Tất Cả Bạn Học Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 15: Lớp Học 15




Editor: Yuki

Ngay trước cổng trường, một đám du côn ăn mặc sặc phô trương đứng chắn giữa đường. Xui sẻo thay, Hôm nay lại đúng ngày nghỉ của bác bảo vệ, muốn đuổi đám đó cũng không xong.

Bởi vì ngoài việc chặn đường, bọn họ cũng chẳng làm gì khác. Nhưng Trâu Khải biết rõ bọn họ ai.

Bọn người này tự xưng là rất ghét đám học sinh bọn họ, nhất là những thằng đeo kính trông ngoan ngoãn, trùng hợp thay vẻ ngoài và khí chất của Vương Vũ lại đúng kiểu đ

Ban đầu Trâu Khải không muốn để ý đến bọn họ, nhưng vừa bước ra khỏi công trường đã bị bọn họ chặn đường.

Kẻ đầu so hỏi: "Ê nhóc, có biết thằng nào tên là Vương Vũ không? Tao nghe nói mày với nó học chung một lớp."

Trâu Khải khẽ nhíu mày, "Các anh tìm hiểu kỹ như vậy, chắc hẳn biết tôi và cậu ta như nước với lửa, còn là tình địch nữa đấy."

"Thế thì tốt quả." Tên du côn đầu sỏ nói: "Mày ghét nó như vậy, chắc cũng muốn nó gặp xui xẻo đùng không?"

Trâu Khải: "..."

Cậu chưa bao giờ nghĩ như vậy.

[Ể?]

Ban đầu Trì Dư định ngủ trưa nhưng bị bạn học kèo đi xem chuyện vui, cảm thấy không hiểu tại sao đám du côn lại có mái tóc xanh kia.

[Tôi đã cố ý xem qua câu chuyện của họ, không phải vài ngày sau du côn mới chặn ở gần nhà Vương Vũ sao? Sao bây giờ không những sớm hơn mà còn chạy đến cổng trường luôn rồi.]

Hệ thông: [Điều này rất bình thường, dù sao cậu cũng là người ngoài, lại còn không cần đi theo cốt truyện để duy trì nhân vật, sự thay đổi của cậu sẽ khiến sự kiện trong sách gốc bị lệch. Hiệu ứng cảnh bướm mà.]

[Hóa ra là vậy, nhưng tôi cũng không cần đi theo cốt truyện sao, tôi còn tưởng rằng mình duy trì nhân vật rất tốt, tôi còn dựa vào câu chuyện của nguyên chủ để tìm hiều vai diễn nữa.]

Bạn học cùng lớp đến xem chuyện vui: "..."

Chẳng biết cái gì, hoá ra là vậy.

Dù sao thì tên trùm trường hung bạo kia cũng sẽ chìm đắm trong việc ** CP? Đu thì cũng thôi đi, lại còn toàn là đồng tính nữa.

Thôi, Vương Vũ kia cũng không biết chạy đi đâu rồi, tay vợ cậu ta sắp bị thương rồi, cậu ta lại còn đi dụ dỗ tứ phương

Trâu Khải bị lưu mạnh chặn ở giữa: "..."

Trong hoàn cảnh nghiêm túc như vậy thật không muốn có thêm biểu cảm nào khác, nhưng Trì Dư này... đừng có hở tỉ là nhắc đến chồng chồng vợ vợ được. không?

Nhưng bị thương..... là ám chỉ cậu sao?

Hệ thống: [Không phải đầu, Vương Vũ phải mất nhiêu năm sau mới biết chuyện đó, cảnh tượng chua xót đó cậu không biết đâu, hệ thống tôi đây xem cũng cảm thấy lạ lắm.]

