Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)

Chương 69: Chương 69





 
Vụ án thứ 4: Trò chơi sinh mạng.
Chương 4
 Sáng sớm hôm sau.
Lâm Diêu có chút không tập trung đi vào phòng làm việc, thấy Đường Sóc như là mới tới.

Mấy người trong phòng làm việc cũng vừa tới, chỉ có mấy người là ở lại, không đợi hắn lên tiếng, Đường Sóc đã chạy lại.
“Lâm ca, anh Tư Đồ ở phòng họp cả đêm qua, anh đi xem đi.”
Lâm Diêu đương nhiên biết Tư Đồ sẽ bị tra xét cùng trời cuối đất, vì vậy hắn cầm xíu mại và sữa đậu nành mua giữa đường, lười biếng đẩy cửa phòng họp.
Cát Đông Minh đang dựa vào ghế nghỉ ngơi, Đàm Ninh không biết chạy đi đâu rồi.

Chỉ có bốn người mới và một cảnh quan già phụ trách “chăm sóc” Tư Đồ.
Một đêm không ngủ, Tư Đồ đói tới mức da bụng sắp dán vào lưng, lúc vào phòng, đồ ăn Lâm Diêu mang theo tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, Tư Đồ thiếu chút nữa là ch ảy nước miếng.
Lâm Diêu cố tình ngồi đối diện Tư Đồ, há miệng ăn sáng.
“Sao rồi?” Đường Sóc đi theo Lâm Diêu, hỏi.
“Còn sao nữa, vị Tư Đồ này không đưa ra được bằng chứng gì chứng minh anh ta không có mặt ở hiện trường.” Phòng Dịch Ninh đỡ đầu, cả đêm bọn họ bị Tư Đồ làm cho choáng váng, hoàn toàn không tìm ra quy luật.
“Tiểu Diêu, anh…” Vốn định lấy đồ ăn trong tay hắn bỏ vào cho bao tử, nhưng mới thốt lên, Lâm Diêu đã nhét hết hai miếng lớn vào miệng, uống ngụm sữa, không thèm để ý!
Đường Sóc có chút nhìn không nổi, liền lấy hai cái bánh bao và lon nước ngọt đưa cho Tư Đồ.
“Tiểu Đường, gọi đội trưởng dậy, đưa Tư Đồ tới xem hiện trường!” Nói xong liền “xách” Tư Đồ đi.
“Tiểu Diêu, em để anh ăn chút gì đi được không?” Tư Đồ tội nghiệp nói.
“Không ăn một bữa cũng không chết đâu!” Lâm Diêu đẩy cái người ra vẻ đau khổ kia khỏi phòng họp.
Bị Lâm Diêu ép lên xe, Tư Đồ nhìn Đường Sóc lái xe và Cát Đông Minh ngồi bên cạnh, hắn bắt đầu giở trò.

Lén dựa vào người Lâm Diêu, quan sát phản ứng của đối phương.
“Anh không có xương?”
Tiểu Diêu! Người ta làm chuyện lén lút mà, sao em lại nói ra như thế! Tư Đồ dùng ánh mắt để nói chuyện.
“Nhìn cái gì mà nhìn, ngồi đàng hoàng!” Lâm Diêu nhịn không được, đẩy Tư Đồ một cái.
“Tiểu Diêu, anh không ngủ cả đêm, thân thể không thoải mái.” Tư Đồ giở trò một cách trắng trợn.
Lâm Diêu liếc mắt nhìn cái tên không đàng hoàng, giơ chân lên đạp một cái.
“Ui da! Em nhẹ chân thôi.”
“Còn biết đau xem ra tinh thần không tệ, đâu nhìn ra anh có chỗ nào khó chịu.” Lâm Diêu giễu cợt.
“Ngực khó chịu mà ~” Tư Đồ đưa mặt sát lỗ tai hắn, thân mật đến mức làm hai người ngồi đằng trước nhíu mày.
“Anh còn tim hả? Thật hiếm thấy.”
“Tiểu Diêu, từ lúc gặp lại em vẫn giận dỗi, có chỗ nào không vui em nói cho anh biết đi.”
“Tư Đồ, anh đánh giá mình cao quá rồi.

