Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
Đã từng có một câu, “Cho tôi một cô gái, tôi có thể tạo ra một dân tộc”, đặt vào trường hợp của Lâm Diêu sẽ trở thành “Cho tôi một tâm điểm, tôi có thể phá một vụ án”.
Chân tướng về trò quỷ trên sân khấu dần dần lộ ra, hắn từ tâm điểm vẽ ra rất nhiều đường đi, giống như một cây ký ức vậy, từng nhánh từng nhánh giao nhau.
Còn lại là động cơ và manh mối dây dưa với hiệp hội là chưa rõ.
Chỉ cần lấy những thứ rối loạn này tách ra, chân tướng của vụ án gần như đã hoàn toàn bại lộ.
Tờ mờ sáng, Lâm Diêu lấy áo khoác đắp lên người Lưu Văn Đình đã dựa vào bàn ngủ mất.
Đừng thấy vị nữ sĩ này luôn hùng hổ, dù sao tuổi bà cũng cao, không thức đêm được.
Quay người lại, Lâm Diêu nhìn vật chứng được đặt bên cạnh nhau, trong đó có một hộp cầu dao đã tháo ra, thùng nước, thanh gỗ và cánh cửa bị Tư Đồ đạp hư.
Hắn đặt mấy vật này theo thứ tự, sau đó liên lạc với Cát Đông Minh, “Bảo Vĩnh Bân mang người tới hiện trường, vào phòng của Vương Tú đem đồ tôi để ở đó về.
Nói với Vĩnh Bân, thứ tự tôi đã sắp xếp, không được thay đổi.”
Lúc này, Cát Đông Minh đang nằm gác đầu bên cạnh giường bệnh của Đàm Ninh, đầu óc vốn đang mơ mình đột nhiên tỉnh táo.
Ngồi thẳng dậy nhỏ giọng hỏi, “Thứ tự? Có ý nghĩa gì à?”
“Đương nhiên có.
Đây là mấu chốt để phá án.
Tôi về nhà ngủ trước, đã một ngày đêm không ngủ rồi.
Trời sáng tôi còn phải đi tra thêm vài thứ, chờ xác nhận kết quả rồi sẽ liên lạc với anh.” Nói xong hắn đột nhiên nhớ tới Đàm Ninh, “Tổ trưởng, bên bệnh viện có tin tức gì của Đàm Ninh không?”
Cát Đông Minh liếc nhìn Đàm Ninh vẫn đang cắm ống thở, hít một hơi thật sâu, “Mới thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, vẫn chưa tỉnh lại.” Nói xong, hắn đứng dậy đi ra hành lang, nói với Lâm Diêu, “Cậu có tra ra vụ này có liên quan gì tới hiệp hội chưa? Nếu như chưa điều tra rõ, đừng vội vàng kết án.”
Nghe Cát Đông Minh hỏi, Lâm Diêu nghĩ thầm: Luận về tư duy, hắn không lanh lợi như Tư Đồ, thậm chí nếu so với mình cũng chưa chắc bằng; luận về công trạng, hắn cũng không có chiến công lừng lẫy như Dương Lỗi, rất ít khi nghe hắn được bằng khen gì, nhưng một người thâm tàng bất lộ như hắn, từ tổ trọng án tới tổ chuyên án, ai ai cũng kính phục.
Dùng câu của Đàm Ninh để nói — Khôn khéo của Đông Minh đó là hắn nhìn thấy cái chúng ta không để ý.
Suy nghĩ của hắn giống như Tư Đồ, phóng mắt nhìn toàn cục, tự mình suy nghĩ cẩn thận.
Cùng Lưu Văn Đình về nhà, Lâm Diêu tắm rửa xong leo lên giường chuẩn bị ngủ.
Nhưng trong đầu có quá nhiều chuyện để suy nghĩ, buồn ngủ muốn chết nhưng vẫn không ngủ được, liền gác đầu lên gối suy nghĩ về vụ án, nghĩ tới nghĩ lui đúng là càng thêm hăng hái.
Người này vốn theo phái hành động, cảm giác mình nằm ở đây suy nghĩ cũng không được gì, liền cầm điện thoại liên lạc với trưởng bối của Tư Đồ, nhà tâm lý học Hà Mẫn.
Sáng sớm nhận được điện thoại của Lâm Diêu, đối phương cũng không cảm thấy kì lạ.
Nghe qua lời đề nghị của hắn, lập tức đồng ý không cần suy nghĩ, hẹn chín giờ sáng gặp mặt.
