Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 59: Chương 59





 
Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
 
Lâm Diêu nghiêm mặt lại, hỏi, “Tập Đông Bình thật sự không biết Lương Tuyết có bạn trai khác?”
“Hả? Tại sao anh lại hỏi như vậy?”
“Lúc nãy Chung Giai Nam có nói, trên người Lương Tuyết có vết hôn, thân là bạn trai của cô ta, chẳng lẽ Tập Đông Bình không biết? Giữa quan hệ trai gái, chẳng lẽ không có sự thân mật?”
Hoắc Lượng bật cười, hạ giọng nói, “Tập Đông Bình cũng không phải yếu s1nh lý, giữa hắn và Lương Tuyết chẳng lẽ không xảy ra chuyện gì? Chỉ là ở trường không tiện, tôi đoán bọn họ cũng chỉ có thể trở về nhà của Tập Đông Bình mới có chút cơ hội.

Nhưng mà trước kì nghỉ đông, chúng tôi rất bận rộn, hai người họ cũng lâu rồi không về nhà.

Nói cách khác, quân tử như Tập Đông Bình, không thể đụng chạm Lương Tuyết ở ký túc xá hay ở chỗ nào khác, tất nhiên sẽ không biết.”
“Sao cậu lại tin như vậy?”
Hoắc Lượng bĩu môi, xoay đầu đi tặc lưỡi, không muốn lắm nói, “Chuyện này chúng tôi đã nói một lần rồi.”
“Cậu và Tập Đông Bình, hai người nói…” Đoạn sau Lâm Diêu ngại, không dám nói.
“Chuyện này có gì lạ? Anh không nói chuyện đó với bạn à?”
“Không! Cho tới bây giờ cũng không!”
Hoắc Lượng híp mắt lại, tới gần Lâm Diêu hỏi, “Chẳng phải gay rất phóng khoáng sao? Ui da, sao anh đánh tôi?”
Lâm Diêu giơ tay đánh thật mạnh lên trán Hoắc Lượng, lạnh lùng nói, “Không phải tất cả gay đều như vậy, chí ít tôi và người đàn ông của tôi không phải như vậy.”
“Wow, ghê gớm thiệt, dám nói mình có chồng đồ.

Lâm cảnh quan, tôi bội phục anh.”
Nhìn Hoắc Lượng giơ ngón cái, Lâm Diêu có chút dở khóc dở cười, liền hỏi hắn, “Hai người nói chuyện gì?”
“Cũng không có gì.

Chỉ là, tôi quá ham chơi, rất ít gặp Chung Giai Nam.

Có một lần, cổ đi than với Lương Tuyết, nói tôi có phải là có người khác rồi không.

Lương Tuyết đó đi nhờ Tập Đông Bình đi hỏi khéo tôi.

Chúng tôi nói chuyện một lúc thì nhắc đến chuyện đó.

Tôi thì đâu có gì để nói, Tập Đông Bình thì chơi trò thả con tép bắt con tôm, nói hắn và Lương Tuyết có chuyện.

Hắn ừm… hắn mặc dù đối xử với Lương Tuyết rất tốt, nhưng ở mặt kia thì có hơi nhạt nhẽo, hắn chỉ thích nắm tay, tâm sự, hai người ở cùng nhau cũng chỉ ôm ấp nói chuyện.

Nếu nói đến lên giường thì cũng chỉ vài lần thôi.


Cho nên tôi nghĩ, chuyện trên người Lương Tuyết có dấu hôn, muốn hắn nhận ra thì tám trên mười là rất khó.”
“Theo cậu, Lương Tuyết đối với Tập Đông Bình như thế nào?”
“Rất tốt, Lương Tuyết vừa xinh vừa hiểu chuyện, bình thường hay đứng cạnh Tập Đông Bình, im lặng không lên tiếng.

