Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)

Chương 87: Chương 87





 
Vụ án thứ 4: Trò chơi sinh mạng.
Chương 22
Đường Sóc và Lâm Diêu chia nhau ra hành động.
Tra La Vạn Xuân xong là tới Ngụy Bằng, Lâm Diêu để xe lại, một mình chạy tới nhà vợ của Ngụy Bằng.
Giờ đã không tính là sớm, ông già mặc đồ ngủ ra mở cửa, khi nhìn thấy Lâm Diêu ông rất giật mình.
Lâm Diêu chỉ nói đang nắm chặt thời gian phá án, sau khi yêu cầu ông cấp bách giúp hắn, ông mời hắn vào phòng khách.
“Cháu muốn biết, Ngụy Bằng có biết lái motor không?”
“Biết, nó nghiện motor lắm.

Mấy năm nay bận rộn nên cũng ít thấy nó đụng vào.”
“Hôm vụ án xảy ra, hắn có lái motor không?”
“Không, nó lái xe tới.”
“Tối đó bác có nghe tiếng xe máy không?”
Ông trầm mặc nhớ lại, “Không có.”
Lúc này, mẹ vợ của Ngụy Bằng đặt ly trà xuống trước mặt Lâm Diêu, “Sao lại không, người trẻ tuổi bây giờ, hơn nửa đêm còn chơi xe, ồn tới nỗi ngủ không được.”
“Bác nghe thấy ạ?” LâmDiêu mừng như điên trong lòng.
“Bác ngủ không sâu, có chút tiếng ồn là tỉnh ngay.

Có khi ông già này xoay người cũng làm bác tỉnh nữa.”
“Bác có nhớ là mấy giờ không?”
“Ái chà, cái này thì không.”
“Bác nghe được tiếng xe máy là lái vào hay lái đi?”
“Lái đi, một lần.

Chuyện này, cái cậu Tư Đồ gì cũng hỏi rồi.”
“Tư Đồ còn hỏi gì nữa không bác?”
Hai ông bà kể lại đoạn nói chuyện với Tư Đồ, Lâm Diêu đứng ngồi không yên.
Sao lại… như vậy!
Đêm khuya, Lâm Diêu đứng giữa sân rộng gọi về tổ.
“Ngụy Bằng còn ở đó không?”
“Buổi chiều đi rồi.”
“Còn đội trưởng?”
“Đi rồi.”
Ngụy Bằng đi? Lâm Diêu đột nhiên cảm thấy sự việc không hay rồi.
Không đợi hắn ngẫm nghĩ, hắn đã nhận được điện thoại của Đường Sóc.
“Lâm ca, có thể em biết anh Tư Đồ đi đâu rồi.”
“Sao cậu biết?”
“Em về nhà, thấy máy tính còn mở, là hòm thư của Đại Binh ca, có một bức mail được gửi vài tiếng trước, bên trong viết một địa chỉ.”
“Địa chỉ gì?”
“Cảng D, thùng đựng hàng.”
“Tiểu Đường, lập tức gọi về tổ liên lạc với người khác làm chuyện anh nhờ, chuyện bên cảng để anh qua đó.”
Không kịp suy nghĩ, Lâm Diêu nổ máy, lái thẳng tới bến cảng.
Tư Đồ và Diệp Từ lại ở cùng nhau? Bọn họ tới bến cảng vào lúc này làm gì? Tại sao đều tắt máy?
Đứng ở bờ biển cảng D, có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ và gió gào thét trên biển.

Một chiếc xe không mở đèn, chậm rãi dừng sát một kho hàng.
Rất nhanh từ trong xe có hai người bước xuống.
“Cũng chỉ có anh móc được thứ trong miệng con rắn kia, còn nhanh vậy nữa.”
“Boss của hắn thiếu tôi một ân tình, tôi phụ trách hướng tây bắc.”
“Được rồi, tới lúc chia nhau ra thôi.”
Nhìn bóng dáng mạnh mẽ của Diệp Từ biến mất trên con tàu chở khách dừng bên bờ, Tư Đồ kéo chặt áo, đi về phía mấy chục thùng hàng.
Hai ngày trước lại có tuyết rơi, bởi vì ở cạnh biển nên tuyết tan rất nhanh, xe xúc tuyết đổ những đống tuyết tan thành một đống, giờ đã biến thành màu đen xám.
Tư Đồ xếp thành sáu đường, đi qua bảy thùng hàng, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm mặt đất, không biết là đang nhìn cái gì.
Khoảng chừng hai mươi mấy phút sau, Tư Đồ quay về đi lần hai.
Hắn tra xét giữa các thùng hàng rất lâu, Tư Đồ dừng trước cửa thùng hàng cuối cùng.
Nhờ ánh trăng, Tư Đồ nhìn thấy trước cửa thùng hàng có dấu vết cánh quạt va quẹt, Tư Đồ đã định liệu trước, cười cười.