Vốn là Lâm Diêu định hẹn Lưu Văn Đình cùng đi, nhưng nhớ lại Tư Đồ nói Hà Mẫn và Lưu Văn Đình không hợp nhau, liền lặng lẽ rời khỏi nhà một mình.
Trên đường đi cảm thấy cứ thiếu cái gì, nghĩ tới nghĩ lui liền đổi hướng, lái xe tới biệt thự của Tả Khôn.
Trước cửa, hai vệ sĩ của Tả Khôn lễ phép mở cửa cho hắn, sau đó nói là chưa ai dậy cả.
Lâm Diêu cũng không khách sáo, vọt tới trước phòng ngủ gõ cửa, rốt cuộc cũng kêu được Tả Khôn xách theo gương mặt giận dữ bước ra.
“Tôi còn đang nghĩ là ai mà to gan vậy, thì ra là cậu.” Tả Khôn mặc thêm áo khoác, muốn mời Lâm Diêu ra phòng khách ngồi.
“Tôi đi ngay bây giờ, nói với Thiếu An một tiếng, tôi muốn mượn Tiểu Ny tử một lát.”
Lúc này bên trong vang lên giọng của Y Thiếu An, “Cậu nhớ đưa nó về nhà, không có thời gian thì gọi cho tôi, tôi cho người đi đón.”
Nghe giọng nói lười biếng của Y Thiếu An, Lâm Diêu cười nói, “Thiếu An, Lượng tử về rồi, nhà của tôi không tiện ở, anh rảnh rỗi thì đi tìm hắn, cho ở nhờ vài ngày nha.” Dứt lời hắn xoay người đi tới phòng Trương Ny, nghe Tả Khôn ở phía sau cười nói.
“Lâm Diêu, cậu không sợ tôi cướp đồ đệ của Tư Đồ?”
“Đó là chuyện của hai người, tôi mặc kệ.”
Đánh thức Tiểu Ny tử, giục cô sửa soạn rồi vội vã rời khỏi nhà, đúng chín giờ, cả hai gặp Hà Mẫn ở chỗ đã hẹn.
Đón bà cùng tới nhà Vương Tú.
Khi Vương Tú mở cửa, cô thấy Trương Ny và Hà Mẫn, hơi kinh ngạc một chút, nhưng liền bị sự nhiệt tình chân thành của Trương Ny làm mê mẩn, mời cả hai vào nhà.
Còn Lâm Diêu thì ngồi trong xe cách nhà Vương Tú không xa, nghe trộm.
Đầu tiên hắn nghe ba người nói lời khách sáo, sau đó Trương Ny và Vương Tú vào bếp pha cà phê, cắt trái cây.
Tiểu Ny tử cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện, “Dạo này em thích ăn dưa hấu ghê, mà bị cái mua lần nào cũng không trúng trái ngọt.”
“Dưa bây giờ chưa ngọt đâu, chờ thêm một lúc nữa là được.”
“Chị Tú, chị biết Tư Đồ đi rồi chưa?”
“Hả?” Vương Tú sửng sốt, “Đi rồi? Hắn không nói với chị, vụ án của chị còn chờ hắn giúp mà.”
“Đừng lo, hai ngày là về thôi.
A! Lê thủy tinh, em thích lắm, để em cắt cho.”
“Không cần, để chị làm.
Lê này là hôm qua chị được tặng, chị làm cho em chén lê ngâm đường phèn, em ra ngoài chờ đi.”
Sau đó Lâm Diêu nghe thấy tiếng bước chân của Trương Ny, kế tiếp là tiếng cắt trái cây.
Âm thanh lưu loát, nghĩ kỹ thuật cắt rau củ của cô rất tốt.
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu mỉm cười, dựa vào lưng ghế nghe tiếp.
Ba người ngồi nói chuyện cũng không lâu, khoảng chừng một tiếng.
Đợi đến khi Trương Ny và Hà Mẫn ra về, Lâm Diêu lái xe đi xa một chút, mười phút sau hai người lên xe, đôi mắt của Trương Ny sáng lập lòe, “Thế nào, cô Hà?”
Hà Mẫn lắc đầu, nói với Lâm Diêu, “Cậu nghĩ sai rồi.
Chỉ số IQ của cô ta không cao, không khác người bình thường là mấy.
Nhưng mà trong cuộc sống không cảm thấy an toàn, ý thức bảo vệ bản thân rất mạnh, nói dối trở thành một thói quen mà chính cô ta cũng không kiểm soát được.”
“Tương tự với chứng ép buộc?” Lâm Diêu hỏi.
