Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 92: Chương 92





 
Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
 
Nghe Lâm Diêu nói xong, Y Thiếu An ở bên cạnh xen vào, “Vậy thì sau đó, hai người cũng chưa từng gặp lại Hoắc Lượng?”
“Hắn và Tư Đồ có nói chuyện qua điện thoại hai lần, cũng không nói gì đặc biệt.” Nói xong, Lâm Diêu suy nghĩ, không biết Tư Đồ có gặp được Tập Đông Bình không.
Đêm giao thừa, Tập Quanh Vinh đối với chuyện Tư Đồ đột nhiên ghé nhà chơi, là vô cùng hoan nghênh.

Chỉ là nhìn vẻ mặt của hắn, bản thân Tập Quang Vinh không khỏi nghi hoặc.
“Tôi muốn nói chuyện với Đông Bình, anh không an tâm có thể ngồi bên cạnh nghe.” Tư Đồ nói.
“Chuyện gì mà sao vội quá vậy?”
“Chuyện quan trọng, Tập đại ca, anh phải dàn xếp một chút.”
“Được rồi, đi theo tôi.”
Gọi Tập Đông Bình từ lầu hai xuống, Tư Đồ thấy sắc mặt hắn vẫn rất tốt, khi nhìn thấy mình còn tỏ ra kinh ngạc, đầu tiên vẫn mỉm cười trấn an.

Nhưng khi nghe đến chuyện Tư Đồ đề cập, Tập Đông Bình bất chợt trở nên căng thẳng.
“Chú có ý gì? Giao thừa chú đột nhiên chạy đến đây hỏi chuyện Hoắc Lượng, nhất định là có vấn đề.

Hoắc Lượng bị làm sao?”
“Đừng nóng.

Chú chỉ có chuyện muốn tìm hắn giúp đỡ những không liên lạc được.

Cho nên mới tới đây hỏi cậu.”
Tập Đông Bình lén liếc nhìn Tập Quang Vinh, rũ mắt nói, “Cậu ấy, cậu ấy về nhà.”
Về nhà? Không thể nào.

Căn cứ theo tin tình báo của Cát Đông Minh, Hoặc Lượng vẫn ở lại đây làm thêm.
Có lẽ nhận ra nghi vấn của Tư Đồ, Tập Đông Bình nói, “Vốn là không định về.

Muốn thừa dịp nghỉ đông tranh thủ kiếm thêm ít tiền, sau đó con khuyên cậu ấy về nhà đi, giao thừa sao có thể không về nhà chứ.

Bốn chiều hôm nay đã lên xe lửa, khoảng mười giờ tối thì tới trạm.

Khoảng mười giờ rưỡi hai đứa còn gọi điện thoại, không tin thì chú xem đi.” Nói xong, Tập Đông Bình đưa điện thoại cho Tư Đồ xem.
Xem lịch sử cuộc gọi, đúng là có cuộc gọi từ Hoắc Lượng lúc 22:38, thời gian trò chuyện tới 50 phút.

Nói cách khác, từ 22:38 tới 23:28, Hoắc Lượng an toàn.

Thế nhưng tại sao cảnh sát thành phố D còn muốn tìm Hoắc Lượng?
Trong lúc Tư Đồ trầm tư, Tập Đông Bình không để ý tới ánh mắt của ba mình, mở miệng hỏi, “Chú Tư Đồ, có phải A Lượng gặp chuyện rồi không?”
“Không, không có chuyện gì.


Là chú gấp gáp muốn tìm hắn.

Đông Bình, gần đây, có người lạ nào tiếp xúc với hắn không?”
“Không có.

Nếu chú muốn hỏi cậu ấy có gì khác lạ, chính là cậu ấy không chịu cho con đi gặp chú và Lâm cảnh quan.

Còn bảo con cố gắng ngăn ba tiếp xúc với hai người.

Cho nên con không tin chú lấy lý do chỉ tìm cậu ấy, mà không phải cậu ấy gặp chuyện.”
Tập Quang Vinh rất giật mình hỏi, “Đông Bình, con nói thằng nhóc đó không cho ba tiếp xúc với Tư Đồ? Tại sao?”
“Nếu con biết thì đã không khổ như vậy.

A Lượng rất kín miệng, cậu ấy không chịu nói, con không hỏi được gì.”
Tình huống thế này, tám trên mười sẽ bị bại lộ.

Tư Đồ thấy tình hình không ổn muốn đi, ai ngờ bị Tập Đông Binh níu tay áo lại.
“Nói cho con biết, cậu ấy xảy ra chuyện gì?”
Nhìn ánh mắt cố chấp của cậu thanh niên, Tư Đồ khó có thể mở lời.

