Vụ án thứ 4: Trò chơi sinh mạng.
Chương 3
Thời gian: Buổi chiều.
Địa điểm: Quán cà phê.
Lâm Diêu nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt, phát hiện có chút kì lạ.
Người chết cũng chỉ mới ba mươi mấy tuổi, sao lại quen một người bốn mươi mấy tuồi! Còn là một người mẹ độc thân.
Bạn gái của người chết tên là Hồ Dĩnh, là một nhà trang điểm.
Sống độc thân với con, tình cảm với Triệu Thiên Minh rất tốt.
Đây là do cô ta nói.
“Cô Hồ, về chuyện của Triệu Thiên Minh, mong cô nén bi thương.
Cô còn phải chăm sóc con.” Lâm Diêu suy nghĩ cả buổi mới thốt ra được một câu an ủi người phụ nữ vẫn đang lén lau nước mắt.
Nói chuyện với Hồ Dĩnh chừng hơn hai tiếng, Cát Đông Minh gọi điện tới, nói là Ngụy Bằng tìm được hai người thiết kế trò chơi rồi, bảo hắn quay về gấp.
Lúc Lâm Diêu trở về phòng làm việc, sắc trời đã tối.
Vào phòng của Cát Đông Minh thì thấy hai người xa lạ, Lâm Diêu đơn giản nói mấy câu khách sáo, rồi ngồi xuống đối diện bọn họ.
“Xin hỏi, ai là người thứ ba thiết kế trò chơi?” Lâm Diêu hỏi.
“Chúng tôi không phải người thiết kế.
Nói chính xác tôi và Tuấn Huy chỉ là người tham gia thiết kế thôi.” Người đàn ông tên là Kim Uy nói rất nghiêm túc.
Lâm Diêu không hiểu lắm, hỏi lại, “Xin giải thích rõ ràng một chút.”
“Chủ đề của ba trò chơi đều do người kia thiết kế.
Chúng tôi chỉ phụ trách làm vụ án và hoàn chỉnh sản phẩm.”
“Tôi có thể hiểu, người kia thiết kế trò chơi, còn hai người là làm thành sản phẩm?” Lâm Diêu nhất định phải hỏi cho rõ.
“Chính là như thế.”
Lâm Diêu và Cát Đông Minh nhìn nhau, Cát Đông Minh dập tắt điếu thuốc, nhìn hai người ngồi trước mặt nói, “Người kia là ai, tên gì?”
“Không biết.
Chúng tôi chưa từng gặp, lão Ngụy chỉ gửi văn bản cho chúng tôi xem thôi, chúng tôi cũng không biết người nọ là ai.”
“Hai người có từng chơi trò chơi đối phương thiết kế chưa?” Lâm Diêu tạm thời bỏ qua vấn đề kia.
Sở Tuấn Huy nhìn Lâm Diêu, mỉm cười nói, “Lâm cảnh quan nhất định chưa từng chơi trò chơi.
Nhất là loại trò suy lý, chơi trò tự mình thiết kế không có cảm giác mới mẻ, tôi không biết Kim Uy có chơi không, chí ít sau khi thiết kế xong trò đó, tôi chưa từng chơi qua.” Người nói chuyện có tên là Sở Tuấn Huy.
Kim Uy giật người, nhìn hai người nói, “Tôi có chơi.
Ba trò đó tôi đều có chơi nhưng tôi vẫn cho rằng, cái đó không tính!”
“Tại sao lại nói thế?” Lâm Diêu hỏi.
“Trong ngành kinh doanh trò chơi, tôi cũng có chút danh tiếng, trò này có chơi được không, có bán được không, tôi đều biết rõ.
Nhưng khi nhìn thấy ba trò chơi kia, nói thật, tôi đổ mồ hôi lạnh! Nếu không biết đáp án từ trước, tôi nghĩ mình sẽ bị mất ngủ một thời gian.”
“Ý của anh là ba trò đó quá máu me?” Cát Đông Minh chen lời.
Sở Tuấn Huy mỉm cười, trông còn thâm ý khác, nói, “Ý chúng tôi không phải vậy.
Hai người chưa chơi thử phải không? Ba trò này không phải máu me, mà là khiêu chiến suy nghĩ cực hạn của con người! Muốn dừng cũng không dừng được.”
