Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
Gặp hắn? Hắn là ai? Đường Sóc nghi vấn trong lòng, nhưng không mở miệng.
Hắn im lặng nghe Diệp Từ nói, “Vậy được rồi, còn tư liệu thì chừng nào cậu cần?”
“Càng sớm càng tốt.”
“Sáng ngày mai chúng ta liên lạc.”
“Được.
Tôi đi trước, anh với Tiểu Đường nói chuyện đi.” Lâm Diêu biết Đường Sóc nhớ hắn, liền để họ có thời gian ở riêng.
Diệp Từ tuy thời gian eo hẹp, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội.
Đưa mắt nhìn Lâm Diêu rời khỏi, lập tức kéo động vật nhỏ bên cạnh đến hôn sâu!
Đường Sóc đỏ mặt, có chút oán trách nhìn Diệp Từ mỉm cười, nói, “Tìm được cơ hội em phải nói với ba một tiếng, anh là tài sản riêng của em, ba không được xài lung tung.”
“Theo ý em.”
“Còn nữa.
Cho dù bận rộn, thì không gọi điện được cũng phải nhắn tin cho em, mỗi ngày một tin, thiếu một tin về nhà em không để yên cho anh đâu.”
“Được.”
“Chờ đã! Em nói xong mới được hôn.” Đường Sóc khước từ Diệp Từ thân thiết, vẻ mặt đáng yêu làm Diệp Từ nổi lửa.
Nhìn Đại Binh ca nhà mình có chút nhịn không được, động vật nhỏ nói tiếp, “Anh thấy được thì giúp Tư Đồ một chút thôi, không được cố gắng quá.”
Diệp Từ sửng sốt, “Tại sao?”
“Bởi vì trong tổ tụi em từ tổ trưởng đến tổ viên, phàm là người biết chuyện này đều cược Lâm ca thắng.”
“Tụi em còn bắt đầu cá cược?” Diệp Từ thấy thật buồn cười, Tư Đồ mà biết chuyện này không biết sẽ phản ứng thế nào.
“Cũng không phải bài bạc, cá một bữa ăn thôi, nhà hàng ngon nhất thành phố.”
Diệp Từ đột nhiên nghiêm túc, không ôm chầm Đường Sóc vào lòng, bất mãn nói, “Anh thấy em chẳng nhớ anh gì hết, trong đầu toàn là chuyện của người khác.
Hai chúng ta ai mới là người cần tính sổ đây hả?”
Chết, Đại Binh ca phản kháng rồi, gặp nạn rồi.
Ngay lúc Đường Sóc không hề có sức phản kháng, lập tức bị Diệp Từ đè lên tường nhận nụ hôn cuồng nhiệt, trong lòng hắn nghĩ: Tính sổ của anh đơn giản chỉ là lôi lên giường thôi, em sẽ dưỡng tinh thần tiếp anh tới cùng!
Hai người ở trong phòng chừng một tiếng, Diệp Từ là người đầu tiên rời khỏi.
Chờ Đường Sóc đi ra, chỉ thấy ở lối đi bộ có chiếc xe thể thao màu đen của Lâm Diêu đang đậu, thầm nghĩ: Lẽ nào Lâm ca chưa đi? Suy nghĩ này còn chưa có thời gian chứng thực, đã thấy cửa kính kéo xuống, Lâm Diêu ngoắc hắn.
Đường Sóc vội vàng chạy tới, “Lâm ca, anh chưa đi hả?”
“Đi rồi, nửa đường nhớ có chút chuyện nên quay lại, không có ý quấy rầy hai người nên vẫn chờ ở đây.
Tiểu Đường, không cần đỏ mặt, anh bây giờ không có thời gian chọc em.
Đây là ghi chép thẩm vấn Trịnh Phi hôm nay, trên đường đi em xem lại.
Bây giờ em lập tức tới khách sạn tìm Ngô Hoa, xác thực những gì hắn nói.
Mặt khác, không nên tiết lộ em đã biết Ngô Hoa là thân phận cảnh sát quốc tế.”
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Đường Sóc đứng nghiêm, xoay người giơ tay bắt taxi.
Nhìn Đường Sóc đi rồi, Lâm Diêu mới bắt đầu suy nghĩ, bây giờ tám phần mười là Diệp Từ đang nói chuyện điện thoại với Tư Đồ.