Coi chừng tại sao mình chết cũng không biết!”
“Anh chỉ có thể chết trong tay em, những nguyên nhân khác anh từ chối toàn bộ!”
“Tôi không có hứng thú giết côn trùng có hại! Rút cái tay kia khỏi người tôi, tôi không có sở thích bị người ta quấy rối.”
“Nhưng anh thích quấy rối em.”
“Đủ rồi! Hai người nói ít lại giùm tôi, Tư Đồ cậu ngồi thẳng được không? Tiểu Lâm, cất súng vào!” Cát Đông Minh nhịn không nổi rốt cuộc cũng lên tiếng, cũng âm thầm tuyên thệ, sau này không bao giờ ngồi chung xe với hai người này nữa!
Trong lúc Tư Đồ và Lâm Diêu đấu võ mồm, xe của bọn họ đã tới hiện trường lúc nào không hay.

Lâm Diêu đạp Tư Đồ ra ngoài, nếu không nhờ Đường Sóc đỡ thì Tư Đồ sẽ rất khó coi.
Thừa dịp được Đường Sóc đỡ, Tư Đồ nhỏ giọng hỏi, “Đại Binh ca của nhóc đâu?”
“Ở nhà ngủ á.”
Tư Đồ vốn định nói gì nữa, nhưng lời tới miệng lại thu hết về.
Bốn người vào hiện trường, Tư Đồ đứng trước cửa nhìn, Cát Đông Minh không hiểu biểu tình lạnh nhạt của hắn là có ý gì.
“Nè, xem cho kỹ vào.” Cát Đông Minh đưa túi văn kiện cho Tư Đồ.

Không cần hỏi Lâm Diêu cũng biết đó là manh mối của vụ án, trong tổ có mấy người mới nên Lâm Diêu cũng không tiện thảo luận vụ án với Tư Đồ, xem ra Cát Đông Minh cũng kiêng dè điều này, cho nên tới đây mới lấy ra đưa.
Tư Đồ mở ra xem, sau đó bước vào căn phòng.
Lát sau…
“Đúng là rất giống.

Nhưng mà nơi này so với trò chơi của tôi tính căn bản khác nhau.” Dáng dấp không đàng hoàng khi nãy hoàn toàn biến mất, làm người ta có cảm giác Tư Đồ là một tên có sức nặng.
“Ý của anh là dấu chân và công cụ treo thi thể?” Đây cũng là chỗ Lâm Diêu thấy kì lạ.
Tư Đồ xoay đầu nhìn chỗ khác, gật đầu với Lâm Diêu, “Hung thủ trong trò chơi của anh là một tên cuồng sát nhân, nhưng ở đây xem ra…”
“Xem ra thế nào?” Đường Sóc chen vào giữa hai người, tò mò hỏi.
“Mọi người cũng chú ý tới vết chân, cho nên vụ này thoạt nhìn như mưu đồ đã lâu.”
“Đừng nói mấy lời vô dụng! Căn cứ theo trò chơi giết người của anh, có thằng ngu cũng biết là có âm mưu.” Lâm Diêu trừng mắt nhìn Tư Đồ.
Trong lòng Tư Đồ khổ không chỗ chứa, từ lúc gặp lại tới giờ, Lâm Diêu chưa hề hòa nhã với hắn.
“Tiểu Diêu, em muốn anh phải làm gì đây? Anh không có bằng chứng ngoại phạm, trở thành kẻ tình nghi của các em, trong lòng em hiểu hơn bất kì ai, anh sao có thể giết người được.”
“Cái thứ trong đầu anh biến hóa thất thường như cổ phiếu, sao tôi biết được.”
“Với em, anh rốt cuộc nói gì cũng vô dụng.

