Editor: Yuki
Nhan Hy nói là đưa cậu về nhà, nhưng cũng không hoàn toàn chính xác, bởi vì nhà bọn họ quá gần nhau, so với việc đưa về, nó giống như là ghé thăm hơn.
Khi họ đến dưới nhà Trì Dư, Nhan Hy dừng lại ở của cầu thang và nhìn theo cậu lên lâu.
Đi được nửa đường, Trì Dư dừng bước...
"Cậu..."
Nhan Hy cắt ngang lời cậu: "Tôi thấy đèn trong phòng cậu sáng lên, tôi sẽ rời đi."
Trì Dư hơi sửng sốt một chút, sau đó cậu gật đầu với Nhan Hy, biểu thị rằng mình sẽ tiếp tục bước lên. Trong lòng cậu thở dài:
[Haizz, bà xã nhà người ta dịu dàng như vậy, ai mà nỡ từ chối chứ. ]
Hệ thống: [ Ký chủ, cậu thật sự không xem xét đến việc yêu đương với người nhỏ tuổi hơn sao, rất hấp dẫn đấy!]
Hệ thống: [ Tôi cảm thấy học sinh mỹ thuật thụ rất có tiềm năng, nhất là khi cậu còn là nhân vật trùm trường.]
[ Không, đây không phải là vấn đề tuổi tác, đây là ranh giới của hủ nam thắng băng. Ship thì ship, nhưng có lý do gì để tự mình lún sâu vào đó chứ? Hơn nữa, tôi là sinh viên đại học còn cậu ấy là học sinh cấp ba, khoảng cách tuổi tác lớn đến mức tôi cảm thấy như đang phạm tội.]
Nhan Hy ở của cầu thang mỉm cười hiểu ý.
Nếu như vậy, anh lại muốn kéo Trì Dư phạm pháp.
____
Ngày hôm sau, cuối tuần.
[ Lại là một ngày vui vẻ, không biết ông chủ Phương có nhập truyện đam mỹ mới không. ]
[ Trời ạ! Đó không phải là Nhan Hy sao?!! Sao cậu ấy lại ở trước cửa nhà của tôi vậy. ]
Nhan Hy từ sáu giờ đã chờ ở cầu thang: "..."
Hóa ra cậu thực sự ngủ đến mười giờ, dù ở gần như vậy cũng không phát hiện ra tôi.
Anh nói: "Trì Dư, chào buổi sáng."
"Chào..."
Trì Dư nhanh chóng bước đến bên cạnh anh, quan sát xung quanh.
[ May mắn là không có ai. May mắn là ba cậu ấy, người vốn kỳ thị đồng tính, không phát hiện ra tấm bưu thiếp của cậu ấy, rồi đá cậu ấy ra khỏi nhà. ]
Khi cậu nhắc đến từ "ba", vẻ mặt của Nhan Hy không khỏi trở nên giễu cợt, lẫn lộn với chút oán hận.
Ba anh thực sự ghét đồng tính, vì vậy anh luôn mong đợi, khi ông biết rằng đứa con trai duy nhất của mình là người đồng tính, sẽ thấy vẻ mặt nhiều màu sắc của ông.
Anh giơ máy ảnh trong tay với Trì Dư, cười nói: "Tôi muốn chụp một vài bức ảnh phong cảnh, để sau này làm tài liệu tham khảo vẽ tranh. Nhưng tôi mới chuyến đến đây nên không quen lắm, cậu có thể cùng tôi đi dạo một vòng không?"
"Dĩ nhiên..."
[ Chờ đã, Nhan Hy sao không đi tìm ông chồng của mình, mà lại tìm đến tôi vậy? ]
Hệ thống: [Trương Lâm hôm nay phải đi bàn chuyện làm ăn. ]
Nó nhấn mạnh điều đó lần nữa: [ Chắc chắn. ]
Nhan Hy: "...."
