Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
Đường Sóc bước nhanh chân đuổi theo Lâm Diêu, không ngừng hỏi, “Lâm ca, có phải anh nghi ngờ anh Tư Đồ nói dối không?” Không phải không có khả năng này, với đầu óc của Tư Đồ thì không biết chừng cũng có chuyện này xảy ra.
“Không, anh không phải ý này.
Bản thân Tư Đồ không nói dối gì anh, lúc nãy anh suy nghĩ cẩn thận, chỉ sợ Tư Đồ còn chưa để ý mình đi sai hướng.
Hắn bắt đầu điều tra theo hướng của Hàn Cương, cho nên hắn mới tìm tới Hà Thanh Thanh.
Mà Hà Thanh Thanh vừa chết, chúng ta đã rất tự nhiên liên tưởng tới Hàn Cương giết người diệt khẩu.
Cứ như vậy, đường đi của chúng ta cũng đi theo Tư Đồ.
Điều tra Hàn Cương không sai, nhưng đường đi thì uổng phí.” Nói tới đây, Lâm Diêu dừng chân, tự nhủ, “Tư Đồ bị lợi dụng.”
“Bị lợi dụng? Ai có thể lợi dụng ảnh chứ? Với lại anh Tư Đồ không nhận ra sao?” Đường Sóc không tin vào suy đoán của Lâm Diêu lắm, một hơi nói ra mấy vấn đề.
“Đây chỉ là một giả thuyết.
Có lẽ, sự việc cũng không phức tạp như chúng ta nghĩ, chúng ta suýt nữa bị manh mối của Tư Đồ dẫn sai đường, có thể là một sự trùng khớp, hoặc có ai đó gây khó dễ không chừng.
Cho dù Tư Đồ bây giờ vẫn chưa nhận ra, anh tin, hắn sẽ mau chóng nhận rõ lập trường của mình.
Mà khi đó, hắn sẽ rớt xuống vị trí cuối cùng.”
“Tình huống không lạc quan?”
“Phải xem em phân tích từ hướng nào.
Tư Đồ không phải tay mơ, muốn lợi dụng một tên bi3n thái cực phẩm, không có trọng lượng thì không làm được.”
“Nói chính xác là, một ngày anh Tư Đồ nhận ra mình bị gạt sẽ liều lĩnh phản kích?”
“Không.
Hắn không phải loại người xung động.
Cách làm của hắn hung ác hơn bất kì phương pháp nào, nếu không sao lại nói hắn là tên bi3n thái chứ?”
Đường Sóc gật đầu, vô cùng tán thành với cách đánh giá của Lâm Diêu về phương diện công việc của Tư Đồ.
Sau đó lại hỏi, “Vậy cá cược giữa anh và Tư Đồ thì sao?”
Lâm Diêu cười nói, “Chưa tới phút cuối cùng, tụi anh không ai nắm chắc phần thắng trong tay.”
Nói tới đây bọn họ đã tới trước phòng nghỉ ngơi.
Cảnh viên phụ trách canh gác gật đầu chào, giúp mở cửa phòng.
Căn cứ theo lời nghị luận của mấy người nhiều chuyện xung quanh, Lâm Diêu biết, người phát hiện thi thể của Hà Thanh Thanh là một nhân viên của ban tổ chức, tên là Ngô Hải Yến.
Lâm Diêu lo sẽ hù sợ cô ta, vào phòng rồi vẫn đang trốn trong phòng thay đồ nghe trộm.
Đường Sóc đi tới, cố ý hỏi lại mấy câu hỏi quan trọng.
“Làm phiền chị một lần nữa nói lại, chị phát hiện thi thể vào lúc nào, ở đâu?”
“Lúc đó khoảng 19:00, bởi vì có thí sinh bị trặc chân, tôi phải nói với đội trưởng Hà một tiếng rồi đưa thí sinh đi bệnh viện.
Bởi vì khoảng 17:00, tôi thấy đội trưởng Hà và một cảnh sát vào phòng nghỉ vẫn chưa đi ra, cho nên cứ nghĩ bọn họ ở đây, liền qua tìm.
Lúc đó tôi gõ cửa cả buổi cũng không có ai đáp, nên nghĩ chắc bọn họ đi rồi, sau đó tôi thấy cửa phòng thay quần áo mở, nên vào xem.
Kết quả thấy đội trưởng Hà nằm dưới đất, anh cảnh sát kia cũng vậy.”
“Sau đó thì sao, chị làm gì?”
“Tôi thấy trên ngực đội trưởng Hà bị cắm con dao, liền thử mạch đập, lúc đó chị ấy chết rồi.