Vầy đi, em nói gì anh nghe đó, tuyệt đối làm theo mệnh lệnh của em!”
“Tôi sợ tổn thọ.”
Lâm Diêu quăng một câu xong liền tới chỗ cửa sổ, Cát Đông Minh nhiều chuyện hỏi nhỏ Tư Đồ, “Lại chọc gì hắn nữa vậy?”
“Một lời khó nói hết, nói chung là tôi đáng đời bị cậu ấy trở mặt.”
“Cậu mà cũng có lúc thành thật như vậy sao?”
“Không thành thật nữa thì sẽ không vui thật đó.”
“Không thể nào, nghiêm trọng vậy à?”
“Anh còn không biết tính tình của cậu ấy sao, hạ quyết tâm rồi thì có quỳ xuống cầu xin cũng bằng thừa.

Khoảng thời gian trước đây, tôi rất đau khổ.”
“Chẳng phải cậu luôn có cách mà, sao lại bị Tiểu Lâm biến thành thế này?”
“Cách nào cũng vô dụng, cái đầu đó quá lợi hại.”
“Cũng đúng, tôi cứ thắc mắc sao đi nghỉ về tính tình lại nóng như vậy, thì ra là do cậu.”
“Anh cũng bớt xát muối vào vết thương của tôi đi, tôi đang cố gắng biểu hiện đó không thấy hả?”
Tư Đồ và Cát Đông Minh nói chuyện phiếm bên này, Lâm Diêu ở bên kia càng nghe càng tức giận.
“Đội trưởng, anh cũng quan tâm tôi quá ha.”
Cát Đông Minh nhìn ánh mắt của Lâm Diêu mang theo viên đạn, lập tức nghiêm túc.
“Tư Đồ! Đứng đây suy nghĩ cái gì, đi làm việc!”
Tư Đồ cười khổ lắc đầu, đàng hoàng đi làm trâu làm ngựa cho Lâm Diêu.
Tư Đồ vừa tra xét hiện trường, vừa xem tư liệu, chỉ lát sau lại hỏi, “Đông Minh, có phát hiện xe của người chết không?”
“Xe?”
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Cát Đông Minh, Tư Đồ thiếu chút nữa ngất luôn.
“Tôi nói nè, Triệu Thiên Minh là loại người giàu có chẳng lẽ không có xe, trong tài liệu có ghi hắn rời khỏi quán bar lúc 1:00 sáng, tôi biết quán bar đó, từ đây lái xe tới đó mất khoảng 40 phút.

Người chết tử vong trong khoảng 2:30 tới 3:00.

Nơi này không phải hiện trường đầu tiên…”
Tư Đồ nói tới đây, Lâm Diêu và Đường Sóc cũng bước qua nghe.
“Người chết sau khi rời khỏi quán bar lúc 1:00, từ đó tới 2:30 người chết đã đi đâu? Xe của hắn ở đâu có liên quan tới manh mối chính để tìm hiện trường đầu tiên, mọi người không để ý sao?”
Ba người nhìn nhau, đều nghĩ tại sao lại quên vấn đề quan trọng như vậy.
Lâm Diêu cho dù quên cũng có thể đứng thẳng người hùng hồn nói.
“Anh không chờ nổi nên trách chúng tôi? Không để ý có phạm pháp không? Có cần quỳ xuống dập đầu lạy anh không?”
Đây chẳng phải là cố tình làm khó người ta sao! Tư Đồ oan uổng quá mà!

“Tiểu Diêu, anh không có ý này.

Mọi người không có thời gian để ngủ, không để ý là chuyện bình thường mà.” Lúc Tư Đồ nói lời này, trong nội tâm thì reo hò — Tiểu Diêu, em gây khó dễ cho anh hả, sớm muộn gì anh cũng ăn sạch em!
Lúc Lâm Diêu sỉ nhục Tư Đồ, Cát Đông Minh đã gọi cho Đàm Ninh kêu hắn lập tức kiểm tra xe của người chết.
Nhìn Cát Đông Minh gọi điện xong, Tư Đồ liền gọi hắn qua, nói với ba người, “Mọi người đều đã xem qua bản gốc của trò chơi, trong trò chơi chỉ có vết chân đi vào là vì tôi thiết kế hung thủ leo ra bằng miếng gỗ giữa cửa lớn và cửa sổ, nhưng ở hiện thực thì không thể.

