Editor: Yuki
Lâm Tích đau đầu đỡ trán.
Cậu ấy vẫn nhớ rõ, trước khi tham gia cuộc thi, Trì Dư vẫn chỉ là một kẻ côn đồ thích đánh nhau, lúc đó cậu cho rằng Trì Dư chỉ là đơn thuần một học sinh cá biệt, không ngờ rằng suy nghĩ trong lòng cậu ấy lại... phóng túng...
[Có lần, Tiêu Nhiên đến nhà Lâm Tích để bàn bạc về nội dung cuộc thi, học hành mãi đến tận mười hai giờ đêm, vì đã quá muộn, Tiêu Nhiên liền ở lại nhà Lâm Tích qua đêm.]
[Hai người họ chung một chiếc giường, còn dùng chung một phòng tắm, đó là lúc Lâm Tích cúi người...]
"Bạn học Trì Dư," không biết Tiêu Nhiên đã đến bên cạnh Trì Dư từ khi nào, bỗng nhiên lên tiếng: "Bài tập toán hôm nay của cậu vẫn chưa nộp."
Cậu ta gắng gượng vươn tay ra, Trì Dư ngẩn người một chút, nhưng cuối cùng vẫn đưa bài tập toán cho cậu ta.
Cậu ta thầm nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng thì Trì Dư cũng không tiếp tục nói tiếng lòng nữa...
Cậu ta thực sự đã từng ở nhờ tại nhà Lâm Tích một lần, cũng quả thật cũng có chi tiết trong phòng tắm, nhưng đó là vì Lâm Tích tắm xong quên không mang theo khăn tắm, cậu ta đã đưa nó cho cậu ấy.
Chuyện đó đã qua đi lâu như vậy rồi, cậu ta chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó của Trì Dư.
[May mà hôm qua đã viết xong bài tập toán, nếu không thì hôm nay chắc chắn xong đời.]
[Chỉ còn một tháng nữa là đến cuộc thi tiếp theo, lúc đó hai học sinh ưu tú này sẽ vì một số bất ngờ ngọt ngào mà không cẩn thận hôn nhau, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kích thích, cặp đôi mà mình đu cuối cùng cũng sắp được động phòng rồi.]
Bạn học: Wow, tôi cứ tưởng chỉ là tùy tiện ghép đôi thôi, không ngờ lại thực sự có cảnh đó nữa.
Trong nhiều tác phẩm về học đường thường là cặp đôi học sinh giỏi, lớp trưởng và Tiêu Nhiên có lẽ thực sự là trời sinh một đôi..
Lâm Tích: Hy vọng sẽ không có bất ngờ nào.
Tiêu Nhiên... cứng đờ thu bài tập...
Rầm!
Cùng với tiếng đóng cửa mạnh là một tiếng mắng chửi đầy tức giận: "Họ Chúc kia, anh tốt nhất nên đợi đấy!"
[Ơ hơ, đó là "Quả ớt cay nóng bỏng" Vương Hạc của lớp chúng ta, cậu ta vẫn chưa bị chồng đè à?]
Vương Hạc vừa đóng cửa bước vào, nhìn quanh một vòng và bắt đầu nói bằng giọng điệu không mấy thân thiện: "Ai đang nói chuyện đấy?"
Thứ đáp lại cậu ta đương nhiên là sự im lặng, bao gồm cả Trì Dư và các bạn học khác đều giữ im lặng, và tỏ vẻ "Có ai nói chuyện sao, đâu có ai cả, cậu chắc chắn đã nghe nhầm rồi."
Sau khi quan sát một vòng không thấy gì, Vương Hạc chỉ cho rằng mình vì quá tức giận mà gặp ảo giác. Cậu ta vung chiếc áo đồng phục ướt đẫm mồ hôi, hai chân đá đổ chiếc ghế bên cạnh Lâm Tích, tức giận ngồi phịch xuống chỗ của mình.