[Nhưng điều này cũng gián tiếp chứng minh rằng họ yêu nhau. Theo cốt truyện gốc, thời học sinh của Vương Vũ vì tính cách thẳng thắn, đã đắc tội với không ít người, mấy tên du côn thường xuyên đua xe làm rồi loạn trật tự giao thông, có lần còn suýt đâm vào một bà lão qua đường, Vương Vũ gặp phải thì lập tức bảo cảnh sát, sau đó mấy tên đó phải ở trong trại giam một ngày. Bọn họ ghi thù, không lâu sau đã tìm ra địa chỉ nhà Vương Vũ, còn chặn ở gần khu dân cư nhà cậu ta chờ đảnh người, nhưng hôm đó Trầu Khải có vài chuyến đi ngang qua đó, còn vô tính nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.]

[Cậu không biết đâu, lúc đó hai bai người vẫn chưa giải quyết hiểu lầm về - cây bút marker và còn đang đôi đầu lẫn nhau, nhưng Trâu Khải biết có người muốn hại Vương Vũ, liền xuất hiện sớm để chuyển sự chú ý của họ, dẫn đến xung đột giữa chừng và mấy tên du côn vô tình làm tay phải của cậu ta bị thương.]

Trâu Khải:!!!

Ở tương lai tay cậu ấy sẽ bị thương như vậy sao? Cậu biết ngay mà, kẻ thô lỗ như Vương Vũ đó không đáng tin tí nào, báo cáo một tên du côn còn khiến người ta đuổi đến tận cổng khu dân cư, thật không có phẩm chất,.

Vương Vũ, người đã đến cổng trường từ sớm nhưng luôn im lặng: "..."

Ràng buộc giữa cậu ta và Trâu Khôi quả thật sâu đậm.

Sau đó, dù cha mẹ Trâu Khải đã tống mấy tên du côn đó vào đồn cảnh sát và đòi được chi phí y tế tương ứng rồi, nhưng tay của Trâu Khải không thể về tranh được nữa! Điều đáng nói là vào thời điểm đó, Vương Vũ vẫn chưa biết những chuyện này, thậm chí ngay hôm sau còn cãi nhau với Trâu Khải.

[Cảnh tượng bé thụ chịu đựng một đòn đẫm máu, thật là cảm động đến rơi nước mắt!]

Hệ thống: [Đúng vậy, đúng vậy. Sau nay, để rời khỏi chỗ đầy đau khổ này, Trâu Khải đã đồng ý với yêu cầu chuyển trường của mẹ. Nhưng cậu không biết đâu, vào ngày Trâu Khải làm thủ tục chuyển trường, Vương Vũ núp ở cửa cầu thang tầng ba để nhìn, bởi vì từ đó có thể nhìn thấy Trâu Khải trong văn phòng. Cậu ta cứ nhìn mãi, nhìn đến khi Trâu Khải bước ra khỏi cổng trường]

[Đúng đúng đúng! Điều kỳ diệu hơn nữa là khi Trâu Khải lên xe của cha mẹ, cậu ấy đã phát hiện ra Vương Vũ đang ở góc khuất, nhưng cậu ấy nghĩ rằng đối phương chỉ là người qua đường muốn nhìn cậu ấy rồi cười nhạo, thực ra hôm đó Vương Vũ đã cố ý mang theo bút marker để hòa giải với cậu ấy rồi, nhưng không ngờ lại chứng kiến thủ tục chuyển trường của cậu ấy.]

[Họ thực sự... quá xót xa và cảm động mà.]

[Khi tôi ở đây, cậu cãi nhau với tôi, khi tôi rời đi, cậu vươn tay giữ lấy, nhưng giữa chúng ta lại có một vực sâu tình yêu biển thành hận thù.]

Bạn học: Ái chà chà, thực sự làm người ta muốn khóc.

Trâu Khải: "..."

Quá phóng đại rồi đấy, họ không lãng mạn đến thể đâu.

Vương Vũ: Nếu không được, tôi cũng có thể gọi taxi để đuổi theo.