Mọi người nhìn bệ cửa sở ở đây đi, bụi bám rất nhiều.” Tư Đồ tiện tay sờ lên bệ cửa sổ, một màu xám tro dính trên đầu ngón tay.
Nói tới đây Tư Đồ dừng lại, than một tiếng, “Còn một chỗ làm tôi thấy lạ…”
“Ý anh là thứ treo thi thể?”
“Em đúng là thông minh.

Trong trò chơi của anh là dây nịt của người chết, mà treo Triệu Thiên Minh lại là sợi dây, cái đó và hiện trường trong trò chơi khác nhau.

Trong trò chơi của anh, căn phòng này là hiện trường đầu tiên, nhưng ở đây thì không phải, nhìn qua hung thủ giống như đang…”
“Khiêu khích!” Lâm Diêu cảm thấy thế.
Tư Đồ không cho ý kiến gì thêm, hít một hơi thật sâu, gật đầu.
Đường Sóc vẫn luôn đứng nghe bọn họ nói chuyện, mắt nhìn một vòng đột nhiên nói, “Em nghĩ hắn không phải gây hấn với cảnh sát.”
“Tiểu Đường trưởng thành rồi.” Cát Đông Minh vỗ vai Đường Sóc, tiếp lời hắn.
“Đây không phải gây hấn với cảnh sát mà là khiêu khích Tư Đồ.

Hung thủ nhất định đã chơi ba trò kia trong câu lạc bộ của Ngụy Bằng, cũng nhất định đã giải được đáp án trò thứ ba… Cho nên, chúng ta vẫn phải tập trung vào câu lạc bộ đó.

Tiểu Đường, cậu đi hối Ngụy Bằng, kêu hắn mau đem danh sách những người đã từng chơi trò đó cho chúng ta.” Sau khi nói xong, sắc mặt Cát Đông Minh càng lúc càng khó coi.
Lâm Diêu vốn rất nhạy cảm, nhìn biểu tình của Cát Đông Minh biết rõ hắn còn đang lo lắng về một vấn đề khác quan trọng hơn, liền hỏi, “Đội trưởng, anh còn lo lắng điều gì?”
“Tôi không muốn nói, hy vọng là do tôi nghĩ nhiều thôi.” Cát Đông Minh nhìn lướt qua Tư Đồ, trong lời nói còn mang hàm ý khác.
Tư Đồ cũng là một người thông minh, cân nhắc hơn thua vẫn đưa ra quyết định.
“Đông Minh, từ giờ trở đi tôi chấp nhận sự điều tra của các anh, anh có thể sắp xếp người giám sát tôi, có thể để tôi ở tổ trọng án cũng được.”
“Không cần, tôi không dám động vào cậu.

Theo luật cũ, cậu và Tiểu Lâm cùng hành động.

Nói trước, đây không phải cảnh sát ủy thác cậu điều tra, cậu cũng không giúp Tiểu Lâm làm việc…”
“Tôi hiểu.

Muốn rửa sạch hiềm nghi, nhất định phải tìm ra hung thủ.”
Cát Đông Minh nhìn Tư Đồ với ánh mắt “Hiểu là được rồi”, sau đó thông báo cho Lâm Diêu làm việc rồi rời khỏi một mình.
Chờ Tư Đồ và Lâm Diêu cùng Đường Sóc tới câu lạc bộ, ba người mới biết Ngụy Bằng đã cầm danh sách tới tổ trọng án.
Trên đường đi, Tư Đồ xem danh sách Hồ Dĩnh đưa cho Lâm Diêu, suy nghĩ hồi lâu mới quyết định tới thăm hỏi những người trong danh sách này.
Đường Sóc chạy nửa đường thì xuống xe, Lâm Diêu bảo hắn lái xe của mình về đội.

