Trời sắp tối, mặt trời cũng dần khuất đi. Cũng nên đến giờ quay về phủ. Nếu không quay về sớm, cô sẽ bị nghi ngờ. Nữ nhân ở thời này cũng không được đi đâu nhiều.
Hạ Tâm dẫn đường để hai người cùng đi về nhưng muốn về lại phủ phải đi qua một cánh rừng dài. Ở đây cũng thường xuyên có bọn thổ phỉ hoành hành nên cần cẩn trọng rất nhiều.
Nghiên Dương đột nhiên cảm thấy có dự cảm không lành. Mí mắt của cô cứ giật liên hồi, không lẽ có chuyện xấu xảy ra. Cô quay sang hỏi Hạ Tâm:"Hạ Tâm, ta cảm thấy có điều không hay sắp xảy ra. Ta cảm giác có người đi theo chúng ta từ nãy giờ trong rừng. Mau chóng ra khỏi đây!"
Hạ Tâm ôm lấy túi đồ, một tay nàng nắm cổ tay của Nghiên Dương để dắt cô ra. Nàng nói:"Tiểu thư, người đừng lo! Có Hạ Tâm ở đây, nhất định sẽ bảo vệ cho người!"
Nghiên Dương gật đầu. Hai người cứ chầm chậm đi thêm khoảng một lúc nữa. Quả thật chuyện không may đó đã xảy ra. Một bọn thổ phỉ chặn đường Hạ Tâm và cô lại. Khuôn mặt của bọn họ rất đáng sợ. Nhìn cũng biết là bọn thổ phỉ.
Hạ Tâm đứng che cho Nghiên Dương. Nàng giơ ngang tay ra, giọng nàng trầm xuống:"Các người định làm gì?"
Một tên râu ria hung tợn lên mặt nói:"Này, bọn ta chỉ là thiếu chút ngân lượng. Định cướp đó! Nếu không muốn chết thì giao ngân lượng ra đây!"
Hạ Tâm lén thò tay vào trong y phục của mình. Trong người nàng lúc nào cũng để sẵn một cái gươm nhỏ xíu và một ít phi tiêu nhọn.
Bọn thổ phỉ thì vây thành vòng tròn, hai người họ đứng ở giữa không cách nào thoát ra được.
Bọn người đó càng lúc càng tiến đến gần, Hạ Tâm nhanh chóng lấy phi tiêu ra ném, Nghiên Dương cũng không đứng yên. Dù không biết võ công hay ném phi tiêu nhưng cô rất thông minh. Cô cúi ngừoi xuống lấy cát và đá ném vào mắt của bọn chúng.
Hạ Tâm rút cái gươm nhỏ đó ra để đấu với bọn họ nhưng chúng rất đông. Nàng anh dũng xông lên đâm bọn chúng. Còn mỗi Nghiên Dương, cô bị một đám người đó vây quanh trong lúc Hạ Tâm đang đánh nhau với đám người bên kia.