Tôi rất sợ.
Nhưng mà tôi còn chút lý trí, tôi biết không thể kinh động nhiều người, trước hết đóng cửa phòng gọi điện báo cảnh sát.
Sau đó lén tìm Trịnh Phi, bảo hắn lấy đại cái cớ gì đó đưa thí sinh qua khu nghỉ ngơi bên kia, tôi và Trịnh Phi vẫn canh giữ ở đây chờ cảnh sát tới.”
Nghe tới đó, Lâm Diêu đã cảm thấy cô gái này rất nhạy bén, gặp nguy không rối, dĩ nhiên, nếu cô không phải hung thủ.
Đã như vậy, Lâm Diêu cảm thấy mình không cần phải lẩn tránh, đi thẳng ra ngoài.
Ngô Hải Yến vừa thấy Lâm Diêu liền kinh ngạc, nhưng mà rất mau chóng ổn định lại, còn khẽ gật đầu chào.
“Cô hình như không sợ tôi.” Lâm Diêu ngồi xuống, bình tĩnh hỏi.
“Không sợ.
Anh không phải người giết đội trưởng Hà, tôi không sợ.”
“Sao lại nói vậy?”
“Bởi vì tôi biết anh có súng, đã có súng thì còn dùng dao để giết người làm gì.
Còn nữa, ngay cả trong phim với tiểu thuyết đã lấy tình tiết máu chó này diễn tới chán luôn rồi, tôi đương nhiên không cho rằng là anh giết.”
Đường Sóc lén cười, mà Lâm Diêu đột nhiên hỏi, “Cô là nhân viên của công ty, trước đây học cái gì?”
“Tôi tốt nghiệp vệ giáo, khoa y tá.
Trong ban tổ chức phụ trách trợ lý đội y sĩ.”
Thì ra là thế, những cô gái từng học qua y tá đều to gan hơn người thường một chút, thảo nào gặp thi thể còn có thể giữ bình tĩnh.
Có điều!
“Cô Ngô, lúc tôi và đội trưởng Hà vào phòng nghỉ rồi, cô có thấy ai cũng vào không?”
“Không để ý, lúc đó bận rộn nhiều việc, căn bản không để ý.”
“Sau khi phát hiện thi thể của đội trưởng Hà, liền đi tìm Trịnh Phi.
Tôi muốn hỏi, tại sao cô muốn tìm Trịnh Phi, nhân viên ở đây cũng đông lắm mà?”
“Bởi vì hắn là người phát hiện thi thể của Lộ Tiểu Yến, hắn cũng dính vào vụ của Nghê Mỹ, tìm người có liên quan tốt hơn tìm người chẳng biết gì.”
Ngô Hải Yến nói rất có lý, nhưng mà Lâm Diêu lại nghĩ tới một vấn đề khác.
Hắn xoay người gọi đồng nghiệp, người nọ chạy tới gần, hắn nói nhỏ vào tai đối phương, “Lập tức đưa Trịnh Phi về cảnh cục.”
Nhìn đồng nghiệp đi rồi, Lâm Diêu hỏi tiếp, “Cô Ngô, quan hệ giữa đội trưởng và mọi người thế nào?”
“Tôi không muốn nói bậy về người đã chết.”
“Đây là hỗ trợ điều tra, cô thông minh thì chắc chắn hiểu rõ.” Lâm Diêu khẽ mỉm cười, chiêu này rõ ràng khiến Ngô Hải Yến thấy thân thiện, tim còn hơi đập nhanh.
“Được rồi, tôi nói.
Ở mặt làm việc đội trưởng Hà không có gì để soi mói, yêu cầu bình thường với với thí sinh rất nghiêm khắc, công việc cho nhân viên chúng tôi thì có hơi quá đáng.
Chị ta chưa bao giờ hiểu cảm giác làm cấp dưới, có rất nhiều người bị mắng ở nơi công cộng rất khó xử.
Nhưng mà chị ta là người có giáo dục, chưa từng mắng lời khó nghe, đơn giản chỉ ghim lỗi của anh rồi la um sùm thôi.”
Lâm Diêu gật đầu nói, “Có thể cho tôi xem tay của cô không?”
Ngô Hải Yến không do dự, liền chìa hai bàn tay ra.
Cô có đôi bàn tay trắng nõn tinh tế, vô cùng sạch sẽ, Lâm Diêu chỉ nhìn mấy lần rồi cười cười với cô, ý bảo cô có thể rút tay về.
Sau đó lại hỏi, “Cô thấy đội trưởng Hà đối xử với Lộ Tiểu Yến thế nào?”