Còn Lâm Diêu và Tư Đồ thì lái chiếc kia.
Trong danh sách có tổng cộng bốn người, bỏ La Vạn Xuân do Đàm Ninh phụ trách ra, còn lại ba người, Tư Đồ bảo Lâm Diêu tự sắp xếp thứ tự trước sau.
Lâm Diêu vẫn lén quan sát Tư Đồ, hắn vốn nên lộ ra vẻ bất cần có chút lạnh nhạt, hành vi cả buổi chẳng nói tiếng nào này cũng rất kì lạ.
“Anh đang tính toán điều gì?” Lâm Diêu hỏi với giọng bình thường.
“Tiểu Diêu, em biết Đông Minh lo lắng cái gì không?” Tư Đồ không nhìn Lâm Diêu, đôi mắt mê người tựa như bất cứ lúc nào cũng phải sâu sắc.
Lâm Diêu cũng đoán ra bảy tám phần, nhưng hắn cũng không muốn nói, mong đây chỉ do hắn nghĩ nhiều.

Không nghe tiếng Lâm Diêu trả lời, Tư Đồ hiểu hắn cũng biết.

Khẽ thở dài, Tư Đồ nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Diêu chọn người đầu tiên có tên là Hứa Viêm, là trưởng ban phòng thẻ tín dụng của ngân hàng, bạn thời đại học của Triệu Thiên Minh.
Người mở cửa chính là Hứa Viêm, nhìn Lâm Diêu giơ thẻ cảnh sát có hơi sững sờ, lập tức mời hai người vào nhà.
Tư Đồ ngồi xuống quan sát Hứa Viêm một phen.

Cao khoảng 178cm, không gầy không mập, thuộc kiểu người ném vào một nhóm người sẽ không tìm ra.
“Hứa tiên sinh, anh có quen Triệu Thiên Minh không?” Lâm Diêu đặt câu hỏi.
“Chúng tôi là bạn học.”
“Triệu Thiên Minh đã bị giết vào tối hôm XX.”
Hứa Viêm trợn to mắt, vùng lông mày nhíu lại, nhìn Lâm Diêu khiếp sợ.
“Hứa tiên sinh, lần cuối anh gặp Triệu Thiên Minh là lúc nào?”
“Ý các cậu là gì? Đang nghi ngờ tôi sao?” Hứa Viêm rất nhạy cảm, hỏi.
“Tôi hỏi theo thông lệ, hãy hợp tác với chúng tôi.

Lần cuối anh gặp Triệu Thiên Minh là lúc nào?” Vẻ mặt Lâm Diêu lạnh lùng, đồng thời toát ra vẻ uy nghiêm khó tiếp cận.ccc
“Lần cuối… chắc là ba tuần trước, chúng tôi tham gia tiệc họp mặt.”
“Quan hệ giữa anh và Triệu Thiên Minh thế nào?”
Hứa Viêm mím môi cả buổi mới nói, “Không tốt lắm.”
“Xin nói rõ ràng.”
“Sau khi tốt nghiệp, tôi và Triệu Thiên Minh cùng được một công ty thuê, sau đó công ty giảm biên chế, tôi và hắn chỉ có thể giữ một.

Lúc đó tôi cũng không làm gì, hắn bị người ta sa thải, lại nghi ngờ tôi thầm loại trừ hắn, chúng tôi rốt cuộc cũng tan rã không vui.

Sau đó tôi tới ngân hàng làm, khoảng nửa năm trước, bạn gái của hắn tới ngân hàng chúng tôi vay tiền.

Lúc đó cô ta thiếu điều kiện, tôi không cho mượn.

