Những lời nói hỗn loạn nghẹn ngào lập tức biến mất.
Mạnh Anh Ninh im re, những lời chưa nói hết bị chặn lại giữa răng và môi.
Ngón tay Trần Vọng đỡ sau tai cô, anh hôn lấy đôi môi cô, đầu ngón tay lùa vào làn tóc nhẹ nhàng vuốt ve, bàn tay còn lại ôm cô vào lòng mà kéo cô đứng dậy, chống vào mặt tường.
Anh buông rèm mi cúi đầu, nâng gương mặt cô lên, cẩn thận chạm vào bờ môi, tách ra, lại chạm vào.
Trần Vọng cố dằn nỗi kích động muốn nụ hôn trở nên sâu sắc, ngẩng đầu lên, giọng nói bấy giờ đã khàn đặc, như buông tiếng thở dài: “Muốn làm vậy từ lâu rồi.”
Không muốn buông ra.
Cảm giác quá đỗi tuyệt vời, khiến người ta không nỡ cứ lướt qua rồi thôi.
Bờ môi cô gái mềm mại nóng hổi, mang theo mùi rượu nồng, cô như ngây người, nước rưng rưng bên khóe mắt, ngơ ngác nhìn anh, cánh môi đỏ tươi khẽ hé lên, loáng thoáng trông thấy đầu lưỡi nho nhỏ ẩn mình bên trong, giống như đang lặng lẽ mời gọi.
Ánh mắt Trần Vọng sa sầm xuống, kiềm chế mà kéo dài khoảng cách ra, “Trong đầu em suốt ngày nghĩ đi đâu vậy?”
Cánh môi Mạnh Anh Ninh khẽ mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh.
Trần Vọng: “Hửm?”
Mạnh Anh Ninh hẵng còn đang ngớ người, hơi thất thần nhìn anh, cô nghiêng đầu, hỏi rằng: “Anh vừa mới hôn em à?”
Tiếng vòi nước ồn ã, Trần Vọng tiện tay đóng lại: “Ừm.”
Anh vừa dứt lời, Mạnh Anh Ninh không chút do dự, đưa tay lên tát anh một cái.
Cô uống quá nhiều rượu, thực ra cả người mềm oặt, vốn chẳng có chút sức lực nào, nhưng tiếng động vang dội, vả lại không hề có điềm báo trước, giơ tay lên tát một cái, tiếng “bốp” giòn giã, đầu Trần Vọng vẫn hơi lệch sang một bên.
“………….”
Trần Vọng hơi đứng hình.
Mạnh Anh Ninh bị anh ôm vào lòng, đỏ mắt mắng anh: “Đồ khốn nạn.”
Trần Vọng nghiêng đầu lại.
“Đây là nụ hôn đầu của em, là nụ hôn đầu tiên đấy,” Mạnh Anh Ninh như đứt từng khúc ruột, “Trước kia đến con chó em cũng chưa từng hôn đâu!!!”
Trần Vọng: “………”
Lúc nói chuyện Mạnh Anh Ninh không uốn lưỡi, cô vẫn còn đang sụt sùi, cả người mềm oặt, lại bắt đầu khóc: “Đến con chó ở nhà em còn không hôn!” Cô tuyệt vọng lặp lại một lần nữa, “Ai bảo anh hôn em!!”
Trần Vọng để trống một tay, đầu ngón tay chà lên khóe môi hơi tê dại, ôm lấy cô đang lảo đảo, “Không muốn anh hôn à?”
Mạnh Anh Ninh suy nghĩ một chút, sau đó thành thật nói, “Muốn.”
“Muốn hôn,” Cô giơ cánh tay lên, chủ động ôm lấy cổ anh, cơ thể dựa sát lại gần, cái đầu nhỏ cũng ngước lên, chớp mắt nhìn anh, ngoan ngoãn nói, “Thế anh hôn lại em đi.”
Giọng nói dịu êm.
Trên hàng mi vẫn còn vương giọt nước mắt, hơi thở mang theo mùi rượu phả lên khóe môi anh.