Bên trong thùng hàng rộng chừng 15m, chỉ có số ít hàng hóa.

Tư Đồ không hề dè dặt đề phòng xung quanh, vô cùng can đảm mở đèn pin lên, đi tuốt vào trong cùng.
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vù vù, Tư Đồ đi theo âm thanh, rất nhanh hắn phát hiện một người đằng sau hàng hóa.
Nhưng hắn có chút bất ngờ hỏi, “Sao anh lại ở đây, lão Ngụy?”
Người ở trong góc bị đeo còng tay, miệng bị nhét vải.
Sau khi Ngụy Bằng nhìn thấy Tư Đồ, hắn càng giãy dụa nhiều hơn, bên ngoài áo khoác còn thấy vết máu đọng lại.
Tư Đồ lập tức ngồi xổm xuống, ý bảo hắn đừng lên tiếng.

Sau đó lấy công cụ ra mở còng tay ra, bỏ vào túi.
Mới lấy vải trong miệng Ngụy Bằng ra, hắn bắt Tư Đồ nói năng lộn xộn, “Sao cậu lại ở đây, còn ai nữa không? Đi đi, hắn đang ở gần đây, đi mau!”
“Bình tĩnh một chút, lão Ngụy, bây giờ không sao, anh rất an toàn.

Anh nói ‘hắn’ là ai?”
“Vạn Xuân, La Vạn Xuân và một người không nhìn thấy mặt! Chiều nay tôi rời khỏi cảnh cục, mới lên xe đã bị đánh bất tỉnh.

Sao cậu lại tới đây? Tại sao La Vạn Xuân lại ra tay với tôi rốt cuộc đã làm gì, tôi…”
“Được được được, đừng kích động.

Anh bị thương?”
“Tôi tỉnh lại muốn chạy thì bị đâm một dao, còn tưởng là chết chắc rồi.”
“Được rồi, tôi đưa anh rời khỏi đây trước.

Có tự đứng lên được không?”
“Đỡ, đỡ tôi.”
Tư Đồ vươn tay đỡ Ngụy Bằng lên, hai chân Ngụy Bằng run run, phải dựa vào Tư Đồ mới có thể đứng thẳng.
Ngay khi cách cửa chỉ vài bước, Tư Đồ dừng lại.
Bên ngoài thùng hàng còn chưa đóng cửa, hắn thấy Lâm Diêu mang biểu tình lạnh đến cực hạn.
Tư Đồ thấy Lâm Diêu xong thì thở dài, Ngụy Bằng vừa khó hiểu vừa sốt ruột.

Giờ cái gì là mấu chốt, Tư Đồ còn có tâm trạng chơi trò chơi với cái vị đứng ngoài kia!
Lâm Diêu trừng mắt không tha, không hề nhìn tới cái người thật ra là người quan trọng nhất, Ngụy Bằng.
Tư Đồ thả Ngụy Bằng ra, hai tay giơ lên cợt nhã nói, “Rồi, rồi, anh không chơi nữa.

Đừng nóng, anh tắt điện thoại cũng là có nguyên nhân.”
Ngụy Bằng có chút nhịn không được.
“Tư Đồ, hai người có chuyện gì thì lát nữa rồi nói, La Vạn Xuân và người kia không chừng sẽ quay lại bất cứ lúc nào, mau đi!”
Tư Đồ nhìn thoáng qua Ngụy Bằng rất cấp bách, không đợi hắn biểu thị cái gì, Lâm Diêu đã khí thế đi tới.
“Hai người nói gì tôi đã nghe hết, xem ra La Vạn Xuân tự biên tự diễn.