Cát Đông Minh cũng từng cân nhắc tự mình đi thử ba trò chơi đó, nhưng vì bận quá chưa có thời gian.
“Các anh có quen Triệu Thiên Minh không?” Tay của Cát Đông Minh không biết đang làm gì,miệng thì hỏi hai người.
“Quen.
Tôi và Thiên Minh có quan hệ không tồi, chúng tôi thỉnh thoảng hẹn nhau đi uống trà, ăn cơm.” Kim Uy đáp.
“Lần cuối anh thấy hắn là lúc nào?”
“Hình như là một tuần trước, tôi dẫn mấy người bạn đến chơi, lúc đó đều là hắn đợi chúng tôi.”
“Còn Sở tiên sinh?”
“Tôi và hắn có gặp vài lần nhưng không qua lại.
Lần cuối nhìn thấy hắn đã là chuyện của nửa năm trước, lúc tôi tới câu lạc bộ làm việc.”
Đưa Kim Uy và Sở Tuấn Huy đi, Cát Đông Minh kêu người điều tra hai người đó rồi quay về văn phòng, nói chuyện với Lâm Diêu.
Lâm Diêu nói, “Lần cuối bạn gái gặp người chết là buổi tối hai hôm trước, bọn họ cùng ăn trong nhà của Hồ Dĩnh, tối đó người chết ngủ lại nhà bạn gái, mãi tới sáng hôm sau mới về.
Theo lời Hồ Dĩnh, người chết có mấy người bạn không hợp lắm, cô ta có cung cấp danh sách cho tôi.”
Cát Đông Minh cầm danh sách Lâm Diêu đưa, nhìn thấy tên của La Vạn Xuân, liền vội vã gọi điện cho Đàm Ninh đang ở ngoài, bảo hắn mau chóng điều tra.
Lâm Diêu nói tiếp, “Tôi cũng đã điều tra về Hồ Dĩnh.
Con cô ta ra đời cũng là lúc chồng cô ta bị tai nạn xe, khoảng một năm rưỡi trước thì quen Triệu Thiên Minh, rồi bắt đầu gặp gỡ.
Hồ Dĩnh mở thẩm mỹ viện, bình thường ít ra ngoài xã giao, bạn bè cũng không nhiều.
Cũng xem như là một người có phép tắc.
Hôm xảy ra vụ án, cô ta và con còn có bảo mẫu đều ở nhà.
À khoảng 00:30 cô ta có nhận điện thoại của người chết.
Lúc đó mơ mơ màng màng nên không để ý, căn cứ theo trí nhớ thì khi đó người chết có chút kì lạ.”
“Kì lạ?” Cát Đông Minh lặp lại.
“Đúng vậy, hình như là uống rượu.
Hồ Dĩnh nói, người chết bình thường không uống rượu, tửu lượng cũng không cao.
Cho nên mới thấy lạ.
Tôi đã hỏi Hồ Dĩnh, người chết gần đây có hành động gì khác thường không, cô ta nói không có, tất cả đều bình thường.”
Cát Đông Minh đốt một điếu thuốc, suy nghĩ một hồi.
“Xem ra Hồ Dĩnh này không phải hung thủ, cô ta có bằng chứng ngoại phạm hoàn mỹ.
Nhưng mà chúng ta cũng không thể xem thường, vẫn điều tra kỹ càng thì hơn.”
Lâm Diêu gật đầu biểu thị tán thành.
Cát Đông Minh nhìn xuống tờ giấy mình viết, “Tôi đã điều tra Ngụy Bằng, hắn đi châu Âu khảo sát một tháng, mới trở về tuần trước.
Trong khoảng thời gian 2:30 đến 3:30 tối hôm đó, hắn ở nhà ngủ.”
“Hy vọng Đàm Ninh mau có kết quả điều tra về La Vạn Xuân.
Đội trưởng, trò chơi kia anh thấy thế nào?”
“Trò chơi nhất định có liên quan tới cái chết của Triệu Thiên Minh.
Hung thủ chắc là bắt chước trò thứ ba, hơn nữa nhất định đã giải được đáp án! Cho nên, chúng ta phải điều tra rõ có bao nhiêu người từng chơi trò thứ ba rồi, còn có người thiết kế nó nữa!”
