Nhất định anh sẽ cảm thấy rất buồn cười nhỉ?
Thời Diệc Nam cũng cảm thấy buồn cười. Hắn đã thật sự cười ra tiếng, nhưng chỉ là một tiếng cười ngắn ngủi, có lẽ mỗi mình hắn nghe ra nó là tiếng cười. E rằng trong tai người khác, đó chẳng qua là luồng khí phụt ra từ lỗ mũi thôi.
Lúc này nếu có người bắt gặp dáng vẻ của Thời Diệc Nam, sợ là sẽ kinh hoảng rớt cằm. Đây đâu còn là tên Thời Diệc Nam rất tàn nhẫn âm trầm kia nữa. Trên gương mặt rắn đanh của hắn, ngoại trừ cảm xúc chán nản thì chẳng còn gì khác. Hắn suy sụp tinh thần giống như công ty hắn khổ cực tạo dựng lên đã phá sản trong một buổi chiều.
Nhưng trên thực tế thì hắn cũng chưa từng trải qua đả kích to lớn gì. Bây giờ hắn công thành danh toại, bên cạnh còn có người yêu hắn sâu sắc. Cuộc đời của hắn gần như hoàn mỹ, không có gì cần buồn rầu.
Vì tất cả sự bất hạnh và nỗi đau của hắn đã được một người khác tiếp nhận rồi, hắn không hề chịu chút thương tổn nào.
Mà dù thế, Thời Diệc Nam vẫn cảm thấy nỗi sợ hãi vô hạn đang áp sát hắn, giống như toàn bộ báo ứng và trời phạt hắn cố trốn tránh mấy năm nay đã chuẩn bị buông xuống. Vì vậy, Thời Diệc Nam nghĩ, đây có lẽ là việc do số mệnh định sẵn, bất luận hắn trốn tránh bao lâu. Từ nhỏ, Bạch Nhất Trần đã là khắc tinh của hắn. Kể từ cái nhìn đầu tiên, kể từ khoảnh khắc ánh nắng xuyên qua hàng mi anh, kể từ khoảnh khắc anh nhìn thẳng hắn, Thời Diệc Nam đã biết, hắn xong rồi.
Bạch Nhất Trần là lao tù vô hình, từ lần đầu gặp mặt đã mất đi tự do cả đời.
Anh tựa giọt rượu Vermouth cuối cùng trong ly thủy tinh trong suốt, tựa ngôi sao mai cuối cùng sắp biến mất sau nửa đêm dài dằng dặc, tựa pháo hoa gamma đẹp đẽ chết người sau vụ nổ siêu tân tinh. Anh là nguồn gốc dục vọng của hắn, là chấp niệm hiếm có của hắn, là cọng rơm rạ cuối cùng đè chết hắn, nhẹ như vậy, lại nặng đến thế.
Vì này Thời Diệc Nam biết đến, Bạch Nhất Trần một ngày nào đó hội giết chết hắn, nhưng là Bạch Nhất Trần giết chết hắn trước đây, hắn cũng đã bức tử quá Bạch Nhất Trần.
Vì vậy Thời Diệc Nam biết, một ngày nào đó Bạch Nhất Trần sẽ giết chết hắn. Nhưng trước khi anh giết hắn, hắn cũng đã bức tử Bạch Nhất Trần.
Hồi còn trẻ, Thời Diệc Nam không hiểu chuyện, cho rằng chẳng có gì là không thể thay thế. Dù là người hoặc vật đã từng được yêu thích si mê, chung quy cũng sẽ bị thời gian bào mòn thành đồ chơi có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Điện thoại dùng lâu sẽ hỏng, nên thay cái mới; sách đọc nhiều lần, sẽ muốn đọc các quyển sách khác nữa; bài hát lặp đi lặp lại mỗi buổi tối, cuối cùng cũng sẽ thấy phiền chán. Những kẻ có nhiều tiền nắm nhiều quyền sẽ muốn đồ chơi mới. Từ nhỏ đến lớn, mỗi người yêu thích nhiều thứ như thế, có mấy cái là thật sự không bị chán ghét chứ?
Nhưng Bạch Nhất Trần quá đặc biệt, đặc biệt đến mức không thể thay thế.
Con người đều là xu lợi tránh hại. E rằng lần đầu gặp mặt, Thời Diệc Nam đã biết là anh nguy hiểm, nên hôm ấy hắn mới có thể rời đi không hề lưỡng lự, quả quyết đến nỗi chính hắn cũng không thể tin được.
Kết quả đã nhiều năm trôi qua, hắn còn chẳng phải là vẫn ảo não chạy về quay đầu ăn cỏ cũ đó sao?