Ngụy Bằng, cái người anh không thấy rõ mặt là nam hay nữ?”
“Người nọ mặc rất nhiều đồ, nhìn không ra.”
“Tư Đồ, chúng ta có thể bị tính kế, theo tôi về cảnh cục từ từ nói chuyện.”
Tư Đồ và Ngụy Bằng cũng không nhúc nhích, ánh mắt của Lâm Diêu nhìn qua, Tư Đồ hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí là hờ hững.
“Bị điếc?” Lâm Diêu ôn hòa nói một câu, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Tư Đồ, người này chẳng phải là ấy ấy của cậu sao, sao lại chẳng để chút mặt mũi nào cho cậu vậy?”
Lâm Diêu thấy lạ, biểu hiện lúc này của Tư Đồ hắn nhìn không ra! Mới nãy, hắn không nói gì cũng chẳng có phản ứng, chẳng lẽ cố tình kéo dài thời gian, chờ người kia tìm tới cửa?
Cho dù nói thế nào, Ngụy Bằng cũng phải về tổ ngay, điểm này Tư Đồ chắc hẳn biết rất rõ.

Nhưng sao trông hắn nhàn nhã thế? Trong đầu chẳng lẽ lại có chủ ý gì nữa.
Hai người đứng trước mặt Lâm Diêu mang biểu tình hoàn toàn khác nhau, một nôn nóng kinh hoảng, một không tập trung.
Tư Đồ rũ mắt, cười nhạt, nét cười trong mắt Lâm Diêu xem ra, có chút quỷ dị.
Tư Đồ và Lâm Diêu dùng ánh mắt PK với nhau, Ngụy Bằng thì lại lo lắng đứng một bên.
“Lâm cảnh quan, nếu muốn làm gì Tư Đồ thì chờ qua trận này rồi tính được không?” Lúc Ngụy Bằng nói chuyện, như là sắp không chịu được nữa.
Lâm Diêu lạnh lùng liếc Ngụy Bằng, đang định giáo huấn vài câu thì nghe Tư Đồ nói, “Tiểu Diêu, em đưa lão Ngụy về cảnh cục đi, anh ở lại chờ La Vạn Xuân và người kia.”
“Anh…” Lâm Diêu buồn bực muốn phát hỏa, Tư Đồ đột nhiên chạy tới ôm chặt hắn.
“Ngoan, anh không thể để một người bệnh ở lại, bỏ lỡ cơ hội này, muốn bắt người kia cũng sẽ rất khó khăn.”

“Nói thì nói thôi, ôm làm gì! Thả ra.” Lâm Diêu đỏ mặt đẩy Tư Đồ.

Lần nào cũng dính sát như vậy, làm người ta vừa tức vừa… Quên đi, sau này tính sổ với hắn sau.
“Ngụy Bằng, đi theo tôi!”
Bắt Ngụy Bằng ra phía ngoài thùng hàng, Lâm Diêu thả chậm cước bộ, xoay đầu lại nhìn Tư Đồ cười híp mắt với hắn.
Tư Đồ bĩu môi, hôn gió với Lâm Diêu, lại bị đối phương chẳng thèm để ý tới.
Nhìn Lâm Diêu đẩy Ngụy Bằng vào xe, Tư Đồ đưa mắt nhìn theo bọn họ rời đi.
Lâm Diêu có chút không kiểm soát được tay lái.