Sau đó Triệu Thiên Minh cố tình gọi cho tôi gây một trận, từ đó về sau chúng tôi cho dù gặp mặt cũng không nói chuyện.”
“Hứa tiên sinh, vào khoảng 2:30 tới 3:00 sáng ngày XX, anh đang ở đâu?”
“Chẳng phải là mấy hôm trước sao? Tôi nhớ… hôm đó tôi ở nhà mẹ vợ, tôi và vợ tới trưa hôm sau mới về.”
Tư Đồ ngồi bên cạnh không lên tiếng, chờ Lâm Diêu hỏi xong, hắn hỏi, “Hứa tiên sinh có từng tới Babylon chưa?”
“Tới một lần, khoảng đầu năm nay.”
Rời khỏi Hứa gia, hai người xuất phát tới mục tiêu thứ hai.
Người thứ hai có tên là Cổ Hồng Vũ, là bạn chơi tennis của Triệu Thiên Minh, làm nghề viết sách tự do.
Lâm Diêu nhìn người đàn ông có bàn tay giống dân quyền anh có chút nghi hoặc, khi hắn nghe Triệu Thiên Minh đã chết, không hề sợ cũng chẳng hoảng hốt.
“Cổ tiên sinh, quan hệ giữa anh và Triệu Thiên Minh thế nào?” Lâm Diêu hỏi.
“Không tốt lắm.

Tôi chưa từng gặp người nào nhỏ mọn như hắn, có chút xíu cũng trở mặt được! Tôi và hắn bình thường chơi đánh tennis, nếu hắn thắng sẽ vui vẻ đãi mình ăn.

Nếu thua thì hằm hằm chẳng nói tiếng nào.

Lần cuối cùng tôi gặp hắn là cuối tuần trước, cùng nhau chơi bóng.”
“Bình thường hai người có gặp nhau không?”
“Một tháng gặp chừng hai ba lần.”
“Có xung đột gì đặc biệt không?”
“Có một lần.

Tháng trước hắn mua vợt mới, tôi nói trình độ của hắn bây giờ dùng cây đó quá lãng phí, chỉ nói đùa thôi, lúc đó hắn lại nổi nóng! Cãi nhau ở sân bóng có rất nhiều người vây xem, tôi lúc đó cũng rất kích động, đẩy ngã hắn.”
“Hai người đánh nhau?”
“Cũng không tính là đánh, với thể trạng của hắn có thể làm đối thủ của tôi sao?”
“Trong khoảng 2:30 tới 3:00 sáng ngày XX, anh đang ở đâu?”
“Làm việc ở nhà.”
“Có ai làm chứng không?”
“Tôi sống độc thân, làm gì có ai làm chứng.


À, khoảng gần 3:00 sáng, tôi có mua thức ăn nhanh.”
“Xin nói cho chúng tôi biết tên cửa hàng.”
“Cổ tiên sinh, anh có từng tới Babylon chưa?”
“Babylon? Chơi gì ở đó?” Cổ Hồng Vũ hỏi.
Cầm số điện thoại của quán thức ăn nhanh, Tư Đồ và Lâm Diêu rời khỏi nhà Cổ Hồng Vũ.
Người cuối cùng tên là Liễu Vân Nhị, là bạn gái trước của Triệu Thiên Minh, nghề nghiệp là thư ký của một công ty.
“Cái gì, Thiên Minh chết rồi?” Liễu Vân Nhị gào một tiếng làm Lâm Diêu muốn nhét gì vào tai cho rồi.
“Cô Liễu, cô và Triệu Thiên Minh gặp nhau lần cuối là khi nào? Cô Liễu… Người chết rồi không sống lại được, xin nén bi thương… cô Liễu… cô Liễu… Có thể trả lời câu hỏi của tôi trước không?”
Liễu Vân Nhị sụt sùi nước mắt nước mũi trả lời câu hỏi của Lâm Diêu, cô và Triệu Thiên Minh gặp nhau lần cuối là buổi sáng hai ngày trước vụ án xảy ra.

Cô đi tìm Triệu Thiên Mình, muốn quay lại.
“Cô Liễu, cô và Triệu Thiên Minh tại sao lại chia tay?”
“Chúng tôi đều bận rộn, trên cơ bản không có thời gian gặp nhau nên chia tay.