Quả nhiên!
“Anh nói là, Tiểu Diêu muốn những tư liệu về hướng đi của những người đó là vì hoài nghi hung thủ ở trong cuộc thi?”
“Đúng.
Tôi nghĩ hắn đi trước cậu một bước rồi.”
Trong điện thoại Tư Đồ cũng không phản bác, nhưng không lo lắng.
Hắn suy nghĩ nói, “Anh mau đem tư liệu cho em ấy, còn nữa, tìm cách để tìm hiểu rõ tại sao cảnh sát quốc tế muốn bắt Hàn Cương.”
“Cái này có hơi phiền phức, bên cảnh sát quốc tế chậm chạp không chịu nói, vừa nhắc tới vấn đề này là bọn họ ngắt lời.
E là cậu phải chờ lâu, nếu không được, tôi phải dùng thủ đoạn thôi.”
“Hừ! Không sợ ba vợ nữa sao?”
“Ông ta biết tôi là người thế nào, đã có can đảm kêu tôi vào tổ chuyên án thì cũng phải chuẩn bị tâm lý.
Chuyện này cậu chờ nghe tin xấu đi.”
“Ok.”
Tư Đồ cúp điện thoại, thoáng cái liền lạnh mặt.
Hắn ngồi trong xe nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy mình tụt lại phía sau Lâm Diêu, nhưng mà hắn không nóng vội, ngược lại càng thêm lo lắng cho an nguy của Lâm Diêu.
Nghĩ tới đây hắn nổ máy, phóng thẳng đi gặp một người.
Địch Tử Hi nhận được điện thoại còn có chút giật mình, vội vàng chạy ra cổng trường, thấy Tư Đồ đứng trước xe ngoắc mình, liền bước nhanh chân tới.
“Em chạy chậm thôi, coi chừng mệt chết, hòa thượng sẽ giết anh.” Tư Đồ tuyệt đối tin tưởng chuyện này sẽ xảy ra.
“Bộ đối với mấy anh em yếu vậy sao, anh tìm em có chuyện gì?” Địch Tử Hi cười hỏi.
“Sau khi tan học thì đưa cái này cho Tiểu Diêu.”
Địch Tử Hi nhìn chiếc đồng hồ đeo tay Tư Đồ đưa tới, hắn cầm lấy gật đầu đồng ý, sau đó hỏi một câu, “Nhãn hiệu gì vậy anh, kiểu dáng không tệ.”
“Đôi chim liền cánh version 2.”
Địch Tử Hi sửng sốt, lòng nghĩ: Ai lại đi đặt tên kiểu này, thiệt là…
Lúc Lâm Diêu quay về tổ trọng án, đồng nghiệp đã dựa theo lời Cát Đông Minh nói, sắp xếp toàn bộ tư liệu, còn cố tình phân tư liệu của Hàn Cương qua một bên, đưa cho Lâm Diêu.
Lâm Diêu nhìn hai bộ tư liệu trong tay, suy nghĩ cả buổi lại không mở ra, mà bỏ vào ngăn kéo.
Thuận tiện hỏi đồng nghiệp, “Tổ trưởng đâu?”
“Không biết đi đâu với Đàm tử rồi.”
Lâm Diêu không hỏi nhiều nữa, suy nghĩ trong lòng: Ý trời sao, ngay cả người duy nhất có thể cản mình cũng không có ở đây, xem ra hành động đêm nay phải diễn ra rồi.
Quay lại với bên Cát Đông Minh.
Hắn và Đàm Ninh nhấn chuông cửa nhà Tư Đồ, không lâu sau nhìn thấy Lưu Văn Đình mặc đồ ở nhà rộng thùng thình ra mở cửa, vừa thấy là tổ trưởng và đồng nghiệp của Lâm Diêu liền giật mình, nhưng mà rất mau chóng lễ phép mời họ vào trong, còn nhiệt tình rót nước, tiêu trừ cái nóng ngoài trời.
Cát Đông Minh vốn không muốn gặp mặt Lưu Văn Đình, nhưng mà liên quan tới vụ án, cho dù ngàn lần không muốn, vẫn phải gặp.