Lúc Tập Đông Bình ở trường, quần áo vớ này nọ đều do Lương Tuyết giặt, mỗi ngày còn tới ký túc xá của Tập Đông Bình dọn dẹp phòng, đúng là con gái tiêu chuẩn.

Nhưng mà tôi luôn cảm thấy giữa họ vẫn thiếu sự nồng nhiệt, giống như nước sôi nhạt nhẽo.

Nhưng mà Tập Đông Bình rất thích cảm giác này, nếu không, hắn sẽ không đối xử với Lương Tuyết tốt vậy.”
“Tốt tới cỡ nào?”  
Hoắc Lượng hừ một tiếng, nói, “Có một lần Lương Tuyết bị đau dạ dày lúc nửa đêm, không có ai có thuốc, thằng kia đã leo tường ra ngoài mua thuốc dạ dày hết 500 đồng, thiếu chút nữa là bưng cả tiệm thuốc về.

Anh cũng biết, ký túc xá nữ không cho nam vào, thằng ngu đó đứng dưới lầu chờ, chờ tới khi bạn cùng phòng của Lương Tuyết đi xuống, báo với hắn Lương Tuyết không sao đã ngủ rồi, hắn mới về.”
Tạm biệt Hoắc Lượng, Lâm Diêu cũng không rời khỏi trường.

Hắn tới sân thượng chỗ Thư Nhã nói, xác nhận khung cảnh Thư Nhã nhìn thấy lúc đó.
Cỡ hai giờ chiều, trong sân trường vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng kèn từ xa.

Lâm Diêu đứng ở vị trí của Thư Nhã, giống như cô nói, đứng ở đây không thể nhìn thấy cửa tây.

Bất đắc dĩ, Lâm Diêu có chút thất vọng.
Lâm Diêu vẫn không rời khỏi trường, đợi một tiếng sau, Tư Đồ chạy đến.

Nói với hắn, Hà Văn đã bình tĩnh lại, có thể nói chuyện với cảnh sát.

Theo cô nói, cô không tới WC đó để trang điểm, chiếc khăn tay dính son không thể  nào là của cô được.

Kết quả này khiến Lâm Diêu có chút hưng phấn, giờ chỉ còn chờ kết quả xét nghiệm, hy vọng có thể tìm được dấu vân tay hoặc nước bọt trên chiếc khăn tay kia.
Sau đó, Lâm Diêu kể lại cho Tư Đồ nghe những manh mối lấy được từ Hoắc Lượng và Thư Nhã, Tư Đồ nghe xong, hắn trầm tư một hồi, “Xem ra năm người chết đều có chuyện liên quan tới chuyện Lương Tuyết bị tai nạn.

Loại đi Vu Ba và Mã Đào, bốn người khác đều nhìn thấy Lương Tuyết bị đụng xe, nhưng ban ngày ban mặt họ có thể làm cái gì?”
“Không phải làm cái gì, mà là cái gì cũng không làm chứ nhỉ?”
Tư Đồ rất khó để cho ra kết luận, hắn chỉ nói, “Đi tìm người hỏi thăm về tai nạn của Lương Tuyết.”
“Chuyện này bên tổ trưởng đã có chút kết quả.

Có người nói đó là chuyện ngoài ý muốn, trách nhiệm không nằm ở tài xế.

Gia đình nạn nhân không có ý khởi tố, cái tên tài xế gây chuyện nộp tiền xong liền được thả.


Tình huống cụ thể chúng ta còn phải điều tra thêm, chờ lát nữa tôi nhờ người qua bên đội giao thông hỏi.

Chúng ta chỉ cần đi thăm dò tên tài xế gây chuyện là được rồi.”
Nghe Lâm Diêu nói xong, Tư Đồ gật đầu, “Vẫn là còn nhiều chuyện để làm.