Ba tháng trước tôi đổi công việc, không bận như trước nữa, muốn quay lại với Thiên Minh… Tôi không biết Thiên Minh nghĩ gì, tự nhiên đi tìm một bà cô ở góa, còn có con nữa.”
“Triệu Thiên Minh không muốn quay lại?”
“Đâu chỉ là không muốn! Thái độ của anh ta với tôi rất tệ, sáng hôm đó tôi đi tìm anh ta, anh ta còn mắng tôi.”
“Cô Liễu, vào 2:30 tới 3:00 sáng ngày XX, cô đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
“Có ai làm chứng không?”
“Không có.”
Rời khỏi Liễu gia, Lâm Diêu hỏi Tư Đồ, “Tại sao anh không hỏi họ Liễu kia có tới Babylon không?”
“Cô ta nhất định đã tới đó!” Tư Đồ vô cùng khẳng định.
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã tới giờ ăn tối.
Tư Đồ bị bỏ đói cả ngày, khuyên mãi rốt cuộc cũng khiến Lâm Diêu đồng ý không lái xe về tổ ngay mà dừng ở quán cơm ven đường.
Nhìn Tư Đồ có thể ăn cả đầu con bò, kêu một bàn lớn ăn lấy ăn để.
“Anh bị quỷ đói nhập xác?” Lâm Diêu nhìn Tư Đồ ăn, chẳng có chút hứng thú ăn uống.
“Không ăn nữa thì anh gửi hồn cho quỷ đói là vừa.

Đưa ghi chép về ba người kia cho anh xem.” Tư Đồ lúc ăn cũng không quên làm việc.
Lâm Diêu mở laptop ra, đẩy qua cho Tư Đồ xem, “Anh nghĩ ba người đó có vấn đề?”
“Bây giờ thì phải nhưng anh lại cho rằng Hồ Dĩnh có vấn đề.”
“Lý do?”
“Trong bốn người xung đột với Triệu Thiên Minh, có hai người có quan hệ không tốt với Hồ Dĩnh, giống như cô ta mượn chuyện người kể chuyện mình.”
“Ý anh là, Hồ Dĩnh cố tình kể tên Liễu Vân Nhị? Bạn trai cô ta chết, bản thân còn tìm cơ hội trả thù người cũ của bạn trai mình? Mặc dù thông suốt nhưng Hồ Dĩnh chưa chắc có tình nghi.”
“Em không biết thôi, Triệu Thiên Minh từng kêu Giang Vũ kê khai tải sản trước khi cưới, sau đó không biết tại sao lại bỏ.

Còn bảo Giang Vũ mua bảo hiểm thân thể nữa.”
“Anh đừng nói người được lợi chính là Hồ Dĩnh nha.”
Tư Đồ nuốt đồ ăn rồi mỉm cười.
“Chính là cô ta!”
Lâm Diêu rơi vào trầm tư, “Hồ Dĩnh nói tối hôm đó cô ta ở nhà, có con và bảo mẫu làm chứng.”
“Tiểu Diêu, anh không nói Hồ Dĩnh có tình nghi, chỉ nói cô ta hơi lạ thôi.

Nhưng anh sẽ không giấu diếm, tiếp tục điều tra cô ta, ít nhất là phần bảo hiểm, cô ta có động cơ giết Triệu Thiên Minh.”
Lâm Diêu có chút không hiểu nhìn Tư Đồ, người này hình như có chỗ nào thay đổi rồi.
Chờ Tư Đồ ăn sạch sẽ cả bàn lớn, Lâm Diêu đang kinh ngạc không biết dạ dày của người này thuộc hành tinh nào, lại thấy Tư Đồ lau miệng nói, “Muốn biết rõ vấn đề của Hồ Dĩnh, bước đầu tiên phải biết quy luật sinh hoạt và thời gian nghỉ ngơi của cô và bảo mẫu trong nhà.

Tối nay anh qua nhà cô ta rình mò, em về nghỉ ngơi đi.”
Không đúng, không đúng một chút nào! Người này uống lộn thuốc?
Rời khỏi quán cơm, Tư Đồ hào sảng đẩy Lâm Diêu lên xe, bảo hắn mau về nhà nghỉ ngơi.
Lâm Diêu leo lên xe Tư Đồ, chậm rãi lái đi.

Nhìn bóng dáng của Tư Đồ dầnn biến mất trong kính chiếu hậu, Lâm Diêu xoay bánh lái, lái tới nhà Hồ Dĩnh..