*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Yuki
[Đôi này quả thực là những ứng cử viên có sức hút kỳ lạ, hãy để tôi xem xem sau này họ sẽ play những kiểu nào... Hả? Thật là như vậy sao?]
[Tại sao lại thành ra như thế này...]
Bạn học: Vậy cuối cùng là như thế nào?
[Tốt lắm, kẻ thù không đội trời chung, các cậu đã thành công thu hút sự quan tâm của tôi.]
Bạn học: Cuối cùng là cái gì hãy nói đi nào!
Vương Hạc: Làm cho tôi cũng trở nên tò mò...
[cp!]
Trì Dư tung một quả bom nặng ký.
[Tôi khuyên các cậu đừng có mà không biết điều, biết thân biết phận thì hãy nhanh chóng động phòng happy ending đi, đừng ép tôi phải quỳ xuống cầu xin các cậu!]
Cậu hoàn toàn điên cuồng, ai có thể nói cho cậu biết, cp mà cậu đu sao cuối cùng lại bad ending rồi!
[A a a a!]
[Học kỳ sau, Vương Hạc và Chúc Hồng thật sự đã đánh nhau, từ đó hai người đi theo hai hướng khác nhau, đến khi tóc đã điểm sương mà vẫn không thể gặp lại mặt nhau lần cuối! Làm sao có thể như vậy, sao lại có thể đau đớn đến vậy! Cp mà tôi đu đã có kết cục bi thảm, chia tay thật là thảm khốc, tôi không thể chấp nhận được!]
Vương Hạc: Tôi đã nói...
[Điều này khiến Chúc Hồng sao có thể chịu đựng nổi sau nhiều năm bảo vệ như vậy? Điều này khiến sự dạy dỗ tận tình của Chúc Hồng biết để đi đâu? Điều này khiến người đau khổ đến không thể thở nổi vì cp bad ending như tôi phải sống thế nào?]
[Help me!]
Bạn học: Nghe tôi nói, không đến nỗi đâu.
Vương Hạc đầy chế nhạo, Chúc Hồng bảo vệ cậu ta ư? Còn dạy dỗ tận tình nữa, điều này căn bản là không thể.
Lâm Tích: Lần trước có vẻ như nhìn thấy Chúc Hồng lén lút mang nước cho Vương Hạc, còn nhờ vả đội cổ động viên không nói cho Vương Hạc biết.
Có lẽ hai người họ thật sự...
[Thực ra Chúc Hồng cũng là một tên con trai thẳng tắp, hôm đó tình cờ phát hiện những cuốn tiểu thuyết đam mỹ trong phòng em gái, kết quả là bị Vương Hạc bắt gặp. Hơn nữa, mẹ của Chúc Hồng và mẹ của Vương Hạc là bạn thân, cũng là đối tác kinh doanh, Chúc Hồng đã sớm biết đến Vương Hạc. Hai bà mẹ luôn muốn giới thiệu hai người làm quen, nhưng khi Vương Hạc nghe nói rằng Chúc Hồng là một "cái ấm sắc thuốc*", thì chán ghét từ chối, ngày đó cậu ta đi đến nhà của Chúc Hồng là bởi vì cậu ta quên mất việc này, cho rằng Chúc Hồng là con trai của người bạn khác của mẹ mình.]
(*)"Ấm sắc thuốc" (药罐子) là một thuật ngữ tiếng lóng của Trung Quốc, dùng để chỉ những người thường xuyên bị bệnh và phải uống thuốc, như thể họ luôn phải dùng ấm để sắc thuốc. Trong ngữ cảnh này, "cái ấm sắc thuốc" có ý chỉ rằng Chúc Hồng là một người yếu ớt, thường xuyên bị bệnh.
Bạn học: Vậy tại sao chàng trai thẳng nào đó lại giả vờ mình là gay nhỉ? Còn cầm theo một đống tiểu thuyết đam mỹ để dọa người ta nữa chứ!
Vương Hạc: Tôi cũng thật sự tò mò về lý do đấy.
[Nhưng mà Vương Hạc có nhiều tất trắng lắm.]
Bạn học:???
Chẳng lẽ ẩn sau còn có chuyện gì khác à?
Vương Hạc nóng vội bất an nhìn chiếc tất trắng trên chân mình...
[Đàn ông mà đi tất trắng, còn chơi Twitter*, lại tự nhận mình là trai thẳng, chắc chắn
là gay.]
(*) trước kia
(*)Bây giờ
Vương Hạc: Vậy là lỗi của tôi khi mua tất không bao giờ để ý màu sắc sao?!
