chế khiến bản thân hắn chìm sâu.
Vì biết nhiều như vậy nên hắn đã từng tưởng tượng, nếu có một ngày người đàn ông tổn thương Bạch Nhất Trần và làm anh tự sát mấy lần đó trở lại, nếu bọn họ gặp mặt nhau thì sẽ là tình cảnh thế nào, bọn họ sẽ giằng co ra sao.
Mà thực tế căn bản không có giằng co —— Thời Diệc Nam luôn là người thắng, hắn có tình yêu của Bạch Nhất Trần.
Nhưng hắn vốn dĩ không xứng với tình yêu của Bạch Nhất Trần.
Tống Ngọc Hành cười lạnh, giơ ly rượu soi bóng dáng Thời Diệc Nam rồi uống một hơi cạn sạch Absinthe xanh đậm còn thừa bên trong —— đây là không công bằng, Thời Diệc Nam không thể thắng mãi được, hắn phải thua một lần, nhất định phải thua một lần.
Hôm nay Thời Diệc Nam về biệt thự vô cùng sớm, vì hắn cần về trả thuốc, còn phải tìm một bình hoa cao để tạm thời cắm những bông hồng vàng kia.
Thành ra buổi chiều Bạch Nhất Trần vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn.
"Diệc Nam?" Bạch Nhất Trần thay dép lên rồi đi về phía nhà bếp, lúc ngang qua bàn ăn thì phát hiện bình hoa xanh của anh không thấy đâu. Anh vào bếp ôm lấy Thời Diệc Nam từ phía sau, "Sao hôm nay anh lại về sớm thế?"
"Ngày mai công ty có tiếc tối, dạo gần đây đều đang chuẩn bị cho việc này. Anh giao việc cho Bạch Duy Hoan, không còn việc gì nữa nên về trước." Thời Diệc Nam nắm chặt tay Bạch Nhất Trần, nói dối không đổi sắc mặt, "Sắp ăn cơm được rồi, em có thể đi bày bát."
Bạch Nhất Trần nghe vậy bèn ngửa đầu hôn quai hàm hắn. Anh vừa lấy bát đũa trong tủ vừa hỏi hắn: "Sao bình hoa của em lại đổi thành cái khác rồi? Anh thay à?"
Thời Diệc Nam lập tức xin lỗi: "Ừ, cái cũ bị anh bất cẩn đánh vỡ rồi, xin lỗi."
"Vỡ thì vỡ thôi." Chỉ một bình hoa, Bạch Nhất Trần không đến mức quá đau lòng, nhưng chiếc bình này rất có ý nghĩa kỷ niệm, "Chẳng qua cái bình đó là món quà người khác tặng thôi, đáng tiếc. Anh còn giữ mảnh vỡ không?"
"Còn, anh đặt trên bàn trà ấy."
Bạch Nhất Trần xoay chân đi đến phòng khách: "Để em hỏi xem có thể sửa nó được không."
Thời Diệc Nam ngẫm nghĩ, vẫn quyết định tạm không kể cho Bạch Nhất Trần việc hắn nhờ chủ bình hoa làm thêm một cái. Hắn định chờ cái mới đến rồi bảo Bạch Nhất Trần sau. Có điều nguyên nhân hắn về nhà trước không phải thật, ngày mai công ty có tiệc tối thì đúng, mà hắn còn gặp một kẻ bây giờ hắn không muốn gặp nhất trong bữa tiệc —— Thôi Thương Chi.
Thôi Thương Chi và vị hôn thê trên danh nghĩa cùng tham gia bữa tiệc, Thời Diệc Nam thì để một giám đốc chi nhánh của công ty đã kết hôn sinh con làm bạn kèm của hắn.
Mấy ngày nay Thời Diệc Nam đều đang tra xét Nhạc Đống. Tống Ngọc Hành và Hạ Khởi im miệng không nói về bệnh của Bạch Nhất Trần, bất luận hắn tra cỡ nào cũng không ra được bệnh tình cụ thể. Bác sĩ tâm lý mà Bạch Nhất Trần tin tưởng chỉ có một Hạ Khởi, Hạ Khởi lại nói năng thận trọng đến nỗi hắn không hề tìm được manh mối. Ngoại trừ chuyện có liên quan đến Bạch Nhất Trần, Thời Diệc Nam không có hứng thú với bất kỳ chuyện gì khác, gặp phải Thôi Thương Chi thì cũng lười xung đột trực tiếp, chỉ chào hỏi qua loa rồi tạm biệt, song Thôi Thương Chi lại không buông tha hắn.
"Dạo này tổng giám đốc Thời có việc gì gây buồn phiền sao? Trông tâm trạng anh có vẻ không tốt lắm." Thôi Thương Chi cười ngăn cản Thời Diệc Nam, thấy sắc mặt hắn tối tăm còn cho rằng những lời mình nói với Bạch Nhất Trần ngày đó có hiệu quả, Bạch Nhất Trần thật sự lạnh nhạt với Thời Diệc Nam khiến tâm trạng hắn không tốt.
Thôi Thương Chi tự gây chuyện thì Thời Diệc Nam cũng không khách khí, nghe vậy bèn cười lạnh: "Đúng vậy, dạo này tôi luôn gặp phải một con chó điên, nó suốt ngày sủa bậy với tôi, cho nên tâm trạng của tôi mới không tốt."
Sự ám chỉ quá rõ ràng, Thôi Thương Chi hít sâu một hơi rồi nâng ly cười giả lả: "À, tôi thấy sắc mặt ông chủ Thời xám ngoét, còn tưởng rằng tình cảm không được như ý đấy."
Thời Diệc Nam cầm một ly champagne, đáp lễ: "Đương nhiên không phải, dù sao tôi cũng không là anh."