“Tôi hiểu, người thiết kế đó có tình nghi rất lớn!” Lâm Diêu tuy cho là người thiết kế tự chui đầu vào rọ là ngu xuẩn, nhưng cũng không thể loại bỏ tình nghi.
Bất tri bất giác đã hơn bảy giờ tối, mọi người vẫn chưa nghỉ ngơi ăn cơm.
Lâm Diêu nhìn ba trò chơi trong máy tính, bảo Đường Sóc pha cho hắn một ly cà phê, dự định tự mình ra trận!
Vụ đầu tiên đối với Lâm Diêu mà nói rất đơn giản, một học sinh trúng độc trong phòng học, mà hung thủ là người đang học tự dưng xin đi vệ sinh.
Vụ thứ hai, đội khó cao hơn một chút.
Một người đàn ông bị đâm chết trong nhà, căn nhà bị lục tung, nhìn vào có thể đoán là giết người cướp của, nhưng Lâm Diêu mau chóng xác định nhờ vào cánh cửa và mặt đất, hung thủ là bảo mẫu trong nhà.
Đến vụ thứ ba… Trong lúc nhất thời Lâm Diêu không tìm ra manh mối.
Khoảng chừng mười giờ tối, Cát Đông Minh từ bên ngoài chạy về.
“Tiểu Lâm, tìm được người thiết kế rồi.
Tôi kêu Ngụy Bằng đưa tới.”
Không chỉ có Lâm Diêu, mọi người trong phòng làm việc đều tỉnh táo.
Chưa tới nửa tiếng, Cát Đông Minh để một tổ viên ra ngoài đón Ngụy Bằng.
Trời đã khuya, Lâm Diêu có thể nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang.
Mấy người mới đều mở to mắt!
Đàm Ninh ngáp một cái, cầm ly sữa yến mạch không biết kiếm đâu ra, bước tới chỗ Lâm Diêu thì thầm, “Sao giống như uống máu gà tập thể vậy?”
Lâm Diêu cười, xoay người lại nói, “Bây giờ đội chúng ta có thể đấu với cả máy bay chi3n đấu, đây là do người thiết kế trò chơi gây ra.”
Đàm Ninh cười, uống một ngụm to, “Cũng có phải là yêu ma quỷ quái ba đầu sáu tay đâu, sặc!”
May mà Lâm Diêu tay chân nhanh nhẹn mới tránh thoát cơn mưa yến mạch phun ra từ miệng Đàm Ninh.
Không khỏi thấy lạ, tự dưng bị sặc!
“Gặp quỷ hả?” Lâm Diêu lau vết sữa còn dính trên áo mình.
“Còn hơn gặp quỷ nữa!” Nói xong, Đàm Ninh giữ bả vai Lâm Diêu, xoay hắn lại.
Hả!!!!!! Lâm Diêu kinh ngạc tới ngây ra nhìn cái người đứng bên cạnh Ngụy Bằng, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Cát Đông Minh xoay đầu chỗ khác vò tóc bứt tai, nhìn mắt ôn nhu không thể xem thường dành cho ai kia của Tư Đồ làm hắn nổi da gà.
Lúc Lâm Diêu còn đang không tin vào mắt mình, Tư Đồ đã bước tới trước mặt hắn, cười rất ôn nhu.
Lâm Diêu vẫn còn đang trong tình trạng không thể tiếp thu, thuận miệng hỏi Ngụy Bằng, “Hắn chính là người kia…”
“A, Tư Đồ tiên sinh chính là người thiết kế thứ ba.” Ngụy Bằng trông rất tự hào.
Lâm Diêu nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới bọn họ lại gặp nhau trong trường hợp này! Mắt nhìn nụ cười ẩn giấu ôn nhu của Tư Đồ, hắn không thể nói rõ bản thân đang vui hay đang giận.
Lúc này…
“Anh chính là người thiết kế trò chơi?” Dương Sảnh hỏi.
“Phải.”
“Ba vụ án đều do anh thiết kế?” Vương Phương hỏi.
“Đúng.”
“Anh có quen biết người chết không? Người chết chết giống y như trong trò chơi của anh!” Phòng Dịch Ninh hỏi.
“Biết.”
“Anh có biết mình bị tình nghi nhiều nhất không?” Chu Thành hỏi.
“Biết.”
Tư Đồ vô cùng kiên nhẫn trả lời các câu hỏi, mắt thì không nhìn bất kì ai, chỉ dừng ở chỗ Lâm Diêu.