Mà vào lúc này...
[Quả nhiên là Quả ớt cay nóng bỏng số một của khối mười một, tính tình thật là nóng nảy, nhân vật như thế này thích hợp nhất để bị người ta đè đến mức nói không thành lời, nức nở... rơi nước mắt, rồi vừa chửi vừa bị... Ủa? Đây cũng là cặp đối thủ một mất một còn, Chúc Hồng lại là kiểu ngoài trắng trong đen, giả ngây thơ, một Iron Man tính cách vừa táo bạo lại không được tự nhiên, hai người như thế này ở bên nhau chắc chắn sẽ làm nổ tung cả địa cầu.]
"Tôi..."
Vương Hạc không thể tin nổi nhìn Trì Dư, mắt trợn tròn như hai quả chuông đồng.
Cậu ta nhớ lần cuối gặp Trì Dư là ở trại cải tạo thanh thiếu niên, mẹ Trì Dư đã đón cậu về, nhưng bây giờ...
Trì Dư "nói" những lời đó với vẻ đầy hứng khởi, còn muốn cậu ta ở bên nhau với đối thủ một mất một còn Chúc Hồng!
[Cái tên Vương Hạc này hơi hoang dã, dù là học sinh lớp mười một nhưng đã dám thách thức đàn anh khối mười hai, thách thức thì cũng thôi đi, lại còn chọn một người đánh đấm giỏi nhất trong số họ. Chúc Hồng này cũng là một người thú vị, rõ ràng là một cao thủ Taekwondo nhưng lại giả vờ yếu đuối, còn giả giọng yếu ớt nói rằng cơ thể mình suy nhược!]
[Nhưng diễn xuất của đối phương cũng không tốt lắm, sao Vương Hạc lại bị lừa thực sự tin rằng anh ta yếu đuối nhỉ, phải chăng đó là sự mù quáng trong tình yêu?]
Vương Hạc:...
Cậu ta mù quáng? Không phải, trọng điệm là anh ta đang diễn kịch!
Cậu ta cảm thấy không vui và định đứng dậy để tìm Trì Dư để lý luận, nhưng chính vào lúc này Trì Dư lại bắt đầu...
[Nhưng hai người này cũng thật thú vị, hồi cấp hai, Chúc Hồng là "đứa trẻ nhà hàng xóm" mà mẹ Vương Hạc thường nhắc đến, là con ngoan trò giỏi. Hồi năm lớp mười, lúc đó trong nhà ăn chỉ còn một phần thịt xào cuối cùng đã bị Chúc Hồng giành mất. Sau đó, năm lớp mười một, Vương Hạc muốn gia nhập đội bóng rổ của trường, kết quả là bị Chúc Hồng chặn bóng đến ngớ người. Còn có một lần trong nhà vệ sinh, Vương Hạc quên mang giấy, bị Chúc Hồng dụ dỗ gọi anh trai sau đó mới đưa giấy.]
Bạn học: Không trách được hai người họ cứ gặp mặt là cãi nhau, hóa ra còn có những chuyện xưa như thế.
Hơn nữa mỗi lần Vương Hạc nhắc đến Chúc Hồng, có vẻ cậu ta đều rất kích động, vậy nên...
Chúc Hồng đã đưa giấy chưa?
[Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, Vương Hạc đương nhiên là đau đớn gọi một tiếng anh trai. Nhưng chưa hết đâu, Vương Hạc vừa chạm tay vào giấy, Chúc Hồng đột nhiên thay đổi ý định rút lại và nói phải gọi là "chồng ơi" mới đưa giấy.]
[Oa, không hổ danh là sự áp đảo của học sinh khối trên, Chúc Hồng thật biết cách chơi... Như vậy chẳng phải khi lên giường cũng sẽ dụ dỗ Vương Hạc gọi các loại xưng hô sao?]