Trương Lâm chẳng chăm chỉ đến thế, anh không tin hệ thống không phát hiện ra rằng Trương Lâm hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.
[ Thế à...]
Trì Dư dứt khoát nói: "Được."
Cuối cùng anh đưa Trì Dư đến một điểm du lịch gần đó, nơi đây tuy nằm cạnh công viên rừng rậm, nhưng cảnh quan bên trong đa dạng và độc đáo hơn nhiều.
Trì Dư không hiểu về nhiếp ảnh, cậu chỉ theo Nhan Hy đi khắp nơi để tìm cảm hứng, thỉnh thoảng giúp đỡ sắp xếp đạo cụ.
Máy ảnh của Nhan Hy có thể in ảnh ngay lập tức, anh nhìn những cảnh đẹp tuyệt vời trên đó rồi khen ngợi: "Đẹp quá."
Hầu hết những bức ảnh Nhan Hy chụp không phải là điểm đặc biệt của phong cảnh, nhưng chính những cảnh quan bình thường ấy, qua ống kính của Nhan Hy, lại có một hương vị khác biệt. Đẹp mà không tầm thường.
"Khi ở nước ngoài tôi đã học được." Nhan Hy nói: "Cậu thích bức nào, tôi tặng cậu."
"Vậy lấy bức này đi, mặt trời dần dần mọc lên."
Lần này Trì Dư hiếm hoi nghiêm túc một lần, nhưng chỉ ba giây...
[ Thẩm mỹ của thanh niên học mỹ thuật tốt đến vậy, khi cậu ấy mua quần áo cho Trương Lâm chắc chắn sẽ chọn được những bộ cực kỳ vừa vặn! Rồi đến tối, chỉ cần ba hai cái là cởi ra! Xé ra! Kéo ra! ]
Nhan Hy: "..."
Trong thiết lập của tôi ở chỗ cậu không phải là thanh niên yếu đuối sao? Tôi lấy đâu ra sức mạnh để làm như vậy?
Cậu tự mâu thuẫn rồi!
Trời ạ!
Đó không phải là Trì Dư sao?
Một bạn học lớp hai bất ngờ đi ngang qua, cô sắp mất đi tình trạng độc thân rồi.
Tô Thanh cũng là một học sinh bình thường của lớp hai, nhưng bây giờ... bên cạnh có người.
"Cậu đang nhìn người nhiếp ảnh kia à, có phải muốn chụp ảnh lưu niệm không?" Bạn gái bên cạnh cô hỏi.
Nghe thấy giọng nói của cô ấy, Trì Dư: [Wow, tôi không để ý, hôm nay Tô Thanh và bạn gái của cô ấy đến đây chơi. ]
Nhan Hy: Ship cp là một phần của cuộc sống của cậu phải không?
Tô Thanh:!!!
Cảm thấy bất an không rõ nguyên nhân.
[Ah ah ah! Cặp đôi bách hợp này cũng thật ngọt ngào, bạn gái nhỏ, bạn gái lớn.]
Tô Thanh: Ah ah ah! Sao bọn tui lại trở thành bạn gái của nhau rồi? Đó là bạn thân của tui mà!
Tui còn nhỏ lắm, không thể có người yêu được.
Nhan Hy: Có lẽ lớp hai không còn ai độc thân nữa rồi.
[Bạn gái của Tô Thanh học ở trường bên cạnh, thường ngày cô ấy rất điềm đạm, nhưng ngoài trường lại đam mê xe máy, chơi bóng chày cực kỳ giỏi, ai bắt nạt bạn gái ngây thơ dễ thương của cô ấy, cô ấy sẽ đánh người đó.]
[Hơn nữa, cô ấy ở ngoài trường lại đi theo phong cách trung tính, rất ngầu. Nhưng dù ngầu đến thế nào, cô ấy cũng sẽ cùng vợ mình chơi những trò chơi trẻ con đến vô tri, còn cho vợ ăn đồ ngọt.]