Thật quyết tâm, nhìn Tập Quang Vinh phía sau, “Đừng hỏi gì cả, bảo vệ Đông Bình cho tốt.”
Tập Quang Vinh kéo con trai mình lại, mặc kệ hắn nhìn Tư Đồ bỏ đi, kêu to thế nào cũng không buông ra.

Sau cùng, Tập Đông Bình như phát điên cầm điện thoại liên tục gọi, thế nhưng, Hoắc Lượng vẫn mãi tắt máy.
Trên đường về nhà, Tư Đồ nói lại tình hình cho Lâm Diêu nghe, Lâm Diêu cũng cảm thấy quái lạ.

Đang thương lượng, Tư Đồ nghe tiếng có người gọi cho mình, Tư Đồ nhìn số điện thoại, khó hiểu nói, “Có người gọi vào, 07XX là số khu nào?”
“07XX? Tổ trưởng, anh biết không?”
Không biết Cát Đông Minh nói gì, Tư Đồ nghe giọng Lâm Diêu vội vàng nói, “Nghe đi, đó là số của khu D.”
Tư Đồ cúp điện thoại của Lâm Diêu, vội vàng bắt cuộc gọi đến từ thành phố D.

Hắn không muốn ôm hy vọng, bởi vậy khi nghe giọng của Hoắc Lượng, hắn vô cùng mừng rỡ, “Cậu thế nào?”
“Anh biết rồi nhỉ, tin tức đúng là nhanh thật.” Giọng của Hoắc Lượng rất khàn, giọng mũi cực nặng.

Rõ ràng là vừa khóc rất nhiều.
Tư Đồ cẩn thận hỏi, “Đây không phải số của cậu, cậu đang ở đâu?”
“Bệnh viện Đệ Nhất, phòng 302.

Lúc nổ, tôi lén đi ra ngoài gọi điện cho bạn, chỉ bị thương nhẹ.

Người bên cảnh sát đưa tôi đến bệnh viện băng bó vết thương, tôi mượn điện thoại gọi cho anh.


Điện thoại của tôi mất rồi.”
“Hoắc Lượng, cậu nghe cho kỹ.

Tôi và Tiểu Diêu lập tức tới đón cậu, trước khi chúng tôi tới, cậu phải ở đồn cảnh sát, tuyệt đối không được đi đâu.”
“E là không được.

Tôi bị gãy tay, phải ở lại bệnh viện.”
“Có người bảo hộ không?”
“Có một nữ cảnh sát.”
“Tôi sẽ nhờ quan hệ kêu thêm người đến cho cậu, nhớ lời tôi, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được thoát khỏi tầm nhìn của cảnh sát.”
“Tôi biết rồi.”
Xác nhận Hoắc Lượng còn sống, Tư Đồ vội vàng gọi về nhà.

Mọi người trực ở nhà nhất thời tỉnh táo, Cát Đông Minh về cục, gọi điện cho cảnh sát thành phố D, muốn bọn họ phái thêm vài người đến bảo vệ Hoắc Lượng.

Lâm Diêu đưa chìa khóa nhà cho Y Thiếu An, mình thay quần áo đi cùng Tư Đồ.

Tả Khôn sao có thể buông tha bất kì manh mối nào liên quan tới tổ chức, không nói nhiều lời, mang Y Thiếu An đi cùng.
Cứ vậy, bốn người trong đêm giao thừa chạy về thành phố D.
Trên đường đi, Lâm Diêu phân tích tình huống, “Tổ trưởng biết được tin tức từ bên thành phố D, vụ nổ xảy ra lúc 23:30.

Hoắc Lượng lén ra ngoài gọi điện cho Tập Đông Bình tới 23:28, cho nên hắn may mắn thoát một kiếp nạn.

Nếu như vụ nổ là do tổ chức Uranos làm, mục đích có thể là giết người diệt khẩu.”
“Cũng vì thằng bé biết nội dung của bức thư?” Y Thiếu An nói xong thì lắc đầu, tiếp tục nói, “Có hơi mâu thuẫn.

Hai người nhận được lá thư vào chín ngày trước, muốn giết người diệt khẩu thì có hơi chậm rồi không?”
“Không.

Từ lúc Uranos biết bí mật bị lộ cho đến khi điều tra rõ, ít nhất cũng cần mấy ngày.