“Anh còn tưởng lão Ngụy có chuyện gì mới tìm anh gấp như vậy.
Em gọi cho anh là được rồi, anh sẽ tới bằng đường truyền, nhanh tốc hành!”
Đây là thái độ gì? Nhưng mà… Anh tự bỏ đi cũng đừng tự trách mình khổ!
Lâm Diêu xoay mặt đi, “Đúng là chuyện gì cũng có mặt anh, Tư Đồ Thiên Dạ.”
Tư Đồ vẫn cười híp mắt, đối với thái độ này Lâm Diêu không thấy có gì lạ.
Chỉ nghe hắn nhẹ giọng nói, “Khí sắc của em không tệ.”
“Nhờ phúc.” Lâm Diêu rõ ràng muốn kéo xa khoảng cách với Tư Đồ.
Nội tâm Lâm Diêu rốt cuộc nghĩ gì, Tư Đồ nắm rõ mồn một tính tình của hắn, đối phó với sự châm chọc và xấu tính của hắn cũng có chút tâm đắc.
Tư Đồ rút từ trong túi ra một phong thư.
“Anh định về nhà em rồi đưa, mà gặp nhau rồi thì thôi anh đưa luôn.” Nói xong, Tư Đồ rút mấy tấm hình từ trong lá thư ra.
Lâm Diêu cầm lấy, là tấm chụp hai người họ trên núi Cầm Tâm.
Lâm Diêu còn chưa kịp giả vờ xa lánh, Tư Đồ đã rút ra tấm hình, cố tình hươ hươ trên không trước mặt mọi người.
“Tấm này đúng chưa?”
Sắc mặt Lâm Diêu đột nhiên thay đổi, đó là tấm hắn và Tư Đồ ôm nhau, dính sát không có khe hở!
Lâm Diêu vội vàng giật lấy! Bắt Tư Đồ lôi vào phòng họp.
Tư Đồ lộ gian kế đã thành, cười giảo hoạt.
“Đội trưởng, anh không đi sao?” Dương Sảnh hỏi.
“Tôi ăn no rồi.” Cát Đông Minh có chút không biết đáp làm sao.
Tới phòng họp, Tư Đồ bị Lâm Diêu dùng sức đẩy vào trong! Trừng mắt nhìn nửa ngày không nói tiếng nào.
Tư Đồ bị trừng cỡ nào cũng cười híp mắt, chờ hai người chơi đấu mắt xong, vẫn là Tư Đồ chủ động lên tiếng.
“Anh rất nhớ em.”
Mẹ nó! Vẫn còn chưa chịu thua, tim đập cái gì, nóng mặt làm gì! Lâm Diêu tự mắng bản thân trong lòng.
“Anh có biết bản thân gặp phiền phức lớn không?” Lâm Diêu giả vờ lạnh lùng oán trách Tư Đồ, tay lại bỏ tấm hình vào túi.
Lời nói và hành động không đồng nhất này làm Tư Đồ thấy dễ thương chịu không được!
“Em muốn biết cái gì, anh sẽ nói cho em biết hết.”
“Hy vọng chữ hết của anh không bị cắt xén chỗ nào.” Lâm Diêu châm chọc.
“Yên tâm.
Anh nói được là làm được.”
“Trò chơi đó của anh là sao?”
“Tiểu Diêu, có nhớ anh không?”
Lâm Diêu lạnh mặt.
“Tư Đồ, một phần ba thời gian của chúng ta đã bị anh bỏ phí.”
“Không sao, anh biết khai hoang mà.”
Nhìn Tư Đồ cười xấu xa, Lâm Diêu xoay người rời khỏi phòng họp.
Thiếu chút nữa Đường Sóc và Đàm Ninh kế sát tai vào cửa bị té dập mặt, mọi người đều thấy rất rõ nha! Lâm Diêu đỏ mặt kìa.
Trong phòng họp có một số người, nói ví dụ như Cát Đông Minh, Lâm Diêu, còn có bốn người mới xem Tư Đồ là người ngoài mới đến! Tư Đồ đối mặt với những người này, vô cùng tỉnh táo ngồi xuống cạnh Ngụy Bằng nói, “Bạn cũ cả, không cần lo.”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Ngụy Bằng lau mồ hôi lạnh.