[Trời ơi, đường của cặp đôi này ngọt đến mức tôi có thể chết vì ngọt mất.]
Tô Thanh: Trì Dư, cậu đừng nói nữa, tôi... tôi...
Thật là xấu hổ chết đi được.
Cô và bạn thân của mình thực sự rất trong sáng!
Bạn thân Tomboy của cô bị sự đỏ mặt của Tô Thanh làm giật mình, cô ấy lo lắng nói: "Thanh Thanh, sao mặt cậu đỏ thể, có cậu phải không khỏe không?"
[Thanh Thanh thật thẹn thùng, Thanh Thanh anh yêu em~]
Hệ thống: [Ngây thơ trong sáng x Cool ngầu, Nguyệt lão phổi thành một đôi.]
[Đúng vậy, mỗi lần Tô Thanh ăn cơm luôn có hạt cơm dính ở khóe miệng, mỗi khi như vậy, Bạn thân Tomboy lại không ngại ngần lau đi hạt cơm ở khóe miệng cô ấy, còn nhẹ nhàng mắng: "Đồ ngốc."]
[Họ đang nắm tay nhau kìa ~]
[Họ luôn nắm tay nhau!]
Tô Thanh: A.....A.....A!
Không phải như vậy đâu, việc các cô gái nắm tay nhau rất bình thường mà.
Cô vội vã muốn rút tay mình ra, nhưng cô đã quen với việc nắm tay bạn thân đi cùng nhau, lúc này phản ứng của cô cùng với khuôn mặt đỏ bừng, lại giống như cô đang lợi dụng bạn thân vậy.
[Ôi, quả nhiên, tình yêu của cô gái trong sáng như đóa hoa bách hợp. Mỗi khi Tô Thanh viết bài tập đến mức sụp đổ, đều là bạn thân an ủi, cô ấy còn ôm vợ vào lòng, chỉ số Tomboy lên cao ngất!]
Tô Thanh: Hu...hu....hu, họ chỉ là bạn bè, dựa vào vai bạn thân không có gì là quá đáng...
Lúc này cô hoảng loạn đến mức muốn khóc, ánh mắt nhìn bạn thân cũng vô thức tránh né.
Nếu không phải Trì Dư nói, cô thực sự không để ý, hóa ra cô và bạn thân đã trở nên thân thiết đến vậy.
Nhan Hy: Hai người này tính cách thực sự hợp nhau.
Đóa hoa bách hợp này anh cũng muốn gặm.
[Nhưng ai có thể nói cho tôi biết, trong cặp đôi nhỏ nhắn ngọt ngào này, tại sao lại có yếu tố tam giác tỉnh yêu đẫm máu!!?]
Nhan Hy: Ah.....
Điều này không thể được.
"Niêm Niêm..."
Tô Thanh mang vẻ mặt tủi thân nắm chặt tay bạn thân, sợ rằng mình nằm chậm, Bạn thân Tomboy thực sự bị người thứ ba cướp mất.
Bạn thân Tomboy nhẹ nhàng vuốt mùi cô, giọng nói dịu dàng: "Không sao đâu, tôi ở đây mà."
"Đồ ngốc."
Nói xong, cô ấy tự nhiên ôm lấy eo Tô Thanh, kéo người vào lòng mình.
Trước kia khi Tô Thanh gặp chuyện buồn, luôn thích chui vào lòng cô ấy, theo thời gian, cô ấy đã quen với việc ôm Tô Thanh mỗi khi cô buồn. Cử chỉ của cô ấy không có gì quá đáng, nhưng bên cạnh họ lại có một hủ nam chính hiệu....
[Điên cuồng cần môi, cần khăn tay, đường của cặp đôi ngọt đến mức tôi rơi nước mắt.]
Tô Thanh: Tôi bị gặm cp gặm đến độ muốn rơi nước mắt.