“Cực kì quan tâm.
Tôi có thể nói cụ thể một chút.
Bản thân Lộ Tiểu Yến là một cô gái yếu ớt, nhưng mà rất ít khi làm sai, ngoại trừ lúc huấn luyện thể hình.
Tôi nghĩ cô ta và huấn luyện viên trời sinh tương khắc, trên lớp của huấn luyện viên Vương cô ta không ngừng mắc lỗi.
Huấn luyện viên có mấy lần giận tới mắng người, đều bị đội trưởng Hà ngăn lại.
Đừng nói mấy thí sinh ở đây, ngay cả tôi là người bình thường còn nhìn ra, sai là Lộ Tiểu Yến, nhưng đội trưởng Hà không hề trách, trái lại còn vô cùng quan tâm săn sóc.
Điều này khiến cho mọi người biết, chị ta phân biệt đối xử với Lộ Tiểu Yến.”
“Không ai thấy lạ sao?” Đường Sóc hỏi.
“Không.
Rất nhiều người quen biết đội trưởng Hà từ trước đều nói, đội trưởng Hà thích thí sinh mang nét phương Đông của Lộ Tiểu Yến.
Trên thực tế, vào những năm đội trưởng Hà còn làm người mẫu, đặc điểm của chị ta là người đẹp phương Đông.
Nhưng mà, từ khi tiến vào thị trường châu Âu dốc sức làm thì thất bại, cuối cùng lui vào hậu trường.
Cho nên chị ta đối tốt với Lộ Tiểu Yến, chúng tôi cũng biết tại sao.”
“Nghê Mỹ thì sao?”
“Nghê Mỹ? Đội trưởng Hà đối xử ôn hòa với cô ta, cái này cũng rất bình thường, thí sinh trong cuộc thi rất nhiều, không thể đối xử với ai cũng nhiệt tình.”
Lâm Diêu thấy cũng đúng, nếu Nghê Mỹ được đội trưởng Hà quan tâm thì mới không bình thường.
Nhưng mà…
“Còn quan hệ với Vương Vĩ thì sao?”
“Phải nói là hỏng bét.
Vấn đề nằm ở Lộ Tiểu Yến.
Có lẽ là tôi nghĩ sai, tôi luôn cảm thấy Vương Vĩ nghiêm khắc với Lộ Tiểu Yến là vì cô ta giỏi, ngọc không mài không thành đồ tốt mà.
Nhưng Lộ Tiểu Yến không cảm kích, mà đội trưởng Hà càng ngang ngược ngăn cản.
Có một lần, Vương Vĩ vì chuyện của Lộ Tiểu Yến mà cãi vã với đội trưởng Hà, quan hệ cũng nát từ đó.”
Lâm Diêu cười hỏi, “Sao cô biết rõ quá vậy?”
“Mệnh khổ mà.
Tôi khác với nhân viên ở đây, mỗi khi thí sinh lên lớp học, đội ngũ y sĩ đều ở đây, tùy cơ ứng biến những chuyện bất ngờ.
Cho nên, cơ hội tiếp xúc với thí sinh nhiều hơn, quan hệ cũng không tệ.”
Lâm Diêu hỏi được kha khá, đứng dậy nói với Đường Sóc, “Sắp xếp cho cô Ngô, anh có việc phải đi trước.”
Đường Sóc vốn định đi theo, nhưng Lâm Diêu đã bố trí nhiệm vụ, không thể làm gì khác hơn là ở lại.
Thái độ làm việc của Lâm Diêu có hơi khác bình thường, hắn không kiểm tra hiện trường và thi thể nhiều lần, mà là đi tìm pháp y, “Tôi phát hiện tay của Ngô Hải Yến kia vừa rửa không lâu, thử làm phản ứng máu xong, nếu tay có phản ứng thì báo gấp với tổ trưởng.”
Bàn giao cho pháp y xong, Lâm Diêu rời khỏi sân vận động, Cát Đông Minh đứng bên cửa sổ nhìn Lâm Diêu biến mất, chợt nghe Đàm Ninh ở bên cạnh hỏi, “Tổ trưởng, anh nói xem Tiểu Lâm làm gì?”
“Về cảnh cục.
Xem ra hắn muốn quay lại từ đầu, lát nữa cậu lấy toàn bộ tài liệu sắp xếp lại lần nữa, đặc biệt là Hàn Cương, phải phân ra.”
“Rõ, tổ trưởng.
Tư Đồ thật sự không lừa Tiểu Lâm chứ? Cuộc thi này không có tổ chức kh ủng bố nào muốn phá thật hả?”