[Nhưng Chúc Hồng chỉ biết một nửa sự thật thôi, chỉ biết rằng ít người đàn ông nào đi tất trắng, hầu hết những người đi là gay, sau đó...]
Vương Hạc ngày hôm đó đi tất trắng đến nhà Chúc Hồng: "..."
Dung tục!
Tất trắng thì sao chứ? Tất trắng vậy mà lại có nhiều điều phải quan tâm đến thế.
[Vì vậy, sau khi Chúc Hồng hiểu lầm rằng đối phương là gay, anh ta đã tự giả vờ là một người đồng tính, nhưng mà có sai sót. Tuy nhiên, cuối cùng hai người họ vẫn trở thành một cặp bad ending.]
Hệ thống: [Khụ, tôi cũng tưởng đây là cặp cưng chiều ngọt ngào, không ngờ lại là chua xót ngược tâm.]
[Đúng vậy, Chúc Hồng từng trải qua một trận bệnh nặng, lúc đó hoàn toàn dựa vào sự khích lệ của cậu bé hàng xóm để vượt qua. Nhưng Vương Hạc lại quên mất chuyện này, sau đó chỉ vì một bữa ăn, một trận bóng rổ mà muốn đối đầu với anh ta. Cp của tôi ơi, chiếc bánh ngọt nhỏ của tôi ơi.]
[Nếu không tiểu công vẫn còn đang lén lút mang nước cho tiểu thụ khi cậu ta chơi bóng rổ, giả vờ như không phải mình làm, sau khi xong việc gặp tiểu thụ cũng chỉ ngứa miệng cãi cọ lẫn nhau. Còn có đội bóng rổ, lúc đó đã không còn tuyển người nữa, nhưng tiểu công thấy tiểu thụ thích lắm, đã dùng tài ăn nói của mình thuyết phục đội trưởng, còn có chuyện chặn bóng... Ừm, cái này chỉ là trò đùa dai mà thôi, dù sao Vương Hạc hồi lớp mười cũng thật sự thấp bé, không ngờ bây giờ lại kéo xác, tiếc là sau này sẽ không còn chuyện thụ cao công thấp nữa.]
Bạn học: Thực ra Chúc Hồng cũng không thấp...
Vương Hạc: Cuối cùng cũng nói được câu dễ dễ nghe, nhưng mà...
Hình như lúc trước cậu ta từng thấy Chúc Hồng, nhưng mà quá gầy yếu... Taekwondo... làm sao mà liên tưởng đến nhau được chứ?
Cậu ta nhìn chiếc băng gạc trên chân mình một cách không hài lòng, thật sự trông giống hệt khuôn mặt cá chết của Chúc Hồng.
[Nhưng mà cặp đôi đẹp như thế sao lại kết thúc không tốt như vậy chứ? A a a! Biết rằng cặp đôi mình thích kết thúc không tốt, còn khó chịu hơn cả việc mình độc thân cả đời.]
Vương Hạc nhíu mày chặt, quả nhiên cậu ta thực sự không thể hiểu nổi những hủ nam*!
(*)"Hủ nam" (腐男) là một thuật ngữ xuất phát từ tiếng Nhật (腐男子, "fudanshi"), chỉ những người đàn ông có sở thích và đam mê đối với thể loại tiểu thuyết hoặc truyện tranh Boy"s Love (BL), còn được gọi là đam mỹ. Thể loại này tập trung vào các mối quan hệ tình cảm lãng mạn giữa các nhân vật nam.
"hủ nữ" (腐女, "fujoshi"), chỉ những phụ nữ có sở thích tương tự
Nhan Hy ngồi phía sau Trì Dư, nhất thời không biết nói gì, anh luôn cảm thấy những chuyện Trì Dư nói nếu thực sự xảy ra, Trì Dư sẽ lập tức ngã xuống và bò trong bóng tối mà khóc lóc kể lể...
[Không được! Tôi là một hủ nam siêu cấp đẹp trai, chín chắn, đa tài, đa nghệ làm sao tôi có thể chấp nhận cặp đôi mình đu có kết thúc không tốt chứ? Ngay cả khi trong thế giới thực tế đã kết thúc không tốt, tôi cũng phải khiến họ bền vững lâu dài trong thế giới đồng nhân*.]
(*)"Thế giới đồng nhân" (同人) là một thuật ngữ xuất phát từ tiếng Nhật (同人, "doujin") và được sử dụng rộng rãi trong cộng đồng người hâm mộ văn hóa pop châu Á, đặc biệt là trong các fandom liên quan đến manga, anime, và tiểu thuyết. "Đồng nhân" nghĩa là "fan fiction" hay "sáng tác của người hâm mộ". Nó chỉ những tác phẩm văn học, truyện tranh, hoặc hình ảnh do người hâm mộ tạo ra dựa trên các nhân vật, cốt truyện hoặc thế giới từ các tác phẩm gốc.
