Tất Cả Bạn Học Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 14: Lớp Học 14




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Yuki

[Tôi đã nói rằng mối quan hệ giữa hai người này không phải là bình thường mà, sáu năm sau, họ tốt nghiệp đại học và cùng làm việc tại một công ty, vị trí làm việc của họ lại nằm cạnh nhau. Quá tuyệt vời, cùng trường, cùng công ty và cả vị trí cũng gần nhau, đây chính là duyên phận đó.]

Vương Vũ: "..."

Trâu Khải: "..."

Tại sao cả những chuyện này mà cậu ấy cũng biết vậy?

Hệ thống: [Có chuyện còn duyên phận hơn thế, khi hai người vừa mới ra trường không có nhiều tiền, bọn họ đã thuê chung một căn hộ. Chuyện này kéo dài năm năm, sau đó họ mua nhà còn trở thành hàng xóm, làm tròn lên thì cũng như là sống cùng nhau á.]

Bạn học: Kiểu làm tròn của cậu cũng hơi quá rồi đấy.

[Thật ra vậy vẫn chưa đủ, hẳn là nên trực tiếp... kết hôn! Động phòng!]

Bạn học:!!!

Quá thể đáng, cậu nói còn phóng đại hơn ấy.

Vương Vũ đang định nhấc chân: Tên Trì Dư này, sao cứ hở một cái là lại... hai người bọn họ là con trai cả mà.

Hệ thống: [Vụ sống chung kiểu này phải là con trai với nhau mới kích thích.]

[Đúng thế, tôi sử dụng bát đĩa mà cậu từng dùng, tôi tắm đứng dưới vòi hoa sen mà cậu từng tắm, tôi ngủ trên chiếc giường mà cậu đã nằm qua, tất cả những điều này đều tự nhiên cho thấy chúng ta chính là trời sinh một đôi.]

[Hơn nữa, giữa hai người họ không chỉ có như vậy thôi đâu.]

Bạn học:!

Có vẻ như Trì Dư lại sắp có phát ngôn gây sốc.

[Trong công việc họ phải tiếp xúc với nhiều khách hàng mà, và việc uống rượu tiếp khách là điều không thể tránh khỏi. Nhưng sức khỏe của Trâu Khải không tốt, có vài lần còn uống đến mức nôn mửa. Vì để vợ mình không phải chịu khổ, Vương Vũ đã không ít lần uống thay cậu ấy còn để Trâu Khải làm những công việc ít phải tiếp khách hơn. Nhưng thực tế, khả năng uống rượu của Vương Vũ cũng không tốt, mỗi lần uống xong cậu ta cũng phải nôn một trận, có vài lần đi ăn, cậu ta nói đi vệ sinh nhưng thực chất là đi nôn ra á.]

[Có lần Vương Vũ say đến mức không biết trời đất là gì, đồng nghiệp trong công ty đành gọi điện báo cho Trâu Khải. Khi đó đã là ba giờ sáng, Trâu Khải không quản mưa gió đưa cậu ta về nhà, và sau đó!]

[Vừa vào cửa, Vương Vũ lập tức đè Trâu Khải dưới thân mình! Trâu Khải cứ như vậy tiếp xúc da thịt thân mật với ông xã của mình, mũi kề sát mũi, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, Trâu Khải còn vươn tay ôm lấy eo Vương Vũ, kéo cậu ấy lên giường.]

Vương Vũ:!!!

Trâu Khải:???

Người say rượu ý thức mơ hồ không phải là chuyện rất bình thường sao? Hơn nữa chỉ là giúp đỡ một người mà thôi, tại sao khi nói ra từ miệng Trì Dư lại nghe như là phim AV vậy?

Chờ đã, tại sao nhiều năm sau bọn họ lại trở nên thân thiết đến vậy?

Điều này, chắc chắn, là giả.

[Tiếp sau đó, Vương Vũ vì uống rượu quá nhiều mà mắc bệnh ung thư gan, may mắn là giai đoạn đầu. Lúc đó Trâu Khải cũng đã suy nghĩ kỹ càng, cậu ấy vì Vương Vũ mà cả đời không lập gia đình. Bọn họ từ bỏ công việc, cuối cùng chuyển đến sống cùng nhau.]

[Cậu ấy mua thuốc cho Vương Vũ, nấu cơm đợi cậu ta, ban đêm thì hai người yêu thương nhau.]

[Đây chính là cuộc đời của tình địch, chân thành. Mặn nồng ghê á ~]

Bạn học: Mặn nồng...