“Không.” Hà Mẫn lắc đầu, “Chỉ là vì nói dối quá nhiều nên đã thành thói quen khó bỏ thôi.
Nói ví dụ, một cô gái như Trương Ny dùng cách chân thành giao lưu với người khác, khi nói dối sẽ cảm thấy hối hận, lần tiếp theo gặp lại người ta, sẽ cố gắng gạt bỏ suy nghĩ nói dối trong đầu.
Nhưng Vương Tú là lơ đãng nói dối, không có ý xấu cũng không có ý tốt, ở trong lòng cũng sẽ không hối hận khi nói dối với bất kì ai.”
Sau khi nghe Hà Mẫn giải thích, Lâm Diêu đưa mấy tờ giấy cho bà đọc, “Ngài nhìn thử xem, chuyện như thế này, với chỉ số thông minh của Vương Tú có thể nghĩ ra hay không?”
Nghe vậy, Trương Ny và Hà Mẫn cùng xem mấy tờ giấy Lâm Diêu đưa.
Trên mặt hai người mau chóng hiện ra vẻ kinh ngạc, Hà Mẫn xem từ đầu tới cuối, sau cùng thở ra một hơi dài, giống như đã nhịn thật lâu.
Trước tiên bà nói, “Đúng là rất khó tin.”
“Nói cho tôi biết trước, chuyện này Vương Tú có nghĩ ra được không?”
“Không, chắc chắn không thể.
Đừng nói là cô ta, cả tôi cũng không nghĩ ra được.” Dứt lời Hà Mẫn lấy kính mắt xuống, nghiêm túc nhìn Lâm Diêu, “Tôi dám lấy sự vẻ vang cả đời của mình ra đánh cược, cô ta không thể nào nghĩ ra được chuyện này.”
Kết quả này không biết là Lâm Diêu có hài lòng hay không, Trương Ny quan sát sắc mặt của hắn, phát hiện rất khó nhìn ra tâm trạng của Lâm Diêu.
Tiểu Ny tử rất thông minh, cô không lên tiếng, sợ mình quấy rầy Lâm Diêu suy nghĩ.
Đưa Hà Mẫn về phòng làm việc của bà, Lâm Diêu cũng không đưa Trương Ny về, mà đưa cô đi gặp đạo diễn Trương.
Lúc này hắn tìm được Trương Khải trong khách sạn, bởi vì có Trương Ny ở đây, đạo diễn Trương rõ ràng nhiệt tình hơn lần trước nhiều.
Mọi người nói chuyện râu ria vài câu, Trương Ny đưa ra câu hỏi khi nãy Lâm Diêu đã nhờ mình, “Đạo diễn Trương, anh nhớ kỹ lại xem, lần cuối hợp tác với Vương Tú có thêm ai vào xong nửa chừng thì rút khỏi đoàn không?”
Đạo diễn Trương chớp mắt mấy cái, trông rất buồn bực, “Làm gì mà để ý tới, cả ngày bận tới sứt đầu mẻ trán.
Nếu không thì cô gọi cho quản lý sân khấu đi, hắn chắc biết đó.”
Thật phiền phức, Trương Ny xoay đầu nhìn Lâm Diêu tỏ vẻ bất mãn.
Nhưng bất mãn thì bất mãn, cô vẫn lấy điện thoại ra, xin số từ đạo diễn Trương, “Ai làm quản lý sân khấu? Để tôi gọi.”
“Lão Hồng đó, cô quen mà.”
“Chú Hồng? Anh thân với ổng lắm hả? Hai bộ rồi đều quay với ổng.”
Đạo diễn Trương vô cùng kinh ngạc, “Cái gì mà hai bộ đều quay với ổng, ổng có thối lại tiền cho tôi, tôi cũng không dùng ổng tới lần thứ hai.”
“Đúng vậy.” Tiểu Ny tử cười khổ, “Chú Hồng làm cái gì cũng chậm nửa nhịp, đúng là không hợp.”
Nghe đến đó Lâm Diêu thấy có gì không đúng.
Cắt ngang hỏi, “Hai người hình như đang lạc đề rồi.
Đạo diễn Trương, lần cuối anh hợp tác với Vương Tú là bộ nào?”
“Nguyệt Thảo Loan, Tiểu Ny tử đóng chính.”
“Hả?” Trương Ny kinh ngạc, “Sau đó anh không quay bộ nào khác với Vương Tú?”
“Không có.”
Đang lúc thấy buồn cười, Lâm Diêu vươn tay xoa tóc của Trương Ny, sợ cái tính mơ màng của cô không biết có thể xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không.