Cát Đông Minh đang suy nghĩ mình có nên hỏi không, hay để cho Lâm Diêu hỏi, lúc này Đường Sóc hấp tấp chạy vào, cầm theo một cái khay.
Sau khi đặt trước mặt mỗi người một ly nước, Đường Sóc tới chỗ Tư Đồ nói, “Anh Tư Đồ, chẳng phải anh về lâu rồi sao, sao giờ mới tới?”
Tư Đồ bên này vụng trộm đá động vật nhỏ một cái, bên kia thì lãnh đủ ánh mắt hình con dao bay xẹt xẹt tới!
“Tư Đồ, anh quen biết Ngụy tiên sinh thế nào?” Không đợi Tư Đồ mỉm cười tươi như hoa lấy lòng, Lâm Diêu lạnh lùng hỏi.
“Giang Vũ là cố vấn pháp luật cho câu lạc bộ.” Tư Đồ ăn ngay nói thật.
“Ba trò đó, anh thiết kế lúc nào?”
“Khoảng… một năm trước.
Trước vụ của Quan Tín không lâu.”
Lâm Diêu nhìn Tư Đồ cười hàm ý, bực hắn không ở đây còn gặp hắn ám chỉ chuyện từng làm! Ánh mắt lạnh băng trừng Tư Đồ không dưới n lần, vô tình nhìn thấy trên cổ có băng gạc, hắn bị thương?
“Anh về hồi nào?” Lâm Diêu hỏi tiếp.
“Khoảng một tuần.”
“Về rồi đi đâu giả danh lừa bịp?”
“Tiểu Diêu, anh đâu có làm chuyện xấu.
Mấy hôm nay lo kiếm nhà, định mua một cái, tối qua…”
“Anh muốn mua nhà?”
“Đúng vậy.
Tối qua anh còn định tìm em thương lượng, ai ngờ em không có ở nhà.”
“Xem nhà cũng bị thương được?” Lâm Diêu nhìn chằm chằm cổ Tư Đồ, đột nhiên nghĩ lệch lạc, bên dưới có khi nào là… dấu hôn…
“Đừng suy nghĩ lung tung nha, cái này là vết thương thiệt!” Nhận ra ánh mắt của Lâm Diêu thay đổi, hắn bối rối nhìn vết thương trên cổ… Vị trí này đúng là làm người ta nghi ngờ! Tư Đồ vội vàng gỡ băng gạc ra, một vệt dài sắp khép miệng hiện ra trước mắt Lâm Diêu.
Lâm Diêu lo lắng trong lòng! Vết thương khá sâu, sợ là tổn thương khí quản.
“Anh làm gì vậy! Mau băng lại! Sao lại bị thương, chẳng phải anh rất giỏi sao?” Bất giác, Lâm Diêu vẫn không ngăn được bản thân quan tâm đối phương.
Đường Sóc giật lại băng gạc trong tay Tư Đồ, bên trên dính chút máu, lại giúp Tư Đồ dán lại vào vết thương.
Tư Đồ bây giờ chắc lại đang nghĩ tới mấy chuyện tốt đẹp làm cùng Lâm Diêu, dù sao trong mắt mọi người, trông hắn rất đáng đánh.
“Nhẹ thôi.
Không sao, chỉ bị trầy da à.
Hôm qua mới cắt chỉ, chắc…”
“Mới cắt chỉ anh đã chạy lung tung? Nhà thì mua lúc nào chẳng được, anh thấy sống một mình thoải mái phải không?”
“Anh muốn sống với em mà, qua chỗ em ai ngờ em đổi cả ổ khóa.”
“Sao anh không gọi cho tôi?” Giận hắn bị thương còn chạy lung tung, giận hắn về mà không gọi, giận hắn lâu vậy mà không liên lạc.
Giận nhất là tìm người thiết kế cả buổi, cuối cùng lại là hắn! Nói chung, Lâm Diêu vốn đã nóng tính, nay càng thêm buồn bực.
“Tiểu Diêu! Em nói câu này oan cho anh quá rồi.
Ổ khóa em còn đổi, em nghĩ anh còn dũng cảm gặp em sao? Anh nghĩ em vẫn còn giận, chờ thêm…”
“Hai đứa xong chưa?” Cát Đông Minh rốt cuộc nhịn hết nổi! Đàm Ninh ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn, cộng thêm vô số ánh mắt khác đang nhìn hai người chằm chằm, nhưng hai người tình thâm mặn nồng lại chẳng để ý!