Không phải chiếc xe có vấn đề, mà là hai tay của hắn lạnh băng còn đổ mồ hôi.
Từ lúc nhìn thấy Tư Đồ không đứng đắn hôn gió, tim của hắn vẫn đập mãnh liệt không dừng! Phảng phất biểu thị sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Đột nhiên có dự cảm không lành, Lâm Diêu xoay bánh lái quay lại.
“Cậu làm gì vậy, Lâm cảnh quan?” Ngụy Bằng kinh ngạc hỏi.
“Không được, phải để Tư Đồ rời khỏi đó.”
“Không thể, bây giờ quay lại sẽ thất bại trong gang tấc, bị phát hiện thì làm sao? Tư Đồ chẳng phải sẽ càng gặp nguy hiểm sao?”
“Ngay cả gặp nguy hiểm cũng không thể để hắn một mình, đối phương có hai người, hắn sẽ bị thiệt.”
“Không thể quay lại, Tư Đồ ở trong bóng tối, nếu chúng ta quay lại sẽ bị phát hiện, hai người kia có thể bỏ trốn.”
“Đừng nói nhảm nữa, không đi thì tự lăn xuống xe!”
Lâm Diêu lái xe rất nhanh, chưa tới mười phút đã quay lại bến cảng, chờ hắn dừng xe lại, chợt nghe thấy tiếng ầm ầm, ngay sau đó là cảnh nổ tung trời!
Đột nhiên chứng kiến cảnh này, thân thể Lâm Diêu lạnh như băng! Nơi bị nổ là chỗ mấy thùng hàng! Hay là…
Tất cả mọi thứ về Tư Đồ như lũ tràn vào đầu.
Ngụy Bằng nhìn ánh lửa càng ngày càng gần, cũng thấy sắc mặt Lâm Diêu càng ngày càng trắng.
Thấy thùng hàng hắn vừa đặt chân tới đã bị cháy không còn gì, tất cả lý trí của Lâm Diêu trở thành hư vô, hắn chạy như điên tới! Ngụy Bằng phía sau cũng theo sát.
Không thể tới gần thêm, chỉ đứng từ xa cũng bị ánh lửa nướng nóng.
Ngụy Bằng cho rằng Lâm Diêu sẽ vọt vào trong, nắm chặt cổ tay hắn.
“Không thể chạy qua đó!”
Lâm Diêu tựa như chỉ dừng vài giây, liền lấy điện thoại ra, vừa bấm số vừa chạy về phía biển.
Hắn thấm ướt cả người, sau đó định chạy vào! Lúc này bạn kêu hắn đứng nhìn, căn bản hắn làm không được.
Tay của Lâm Diêu run rẩy, trong miệng vô thức nói, “Tư Đồ, anh chờ một chút…” Tung người chạy tới bến tàu.

Điện thoại rốt cuộc cũng có người nhận, hắn vừa nói “Alo…” liền bất động.
Gió thổi mãnh liệt, Lâm Diêu giữ vững tư thế đứng cầm điện thoại, mà điện thoại trong tay thì không thấy đâu, trên ót lại có họng súng lạnh lẽo.
“Lúc này gọi điện thoại sẽ làm tôi rất rầu.” Giọng nói xót xa của Ngụy Bằng vang lên phía sau.
Thì ra là vậy, xem ra suy luận của mình không sai.
“Ngụy Bằng, anh đã chuẩn bị từ sớm để chúng tôi chết ở đây sao?”
“Không, chỉ có Tư Đồ và Diệp Từ, tôi vốn không muốn giết cậu.”
“Tôi vẫn cho là mình sai rồi, sau này nên tự tin nhiều hơn.

Ngụy Bằng, anh và La Vạn Xuân mới là hung thủ giết Triệu Thiên Minh! Hôm đó, Triệu Thiên Minh rời khỏi câu lạc bộ rồi về nhà lấy đồ, tới quán bar uống rượu.

Sau đó, Triệu Thiên Minh chắc là quay về câu lạc bộ.

Vừa lúc gặp La Vạn Xuân tiếp nhóm khách cuối cùng, cũng chính là 1:00 sáng.

Bọn họ gặp mặt ở cửa sau trong nhà bếp.

Con hẻm đó vừa vặn đậu được chiếc xe.

La Vạn Xuân và Triệu Thiên Minh làm giao dịch ở trong xe.

Tôi có chỗ nghĩ không ra, La Vạn Xuân làm thế nào để Triệu Thiên Minh uống nhiều rượu như vậy.

Nói tới ra tay giết Triệu Thiên Minh phải là La Vạn Xuân mới đúng.

Mà anh, là phụ trách việc lột da lưng của Triệu Thiên Minh.”

“Chứng cứ đâu? Cho dù tôi thừa nhận, cậu cũng không có bằng chứng.

Tôi vốn định tha cho cậu, xem ra bây giờ phải xin lỗi rồi.”
“Vậy, bây giờ anh định giết tôi?”
“Đương nhiên là cho cậu với Tư Đồ có đôi có cặp.” Nói xong, Ngụy Bằng cầm cây súng dùng sức đập vào ót Lâm Diêu.
Tuy rằng sự việc so với tưởng tượng còn tệ hơn, nhưng Lâm Diêu không biết cái loại này cho dù là ai cũng có thể bóp được vài cái.