[Trở về tôi sẽ đăng nhập vào tài khoản của Nhà nghiên cứu CP, viết một bài dài chục ngàn chữ! Cặp đôi Chúc Hạc không chỉ phải ở bên nhau, mà còn phải đêm đêm sênh ca, ngày ngày đổi ga giường.]
Bạn học A: Wow!
Bạn học B: Nhà nghiên cứu CP!
Bạn học C: Thì ra "hủ nữ" trong diễn đàn trường học là cậu!
Bạn học D: Còn từng bị khóa tài khoản vì vi phạm nội dung đồi trụy nữa chứ!
Lâm Tích: Cảm thấy hơi bất ngờ...
Trường trung học Thế Nam có diễn đàn riêng của mình, nơi đó thảo luận đủ thứ, cậu ấy từng là quản trị viên của diễn đàn và đã đọc qua một số bài viết. Hồi đó, có một tài khoản tên là "Nhà nghiên cứu CP" rất nổi tiếng, tài khoản đó chỉ đăng tải những bài viết về cặp đôi đồng giới, nam nam, nữ nữ, đủ loại xe, đủ loại ngọt ngào.
Do những bài viết về cặp đôi đồng giới quá ngọt ngào và chủ yếu là đam mỹ, mọi người đều nghĩ rằng phía sau nick đó là một hủ nữ, không ngờ...
Hủ nam cũng là hủ.
***
Trên sân vận động.
Chúc Hồng đang đùa nghịch quả bóng rổ trong tay, nhưng ngay sau đó nó bị người khác vỗ xuống đất.
Vương Hạc nói trước khi anh ta mở miệng: "Muốn làm anh em thì nói thẳng ra, còn giả vờ đưa nước, làm gì phải kỳ cục vậy."
Chúc Hồng sững sờ một chút, "Em khóa dưới à, em...?"
Vương Hạc: "Còn giả vờ nữa. Chẳng phải anh đã quen biết tôi từ lâu rồi sao? Nể tình anh đã giúp tôi chữa trị vết thương, tôi đành miễn cưỡng cho phép anh làm anh em của tôi. Nhớ chưa, hàng xóm Tiểu Lạc."
"Tiểu Lạc" là biệt danh cậu từng đặt cho Chúc Hồng để an ủi, Chúc Hồng đương nhiên nhớ rõ danh xưng này.
Tuy nhiên, anh ta giả vờ như không biết, "Em khóa dưới đặc biệt nhắc đến cái tên này, lẽ nào..."
[...]
[Có phải còn cơ hội xoay chuyển không?]
Một hủ nam nào đó, sau giờ học bỗng nhiên thấy cp tiến lại gần thì không thể bước đi được bày tỏ... không ăn được miếng đường cuối cùng, quyết không về nhà!
Vương Hạc không biết nói gì hơn, cậu ta chẳng muốn vạch trần Trì Dư đang giả vờ đứng trên khán đài uống nước nhưng thực chất đang chăm chú đu cp, tiếng lòng của cũng đã bay đến rồi thì việc giấu diếm có ích gì chứ?
Cậu ta cố ý nói to, "Lẽ nào cái gì, mẹ anh và mẹ tôi là bạn bè, chúng ta làm anh em thì sao chứ? Hơn nữa, tôi không mặc tất trắng, lần đó là một chuyện ngoài ý muốn!"
[Ngoài ý muốn? Anh em tốt?]
[Càng thêm thú vị đúng không nào! Giống như ôm tỳ bà che nửa mặt, như lạt mềm buộc chặt, muốn nói còn xấu hổ, tình cảm hẹn ước mười kiếp còn không thật lòng bằng họ. Ban đầu là kẻ thù không đội trời chung, sau là anh em, rồi là tình nhân, mỗi mắt xích liên kết với nhau, hai người này thật khéo léo.】
Vương Hạc: "..."
Biến đi Trì Dư!
Đừng dùng cái đầu đầy những phế liệu màu vàng của cậu để ô uế tình anh em trong sáng của chúng tôi.
Cậu ta vừa tức giận vừa bất lực kéo Chúc Hồng đi xa, sợ rằng sẽ phải nghe thêm bất kỳ lời nào của Trì Dư nữa!
[Cp đã nắm tay nhau! Tôi đã viên mãn rồi.]
[Yeah!]
Vương Hạc: Hãy hủy diệt đi, mau chóng lên.