Editor:Yuki
Buổi chiều, lớp 11 - 2, tiết học đầu tiên vẫn là của cô chủ nhiệm Lý Tuyết, nhưng hôm nay bên cạnh cô lại có một nam sinh đi theo.
Anh ăn mặc chỉn chu, gương mặt lạnh lùng, đúng là hình tượng của một quý công,bộ dáng người sống chớ lại gần đầy vẻ xa cách
Lời giới thiệu sau đó của Lý Tuyết cũng khẳng định ấn tượng ban đầu của họ.
Đúng, có tiền.
Lại là một con nhà giàu..
Phần tự giới thiệu của anh chỉ gồm hai chữ đơn giản: Nhan Hy.
Ừm, đó là tên, thực sự rất có cá tính.
[Trường học tàn ác, vừa ăn xong đã phải lên lớp, mệt mỏi quá. Học sinh trung học không có nhân quyền, đặc biệt là học sinh khối mười hai.]
Trì Dư vừa ngáp dài liên tục, đang cố gắng chống đỡ mình đứng dậy từ bàn học,
[Wow, hàng ghế sau có một học sinh nghệ mỹ thuật xin đẹp với mái tóc dài qua vai. Nghe nói mười người học nghệ thuật thì chín người đồng tính, còn lại một người đang quan sát thêm. Không biết Nhan Hy thuộc về nhóm chín người, hay là người đang quan sát đây ta?]
[Chờ đã, người này không phải là người mà mình đã thấy trước đó sao, nữ vương nghiêm túc công*!]
(*)Công trong bách hợp/ lesbian nha.)
Nhan Hy ngồi ở phía sau cậu: "..."
Giọng nói mà anh đã nghe thấy trước đó không phải là ảo giác, đúng là Trì Dư nói anh là con gái.
Bạn học:...
Mặc dù Nhan Hy thực sự học vẽ tranh, thế nhưng, thế nhưng, thế nhưng cũng không thể như vậy có định kiến cứng nhắc chứ?
Hơn nữa có tóc dài cũng không đồng nghĩa với việc là công nha, mà khoan, hình như Nhan Hy thực sự có khí chất của một nữ vương nghiêm túc công nha.
Lớp học chúng ta cuối cùng cũng chào đón một anh chàng đẹp trai, Trì Dư nhanh lên nào, để cho chúng ta xem cậu ta có gì đặc biệt nào.
[Học sinh chuyển trường Nhan Hy... Đây chẳng phải là một trong những nhân vật chính của cuốn sách này sao, cũng lợi hại đấy. Ông nội là người đứng đầu giới kinh doanh, cha là người đứng thứ hai trong giới kinh doanh, ông ngoại là chủ tịch của tập đoàn Phi Dược trong truyền thuyết, thời trẻ đã kết giao cùng một người đàn ông khác! Ông ngoại là họa sĩ, "ông ngoại" khác cũng là họa sĩ, mẹ của Nhan Hy... Mẹ thì không phải họa sĩ, nhưng là con nuôi của hai ông cụ.]
Bạn học: Quả nhiên, mười người học nghệ thuật thì chín người là gay.
Vừa rồi nói "gia đình chỉ làm một ít kinh doanh nhỏ", hóa ra kinh doanh này không hề nhỏ chút nào.
[Nhưng mà...]
[Quả nhiên là gia đình giàu có, những tin đồn cần có đều không thiếu. Dù cha của Nhan Hy là người kế nhiệm công ty, nhưng lại có một em trai dính trúng cốt truyện thiếu gia thật - giả. Không bao lâu sau, ông cụ Nhan sẽ phát hiện ra sự thật là con trai thứ hai của mình đã bị đối thủ kinh doanh đánh tráo, vẫn là tiết mục về cậu bé nghèo ở nông thôn và cậu chủ nhà giàu, cơ mà thiếu gia thật bị đánh tráo ở nông thôn cũng rất có chí tiến thủ, thậm chí còn giành được suất tuyển sinh duy nhất của một trường quý tộc, trùng hợp thay, trường học đó lại chính là nơi thiếu gia giả đang đi học.]
[Thiếu gia thật và giả lại là bạn cùng lớp, hai người còn là lớp trưởng và lớp phó, họ cùng nhau trải qua tình yêu học đường, thiếu gia giả còn mỗi ngày đều tìm cách để đưa thiếu gia thật về nhà, cứ thế dây dưa qua lại, trong buổi lễ tốt nghiệp hai người đã ở sau màn sân khấu...]
Bạn học:!
Chuyện,... chuyện,... chuyện,.... chuyện này cũng phóng túng quá mức rồi, đấy không phải là trường học sao?
Hơn nữa họ còn đều là học sinh, điều này không ổn chút nào.
[Họ đã tỏ tình cảm với nhau.]
Bạn học:...
Ngắt câu lung tung, không điểm về chỗ!
[Chuyện này cũng quá là trùng hợp không phải sao? Hai vị thiếu gia thật giả tụ lại thành một đôi, hơn nữa vị thiếu gia chân chính nhìn có vẻ thẹn thùng yếu đuối thế mà lại là công! Rõ ràng phải nên là thiếu gia phong độ lịch lãm công cùng với khiêm tốn ngại ngùng yếu đuối thụ.]
Hệ thống: [Bình tĩnh bình tĩnh, có rất nhiều CP chính là như vậy á, thoạt nhìn tưởng là cường công nhược thụ, nhưng thực chất lại là ngược lại. Nhưng cũng phải công nhận, kỹ năng giường chiếu của thiếu gia thật này thật sự đỉnh nha, thậm chí còn ở trong văn phòng.....]
Bạn học: Đây.....đây là điều chúng ta có thể nghe sao? Có vẻ như sắc mặt của bạn học Nhan tựa hồ không được tốt cho lắm.