Hệ thống: "Đúng vậy, sau này y học phát triển mạnh mẽ, đã trực tiếp chữa khỏi bệnh ung thư gan của Vương Vũ, hai người họ vẫn nương tựa lẫn nhau thật dài thật lâu. Sau này còn cả viện dưỡng lão, cả hai cùng nhau đi nhảy quảng trường."

Vương Vũ: Hóa ra y học tương lai phát triển đến thế...

...

...

Nhưng tại sao những giây phút cuối đời của cậu ta lại trải qua cùng với Trâu Khải, cái con người đáng ghét kia?

Còn viện dưỡng lão? Nhảy quảng trường?

[Vì vậy mới nói, có những cặp đôi sớm muộn gì cũng đến với nhau, chúng ta sớm "ship" họ một chút thì có vấn đề gì chứ?]

Vương Vũ: "..."

Trâu Khải: "..."

Ai lại đi "ship" cặp đôi trước thời hạn chứ?

Lâm Tích: Khụ, làm quen rồi thì sẽ tốt thôi.

Các bạn học: Chúng tôi đã quen từ lâu, còn bị đồng hóa luôn rồi ấy.

"..."

...

Trong vườn hoa nhỏ.

Nói một cách chính xác, Lâm Tích là được các bạn học khác dẫn đến đây, trong số đó có cả Vương Vũ và Trâu Khải, những người vừa mới suy sụp trước đó. Lý do họ đến đây là bởi vì Trì Dư đã bị người khác gọi đi, nói một cách thông tục thì...

Hết chuyện để hóng rồi, giải tán thôi.

"Chuyện đó..." Vương Vũ đến trước, cân nhắc về giọng điệu của mình, nói: "Lớp trưởng."

Lâm Tích: "Ừm, tôi đây."

Vương Vũ nhìn về phía Trì Dư đang đi xa, rồi hỏi: "Trì Dư cậu ấy..."

Trì Dư tại ngôi trường này có thể nói là rất nổi tiếng, dẫu cho tiếng xấu lan xa cũng là một dạng nổi tiếng, nhưng vừa rồi khi cậu ta và Trâu Khải cãi nhau, nhất thời cả hai đều quên mất rằng đó là giọng của Trì Dư. Nhưng cậu ta phát hiện ra một điều, Trì Dư khi "nói chuyện" lại chẳng hề mở miệng.

Lúc riêng tư cậu ta cũng thích đọc các loại tiểu thuyết giả tưởng, cũng biết đến chuyện hệ thống xuyên sách và những thứ tương tự, nhưng khi chuyện này thực sự xảy ra ngay bên cạnh bản thân... Nhất là khi bọn họ chỉ là những nhân vật quần chúng trong sách, còn cả những lời nói của Trì Dư kia nữa!

Cậu ta hoàn toàn cảm thấy cạn kiệt ngôn từ.

"Sao thế, cậu tìm cậu ấy có việc à?"

"Những lời cậu ấy vừa nói, các cậu có nghe thấy không?" Vương Vũ cẩn thận hỏi.

Dù rằng việc nghe thấy tiếng lòng người khác có vẻ khá vô lý, nhưng còn vô lý hơn là những lời Lâm Tích nói tiếp theo.

Cậu ấy nói: "Đó là thật đấy, cũng đã diễn ra trong một khoảng thời gian rồi."

Cậu ấy nghĩ đến nỗi sợ hãi khi bị việc Trì Dư "ship" cặp đôi chi phối.

Vương Vũ đã hiểu, cậu ta đã rõ, hoàn toàn rõ ràng!

Sau này cậu ta thực sự sẽ phải dựa dẫm vào Trâu Khải để sống.

Tuyệt đối không có khả năng!

- ------

Phòng học lớp 2.

[Hóa ra bây giờ tôi cũng đã là một học sinh ngoan, cô Lý đặc biệt gọi tôi đến văn phòng, thế mà chỉ để khen ngợi tôi nửa tháng nay không trốn học á.]

[Cô còn nói tôi không đánh nhau đã là bước tiến lớn của loài người!]

[A a, má ơi, sao giáo viên Ngữ văn biết nói chuyện thế, lúc đối mặt với giáo viên Toán lại cứ như cùng dân công nghệ thông tin gõ code, cứng nhắc cũ kỹ. Nhưng lần nào cô Hà cũng có thể chính xác chạm vào điểm yếu của cô Lý, cùng đùa giỡn để cô ấy vui vẻ.]