Nhưng mà, anh có chút khó hiểu về chuyện Hoắc Lượng nói tới tình huống của Tập Đông Bình.”
Lâm Diêu nhìn hắn, hỏi, “Chuyện gì?”
“Mặc kệ người này có định hướng thế nào, khi đối mặt với người yêu chắc chắn sẽ muốn ăn sạch sẽ, đặc biệt là thanh niên, có mấy người là Plato (*) cơ chứ?”
(*) Một nhà triết học vĩ đại Hy Lạp được xem là thiên tài trên nhiều lĩnh vực.
Lâm Diêu ôn hòa nói, “Hai chúng ta cũng là rất lâu rồi mới lên giường mà?”
“Đó là do em không cho anh làm! Trước đây nếu em thẳng thắn một chút, thì đã sớm bị anh ăn hết rồi, còn có thể kéo dài tới lúc anh nhịn tới sắp chết em mới bỏ lệnh cấm sao?”
Lâm Diêu nhịn không được, vừa cười vừa nói, “Nhưng anh cũng có chết đâu?”
“Cười gì mà cười, đồ vô tâm vô phế.”
“Anh thì có tim có phổi, vừa đào hố chôn tôi vừa lừa tôi.”
“Em không bỏ qua đúng không? Anh sắp bị em sỉ vả tới thành oán nam rồi, em còn chưa vừa lòng?”
Lâm Diêu nắm cổ áo Tư Đồ, ý nghĩa trên lời nói, “Tôi muốn sỉ vả anh cả đời, được không?”
Vừa thấy vợ mình đổi thái độ, hắn vội vàng trả lời, “Được chứ, được chứ, cho dù em có đời đời kiếp kiếp sỉ vả anh, anh cũng đồng ý.”
Lâm Diêu thỏa mãn với đáp án này, mặc dù hắn đã sớm biết Tư Đồ sẽ trả lời như vậy, nhưng tai nghe thì lòng cũng vui.

Hắn vỗ vỗ lồ ng ngực Tư Đồ, quay lại chủ đề chính, “Tôi đã gọi điện thoại cho tổ trưởng, bản phác họa đã xong, tổ trưởng đã liên hệ với cảnh sát bên thành phố W, tiến hành xác định thân phận với cha của Lương Tuyết.

Vừa nãy anh nói về chuyện của Tập Đông Bình, Tập Đông Bình ở mặt s1nh lý có chút nhạt nhẽo, rất có thể bị chứng sợ vật nhọn ảnh hưởng.

Cho dù đã được chữa trị, nhưng ám ảnh tất nhiên vẫn có.

Cho dù không phải ở mặt s1nh lý, nhưng tôi cho rằng, với một người sống nội tâm, vẫn sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới hắn.

Hắn và Lương Tuyết quen nhau chưa tới một năm, xảy ra tình trạng nhạt nhẽo này cũng là lẽ phải.

Nếu anh không an tâm, chúng ta đi gặp bác sĩ hỏi thử xem.”
Sau khi nghe Lâm Diêu nói xong, Tư Đồ vỗ trán một cái, “Đúng vậy, cháu trai không được bình thường.”
“Cút, anh mới là không bình thường đó.

Còn nói cháu của mình như vậy?”
“Em nói cái gì, cháu ‘mình’?”
Lâm Diêu cười cười, kéo hắn đi, “Anh bớt lắm mồm đi, đi tìm mấy bảo vệ của trường nói chuyện.”
Đầu tiên, hai người tìm tới mấy người bảo vệ canh cửa chính hôm xảy ra án mạng.


Một ông phụ trách trông coi cửa tây tặc lưỡi nói, “Có gì lạ không thì tôi không để ý, hôm đó tôi đi ngủ sớm, buổi tối dậy ra khóa cửa, lúc đó hình như có ba bốn sinh viên ra ngoài ăn tối quay về.

Mấy người đó tôi nhớ rõ, hầu như ngày nào cũng ra ngoài, theo tôi thấy cũng không có gì lạ.