Tác phong của bọn họ chính là vậy, cho dù anh có uy hiếp họ hay không, một khi đã xúc phạm bọn họ thì đều sẽ bị loại trừ.

Từ chuyện của Viên Khả Tâm của vụ án kia thì mọi người cũng biết, sau khi người nhà của cô ta xuất ngoại cũng bặt vô âm tín.

Tôi nghĩ, e là đã bị hãm hại rồi.”
Tư Đồ lái xe vẫn mặt lạnh không nói gì.

Nội tâm của hắn tự trách, chuyện này là do bọn họ quá sơ sót.


Biết rõ bọn người kia không có tính người, còn không tận tâm bảo vệ Hoắc Lượng, đây là chỗ sai của bọn họ.

Hiệp hội chết tiệt gì lại đi giết cả một gia đình, mẹ nó, thật đáng chết!
“Tiểu Diêu, gọi cho Tập Quang Vinh bảo đưa Đông Bình đến thành phố khác lánh một thời gian.

Người của bà già kia muốn giết Hoắc Lượng, nhất định sẽ lợi dụng Đông Bình ép hắn xuất hiện.

Lúc này chúng ta không thể rơi vào thế bị động được.”
Tư Đồ đang lo lắng cho Tập Đông Bình, Hoắc Lượng ở bệnh viện càng thêm lo lắng.

Tuy rằng đến giờ hắn còn chưa chấp nhận được hiện thực tàn khốc, nhưng vẫn ép bản thân tỉnh táo lại.
Nhớ lại mình đang trốn dưới gốc cây sau nhà, nói hết tương tư nỗi khổ của mình với Đông Bình, khi đó hắn ngẩng đầu nhìn ánh đèn ấm áp trong nhà.

Chỉ là mấy phút sau, tiếng nổ mạnh và khí lưu bốc ra đẩy hắn văng ra xa, đầu đập lên cục đá, ngất đi.

Chờ hắn tỉnh lại, xung quanh là tiếng khóc và ánh lửa chói mắt.
Hắn như phát điên muốn chạy vào nhà, nhưng bị người ta cản lại.

Sau vài câu khắc khẩu nói năng không mạch lạc, bên đội cứu hỏa mới biết hắn là con trai của hai ông bà gặp nạn, liền vội vàng tìm người bên cảnh sát.
Bị hai cảnh sát cao to gắt gao đ è xuống, Hoắc Lượng trơ mắt nhìn căn nhà của mình chìm trong biển lửa.

Khi đó đầu óc của hắn bình tĩnh dị thường.

Hắn nhớ rõ tình cảnh mình lén chạy ra ngoài.
Mẹ hắn đang vừa xem TV vừa làm hoành thánh, ba hắn ngồi trong thư phòng gọi điện cho bạn chúc tết, bình gas trong bếp được khóa kỹ, mình len lén chạy ra ngoài, còn nghe có một người bên giáo hội tới tặng quà năm mới.
Quà của bên giáo hội? Giáo hội thường chỉ tặng quà vào Giáng Sinh thôi chứ?
Trong lúc bất chợt, Hoắc Lượng hiểu ra.

Hắn nắm một hàng xóm cũng đang bị cảnh sát giữ lại, hỏi, “Có nhận được không? Nhà của cô có nhận được quà của giáo hội không?”
“Giáo hội? Giáo hội nào?”
“Chính là giáo hội ở đối diện khu nhà của chúng ta đó.”
“Làm gì có, người bên đó đã về nhà ăn tết rồi, chỉ còn một lão trông cửa ở lại thôi.”
Hoắc Lượng không còn liều mạng muốn xông vào nữa, hắn đã suy nghĩ vô cùng rõ ràng.

Mình vẫn luôn là học sinh có khuôn khổ không tiếp xúc với người xấu, để có thể bình an ở cùng Đông Bình, hắn gặp bất cứ chuyện phiền phức nào cũng lập tức trốn đi.

Để mình gặp chuyện bất hạnh như thế này, nguyên nhân chỉ có một! Lá thư đó, chính là lá thư nhét vào giỏ trái cây.
Hoắc Lượng đột nhiên an tĩnh lại khiến mấy chú cảnh sát cũng thở phào, đội trưởng đội trinh sát Hàn Tiêu thấy đầu hắn bị chảy máu, cánh tay mất tự nhiên xuôi bên người, liền đưa hắn đi bệnh viện.
Xử lý xong vết thương, Hàn Tiêu ngồi một mình trước giường bệnh của Hoắc Lượng.