[Nếu nói rằng duyên phận trên đời này là trời định, thì duyên phận của họ chính là dựa trên nền tảng đó, cộng thêm việc ông mai bà mối trực tiếp buộc chặt lại họ với nhau. Dù sao khi lên cấp ba họ đã chia tay, nhưng họ lại thi vào cùng một trường đại học và cũng một chuyên ngành, thậm chí còn chung cả phòng kỳ túc xá, ở cùng một giường tầng, người trên người dưới]

Hệ thống: [Mấy cặp đôi trẻ trâu khi lên đại học đều không nhắc đến thời trung học, mà trực tiếp thay đổi cách thức để chơi xỏ lẫn nhau, tôi chiếm dụng nhà vệ sinh khi cậu đang gấp, cậu chơi game với tôi nhưng tôi lại cố tình phá.]

Hệ thống: [Trời sinh một cặp, phúc lộc trời ban.]

[Haha, điều kỳ diệu nhất là lần đó, không phải vì muốn trả thủ, Trâu Khải đã dùng thông tin của Vương Vũ để đăng ký một trang web đồng tính, kết quả lại hiển thị "tài khoản không thể đăng ký trùng lập.]

Vương Vũ:!!!

Cậu ta sau này thực sự sẽ...

Bạn học: Có người chơi đùa với anh em tốt đến mức cong luôn đó.

Trâu Khải: Không ngờ... tên này hóa ra là gay ẩn!

[Nhưng Vương Vũ đăng ký tài khoản đó cũng không phải vì bản thân mình. Nên nói hay không, hai vợ chồng thực sự là tâm linh tương thông, khi Trâu Khải Muốn trả thù Vương Vũ, Vương Vũ đã chủ động dùng thông tin của Trâu Khải để đăng ký tài khoản đồng tính, nhưng cậu ta không ngờ rằng Trâu Khải thực sự là một gay hot, chỉ trong một buổi chiều đã nhận được hàng trăm tin nhắn riêng. Để bù đắp cho lỗi lầm của minh và để bảo vệ vợ. Vương Vũ đã dùng thông tin của mình để đăng ký một tài khoản khác, và trên trang web đồng tính đó đã tag Trâu Khải, công khai tình cảm luôn.]

Trâu Khải: "....."

Vương Vũ: "...."

Giống như đối phương thực sự sẽ làm như vậy.

Lúc này, những bạn học đang theo dõi không muốn nói lời trong lòng, chỉ muốn kiểm tra thông tin của mình, để đảm bảo rằng chúng không xuất hiện trên những trang web kỳ quặc nào!

[Nhưng chính vì sự việc này mà họ đã giải quyết hiểu lầm về cây bút marker, từ đó đi cùng nhau đến già, cũng coi như trong họa có phúc.]

[Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cả hai người đều bị thương ở tay sớm hơn dự kiến, liệu lúc đó Trâu Khải có chuyển trường hay không?]

Hệ thống: [Điều này... tôi cảm thấy lần này mấy tên du côn đến đây có vẻ rất ngu, không biết đánh đấm gì mấy.]

Mấy tên du côn không được thông minh: "Ê nhóc, nếu mày không giao tình địch của mình ra, đừng trách bọn tao..."

"Tôi ở đây." Vương Vũ bước ra, "Nếu các anh có bất kỳ bất mãn nào thì cứ trực tiếp nói với tôi, hoặc sau này cứ đến đồn cảnh sát nói chuyện."

Trước đó khi đến lớp của Trì Dư, cậu ta đã nghe Trì Dư nhắc đến chuyện du côn gây thương tích. Để phòng ngừa, sau khi rời lớp học cậu ta đã trực tiếp báo cảnh sát, tỉnh toán thời gian thì họ cũng sắp đến rồi.

[Wow, chày gỗ gay đã sẵn sảng đứng lên.]

Vương Vũ: Xin đừng gọi tôi là chày gỗ! Oke?

[Tốt lắm, tốt lắm, hai người này có lẽ không cần đợi đến vài năm sau mới giải quyết hiểu lầm, có thể trực tiếp tiến vào phòng tân hôn rồi!]

Editor:!!!

Vương Vũ:!!!

Trâu Khải:!!!

Hủ nam đi ra chỗ khác chơi đê!