[Quả nhiên, cặp đôi kiêu ngạo và thả câu là một sự kết hợp hoàn hảo. Một người thả câu, một người cắn câu, nhưng người thả câu thật sự đã đưa giấy.]
Bạn học: Hóa ra họ bắt đầu đối đầu với nhau như vậy.
[Nói thế nào nhỉ, chưa được tính là kẻ thù không đội trời chung, mà giống như cặp đôi oan gia ngõ hẹp, em cứ kiêu ngạo tùy thích tôi cũng cưng chiều theo em.]
[Đúng là tình yêu thật sự mà ~]
Vương Hạc há hốc mồm không nói nên lời, cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng ghét một người cũng có thể được giải thích như vậy.
Cậu ta muốn chỉ vào Trì Dư chất vấn, nhưng lại không thể nói ra được lý do, chỉ cảm thấy kinh ngạc trước những lời vừa rồi.
Bên cạnh cậu ta, lớp trưởng nhìn cậu bằng ánh mắt đồng cảm, không có cách nào cả, bạn học Trì Dư chính là như vậy.
Vương Hạc như thể nhận ra ánh mắt của cậu ấy, quay sang phía cậu ấy khiếu nại trong im lặng, sau đó mới bị một trong hai người đang xem kịch vui là Tiêu Nhiên lặng lẽ đưa tay đỡ trán, tỏ ý rằng cậu ta chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
Và điều làm cậu ta kinh ngạc là, các bạn học khác dường như không hề ngạc nhiên về việc này.
Các bạn học khác: Không hổ là Quả Ớt Cay nóng bỏng, sơ ý như vậy, vài ngày trước chỉ cần cậu ngủ ít hơn một chút trong giờ học, chắc chắn cậu sẽ biết rõ ràng chuyện này.
Ăn dưa nhiều đến mức bội thực.
Nhưng tất cả họ đều có sự ăn ý không làm lộ chuyện này, Vương Hạc buồn bực không vui quay người đi, trong đầu đầy những suy nghĩ về việc tại sao cậu ta và Chúc Hồng lại thành một đôi? Chúc Hồng mà xứng với cậu ta ư?
Dù cậu ta độc thân cả đời, còn mình cậu ta và Chúc Hồng trên thế giới này, cậu ta cũng không thể nào ở cùng Chúc Hồng được!
Ánh mắt của Trì Dư thế nào vậy chứ? Làm sao cậu ta có thể nhìn ra cậu ta và đối thủ một mất một còn có tình yêu chứ?
Cậu ta không thể hiểu nổi hơn nữa cực kỳ tức giận.
Nhưng mà...
[Hóa ra Chúc Hồng này lại là một người đẹp, hơn nữa... thứ đó vừa to vừa khỏe, mười tám phân lận, còn chỉ thích trêu chọc Vương Hạc.]
[Vì yêu nên chỉ cưng chiều mình em.]
Xoạt xoạt xoạt...
Vương Hạc lật sách thật mạnh.
Cút! Đánh chết cũng không yêu!
*
Trên sân thể dục.
Sau buổi tự học sáng ở trường trung học Thế Nam là tiết thể dục giữa giờ, lớp 11-2 cùng lớp 12-3 lại vừa hay ở cạnh nhau.
Vương Hạc thuộc lớp 11-2, và "người yêu" của cậu ta, Chúc Hồng, lại ở lớp 12-3.
Nếu như là trước đây, trong hoàn cảnh này Vương Hạc chắc chắn sẽ cố gắng đến muộn một chút, nhưng hôm nay cậu ta lại đến đặc biệt sớm, vừa đến đã chiếm luôn chỗ của Chúc Hồng.
Chúc Hồng nhìn bộ dạng kiêu ngạo nghênh ngang của cậu ta, cười nói: "Em trai nhỏ, em đi nhầm chỗ rồi, chỗ của em ở lớp 11-2 bên cạnh kìa."