[Bông hoa bách hợp nở rộ này đẹp quá, chỉ trong nháy mắt đã cảm thấy cuộc sống rực rỡ sắc màu.]

Trâu Khải vừa đến cửa lớp: "..."

Cậu ấy có nên chọn một ngày lành tháng tốt, xác định hôm nay không phải là ngày ship cặp đôi rồi mới vào không?

[Hệ thống nhanh nhìn kìa, bé thụ của nhà họ Vương đến rồi. Tôi đoán chắc anh công của cậu ấy cũng sắp mò đến, chúng ta có nên nhanh chóng tránh đi một chỗ để nhường không gian riêng cho họ, hay chạy đến góc kia thầm cắn đường nhể?]

Trâu Khải: "..."

"Khụ." Cậu ấy trực tiếp bước ra, "Bạn Trì Dư."

Mặc dù cậu ấy không hiểu tại sao mình lại bất ngờ nghe được tiếng lòng của Trì Dư, nhưng cậu cần phải hỏi Trì Dư, người biết rất nhiều chuyện, để hỏi thăm thêm càng nhiều chuyện xấu hổ của Vương Dư.

Ánh mắt rực lửa, Vương Dư mau đi chết đi.

Hừ.

[Tại sao cậu ấy lại đột nhiên lại đến tìm tôi thế? Chẳng lẽ cậu ấy thích cuốn tiểu thuyết đam mỹ mới mua của tôi, muốn mượn để đọc sao?]

Tiểu thuyết đam mỹ? Đó là cái gì?

Thẳng nam không bao giờ đọc cái thứ đó.

Cậu ấy ngồi đối diện với Trì Dư.

"Cái này... Trì Dư à, cậu chắc hẳn biết Vương Dư, thực ra tớ và cậu ta là bạn học từ thời mẫu giáo."

"..."

"À cái này..." Trì Dư trả lời: "Tớ đương nhiên là biết chuyện của các cậu."

[Chẳng hạn như hai người mặc đồ nữ xong đã cãi nhau xem ai mặc váy đẹp hơn nè, sau đó để tranh luận thắng thua đã tìm thêm hai chiếc vây nhỏ để thay đổi, còn chạy ra khu dân cư hét to mời mọi người đánh giá. Lúc đó có rất nhiều người chụp ảnh và quay video để lưu niệm, mẹ Vương thậm chí còn thuê một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đặc biệt chụp một bức ảnh chung cho hai người, sau đó còn in ra và đóng khung, và bức ảnh đó đến giờ vẫn luôn được đặt ở nơi dễ thấy nhất trong nhà họ Vương.]

[Sau đó hai người giận dỗi, Vương Vũ đã đập vỡ khung ảnh, mẹ Vương mặc dù đồng ý với con trai là vứt nó đi, nhưng thực tế đã giữ lại và khóa kín trong tủ, khi rảnh rỗi sẽ lấy ra xem "thịnh thế mỹ nhan" của con trai và bạn thân của con trai mình.]

[Đương nhiên là tôi không dám nói ra, Trâu Khải ghét bức ảnh đó nhất. Haha!]

Trâu Khải: "

Cậu không dám nói cái beep ấy.

Nhưng còn bức ảnh...

Cậu đúng là không thích nó, nhưng không phải vì bức ảnh, mà vì lý do khác.

"Vậy cậu biết những gì?" Cậu cẩn thận hỏi.

Trì Dư: "Đương nhiên là chuyện cả hai cậu đều thích hoa khôi, còn vì cô ấy mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán! Cậu yên tâm, tớ chắc chắn sẽ ủng hộ cậu, dù sao cả hai cậu mới là tình yêu đích thực!"

Hệ thống: [Haha, Chủ nhân à, cậu nói dối không thấy ngượng sao? Hai người họ đều yêu nhau sâu đậm, hoa khôi chỉ là một phần play tình thú của họ thôi.]

Trâu Khải: Nói bậy nói bạ cái gì đấy...

"...""

Hai tên này quả nhiên nắm giữ toàn bộ cốt truyện của cuốn sách.

Trâu Khải không hiểu play cái gì, nhưng cậu thực sự không thích hoa khôi, thậm chí còn không biết tên đầy đủ của hoa khôi là gì.

Mọi người hiểu lầm đều là do một sự cố trước đây.