Lúc rời khỏi đoàn phim, Trương Ny gần như không kịp chờ liền hỏi, “Lâm Diêu, cô Hà nói Vương Tú không thể là hung thủ, sao anh còn điều tra cổ nữa?”
“Em đừng nghe, mắc công Thiếu An lại trách anh.”
“Tại sao? Em muốn biết mà.”
Tới mức này, Lâm Diêu đã nhìn toàn cuộc, đối với Trương Ny biết càng ít càng tốt, huống hồ Thiếu An và Tả Khôn xem Trương Ny như em gái ruột, là bảo bối, mọi người cũng không muốn kéo cô xuống nước.
Cho nên mặc dù đường về Trương Ny rầu rĩ không vui, Lâm Diêu vẫn không nói ra ý kiến của mình.
Trả Trương Ny lại cho Y Thiếu An, Lâm Diêu lần thứ hai lên đường tìm kiếm chân tướng.
Vụ án tới bây giờ coi như cũng sáng tỏ, có một điểm duy nhất khiến Lâm Diêu bất an là không biết hiệp hội ẩn nấp ở đâu.
Trên thực tế, bây giờ đã có thể kết án, nhưng vẫn chưa chuẩn bị tốt, sợ hiệp hội lại đào cho mình một cái hố.
Cho nên, phải làm rõ mục đích của hiệp hội thậm chí là bác sĩ, mới có thể đánh trận chiến cuối cùng.
Chiều hôm đó Lâm Diêu về nhà ngủ mấy tiếng.
Buổi tối tỉnh lại, lục tung cả nhà tìm thực phẩm chứng năng, đi tới bệnh viện thăm Đàm Ninh.
Đàm Ninh mới tỉnh lại, vẫn còn yếu, nói cũng mất sức.
Hắn nhìn Lâm Diêu cố sức nở nụ cười.
“Nghỉ ngơi đi, lo mà dưỡng thương cho khỏe rồi về nữa.”
“Điền Dã?”
“Hắn không sao.” Lâm Diêu thấy trong ánh mắt của Đàm Ninh có vẻ khẩn thiết, bước chân muốn đi liền hơi lưỡng lự.
Hắn ngồi xuống bên giường, nói thầm, “Vụ án có chút phức tạp.
Cậu nói đi, bây giờ tuy khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng không phải ai cũng có thể tiếp xúc với máy móc hiện đại cao.
Mấy người trong hiệp hội thì không phải nói, nhưng người thường thì đi đâu tìm mua mấy món như máy nghe lén các kiểu này nọ?”
Đàm Ninh lắc đầu, chỉ chỉ vào túi Lâm Diêu.
“Cậu muốn cái gì?” Lâm Diêu hỏi.
“Điện, điện thoại.
Ai nghe trộm?”
“Không phải nghe trộm đơn giản như vậy.” Lâm Diêu cười nói, “Gắn máy nghe lén trong điện thoại sẽ để lại tín hiệu nhiễu sóng, nhưng mà tôi đã kiểm tra điện thoại của mấy người liên quan tới vụ án rồi, cũng không thấy dấu vết gì.
Điện thoại nhà tôi cũng kiểm tra rồi, không có, cho nên tôi mới bực bội.” Vừa dứt lời, lại thấy Đàm Ninh chỉ vào túi mình, hắn liền lấy hết đồ trong túi ra, ngoại trừ điện thoại và chìa khóa, cũng không có gì khác.
Nhìn dáng vẻ không hiểu của Lâm Diêu có chút đáng yêu, Đàm Ninh thật muốn cười.
Hắn nuốt vài hớp nước bọt, đứt quãng nói, “Còn có thứ, dễ hơn, cả máy nghe lén, nữa.”
“Vậy hả?” Lâm Diêu tỉnh táo, “Là cái gì?”
“Đưa điện thoại, cho tôi.”
Lâm Diêu đưa điện thoại cho hắn, thấy tay hắn run rẩy gõ chữ, “Đi tìm người này, hắn là, cầm đầu, của chợ đêm.
Có, có chút giao tình với tôi, đi tìm hắn, hỏi đi.”
Lâm Diêu vô cùng phấn chấn, đứng dậy muốn đi, Đàm Ninh lại nắm vạt áo của hắn, nói, “Đừng nói với, Đông Minh, hắn không thích, người này.”
Oa, quả nhiên có gian tình! Bị dạy hư rồi, Lâm Diêu cũng bắt đầu trở nên nhiều chuyện.
Hết chương 28.
------oOo------