Điều này thật mất mặt, nên mới nói đều là báo ứng cả.
Thời Diệc Nam đột nhiên đập xuống vô-lăng, tiếng còi chói tai vang lên trong garage. Nhất thời có một loạt còi chống trộm khác vang lên ầm ĩ xung quanh. Thời Diệc Nam lạnh mặt, đạp chân ga phóng xe tới công viên trò chơi Nam Thành.
Hắn vừa xuống xe, nhân viên thu phí đỗ xe đã bước tới với nụ cười nhiệt tình và cởi mở: "Chàng trai đến một mình..."
Tâm trạng Thời Diệc Nam không tốt lắm, vẻ mặt cũng rất khó coi. Ánh mắt hắn lạnh lùng sắc bén làm người khác không dám đối diện, dù sao đây mới là bộ mặt thật của hắn.
Người phụ nữ trung niên thu tiền nhìn hắn, nụ cười trên mặt dần phai nhạt, lời nói chưa hết cũng biến mất giữa răng môi. Thời Diệc Nam không thèm nhìn bà, chỉ lạnh lùng đứng rút tiền từ ví ra cho bà.
Bà không dám làm chậm trễ thời gian của hắn, cũng không dám tán gẫu gì với hắn. Bà nhận tiền xong bèn vội kiếm tiền lẻ. Nhưng Thời Diệc Nam không định chờ bà trả. Hắn bước thẳng về hướng công viên, muốn nhanh chóng gặp được Bạch Nhất Trần.
Hắn chưa đi được mấy bước thì điện thoại trong túi đã vang lên. Thời Diệc Nam bắt máy, khi nghe thấy giọng nói của Bạch Nhất Trần ở đầu kia, sự băng giá lạnh lẽo giữa hai lông mày tan ra trong nháy mắt. Hắn dịu dàng gọi tên người đó: "Nhất Trần..."
"Anh đến công viên rồi à, Diệc Nam?"
"Ừ, đến rồi, anh vừa xuống xe, lập tức tới tim em ngay".
"Không biết anh có tìm được em không nữa."
"Hả?"
Bạch Nhất Trần nhìn chiếc mặt nạ nhựa mới mua trên tay, đôi mắt đào hoa cười cong cong: "Em mua cái mặt nạ, anh đến tìm em đi."
"Được." Thời Diệc Nam cười hai tiếng trầm thấp, giọng nói khàn khàn, "Anh đến tìm em."
"Anh đồng ý nhanh như vậy, không sợ là sẽ không tìm thấy em à?" Bạch Nhất Trần hỏi hắn, "Công viên trò chơi Nam Thành rất lớn, người hôm nay cũng rất đông."
Thời Diệc Nam cụp mắt, nắm chặt điện thoại và nói: "Không sao, anh nhất định sẽ tìm ra em."
"Vậy em chờ anh." Bạch Nhất Trần cúp điện thoại, quơ quơ chiếc mặt nạ mới mua rồi đeo nó lên mặt.
Ban nãy anh trông thấy có người đang bán bóng bay và mặt nạ động vật ở ven đường, gần đó cũng có không ít trẻ con vây quanh. Anh không hứng thú với bóng bay, lại rất muốn mua mặt nạ chơi, nên anh đã mua một chiếc mặt nạ gấu nâu.
Bạch Nhất Trần không có ý gì khác, chỉ là nhất thời tính trẻ con bùng phát muốn chơi một chút. Ai bảo hồi nhỏ anh chưa từng chơi mấy thứ đồ này chứ?
Song lúc anh đeo mặt nạ lên, một đôi mẹ con đang cãi cọ cách đó không xa hấp dẫn lực chú ý của anh.
Đứa bé đang kéo tay mẹ, chỉ vào sạp hàng mặt nạ và nói: "Mẹ, con muốn mua mặt nạ Tôn Ngộ Không."
Ban đầu người mẹ hẳn là định mua cho nó, nhưng hỏi giá xong bèn do dự, nói với đứa bé: "Huân Huân, mặt nạ này hơi đắt, chúng ta không mua nữa. Mẹ mua cho con kẹo bông ăn được không?"
"Nhưng con chỉ muốn mặt nạ..." Đứa bé có vẻ khá tùy hứng, miệng mím chặt.
Người mẹ cũng mím môi, giằng co với đứa bé một hồi, cuối cùng há miệng dường như muốn thỏa hiệp. Nhưng sự kiên trì của đứa bé lại không tốt như vậy, chưa chờ bà mở miệng nói chuyện đã đỏ mắt chạy đi.