Sau đó, à! Tôi nhớ rồi, sáng ngày 11 tôi bị mất chìa khóa một lúc.”
“Chìa khóa?”
“Bình thường sau khi tôi mở cửa tây vào buổi sáng, tôi sẽ treo chìa khóa trong phòng.

Hôm đó tôi ra sau vườn quét dọn, lúc quay lại thì không thấy chìa khóa đâu.

Trí nhớ của tôi không tốt, cứ nghĩ là làm rớt sau vườn, đi ra tìm cả buổi.

Tôi tìm không được nên quay về phòng thì thấy chìa khóa được treo trên cửa.

Tôi cứ nghĩ tới chuyện này cả một ngày.”
Tư Đồ và Lâm Diêu nhìn nhau, đều rõ, không cần phải hỏi thêm mấy người khác.
Lần thứ hai nói chuyện với người trong tổ, kéo lưới ra, tìm người lấy chìa khóa làm đúp cái thứ hai.
Sau đó, Tư Đồ hỏi, “Ông có còn nhớ Lương Tuyết không? Nữ sinh bị đụng xe hai năm trước?”
Ông cầm ly trà bên trong toàn cặn lá trà lên hớp một ngụm, hồi tưởng một lúc, thở dài nói, “Chuyện này đúng là đã từng nghe nói qua, nhưng mà không có ấn tượng.”
“Sáng hôm xảy ra tai nạn, ông đã ở cửa tây canh gác? Lúc đó khoảng 6h sáng.”
“Không.

Kỳ nghỉ đông nào tôi cũng về nhà, cửa tây có người khác canh.

Thường là sáng sớm mấy người đi báo án đó mở cửa lúc sáu giờ hơn, mười giờ tối thì ra đóng cửa lại.”
“Kỳ nghỉ đông nào cũng như vậy?”
“Không, bởi vì năm ngoái có cuộc thi, cho nên mới đặc biệt.

Còn trước đây, nghỉ đông và nghỉ hè thì đều khóa cửa, không cho người vào.

Chỉ có thể ra vào bằng hai cửa khác.”
Từ biệt ông già, bọn họ tới thẳng phòng nhân sự của trường.

Đáng tiếc, trong phòng nhân sự chỉ có hai người mới vào nhận việc.

Bọn họ nghe Lâm Diêu nói vấn đề xong, liền tra hồ sơ, đáp, “Người tài xế đó tên là Tôn Cường, cuối tháng 1 đã bị đuổi rồi.”
Lâm Diêu muốn xem hồ sơ của Tôn Cường, thừa dịp nhân viên đang tìm kiếm, Tư Đồ bắt đầu hỏi những chuyện liên quan đến tai nạn đó.

Hai nhân viên này không biết gì, bởi vì bọn họ chỉ mới tới đây làm việc hồi giữa tháng hai.
“Trưởng phòng của các cậu đâu?” Lâm Diêu thấy trong phòng làm việc chỉ có hai nhân viên thật kì lạ, liền thuận miệng hỏi.
“Trưởng phòng của chúng tôi rất bận rộn, tôi làm sao biết trưởng phòng ở đâu.” Cậu nhân viên nhịn không được đáp.
Tư Đồ tự nói bất ổn rồi, vợ mình rất ghét kiểu người này.

Nếu thái độ không tốt lên, đoán chừng sẽ bị sét đánh.

Lúc này, Lâm Diêu nhẫn nhịn hỏi, “Có địa chỉ liên lạc với Tôn Cường không?”
“Đều ở đây, hai người tốt nhất là ra, hồ sơ của chúng tôi không thể mang ra ngoài.”
Lâm Diêu liền lạnh mặt, giọng nói không có mấy thiện cảm, “Giọng đó là đang nói chuyện với ai đấy? Bây giờ là cảnh sát đang phá án, không phải tới thương lượng với các cậu! Nói với trưởng phòng của các người, 8h sáng ba ngày nữa, tới cảnh cục đưa tin, tới trễ một tiếng nào chính là cậu không làm tròn bổn phận!”
Nói xong, Lâm Diêu cầm hồ sơ của Tôn Cường rời khỏi phòng nhân sự.