[Là do tôi đến muộn sao, sao đã bắt đầu yêu rồi?]
Bạn học: Không muộn, vừa đúng lúc thôi.
[Ôi, hóa ra Chúc Hồng cao hơn Vương Hạc hẳn một khoảng, sự chênh lệch chiều cao này, thật là xứng quá đi mất.]
Nghe đến đây, Vương Hạc tức giận đến nổi cả gân xanh, chiều cao không phải do cậu ta quyết định, hơn nữa dù cao hơn một chút thì có thể chứng minh được điều gì? Chiều cao vừa phải mới là giỏi nhất.
Cậu lập tức nói ra: "Tôi đã chiếm chỗ của anh, anh làm gì được tôi?"
[Cái tình tiết Mary Sue cổ điển nào thế này, dù cậu đã lấy đồ của anh làm bẩn bộ vest đắt tiền của anh, nhưng cậu là Mary Sue, mà một chủ tịch thích thả câu như anh, không những không trách móc tiểu yêu tinh quyến rũ này, mà còn nhìn cậu bằng ánh mắt ba phần lạnh lùng, bốn phần thâm tình, ba phần đùa cợt, trong lòng mừng thầm, quả nhiên là một tiểu thụ đặc biệt, tôi đã bao trọn nơi phía sau của em rồi.]
Bạn học: Này này này, đây là chốn đông người, chú ý giữ mức độ chứ!
Chúc Hồng chỉ khẽ cười, "Em trai dám công khai chiếm lấy chỗ của tôi, chẳng lẽ muốn ở bên tôi mãi mãi?"
"Cút!"
Vương Hạc lập tức cảm thấy nổi hết da gà, nhanh chóng nhượng bộ, lùi lại vài bước.
Đây thực ra cũng là một lý do khiến cậu ta chán ghét Chúc Hồng, trước khi cậu ta và Chúc Hồng trở thành kẻ thù, cậu ta từng vì mẹ mình mà ghé thăm nhà Chúc Hồng một lần, lúc đó dưới chân bàn của Chúc Hồng chất đầy những cuốn tiểu thuyết đam mỹ, trên bàn cũng xếp chồng chất những cuốn tiểu thuyết, mà trong tay anh ta đang cầm chính là một quyển tiểu thuyết đam mỹ cấp hạn chế. Cuốn sách 18+ đó đủ để khiến Vương Hạc nhớ cả một đời.
Khi đó, Chúc Hồng còn giơ cuốn sách trong tay mình lên, nói với giọng đùa cợt: "Em trai nhỏ, muốn thử không?"
Cậu ta vốn là một tên con trai thẳng tắp, hoảng sợ vội vã chạy về nhà và khóa chặt cửa sổ cửa ra vào.
Nhưng cái tên Chúc Hồng, còn không phải chỉ đùa dai như vậy, anh ta học được cách nói giả giọng, vì vậy lần ở nhà vệ sinh kia cậu ta không hề nhận ra rằng đó là Chúc Hồng. Lúc đó, cậu ta còn ngây thơ không biết "chồng" có nghĩa là gì, cứ lơ mơ gọi Chúc Hồng là "chồng yêu", sau đó mỗi khi có mâu thuẫn, Chúc Hồng lại lấy chuyện đó ra để cười nhạo cậu ta.
Cậu ta tức giận đến nỗi muốn xông lên bóp cổ Chúc Hồng ngay tại chỗ.
Chúc Hồng: "Ôi, đã lâu không gặp, tính tình em trai vẫn nóng nảy như thế."
Vương Hạc: "Đó là điều anh xứng đáng nhận được."
[Quả nhiên, báo ứng của tôi chính là em, muốn đối đầu cũng phải chọn chỗ khác chứ. Chết tiệt, chẳng lẽ chiếc giường rộng trăm mét của chủ tịch không đủ lãng mạn sao?]