Lâm Diêu có chút ngại ngùng, rõ ràng ở đây nhiều người như vậy, sao trong mắt mình lại chỉ có mình hắn?
Tư Đồ lập tức lấy điếu thuốc hối lộ Cát Đông Minh.
Cát Đông Minh xoay mặt đi, người bên kia thì cười cợt nhã, đột nhiên có cảm giác gia trưởng khó mà chống chọi nha.
“Tư Đồ, vụ án lần này giống y như đúc trò chơi của cậu.
Tiếp theo tôi không cần nói thêm chắc cậu cũng đã hiểu.” Cát Đông Minh đi thẳng vào vấn đề.
“Hiểu.
Vấn đề là các anh định làm thế nào? Lúc tôi thiết kế trò này hoàn toàn xuất phát từ suy nghĩ chơi đùa, ba vụ án cũng chỉ là do tôi nghĩ ra, không tồn tại ở hiện thực.” Tư Đồ cất thái độ vui đùa đi, nghiêm túc nói.
Lâm Diêu lén trừng mắt nhìn Tư Đồ, lúc xoay đầu thì thấy Vương Phương đang mê đắm nhìn con dã thú giảo hoạt nhà mình!
Lâm Diêu cũng rõ, trong mắt người khác phái, Tư Đồ có sức hút rất cao! Vương Phương có biểu tình như vậy là hợp lý, nhưng mà! Lâm Diêu không vui!
Ban đầu phạt thẻ đỏ Tư Đồ ở hồ Cầm Tâm, đêm cuối cùng lại nghe hắn nỉ non bên tai… anh yêu em… Tim gan gì cũng tan hết rồi.
Suy nghĩ cả buổi tối mới hạ quyết định.
Hắn đầu óc lanh lẹ cũng được, nhiều quỷ kế cũng được, ai bảo mình không buông được làm gì.
Với lại, nhìn Tư Đồ hối hận là thật, nên cho hắn cơ hội cuối cùng.
Nhưng mà… Tư Đồ vì chuyện kia mà trả giá đắt, tưởng cứ như vậy là được chạy nước rút, hừ, đừng hòng! Lúc này đây, Lâm Diêu đã chuẩn bị tất cả cùng hắn dây dưa, xem rốt cuộc là ai cua ai đây!
Tư Đồ đang nói chuyện với Cát Đông Minh, mắt thì lâu lâu lén nhìn Lâm Diêu, luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Cụ thể là cái gì thì hắn vẫn chưa nói được, dù sao cứ thấy bị canh chừng, ngay cả đường lui cũng không có! Chờ phát hiện cô gái bên kia đang nhìn mình chằm chằm, Tư Đồ tự động đổ mồ hôi lạnh.
Đối với chuyện trong phòng làm việc có một mối nguy hiểm ẩn núp, Cát Đông Minh không hề hay biết.
Hỏi Tư Đồ, “Trong khoảng 2:30 tới 3:30 sáng ngày XX, cậu đang ở đâu?”
Tư Đồ uống ly cà phê Đường Sóc pha cho hắn, ra vẻ có chút do dự.
Chờ Lâm Diêu dùng sức đập cái ly thật mạnh xuống bàn, phát ra âm thanh chói tai, Tư Đồ lại toát mồ hôi lạnh.
“Tôi… tôi ở khách sạn.” Tư Đồ nói.
“Có ai làm chứng không?”
“Không có.”
“Từ mấy giờ tới mấy giờ?”
“Từ mười giờ tối tới chín… giờ sáng.”
“Trong khoảng thời gian này không có ai làm chứng cho cậu?”
“Đáng tiếc là không.”
Lâm Diêu nóng nảy.
“Tư Đồ, anh gọi điện thoại thì chết? Ở trong phòng buồn bực cả buổi tối?”
Tư Đồ cười khổ.
“Đúng vậy.”
Tình huống này đúng là quá xấu rồi!
Lâm Diêu nhìn Cát Đông Minh, đối phương cũng tỏ vẻ khổ não.
Cát Đông Minh dùng sức hít một hơi thuốc, phát hiện mọi người đang nhìn mình, làm lãnh đạo đúng là không dễ dàng.