Hoa khôi học lớp bên cạnh lớp Trâu Khải, cậu có một người bạn cùng lớp với hoa khôi, người bạn đó lại chính là lớp phó kỷ luật. Có lần cậu ta tổng hợp thông tin của bạn học, bao gồm cả ảnh chứng minh thư, nhưng cậu ta có việc bận nên đã nhờ Trâu Khải đang đi đến văn phòng tiện đường mang giùm, mà trên đường đi cậu còn gặp Vương Vũ đang đi xe đạp trong trường.

Hai người họ va chạm nhau, ảnh chứng minh thư của hoa khôi rơi xuống đất, bọn họ còn cãi nhau vì cả hai đều bị xây xát, những bạn học chứng kiến chuyện đó đã hiểu lầm rằng cả hai là tình địch đánh nhau.

Khi hiểu lầm này mới lan truyền ra, Trâu Khải từng định giải thích, nhưng khi biết Vương Vũ thích hoa khôi, cậu đã trực tiếp đối đầu với cậu ta, cam chịu sự hiểu lầm này và để nó lan truyền càng lớn hơn.

[Nói thật toàn những điều vớ vẩn.]

[Một vụ va chạm hiểu lầm khiến cả hai đều tưởng nhầm đối phương thích hoa khôi, và cứ thế mà đối đầu nhau. Ai da, không ngờ đến nha, cả hai người đều thích ăn giấm chua, mất bút marker rồi.]

(*)ăn giấm chua: ghen đó hihi

Trâu Khải: Thích ăn dấm chua là sao?

Điều này không phải là trọng tâm, bút marker...

Là sự việc mà cậu hiểu đó sao?

Trâu Khải quan sát suy nghĩ của Trì Dư và nói tiếp: "Đúng vậy, tớ rất thích cô ấy, còn muốn tặng cô ấy một số món quà, như bút marker chẳng hạn. Trì Dư này, cậu có đề xuất nào không?"

[Ơ... Nguyên chủ là một học sinh thể thao, hỏi học sinh thể thao về vấn đề này thực sự phù hợp sao? Nhưng không sao, để tôi lật xem lại cốt truyện.]

"Vậy chọn bút marker nhân hiệu Hoa Cúc đi, tớ nghe bạn học chuyên mỹ thuật trong lớp nói rằng loại đó rất tốt, tặng bạn thân càng hợp."

[Đúng, chính là như vậy, như trước đây tặng đối phương bút marker nhãn hiệu Hoa Cúc ấy.]

Hệ thống: [Đừng có tự mãn, cậu ấy tặng cho con gái đấy.]

[Hoa khôi không thích vẽ, và bút marker nhãn hiệu Hoa Cúc chính là vật chứng tình yêu giữa cậu ấy và Vương Vũ.]

[Nhớ lại thời trung học, hai cậu bé yêu thích vẽ tranh đã hẹn nhau cùng thi vào học viện mỹ thuật, sau đó trở thành nhà thiết kế. Hai người còn dành dụm tiền tiêu vặt rất lâu, chỉ để mua cho đối phương một bộ bút marker, nhưng sau đó, họ đều hiểu lầm đối phương đã vứt bỏ bút marker mà mình tặng, không còn tuân theo lời hứa ban đầu, còn vì điều này mà cãi nhau một trận lớn. Từ đó về sau, mỗi khi gặp mặt họ lại cãi nhau, hoàn toàn rạn nứt.]

[Nhưng thực ra đều là hiểu lầm đó, CP của tôi ơi!]

Trâu Khải:!

Lý do cậu ấy và Vương Vũ rạn nứt thực sự là vì điều này, nhưng cậu ấy rõ ràng đã nhìn thấy bộ bút marker đó trong thùng rác dưới nhà Vương Vũ...

[Bút marker của Vương Vũ thực ra là do mẹ cậu ta lo việc vẽ tranh sẽ ảnh hưởng đến việc học nên đã vứt đi. Vương Vũ biết sau đó đã lục thùng rác đem nó về, lúc đó còn cãi nhau với mẹ cơ. Còn Trâu Khải nữa, cũng có một người cha không muốn việc vẽ tranh ảnh hưởng đến thành tích của con mình. Ngày đó Vương Vũ đến nhà cậu ấy hẹn đi ngoại cảnh, cha của Trâu Khải lợi dụng lúc con trai không có nhà đã nói với Vương Vũ rằng con trai mình không muốn vẽ nữa, bảo cậu ta sau này đừng đến tìm nữa, còn nói Trâu Khải đã tặng bộ bút marker cho cô em họ ở quê rồi.]

[Cặp đôi này thật đúng là vừa đau vừa sướng...]

Trâu Khải im lặng lâu.