Cái ót đau đớn đương nhiên có thể đoán ra Ngụy Bằng dùng rất nhiều sức, Lâm Diêu đột nhiên cúi người tránh thoát, tập kích bất ngờ, đồng thời dùng sức đá ra sau.
Ngụy Bằng không để ý bị Lâm Diêu đá té xuống đất! Lâm Diêu vội vã cầm súng, nhưng ai ngờ bao súng lại rỗng tuếch.
Lâm Diêu đau đầu, sao không thấy súng đâu?
Ngay lúc Lâm Diêu thất thần, Ngụy Bằng đã đứng lên, chỉa họng súng vào đầu hắn.
“Không nghĩ thân thủ của cậu cũng tốt vậy.”
Nhìn cây súng của Ngụy Bằng không phải của mình, Lâm Diêu không khỏi nảy sinh lòng nghi hoặc.
“Nổ súng bắn chết tôi, anh sẽ gặp phiền phức.” Lâm Diêu đang tranh thủ thời gian cho mình, cũng tranh thủ thời gian cho cái người hắn không tin là đã chết kia!
“Nếu tình thế bức bách, tôi cũng chỉ có thể nổ súng.

Tôi cố ý giả giọng làm La Vạn Xuân để đầu rắn vùng này để ý, nói tối nay La Vạn Xuân muốn chạy, bởi vì tôi biết, Diệp Từ nhất định sẽ hỏi đầu rắn về những chuyện liên quan tới La Vạn Xuân, ẩn ý này dụ họ mắc câu.

Lâm Diêu, cậu tìm tới đây bằng cách nào?”
“Anh cũng không cần hỏi nhiều làm gì.”
Lúc này, Lâm Diêu nghĩ thông rất nhiều chuyện, Ngụy Bằng và đồng bọn bày ra cái bẫy dẫn Tư Đồ và Diệp Từ.

Tuy rằng bọn họ chỉ tìm được Tư Đồ, nhưng có thể chắc chắn Tư Đồ sẽ liên thủ với Diệp Từ!
Sự xuất hiện của mình nằm ngoài kế hoạch của Ngụy Bằng, vậy bọn họ có khi nào đã dự liệu trước, Tư Đồ sẽ cho hắn là mục tiêu công kích của bọn họ, có phải suy nghĩ này không?
Nhìn người bị mình dùng súng uy hiếp vẫn vô cùng bình tĩnh, Ngụy Bằng lo lắng thời gian kế hoạch sẽ kéo dài.
“Dù sao tôi cũng không có hứng thú muốn biết, xin lỗi, Lâm cảnh quan!”
Lâm Diêu thấy hắn dùng cánh tay chặn họng súng, không khỏi kinh ngạc người này thề sống thề chết cũng phải đoạt được mục đích của mình!
“Ngụy Bằng, anh phải suy nghĩ kỹ! Dùng cánh tay của mình làm ống hãm thanh hiệu quả không cao.

Hơn nữa, tôi là người được huấn luyện chuyên nghiệp, giữa chúng ta ước chừng ba bốn mét, tôi hoàn toàn có thể tránh thoát đạn của anh.” Hừ, thoát khỏi nơi trí mạng thì đúng là có khả năng, còn nói tránh được hoàn toàn, Lâm Diêu cũng không tin.
“Lâm cảnh quan, tôi cũng không tin cậu có khả năng tránh thoát đường đạn! Đánh không chết cậu, tôi cũng chỉ có thể nổ súng!” Xem ra, lời nói dối quá dễ bị vạch trần.
Lâm Diêu có chết không cũng thừa nhận mình mạnh miệng, mặc kệ Ngụy Bằng có dao động hay không, hắn vẫn nói tiếp, “Cho là phát đầu tiên làm tôi bị thương, tôi vẫn nhanh hơn phát thứ hai.

Ngụy Bằng, cánh tay của anh có thể làm ống hãm thanh bao nhiêu lần? Chắc là tôi chưa chết, anh cũng mất máu tới mất sức.

Với tình trạng thân thể của anh hiện giờ, tôi không nói chắc anh cũng rõ.”
Lâm Diêu nói rất đúng, với tình trạng hiện tại của Ngụy Bằng đúng là rất không xong.