"Huân Huân!" Bà mẹ lo lắng gọi nó.
Đứa bé vẫn cúi đầu chạy về đằng trước, kết quả là đụng phải chân Bạch Nhất Trần rồi ngã dập mông xuống đất. Nó ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng cúi đầu nhìn nó.
"Huân Huân!" Lúc này người mẹ đã đuổi kịp, nhìn thấy đứa bé đâm vào Bạch Nhất Trần bèn vội vàng nói: "Con đâm vào người khác, mẹ đã dạy con lúc này phải nói gì?"
Bạch Nhất Trần nghe vậy thì hơi kinh ngạc nhìn về phía bà mẹ. Trong mắt bà tràn đầy lo lắng, rõ ràng là đang lo cho đứa bé bị ngã nhưng bà lại không vươn tay đỡ nó.
Mà đứa bé vừa rồi trông có chút bốc đồng cũng không khóc lóc ầm ĩ. Nó tự chống mặt đất đứng dậy, kéo vạt áo của mình và nhỏ giọng nói: "Anh ơi, xin lỗi..."
Bé trai trắng trẻo non nớt, tay nhỏ bụ bẫm như ngó sen. Viền mắt vẫn đo đỏ vì vừa cãi nhau với mẹ, đôi mắt ươn ướt, vừa đáng thương vừa đáng yêu. Bạch Nhất Trần nhìn đôi mắt to tròn của nó, không biết có vì bệnh tình của mình hay không mà anh cảm thấy đứa bé trai này cực kỳ giống Thời Diệc Nam phiên bản nhỏ tuổi. Anh không khỏi nhớ tới, năm ấy anh từng muốn Thời Diệc Nam đi tìm mang thai hộ để sinh một đứa.
Anh sẽ có ý nghĩ này, suy cho cùng vẫn là vì Diệp Uyển Hương tạo áp lực. Lúc trước Bạch Nhất Trần thật sự muốn hòa hoãn mối quan hệ giữa anh và bà, bởi bất kể thế nào chăng nữa, bà vẫn là mẹ Thời Diệc Nam. Anh nghĩ, Diệp Uyển Hương không đồng ý anh và Thời Diệc Nam bên nhau, chẳng phải là do anh không thể sinh con cho Thời Diệc Nam à? Vậy nếu anh nguyện ý để Thời Diệc Nam tìm người mang thai hộ thì sao? Vậy không phải là tốt rồi ư?
Bạch Nhất Trần chỉ cần tưởng tượng tương lai anh và Thời Diệc Nam sẽ có một đứa bé dáng dấp rất giống hắn, thì sẽ không cảm thấy chuyện này khó chấp nhận lắm. Anh sẽ cố gắng làm một người cha tốt, cẩn thận nuôi dưỡng con của anh và Thời Diệc Nam.
Đáng tiếc khi ấy anh quá trẻ, không biết rằng thứ hắn ngang giữa anh và Thời Diệc Nam không chỉ có vậy.
Tuy nhiên, lúc trông thấy đứa trẻ tên "Huân Huân" này, "tình thương của cha" của Bạch Nhất Trần bốn năm trước bị gợi ra. Anh ôm lấy nó, cười nói: "Em muốn chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không kia hả?"
Đứa bé nhìn anh rồi ngoái đầu nhìn mẹ mình. Khi thấy mẹ đang lo âu nhìn, nó khẽ giãy giụa trong lồng ngực Bạch Nhất Trần: "Em không muốn."
Bạch Nhất Trần cho là nó sợ người lạ, đành phải đặt nó xuống.
Đứa bé chạy bịch bịch đến trước mặt mẹ mình. Bà mẹ khom lưng, ôn hòa nói với nó: "Vừa nãy ngã đau không?"
Đứa bé không nói gì, níu ống quần mẹ và nhìn Bạch Nhất Trần đầy mong chờ.
Bạch Nhất Trần thấy nó như vậy bèn bật cười. Anh đi tới sạp mặt nạ mua mặt nạ Tôn Ngộ Không rồi đưa cho nó: "Em rất lễ phép, nên anh quyết định tặng cái này cho em làm quà."
"A, thế sao được?" Mẹ của đứa bé trai thấy thế vội khéo léo từ chối.
"Không sao, Huân Huân rất đáng yêu. Em tên là Huân Huân à?" Bạch Nhất Trần đưa mặt nạ đến trước mặt thằng bé.
"...Dạ, em tên là Giang Huân." Thằng bé do dự chốc lát, cuối cùng nhận lấy mặt nạ trong tay Bạch Nhất Trần. Gương mặt nhỏ nghiêm túc quả thật rất giống Thời Diệc Nam phiên bản thu nhỏ.