Hắn thấy thằng nhóc này quá bình tĩnh, trong đôi mắt tìm mãi cũng không thấy sự tuyệt vọng, nhưng lại mơ hồ tìm thấy sự kiên định đoán không ra là vì sao.
“Hoắc Lượng, tối nay nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai còn rất nhiều chuyện đang chờ cậu.

Đồng nghiệp của tôi, cậu có thể gọi cô ấy là chị Tiểu Yến, có gì cần thì cứ nói.

Tối nay cô ấy sẽ ở lại đây với cậu.”
“Cám ơn.


Có thể cho tôi mượn điện thoại không, tôi muốn…”
Muốn liên lạc với người thân thuộc? Hàn Tiêu hơi do dự, nhưng vẫn lấy điện thoại đưa cho Hoắc Lượng.

Thế nhưng Hoắc Lượng lại dùng ánh mắt muốn bảo hắn ra ngoài, Hàn Tiêu không phải người nhiều chuyện, nói mình chờ ở ngoài, muốn gọi bao nhiêu cuộc cũng được.
Hoắc Lượng để ý, cũng không nói rõ mọi chuyện qua điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại của Tư Đồ, kiềm nén lại bản thân muốn nghe giọng của Tập Đông Bình, trả điện thoại lại cho Hàn Tiêu.
Lúc Hàn Tiêu đi, đã hơn hai tiếng.

Trong hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng bước chân của y tá.

Hoắc Lượng không có một chút buồn ngủ, trừng mắt, một giọt nước mắt cũng không chảy.
Đại khái qua chừng mười phút, có tiếng bước chân của hai người đi tới, lúc cửa phòng bị đẩy vào, Hoắc Lượng thấy một y tá đẩy cửa phòng bệnh đối diện, một bác sĩ cầm nhiệt kế đi vào.
“Sao còn chưa ngủ? Vây thì tốt, để tôi đo nhiệt độ.”
Hoắc Lượng hơi ngồi dậy để bác sĩ đo nhiệt kế, bởi vì tay bị gãy phải băng bó thạch cao, khiến động tác của hắn trở nên trắc trở và chậm chạp.

Bác sĩ cười cười, “Tôi giúp cậu.”
Dựa vô cùng sát, bác sĩ cẩn thận kẹp nhiệt kế vào dưới nách của Hoắc Lượng, nhìn đồng hồ.
“Bác sĩ, tôi có thể uống coca không?”
“Cậu đùa à.

Trong coca có caffeine, tuyệt đối không thể uống.”
“Nhưng mà tôi đã nhờ chị cảnh sát đi mua rồi.”
Bác sĩ sửng sốt, lập tức lắc đầu, “Tôi lấy sữa cho cậu, nó giúp ngủ ngon.”
“Cám ơn.” Hoắc Lượng ỉu xìu nói.
Bác sĩ không lấy lại nhiệt kế, muốn đi lấy sữa cho Hoắc Lượng, chờ tiếng bước chân của bác sĩ đi mất, Hoắc Lượng vén chăn nhảy xuống giường.
Mở cửa phòng, trong hành lang không một bóng người.

Hoắc Lượng không biết nữ cảnh sát đi lúc nào, mơ hồ nhớ lại, cô nghe điện thoại, giọng nói càng lúc càng xa.
Không nghĩ nhiều, Hoắc Lượng mang giày chạy ra ngoài, chạy thẳng tới cầu thang thì dừng lại.

Hắn suy nghĩ nửa giây, mở cửa thoát hiểm chừa ra một khe hở, sau đó xoay người chạy vào phòng bệnh trống gần nhất, mở cửa sổ ra.
Đây là lầu ba, cho dù tay chân lành lặn có ngã xuống cũng sẽ nguy hiểm.

Thế nhưng không chạy thì càng nguy hiểm hơn.

Hoắc Lượng khẽ cắn môi, dùng cánh tay không bị thương còn lại giữ cửa sổ leo xuống, bất chấp thả tay ra.
Hai phút trôi qua, cửa phòng 302 nhẹ nhàng bị đẩy vào, người bước vào cầm ly, đi qua đi lại trong phòng, dừng trước giường bệnh.

Giọng nói thích thú, “Đứa trẻ thông minh.”
Lại hai phút trôi qua, bác sĩ thấy cửa thoát hiểm khép hờ, rất nhàn nhã xoay người bỏ đi.

Mấy cảnh sát mặc thường phục và bác sĩ khác đi thoáng qua, nhưng người nào cũng không nhìn thấy nét cười bên môi của người nọ.
Hết chương 3.
 
------oOo------