Bất kể là thân thể hay thời gian, Ngụy Bằng cũng không thể hao tổn với Lâm Diêu nữa!
Một cơn gió thổi qua, triệt để đánh thẳng vào Ngụy Bằng, cơn lạnh làm hắn không ngừng run lên, tất nhiên cũng khó giữ được cây súng.
Thời gian còn lại không nhiều, Ngụy Bằng đã nghe từ xa vang lên tiếng còi cứu hỏa.
“Xoay qua chỗ khác! Đi về bên phải, nhanh lên!” Ngụy Bằng bước tới, nói với Lâm Diêu.
Xoay qua chỗ khác? Chắc không kêu mình nhảy xuống biển đi ha.

Mẹ nó, nếu dám đẩy mình xuống biển, nghĩa là chặt đứt đường sống của mình! Vụ này bị đẩy xuống nước mấy lần rồi, có muốn người ta sống không vậy?
Lâm Diêu mắng trong bụng, chuyển hướng đi về bên phải.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, chủ yếu là do Ngụy Bằng đi phía sau không ngừng thúc giục, chờ tiếng xe cứu hỏa càng gần hơn, bọn họ đã đến một căn phòng giản dị cũ kỹ.
Ngụy Bằng ném chìa khóa qua, ý bảo Lâm Diêu mở cửa.

Lâm Diêu cầm chìa khóa mở cửa ra thì bị đạp một cước vào trong.
Một cước này làm Lâm Diêu té xuống đất, trong căn phòng giản dị cũng không phải một mảng đen tối.

Mơ hồ có thể nhìn thấy.
Không đợi Lâm Diêu đứng lên, Ngụy Bằng đã dùng sức đập lên đầu hắn.
Lâm Diêu nằm dưới đất không nhúc nhích.
Ngụy Bằng dùng chân đạp mấy cái, sau khi phát hiện Lâm Diêu đã bất tỉnh, lúc này mới đi tới bên cửa sổ quan sát tình hình.
Xe cứu hỏa mau chóng đã đến nơi, bọn họ đang vội vàng chữa lửa, chỉ lát sau chắc xe cảnh sát cũng sẽ tới.

Ngụy Bằng vô cùng tự tin với nơi ẩn thân của mình, ai cũng không nghĩ ra, hắn ở gần hiện trường.

Ngụy Bằng sờ lỗ tai, động tác này hình như không phải làm lần đầu tiên.
Ngụy Bằng ngồi xổm bên cạnh Lâm Diêu, phát hiện bao súng trống không, hắn cũng giật mình, ngay cả còng tay cũng không tìm được làm Ngụy Bằng thấy lạ.

Nhưng mà hắn tìm thấy tấm hình kia, cùng lúc đó nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
Ngụy Bằng cảnh giác quay lại cửa sổ, nhìn tình hình phía xa.


Có bao nhiêu cảnh sát hắn không nhìn rõ, chỉ có thể xác định, xe cảnh sát có hai chiếc.
Ngụy Bằng tỏ ra rất vội vàng và hấp tấp, nhiều lần nắm chặt cây súng nhìn Lâm Diêu! Âm thanh bên hiện trường càng ngày càng ầm ĩ, Ngụy Bằng rốt cuộc cũng nhịn không được.

Cởi áo khoác ra bọc họng súng, nhắm vào đầu Lâm Diêu.
Thời gian dừng lại, Ngụy Bằng vẫn không bóp cò, hắn nhìn gương mặt của Lâm Diêu rất lâu… Đột nhiên rất khó hiểu, cởi dây nịt trói Lâm Diêu đang hôn mê lại.
Ngụy Bằng ngồi trốn trong góc thở hổn hển, trên mặt tái nhợt không ngừng co quắp.

Đợi nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên lần nữa, hắn vội vàng chạy tới trước cửa sổ, nhìn hai chiếc xe cảnh sát dần rời đi.
Kì lạ, sao cảnh sát đi nhanh quá vậy? Trong lòng Ngụy Bằng nảy sinh nghi vấn.

Chỉ tức khắc, trong mắt hắn không có bất kì thương cảm nào, nhìn Lâm Diêu nói, “Lâm cảnh quan, cậu từng cứu con gái tôi, tôi không muốn giết cậu.

Nhưng cậu thật sự quá chướng mắt! Vầy đi, tôi cho cậu một cơ hội, nếu trong khả năng bị tôi trói chặt mà vẫn có thể bơi lên mặt biển, vậy thì mạng cậu rất lớn!”
Nói xong, Ngụy Bằng cúi người muốn vác Lâm Diêu lên vai.
“Thương lượng một chút không được sao, thân thể cậu ấy không tốt, xuống biển thì không được.”
Một giọng nói lười biếng vang lên từ bên ngoài.
Ngụy Bằng giống như con chim sợ cành cong, hốt hoảng tìm nơi phát ra âm thanh.