Bạch Nhất Trần bị nó mệ hoặc, không kìm được vươn tay xoa tóc nó. Đứa bé trai cũng không phản kháng, thậm chí lúc Bạch Nhất Trần thu tay về còn nắm chắc một ngón tay của anh. Nó mềm mại nói: "Anh ơi, anh thật tối với em, anh làm cha em nhé?"
"Huân Huân, con nói linh tinh gì thế?" Người phản ứng lớn nhất với lời này không phải Bạch Nhất Trần mà là bà mẹ.
Mắt đứa bé đỏ ửng, nó oan ức nói: "Con cũng muốn có cha..."
Người mẹ mở miệng xin lỗi Bạch Nhất Trần: "Xin lỗi...Trước đây Huân Huân rất nghe lời, hôm nay lại không biết tại sao..."
Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi đã đủ để Bạch Nhất Trần hiểu đại khái. Bọn họ hẳn là gia đình đơn thân. Người mẹ dẫn con tới công viên chơi, nhưng trong tay không có nhiều tiền, không thể mua đồ chơi quá đắt cho đứa bé. Có lẽ thằng bé thấy những đứa trẻ khác đều có cha mẹ, khó chịu trong lòng nên ồn ào cáu kỉnh. Mà thằng bé nhỏ như vậy thì có thể biết gì chứ? Đừng nói nó, ngay bản thân Bạch Nhất Trần cũng cảm thán rất nhiều.
Đứa bé trai nhìn thấy gia đình hoàn mỹ sẽ ước ao, mà Bạch Nhất Trần nhìn thấy nó có người mẹ cực kỳ yêu nó, cũng sẽ cảm thấy ước ao —— dù sao ít nhất Huân Huân có được tình yêu của mẹ.
Bạch Nhất Trần nửa ngồi nửa quỳ trước mặt thằng bé, nghiêm túc bảo nó: "Anh không làm cha em được. Anh có người yêu nha."
Có lẽ đứa bé biết cha là phải yêu mẹ, anh trai này có người yêu nên không thể làm cha nó, nhất thời vô cùng mất mát.
Bạch Nhất Trần suy tư, nghĩ chắc Thời Diệc Nam không chạy tới công viên nhanh vậy được, bèn nói với thằng bé: "Nhưng anh có thể chơi trò chơi với em".
Giang Huân nghe xong lời của Bạch Nhất Trần là lập tức gật đầu liên tục như sợ anh đổi ý. Sau đó nó cầm tay Bạch Nhất Trần: "Vậy chúng ta chơi trò gia đình đi. Em muốn anh làm cha em trong nửa tiếng".
Bạch Nhất Trần mỉm cười bất đắc dĩ, nhưng nói thì cũng đã nói rồi, anh cũng không có ý định đổi ý.
Sau đó, đứa bé trai xoay quanh Bạch Nhất Trần và gọi anh là cha suốt. Nó còn lấy đồ ăn vặt trong chiếc cặp nhỏ đeo sau lưng chia cho Bạch Nhất Trần. Ngoài ra thì không có yêu cầu làm chuyện gì quá đáng. Người mẹ ngồi cạnh xem hai bọn họ chơi, vì muốn tránh làm Bạch Nhất Trần lúng túng nên cũng rất hiếm khi nói xen vào.
Còn Thời Diệc Nam mà Bạch Nhất Trần cho rằng cần nửa giờ mới có thể tới nơi, thật ra chỉ dùng mười mấy phút thôi.
Hắn dựa theo thông tin trò chuyện với Bạch Nhất Trần mà tìm kiếm người đeo mặt nạ bên trong khu giải trí. Người như thế không nhiều, hơn nữa hắn còn quen thuộc Bạch Nhất Trần, Thời Diệc Nam liếc mắt đã trông thấy từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ, bóng lưng từng đánh mạnh vào lương tâm hắn suốt bốn năm chia lìa.
Nhưng Thời Diệc Nam lại không quá chắc chắn, vì bên cạnh thanh niên kia có một đứa bé, dáng vẻ trắng trẻo đáng yêu, thậm chí khuôn mặt còn hơi giống Bạch Nhất Trần. Trên đầu nó đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không, lúc hạ xuống lúc kéo lên, miệng đọc lời kịch của Đại Thánh, khiến thanh niên không ngừng bật cười. Mà đứa bé lại gọi anh là cha, cạnh bọn họ còn có một người phụ nữ trẻ tuổi, mỉm cười, dịu dàng nhìn bọn họ.
Ba người thân mật gắn bó tựa như người một nhà.