Nhìn Lưu Văn Đình ngồi đối diện, Cát Đông Minh đi thẳng vào vấn đề, “Bà Lưu, tôi không muốn đặt tình cảm riêng tư vào công việc, dù sao tôi với Tư Đồ cũng được, Lâm Diêu cũng được, quan hệ cũng không tệ.
Nếu như gặp ở một nơi khác, nói không chừng tôi còn phải gọi bà là bác gái.”
“Tôi xem ra, tổ trưởng Cát là một người công tư phân minh.” Lưu Văn Đình nghe ra trong lời Cát Đông Minh có chuyện, cũng tiếp lời hắn.
“Nhưng chuyện này lại liên quan đến chuyện riêng của tôi.
Tư Đồ từng giúp chúng tôi phá nhiều vụ án, Lâm Diêu cũng là thuộc hạ đắc lực của tôi, nếu có thể, tôi rất hy vọng không lấy thân phận cảnh sát để gặp bà.”
Lưu Văn Đình ngẩn người.
Mà Đàm Ninh đã lấy bút ghi âm, nhấn nút rồi để lên bàn, hành động này khiến Lưu Văn Đình ý thức được, mình đang bị thẩm vấn! Lưu Văn Đình cười, cầm bút ghi âm lên tắt đi, Đàm Ninh không cản, mà Cát Đông Minh cũng không.
Lưu Văn Đình dựa vào sô pha xoa mi tâm, “Các cậu phát hiện?”
“Phát hiện cái gì?”
“Đừng lòng vòng nữa tổ trưởng Cát, các cậu cũng phát hiện trò lừa bịp của cảnh sát quốc tế rồi.” Lưu Văn Đình lúc nói chuyện mang theo chút oán giận, có vẻ đã nén rất lâu rồi.
“Nói như vậy, bà đã sớm biết?”
“Ban đầu tôi không biết, sau đó nghĩ tới mấy chi tiết càng thấy nghi ngờ.
Cho dù nghĩ thế nào, bọn họ đều giống như đã chuẩn bị từ sớm để tiến vào cuộc thi, hành động quá nhanh, điều này không khỏi khiến tôi bắt đầu nghi ngờ.
Đáng tiếc, tôi nghi ngờ thôi cũng không có bằng chứng chứng minh, tôi không biết bọn họ muốn làm gì.
Còn nữa, cho dù biết thì sao, tôi không thể chống lại cảnh sát quốc tế.”
“Tại sao không nói với Tư Đồ và Lâm Diêu?”
Lưu Văn Đình thở dài, “Các cậu cho rằng tôi muốn chia rẽ hai đứa nó? Khoan nói tới thằng bé Tiểu Diêu thế nào, chứ tôi rất hiểu Thiên Dạ.
Nếu nó biết cảnh sát quốc tế lợi dụng tôi và cuộc thi lâu như vậy, nhất định sẽ rất lo cho tôi.
Nói không chừng còn đóng gói tôi gửi thẳng về cho dượng nó.
Tôi không thể đi, tôi phải ở lại.”
Lời bà nói ít nhiều có chút gượng ép, nhưng cũng không phải không có lý.
Cát Đông Minh suy nghĩ một hồi, lên tiếng, “Lý do này có hơi gượng ép.”
“Tổ trưởng Cát, tôi rất hiểu cái nhìn của cậu, có đôi khi tôi thấy mình thật lắm chuyện.
Nhưng mà tôi phải ở lại, phải nhìn hung thủ giết Lộ Tiểu Yến và Nghê Mỹ bị bắt, hai đứa bé này nếu không tới tham gia cuộc thi, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn nhiều.
Nếu tôi ý thức được nguy hiểm từ trước thì đã đề cao cảnh giác, hai đứa bé đó đã không chết.
Còn nữa, tôi là người tổ chức và tổng phục trách cho cuộc thi, giờ mà đi thì coi thế nào? Nhưng mà lý do này Thiên Dạ sẽ không chấp nhận, bởi vì chúng tôi là mẹ con, trong mắt nó sự an toàn của tôi là quan trọng nhất.
Tôi chỉ có thể gạt nó.”
“Đây cũng là lý do bà bắt Lâm Diêu và Tư Đồ so tài?” Cát Đông Minh không thể chấp nhận lý do thoái thác này của Lưu Văn Đình, hắn biết hai người họ rất khó khăn mới đến được với nhau.
