Nghiên Dương cứ thế đi theo những mốc đánh dấu mà nam nhân lạ mặt đó chỉ dẫn. Đi hơn một tiếng đồng hồ, quả thật có thể ra ngoài kinh thành.
Trời cũng đã tối, cô đi cửa sau vào trong phủ. Khi cô vài trong, cô thấy Hạ Tâm đang quỳ gối ngoài sân trước phòng của Trần quốc công.
Hạ Tâm cúi mặt xuống hối lỗi, nhìn là biết chắc chắn quỳ cũng đã lâu. Nghiên Dương chạy lại đỡ Hạ Tâm dậy, cô nói:"Sao em quỳ ở đây? Bây giờ tối rồi trời lạnh lắm! Đi vào trong!"
Hạ Tâm nhìn thấy Nghiên Dương, mắt nàng sáng lên. Rốt cuộc thì tiểu thư chẳng làm sao. Nhưng...nàng không thể đứng dậy được. Nếu đã làm sai thì nàng phải chịu mọi sự trừng phạt của lão gia. Nàng run run nói:"Tiểu thư...tiểu thư về được là tốt! Người vào trong đi kẻo lạnh! Nô tỳ phải quỳ ở đây vì đã làm lạc mất tiểu thư. Nô tỳ không bảo vệ được tiểu thư. Là nô tỳ không tốt! Chịu phạt cũng đáng!"
Nghiên Dương không thể để yên được, cô đã chạy vào phòng của Trần quốc công. Cô đập cửa:"Phụ thân...phụ thân...con về rồi! Con về được rồi!"
Trần quốc công vội vàng mở cửa ra. Gương mặt của ông vừa mừng vừa lo lắng. Ông nói:"Con có làm sao không? Sao không ở trong phủ mà chạy đi chơi làm gì? Là bọn thổ phỉ ở trong rừng phải không? Ngày mai phụ thân cho người xử lý bọn chúng!"
"Phụ thân, con không sao! Phụ thân, con có việc muốn nhờ Hạ Tâm làm. Phụ thân có thể nào...có thể tha cho Hạ Tâm không? Trời tối rồi, con cần Hạ Tâm lấy nước nóng cho con tắm rửa,..."
"Thôi được rồi! Không phải biện lý do! Con không sao là được rồi! Hạ Tâm, ngươi đi lo cho tiểu thư đi, không phải quỳ ở đó nữa!"
"Tạ ơn phụ thân. Con đi về phòng trước!"
"Khoan! Bọn thổ phỉ có làm gì con không? Sao mà con về đây được?"
"Có một người đã cứu con! Con không biết tên!"
"Uhm...vậy thì tốt!"