Tư Đồ nhìn cậu nhân viên há hốc, bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo Lâm Diêu rời khỏi trường.
Ngồi trong xe, hai người nhìn hồ sơ của Tôn Cường, bắt đầu suy nghĩ.

Tôn Cường, 32 tuổi, quê quán ở thành phố C.

Ba mẹ đã mất, chưa lập gia đình, ở thành phố S cũng không có người thân.

Sáu năm trước đến thành phố S làm tài xế, bị đuổi việc vào ngày 30 tháng 1 năm nay.

Trong hồ sơ có địa chỉ nhà và số điện thoại của Tôn Cường, Tư Đồ thử gọi vào số điện thoại này, kết quả không khả dụng, bọn họ cũng chỉ có thể đến địa chỉ ghi trong hồ sơ thôi.
Cầm địa chỉ trong tay, đảo mấy vòng trong thành phố mới tìm được nhà, bọn họ gõ cửa cả buổi cũng không có ai lên tiếng trả lời, Lâm Diêu không nhịn nổi, bắt đầu phá cửa.

Bọn họ không kéo được người cần tìm, mà là kéo được hàng xóm.
Cụ bà hàng xóm kế bên đi ra, mở cửa hỏi, “Trời ơi làm cái gì mà ồn quá vậy?” Bà đeo kiếng lão bước ra, nhìn Lâm Diêu tương đối bất mãn.
Tư Đồ kéo vợ mình đang đạp cửa qua một bên, lộ ra nụ cười chuyên môn dụ dỗ U60-80, lên tiếng, “A chào dì!”
Lâm Diêu thiếu chút nữa nghẹn chết, bà đó bao nhiêu tuổi rồi mà còn kêu dì? Mấy nếp nhăn trên mặt cụ cũng sắp nở hoa luôn rồi.
Bà nhướng mày, hỏi, “Cậu muốn kiểm tra đồng hồ nước à?”
Phụt một tiếng, Lâm Diêu không nhịn được cười, bà già này bị lãng tai.
Tư Đồ trừng mắt nhìn Lâm Diêu đang nén cười, hỏi, “Cho cháu hỏi người nhà này đi đâu rồi?”
“Hả? Cậu muốn hỏi đi Chiết Giang thì đi đường nào á? Cái này ra trạm xe lửa mà hỏi, tôi làm sao biết.”
“Không phải.

Cháu hỏi người nhà này đi đâu rồi?”
“Trưa trời trưa trật không ăn cơm, đi hỏi mua bánh tiêu làm gì? Đi ra ngoài cửa quẹo phía nam, bên đó có bán.”
Lâm Diệu bụm miệng, rất sợ bật cười quấy rầy bà già.

Tư Đồ nói to hơn, “Cháu hỏi, hàng xóm của dì, có ai ở nhà không?!”
“Tôi không điếc, cậu la to thế làm gì.”
“Vậy dì có biết không?”
“Biết, đi hướng nam có chỗ bán bánh tiêu.”
Lâm Diêu không nhịn nổi nữa, ôm bụng ngồi xuống cười vật vã.

Tư Đồ đỏ mặt, nhìn Lâm Diêu cười, liền đá hắn một cái, “Em có giỏi thì hỏi đi.”
Lâm Diêu ngồi dưới đất không đứng dậy nổi, nói cũng không được, phất tay với Tư Đồ, ý bảo trình độ của mình không cao vậy.
Đúng lúc này, trên lầu có một người đàn ông chừng 40 tuổi đi xuống, thấy bọn họ liền hỏi, “Hai người làm gì ở đây?”
Hết chương 13.
 
------oOo------