Cậu ấy chưa bao giờ biết cha mình đã nói những lời đó với Vương Vũ, còn có bộ bút marker...

"Ê này, bạn học Trâu... Trâu Khải? Có nghe thấy tớ nói không?"

Trì Dư vẫy tay trước mặt cậu.

[Mấy cậu nam sinh bây giờ đang nói chuyện mà cũng mất tập trung, không lẽ đang nhớ thương chồng yêu à? Cơ mà giờ Vương Vũ đang ở đâu rồi?]

Trâu Khải tỉnh táo trở lại: "..."

Cậu ấy đang nghĩ về Vương Vũ, nhưng không phải là chồng yêu đâu.

"Khụ..." Trâu Khải đứng dậy, "Cảm ơn cậu, tớ cũng thấy bút marker hiệu Hoa Cúc khá tốt, tớ sẽ mua cái đó cho cậu ấy."

[Ở kia, nam sinh ngây thơ đều thẳng thắn như vậy sao? Bút marker Hoa Cúc để dùng... Tui ngượng chín mặt rồi, emoji dùng hai tay che mặt*...]

Có lẽ cậu đã không theo kịp thời đại nữa.

[Mệt quá đi, bẻ thụ mơ màng cuối cùng cũng đi tìm chồng yêu rồi, ngủ một lát đã.]

"Trì Dư."

Trì Dư: "..."

[Hai người này sao lại đến liên tiếp như vậy, chắc chắn là đã hẹn trước!]

Cậu lấy lại tinh thần: "Bạn học có chuyện gì không?"

"Có." Vương Vũ nói: "Tớ muốn nghe ý kiến của cậu về Trâu Khải."

Trì Dư: "..."

"....."

"....."

[Hai người này chắc chắn đã hẹn nhau trước, đặt câu hỏi cũng giống nhau, câu tiếp theo không lẽ cũng là về bút marker sao?]

Vương Vũ: "Làm sao cậu biết..."

Cậu ta đột nhiên im lặng. "Các cậu"...

Chẳng lẽ Trâu Khải vừa rồi cũng hỏi về chuyện đó ư?

Trì Dư: "Tớ biết? Tớ biết cái gì?"

"Không... tớ chỉ là muốn nghe ý kiến của người khác về Trâu Khải." Cậu ta nói nghiêm túc: "Tớ cảm thấy sau nhiều năm đối đầu với cậu ấy, tớ vẫn nên tìm hiểu rõ hơn về đối phương, có thể sẽ có hiểu lầm gì đó với cậu ấy?"

Trì Dư: "Chuyện này...".

[Hiểu lầm của các cậu thì nhiều lắm, nhưng nếu cậu không theo đuổi vợ mình, vợ cậu sẽ bị bọn lưu manh ngoài trường bắt nạt khiến tay phải bị thương, từ đó không thể vẽ tranh được nữa, lúc đó mục tiêu chung của hai người chỉ có thể dựa vào mình cậu thôi.]

Vương Vũ: "..."

Còn chuyện này nữa sao?

"Tớ không biết nhiều về cậu ấy." Trì Dư chuyển hướng câu chuyện, "Nhưng tớ vừa thấy cậu ấy đi đến cổng trường, cậu không muốn trực tiếp hỏi cậu ấy sao?"

[Vợ mình thì phải tự mình dỗ dành, làm gì có chuyện đi hỏi người qua đường để tìm cách chính phục chứ?]

Hệ thống: [Hai người này hỏi câu hỏi đều có thể hỏi đến một chỗ, chẳng phải là bạn đời sinh ra để dành cho nhau sao? Nhưng cậu thực sự không định nói cho cậu ta biết chuyện bút marker sao?]

Vương Vũ: "..."

Cảm ơn cậu, một hủ nam ngay thẳng, đã khiến tôi vô tình biết được sự thật.

Vương Vũ: "Tớ cảm thấy những gì cậu nói rất có lý, tớ quyết định sẽ tự mình đi hỏi."

[Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi! Bé thụ cởi bỏ hiểu lầm rồi chạy trốn, nhưng làm sao có thể trốn thoát khỏi sự tấn công mạnh mẽ của anh công được chứ.]

[Quả nhiên, câu chuyện máu chó chua chát vẫn luôn có sức hút. Anh hiểu lầm tôi, tôi hiểu lầm anh, hóa giải hiểu lầm rồi chúng ta cùng nhau rơi lệ.]

[Đau ít yêu càng nhiều!]

Vương Vũ: Chuyện chưa chốt hạ phải bình tĩnh.......