“Cá nhân tôi cho rằng, Tư Đồ không có khả năng giết người..”
“Đội trưởng, sao anh lại nghĩ vậy? Chỉ cần không có bằng chứng ngoại phạm cũng đủ làm chúng ta phải cảnh giác rồi.
Em đề nghị bắt hắn thẩm vấn kỹ càng!”
Đúng là người mới, cái gì cũng dám nói! Cát Đông Minh vò tóc, không nhịn được nói, “Không nghe tôi nói là cá nhân tôi cho rằng sao?”
Lâm Diêu liếc nhìn Dương Sảnh như ăn thuốc súng, trong lòng cũng lo lắng thay cho Tư Đồ.
Theo lý thuyết, tình trạng của hắn cũng đủ để mời vào phòng uống cà phê, nhưng cho dù có giết Lâm Diêu hắn cũng không tin Tư Đồ là hung thủ!
Lúc này, Chu Thành lên tiếng.
“Xin hỏi, Tư Đồ tiên sinh làm nghề gì?”
“Thám tử.” Tư Đồ tùy tiện đáp.
Mấy người mới đều sửng sốt, sau đó Chu Thành tương đối cẩn thận quan sát Tư Đồ thoạt nhìn sẽ không để yên.
“Tư Đồ tiên sinh… Anh có quen người chết không?” Người hỏi là Vương Phương.
Mặt Vương Phương đỏ hồng, Lâm Diêu lần đầu tiên nhìn thấy thẩm vấn kẻ tình nghi lại có vẻ mặt này.
Tư Đồ đối mặt với vấn đề Vương Phương, đáp, “Quen.
Thiên Minh và tôi cũng xem như là bạn bè, chúng tôi tuy không gặp thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng có gọi điện thoại.
Khoảng ba tháng trước, chúng tôi vì một chuyện không mấy vui vẻ mà không liên lạc tới giờ.”
“Chuyện gì?” Chu Thành lập tức xen vào hỏi.
“Thiên Minh và chị cãi nhau vụ di sản.
Lúc đó hắn muốn Giang Vũ làm giả giấy chứng nhận, tôi đã bảo Giang Vũ cẩn thận.
Lúc đó Thiên Minh cũng ở đó, Giang Vũ từ chối hắn, hắn liền giận cá chém thớt, đổ lên người tôi.”
Cát Đông Minh lập tức bảo Đàm Ninh ghi chép lại, chờ hôm sau sẽ tới nhà Triệu Thiên Minh điều tra về vấn đề di sản.
Còn về chuyện của Tư Đồ, Cát Đông Minh có chút đau đầu!
“Tư Đồ tiên sinh, lần cuối anh gặp người chết là lúc nào?” Chu Thành hỏi.
“Khoảng ba tháng trước.”
“Ba tháng trước? Tôi vừa nghe tiền bối nói anh về đã một tuần, trước đó anh đi đâu?”
Lâm Diêu giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhàn nhã uống cà phê, Đường Sóc lén nhìn sắc mặt Tư Đồ, Cát Đông Minh thì như con hồ ly ngồi đợi kết quả!
“Một tháng trước tôi ở thành phố Y, có luật sư của tôi làm chứng.” Lời này là nói với Chu Thành nhưng mắt thì Tư Đồ vẫn chỉ nhìn Lâm Diêu.
Lâm Diêu nhịn không được liếc hắn một cái! Sau đó đặt ly cà phê xuống.
“Đội trưởng, phải xử lý thế nào thì anh nghĩ đi, tôi về nhà ngủ.”
Cát Đông Minh đau đầu, Đàm Ninh sửng sốt, Đường Sóc khổ não… Tư Đồ xui xẻo.
Mắt thấy Lâm Diêu miệng ngáp đi tới cửa, Đường Sóc vừa định chạy tới khuyên nhủ, đã bị Tư Đồ kéo lại.
Tư Đồ nói về phía người đẹp nhất trong mắt hắn, “Tiểu Diêu, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, trước khi ngủ nhớ sấy khô tóc, ngày mai gặp.”
Chết tiệt, lại nữa! Lâm Diêu đóng cửa phòng họp, mặc kệ đám người bên trong, về nhà ngủ.
Hết chương 3.
------oOo------