Tiếng bước chân chậm rãi đến gần… Lúc cửa phòng bị đẩy vào, Tư Đồ đứng đó trông rất ngầu.
“Cậu…”
“Lát nữa rồi nói tôi thế nào, trong súng của anh rốt cuộc có đạn không vậy?”
Phản ứng và tố chất tâm lý của Ngụy Bằng rất mạnh! Trong nháy mắt nhìn thấy Tư Đồ, hắn không giải thích được, nhưng hắn mau chóng trấn tĩnh, lấy súng chỉa vào Lâm Diêu nằm dưới đất.
“Tư Đồ, cậu nghĩ thử xem?”
“Không cần.

Tôi cũng không muốn dùng cậu ấy để thử súng, nếu không sau này tôi sẽ còn chết thảm hơn anh nữa.

Lão Ngụy, cậu ấy chưa khỏi bệnh, anh nhìn đi, trong tay anh có súng, tôi thì không có gì.

Anh dìu Tiểu Diêu dựa vào tường, lấy áo khoác của tôi đắp cho cậu ấy giùm tôi.”
Ngụy Bằng không nhúc nhích.
“Tôi đứng xa một chút, cho dù muốn xông vào, trong tay anh có súng, anh sợ gì.” Tư Đồ nói xong, cởi áo khoác ném tới chân Ngụy Bằng, mình thì lùi lại.
Ngụy Bằng cảnh giác Tư Đồ mọi lúc, cầm cánh tay Lâm Diêu kéo tới bên tường, đỡ nửa người Lâm Diêu dựa vào tường, đắp áo khoác của Tư Đồ lên.
Xử lý tốt người hôn mê, Ngụy Bằng xoay người nhìn Tư Đồ nói, “Tư Đồ, mạng của cậu quả là dai!” Ngụy Bằng đã không còn giả vờ.
“Sau khi xác định anh là hung thủ, tôi đã làm chút chuẩn bị rồi.”
“Nghĩa là cậu đã sớm nghi ngờ tôi?”
“Đúng! Từ lúc tìm thấy đoạn văn kiện ở nhà Triệu Thiên Minh, tôi đã nghi ngờ anh! Xác nhận anh là hung thủ, là nghe cha vợ anh nói.”
Ngụy Bằng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tư Đồ, súng trong tay chỉa vào đầu Lâm Diêu.

Tư Đồ cất đi nụ cười quỷ dị.
“Cậu đi tìm cha vợ của tôi? Ông ta không biết gì cả, đừng gạt tôi.”
“Ông già đúng là không biết gì.

Lão Ngụy, cha vợ của anh là người Nghi Hưng nhỉ?”
“Sao cậu biết?”
“Ông ta gọi anh là Tế lão gia, đây là cách nói của vùng Nghi Hưng.”
“Vậy thì sao?”
“Lão Ngụy, người dùng máy đổi giọng gọi cho tôi chính là anh!”
“Cậu nhận ra từ lúc nào?”
“Sau khi tôi yêu cầu anh cho tôi nghe giọng của La Vạn Xuân, để bảo đảm hắn còn sống.

Anh còn đáp lại tôi, ‘hắn cũng không phải thiết tử của cậu’.

Lão Ngụy, thiết tử là cách nói của người Đông Bắc rất nhiều năm trước, thanh niên Đông Bắc bây giờ cũng không nói những từ này.

Vậy chỉ có người Đông Bắc trên ba mươi mới biết, thiết tử ý chỉ quan hệ giữa hai người không bình thường.

Tôi điều tra những người có liên quan tới vụ án, chỉ có anh là người Đông Bắc.”
“Chỉ dựa vào điều đó mà cậu cho tôi là hung thủ?” Ngụy Bằng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tư Đồ hỏi.
Tư Đồ tùy ý dựa vào tường, giống như nói chuyện phiếm, “Lão Ngụy, anh cũng cực khổ rồi.

Mua heo về tập lột da, chắc là đủ để mở quầy bán thịt rồi đi?”
Hết chương 22.
 
------oOo------