Nhưng suy nghĩ lại, trên đời này làm gì có người mẹ nào muốn nhìn con mình đi con đường không lối về?
Cát Đông Minh cũng không suy nghĩ nhiều về chuyện này, dù sao cũng là chuyện nhà người khác.
Nhưng hắn lại nghe Lưu Văn Đình nói, “Thật ra đánh cược giữa hai đứa nó không liên quan đến vụ án.
Cũng xin các cậu hiểu cho tôi, tôi không cố tình làm cái chuyện buồn cười này, vì tương lai hai đứa về sau, tôi buộc phải làm vậy.
Tôi không quan tâm Lâm Diêu có hận tôi hay không, chỉ cần nó có thể yêu Thiên Dạ là đủ rồi.”
Nói tới đây, Cát Đông Minh đột nhiên ý thức, đằng sau trò đánh đố hoang đường còn một ẩn ý khác, điều này khiến hắn nhớ tới một việc, một chuyện mà không có bất kì ai biết.
Vì vậy hắn nói, “Đàm Ninh, ra ngoài một lát đi.”
Đàm Ninh nghe lời, đứng lên ra khỏi phòng.
Cát Đông Minh sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, liền hạ giọng nói với Lưu Văn Đình, “Căn nguyên là vào năm Tư Đồ 15 tuổi?”
Lưu Văn Đình kinh ngạc nhìn Cát Đông Minh, sắc mặt tái nhợt.
Đàm Ninh ngu ngơ ở ngoài cả tiếng, hắn không biết Cát Đông Minh và Lưu Văn Đình nói cái gì mà lâu đến vậy.
Đợi Cát Đông Minh đi ra liền hỏi, “Thế nào?”
Cát Đông Minh khẽ thở dài, “Thật tội nghiệp các bà mẹ.”
Hả? Đây là ý gì? Có liên quan gì tới vụ án? Đàm Ninh không hiểu gì, thấy nét mặt Cát Đông Minh nghiêm túc, hắn biết điều nên không hỏi nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chưa gì đã năm giờ chiều, Đường Sóc cầm câu trả lời của Ngô Hoa về cho Lâm Diêu.
Nhưng mà ngoài dự đoán của Đường Sóc, Lâm Diêu cũng không vội xem, mà bỏ vào ngăn kéo.
Đường Sóc không khỏi thấy lạ, “Lâm ca, sao anh không xem?”
“Bây giờ không thể xem cái gì hết.”
Đường Sóc không hiểu nổi Lâm Diêu đang tính cái gì, nhưng nếu hắn nói không xem, cũng không ai ép được hắn.
Lúc này, ngoài cửa có đồng nghiệp gọi, “Tiểu Lâm, có người tìm.”
Lâm Diêu nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Địch Tử Hi nhìn hắn cười dịu dàng, vội vàng chạy ra đón.
“Trước khi tới thì gọi cho anh, anh xuống đón.” Lâm Diêu biết là Tư Đồ bảo hắn tới, lúc này thái độ của Lâm Diêu rất tốt.
Kéo Địch Tử Hi vào phòng làm việc, Đường Sóc thì rót nước cho Địch Tử Hi uống.
Địch Tử Hi là một chàng trai cực kì thanh tú, trước đây, Tả Khôn còn nói hắn có không ít nét của Y Thiếu An khi còn trẻ.
Lâm Diêu nhìn hắn cười xấu hổ, nghĩ thầm, mấy năm nay đâu dễ kiếm ra một chàng quân tử ôn nhuận như ngọc.
Hòa thượng thật sự tốt số.
Địch Tử Hi lấy một chiếc hộp tinh xảo trong balo ra, đặt vào tay Lâm Diêu nói, “Anh Tư Đồ nhờ em đưa, ảnh nói đây là đôi chim liền cánh version 2.”
Phụt! Đường Sóc nhịn không được bật cười.
Lâm Diêu cũng nổi hắc tuyến! Thẩm mỹ của hôn phu nhà mình được nâng cao hồi nào vậy.
Nhưng mà bỏ đi, có thứ này, chuyện đêm nay nói không chừng có thu hoạch ngoài dự đoán.
Hết chương 18.
------oOo------