Nhiều bạn học bày tỏ sự đồng tình: Có lý, chuyện của vợ chồng nhỏ, không có gì là một lần ân ái không giải quyết được.
Nếu có, thì cứ làm thêm vài lần nữa.
Vương Hạc lại tức giận, cái tên Trì Dư này sao vẫn cứ ghép đôi với nhau, hơn nữa nhìn ánh mắt của những người bạn học khác, dường như họ cũng bị Trì Dư lôi kéo nghĩ theo rồi.
Bọn họ tuyệt đối không phải là một cặp! Cậu ta muốn chứng minh sự trong sạch của mình cho cả thế giới, chứng minh suy nghĩ của Trì Dư là sai lầm.
Cậu ta kiềm chế bản thân, mở lời: "Chúc Hồng, anh có dám cùng tôi thi đấu một trận không?"
Chúc Hồng trở nên hứng thú, "Thi cái gì?"
"Tập thể dục."
[Ủa, đây là quảng trường Play? Tôi thậm chí chưa từng nghe nói về cái này.]
Hệ thống bổ sung: [Một số tiểu thụ có thể ngại ngùng khi trực tiếp quyến rũ chồng, họ sẽ sử dụng phương pháp vòng vo để đạt được mục tiêu, giống như bây giờ, cậu có thấy giống như đang làm cái gì đó trước mặt mọi người không. Hơn nữa đó còn là tập thể dục, một hoạt động cơ thể toàn diện, sau này sẽ hoàn toàn có ích khi... trên giường.]
[Khụ khụ, hôm nay cũng là một ngày chơi trò ngượng ngùng nữa nhỉ.]
Vương Hạc: Cậu ta chắc chắn có bệnh!!!
Chúc Hồng: Đùa cợt, bình tĩnh.
Những học sinh xung quanh: "Nếu muốn so tài, hãy lên bục chỉ huy."
Đại thần lớp 11-2 khiêu chiến lớp 12-3!
Cuối cùng ai sẽ là người vượt trội, xin hãy theo nhạc mà bắt đầu.
[Chúc Hồng đồng ý thật sảng khoái, quả nhiên, vợ chính là để chiều chuộng, dù tiểu yêu tinh đưa ra yêu cầu kỳ quặc đến mấy cũng phải đáp ứng.]
Buổi tập thể dục buổi sáng của trường trung học Thế Nam không mấy nghiêm ngặt, chẳng hạn như bục chỉ huy tập thể dục, miễn là không phải là cơ thể quá vụng về đến mức không thể nhìn nổi, cơ bản bất cứ học sinh nào cũng có thể lên. Họ còn rất ủng hộ việc hỗ trợ việc thay người vào mỗi ngày..
Những học sinh khác cũng bắt đầu hóng kịch vui, tất cả đều nhường vị trí trung tâm cho hai người Vương Hạc, mà Trì Dư cũng trở lại lớp học, tản ra để thực hiện bài tập thể dục giữa giờ chung cho toàn trường.
Dưới sân khấu, không khí mùi kịch lan tỏa, trên sân khấu là "sự đối đầu căng thẳng".
Theo tiếng nhạc "Thời đại đang vẫy gọi bạn" vang lên từ loa phát thanh, Vương Hạc thu hồi ánh mắt khıêυ khích, cực kỳ nghiêm túc thực hiện bài tập thể dục buổi sáng.
Cậu ta đã luyện tập điều này hàng trăm lần, cậu ta không tin mình không thể thắng nổi Chúc Hồng, chỉ là cậu đã quá tự tin vào năng khiếu thể thao của mình.
[Quả nhiên, tình yêu dành cho vợ là vô cùng kiên định, khi thấy vợ cố gắng điều chỉnh những động tác cơ thể không ăn nhập với nhau, Chúc Hồng còn cố ý chậm lại tốc độ, thậm chí còn lung tung làm theo cậu ta.]
[Thật là mưu mô.]