Lãng Nghệ đến phòng của Nghiên Dương và gõ cửa. Hắn ta theo lệnh của thái tử để đến mời Nghiên Dương đi dùng điểm tâm. Hắn nói:"Tiểu thư, thái tử mời tiểu thư đến cùng dùng điểm tâm sáng nay!"
Trong phòng vọng ra ngoài tiếng:"Được!"
Một lát sau, Nghiên Dương sửa sang lại y phục. Cô cùng Hạ Tâm đi ra khỏi phòng.
Từ nơi cô ở đến đông cung cũng khá là xa nên phải đi kiệu sang bên đó.
Thái tử đã chuẩn bị sẵn một bàn điểm tâm sáng rất thịnh soạn. Có cả trà nóng rất thơm.
Vào bên trong, Nghiên Dương nói:"Tạ ơn hảo ý của thái tử! Ta rất nhớ những món ăn ở đây! À...phu quân của ta có nhờ ta đưa lá thư này cho thái tử! Thái tử Bắc Triều đột nhiên mất, chàng ấy phải về dự tang!"
Cánh cửa tự dưng đóng lại khiến cho cô giật mình. Cô hỏi:"Đột nhiên đóng cửa lại làm gì? Ngươi có ý đồ gì?"
Thái tử nắm lấy bàn tay của Nghiên Dương. Hắn nói:"Dương nhi, ta rất nhớ nàng! Nàng có thể nào đừng nhắc đến tên kia được không? Bây giờ quyền lực ta nắm trong tay, ta sẽ đón nàng về!"
"Ai là người bảo ta nên tuân theo thánh chỉ? Ai là người đẩy ta đi? Chắc ngươi biết mà! Lúc đó người chỉ cần đứng ra, ngươi chỉ cần xin hoàng thượng, có lẽ chúng ta sẽ không giống như bây giờ!"
"Lúc đó không phải là ta đã mất trí hay sao? Ta không thể nhớ được nàng nên ta mới...Nhưng mà bây giờ, ta nhớ ra rồi! Chúng ta làm lại từ đầu được không?"
"Nhưng không phải ta nói chúng ta đã từng hay sao? Thái tử hề nghe! Ta cất công làm mấy cái bánh đó là vì ai? Ai cũng biết trước giờ ta chưa đụng vào cái gì! Để làm ra những cái bánh ngon đó không phải là dễ! Thái tử có ăn không? Lúc thải tử cứu giúp ta, ta rất cảm kích. Lúc đó ta đã có ý định..."