Cả đám cẩn thận nhìn về phía Nhan Hy, trong khi Nhan Hy vẫn giữ vẻ bình thản như không có chuyện gì.
Bạn học: Được rồi, có vẻ chính chủ cũng không quan tâm chuyện chú hai nhà mình là thụ.
Bạn học: À không đúng, chú hai bây giờ là thiếu gia giả, người thật kia mới là công.
Bạn học: Nhưng mà cái giới này loạn thiệt đó nha.
Còn ở văn phòng...
[Wow, là chuyện đó ở văn phòng sao, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nha. Nhưng tôi tin bạn học Nhan ngồi sau tôi chắc chắn là thụ!]
Hệ thống: [Cái này tôi đồng ý với cậu, dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của tôi trong việc công lược CP, cậu ta như vậy có khả năng rất lớn là thụ nhỏ bé yếu ớt trong tiểu thuyết cường thủ hào đoạt.]
Nhan Hy trước khi chuyển đến từng nghe nói Trì Dư là học sinh cá biệt nhất trường trung học Thế Nam: "..."
Chẳng lẽ khi cậu ấy đánh nhau với người khác cũng nghĩ như vậy sao?
Mái tóc đủ màu sắc kia không giống chỉ để làm màu...
Bạn học: Khụ... không ngờ bạn mới lại là một bé thụ yếu đuối, đây quả là một hướng phát triển không thể tưởng tượng được.
Lý Tuyết đứng trên bục giảng khổng hiểu ra làm sao.
Trì Dư đúng thật là học sinh cá biệt nhất của trường này, nhưng từ khi em ấy khỏi ốm và đi học lại dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác, không chỉ đến lớp đúng giờ mỗi ngày, mà thường ngày cũng không đánh nhau hay bắt nạt bạn học, càng đáng quý hơn chính là sau giờ học em ấy còn giúp bà lão qua đường.
Nhưng kể từ khi Trì Dư "thay đổi", các bạn học trong lớp cũng trở nên kỳ lạ theo, đây đã là lần thứ n cô nhìn thấy học sinh bật cười không rõ lý do ở trong lớp. Những người này đều có một điểm chung, đó là họ đều cố ý hay vô tình nhìn về phía Trì Dư.
Cô gọi: "Trì Dư, em trả lời câu hỏi này đi."
[Sao lại gọi tới tui rùi, tui là học sinh yếu kém nổi tiếng của trường này mà, loại câu hỏi đọc hiểu này chắc chắn là để thể hiện tình cảm nhớ nhà hoặc là tình cảm cực kỳ sâu đậm của nhà thơ XX. Dù sao thì nguyên chủ cũng là một nhóc học dốt, thôi thì cứ trả lời bừa là được.]
Lý Tuyết: Thế mà lại không có trả lời sai.
"Được rồi, em ngồi xuống đi."
[Haizzzz, quả nhiên là không dễ dàng gì khi trở thành một học sinh trung học, dù đã tốt nghiệp đại học nhưng vẫn cứ căng thẳng trước câu hỏi của giáo viên, đáng ghét!]
[Nhưng mà hôm nay cô Hà lại không đến, đau lòng quá, vốn mình còn muốn xem cô ấy và cô Lý chim chuột với nhau cơ.]
Bạn học: Ôi chao...
Hóa ra CP của các thầy cô cũng có thể cắn sao?
Sau khi ngồi xuống, Trì Dư vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt, cố gắng giả vờ là mình đang chăm chú nghe giảng, nhưng thực chất lại đang trò chuyện với hệ thống.
[Thống à, cậu có nghĩ rằng một nửa kia của Nhan Hy có khả năng là hoa khôi của trường chúng ta không?]
Hệ thống: [Mặc dù hoa khôi của trường Thế Nam rất đẹp, hơn nữa gia đình họ còn là bạn thân nhiều năm với nhà Nhan Hy, nhưng tôi vẫn thích ship cậu ta với đối thủ hơn cơ, cưỡng ép cắn ngon lắm đó nha. Huống chi bây giờ Nhan Hy chuyển đến trường này, ai là hoa khôi còn chưa thể nói trước được đâu.]
Trì Dư nhớ lại gương mặt mong manh xinh đẹp của Nhan Hy, cảm thấy hệ thống nói rất đúng, thể loại bé thụ yếu đuối như vậy thích hợp nhất để bị kẻ thù chèn ép và cưỡng chế làm một trận.
Cậu và hệ thống càng nói càng kích động, cuối cùng ở ngay trong lớp học đã tưởng tượng ra một bài văn dài đầy màu sắc mà chắc chắn không thông qua xét duyệt của Tấn Giang.
Đám bạn học bị buộc phải nghe cả nửa tiết về BL (BoysLove):...
"..."
"......"
"........."
Chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ.
Nhưng mà...
Chuyện "lái xe*" này có vẻ hấp dẫn đấy.
(*)việc giường chiếu đó
Nhan Hy với vẻ mặt không chút thay đổi nghe hết câu chuyện, yêu hận tình thù của mình với đối thủ một mất một còn của mình: "..."
Cậu tốt nhất là thực sự có bệnh.
Reng reng reng --
[Oh yeah, tan học rồi, tan học rồi, chuồn thôi.]
Hệ thống: [Ký chủ hãy bình tĩnh, đây mới chỉ là tiết học đầu tiên. Nhưng bây giờ đã tan học, chúng ta có thể ra ngoài lượn lờ một chút.]
[Tôi vừa mới kiểm tra phát hiện cốt truyện có cập nhật mới, gã bạn trai khốn nạn của Sở Duyệt đã mò đến gây chuyện sớm hơn dự kiến, hai ta đi xem náo nhiệt đê.]