“Tư Đồ không có khả năng lừa Tiểu Lâm.Về phần vấn đề của cuộc thi, Đàm tử, cậu lấy tài liệu công việc giao cho lão Triệu làm, lát nữa cậu đi với tôi thăm hỏi một người.”
“Ai?”
“Lưu Văn Đình.”
Ầu nô! Mẹ chồng của Lâm Diêu.
Bên ngoài sân vận động cách đó không xa, Tư Đồ vẫn chưa đi, còn đang ngồi trong xe nhìn cổng vào của sân vận động.
Khi hắn thấy Lâm Diêu mau chóng rời đi, đột nhiên có cảm giác mất tự nhiên, không biết rốt cuộc là tại sao, cứ cảm thấy có mắc xích nào đó bị sai rồi.
Hắn không đuổi theo Lâm Diêu, mà là vẫn chờ, chờ Cát Đông Minh đưa tổ đội về, hắn xuống xe lén chạy vào khu thể dục.
Cẩn thận quan sát hiện trường lần nữa, về phần chuyện thi thể, sẽ ỷ lại bên Diệp Từ.
Tư Đồ đã liệu trước có cảnh sát ở lại canh hiện trường, vốn định dùng vài mánh khóe lừa bịp, không nghĩ tới người phụ trách vừa thấy hắn đã nói, “Vào đi, cho anh bao tay.”
Hừ! Đông Minh huynh thiệt chu đáo, vậy thì không khách sáo nữa.
Tư Đồ nhét hộp thuốc lá vào tay anh cảnh sát, cầm bao tay kéo hoàng tuyến đi vào.
Bên trong hiện trường cũng không lộn xộn, hai hàng ghế, hai tủ áo.
Vị trí thi thể được vẽ lại, đầu hướng vào trong, chân hướng ra cửa phòng.
Mà vị trí của Lâm Diêu thì ở vị trí cửa sổ.
Lúc này, Tư Đồ nhìn cửa phòng bên trong mở, đột nhiên nghĩ tới, sai nha.
Lúc Tiểu Diêu bị đánh ngất xỉu là cửa đóng chặt, nói chính xác là, Tiểu Diêu ngã xuống rồi thì cửa bị phá hỏng.
Người chết và hung thủ vào bằng cách nào? Nghĩ tới đây, Tư Đồ đi kiểm tra cửa sổ, phát hiện có dấu chân trên thành cửa, nhưng dấn chân đều là chân phải, một vào một ra, cái này càng không đúng.
Chẳng lẽ, sau khi hung thủ đánh Lâm Diêu ngất xỉu, kéo Lâm Diêu ra chỗ khác, đi vào từ cửa chính giết Hà Thanh Thanh.
Sau đó, kéo thi thể Hà Thanh Thanh tới đây.
Làm xong rồi hung thủ bỏ chạy bằng đường cửa sổ? Tại sao? Sao hung thủ lại làm vậy? Giá họa? Không thể! Làm như vậy rốt cuộc để làm gì?
Tư Đồ nghĩ mãi không thông, hắn thấy cửa sổ không khóa, liền mở ra nhìn bên ngoài, chỉ thấy là bãi đất trống để đậu xe, có bảy tám chiếc đang đậu.
Nếu hung thủ không phải to gan hoặc đầu bị rút gân, ban ngày leo tới leo lui từ cửa sổ, bộ không sợ bị người ta nhìn thấy sao?
Có lẽ hung thủ lái xe tới đây để giấu hành tung của mình, nhưng Tiểu Diêu không thể không nghe thấy, với sự nhạy bén của em ấy mà nói, nhất định sẽ đi xem nơi phát ra âm thanh.
Cứ như vậy, người kia sẽ không có cơ hội tập kích Tiểu Diêu.
Mà ở mặt thân thủ, Tiểu Diêu cũng không tính là yếu, có thể chiếm được lợi thế từ em ấy thì chắc chắn không phải người bình thường.
Mặc kệ nhìn thế nào, người tập kích Tiểu Diêu cũng là người của Hàn Cương.
Nhưng mà nghi vấn xuất hiện.
Giả thiết Hàn Cương giết Hà Thanh Thanh để bịt miệng, chuyện này Hàn Cương không thể tự làm.
Mà người dưới tay hắn có thể đều chạy trốn, hung khí mình đã xem, chỉ là một con dao bình thường, không giống loại chuyên dụng.
Huống hồ, loại người này nhất định sẽ mang hung khí đi sau khi giết người, không để lại thi thể.
Chẳng lẽ, người tập kích Tiểu Diêu và giết Hà Thanh Thanh không phải một người?
Hết chương 16.
------oOo------