Trần Vọng khàn giọng hỏi: “Hôn rồi có đánh anh nữa không?”
“Đương nhiên phải đánh chứ.” Mạnh Anh Ninh thành thật nhìn anh, không chút do dự trả lời.
Trần Vọng: “………..”
Mạnh Anh Ninh phân thứ tự mạch lạc rõ ràng, tư duy đâu ra đó, “Trước đó anh nói không đếm xỉa tới em, bây giờ lại hôn em, anh là đồ khốn à, anh làm chuyện vô sỉ như vậy, sao em không thể đánh anh?”
Trần Vọng nghe câu “Trước đó anh nói không đếm xỉa tới em”, nơi nào đó trong cơ thể như bị xé rách một chút.
Anh khẽ nhếch khóe môi, “Ừm, em nói đúng.”
Mạnh Anh Ninh lưu luyến không buông tay, chớp chớp đôi mắt vẫn còn ướt nước, cố chấp nhìn anh hỏi: “Thế sao anh lại hôn em?”
Trần Vọng buông mắt, nhìn cô: “Không kiềm chế được.”
Bởi vì quá đau lòng.
Những lời cô nói mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào nhỏ xíu, khiến người ta không thể nghe nổi, từng câu từng chữ như lưỡi đao khắc vào lòng. Xương sườn trong thân thể như siết lại, sau đó ghìm chặt lấy trái tim.
Khoảnh khắc ấy, anh thực sự cảm nhận được Mạnh Anh Ninh chịu tổn thương.
Mà cô tổn thương như vậy, là bởi vì anh.
Do anh mà ra.
Anh cho rằng làm như vậy là tốt với cô nhất, cho dù từ đó trở về sau hai người không còn gặp lại nhau, anh cũng chỉ hy vọng cô bình an trưởng thành, già đi, trăm tuổi vô ưu.
Nhưng lại khiến cô chật vật như vậy.
Mạnh Anh Ninh dựa vào bả vai anh, cơ thể uể oải, cô khóc đến mệt lả, đầu óc nặng nề, bởi vì cồn mà ngón tay và bờ môi đều run lên, hơi thở phả vào cần cổ anh, hơi bỏng rát.
Cô khẽ gật đầu: “Em muốn ngủ.”
Trần Vọng bế cô ra ngoài: “Vậy về nhà thôi.”
Anh quay trở về phòng riêng cầm lấy túi và áo khoác, xuống tầng.
Một chiếc ô tô trắng đậu lại trước cửa quán bar, cửa sổ ghế lái hạ xuống, Lâm Hạ Nhiên ngồi trong xe xoay chiếc bật lửa.
Trông thấy anh bế một cô gái trong lòng đi ra, Lâm Hạ Nhiên nhướng mày lên, “Chộ ôi, anh đây nhặt được diễm ngộ à?”
Trần Vọng đặt Mạnh Anh Ninh vào hàng ghế sau, anh vào theo, không đáp lại anh ta.
Lâm Hạ Nhiên ghé đầu lại gần, ngả ngớn nói, “Cô ấy à? Ông đòi sống đòi chết điều mười vạn thiên binh thiên tướng của tôi để làm vệ sĩ cho cô ấy à?”
“Được lắm đội trưởng Trần, mấy năm không gặp mà đã có vợ luôn rồi,” Lâm Hạ Nhiên cười cười, “Em gái nào mắt mù mà lại đi để ý tới ông vậy? Tôi không tài nào tưởng tượng nổi ông yêu đương nhàm chán, vô vị tới mức nào.”
Trần Vọng không đếm xỉa tới anh ta, nghiêng người đưa tay đóng cửa hàng ghế sau lại.
Mạnh Anh Ninh co người bên cạnh, hàng mày chau lại, bộ dạng không được thoải mái.
Trần Vọng khẽ hỏi: “Sao vậy?”
“Khó chịu.” Mạnh Anh Ninh ậm ờ đáp, bấy giờ cô bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Trần Vọng: “Buồn nôn à?”
Mạnh Anh Ninh lắc đầu, cũng không thể nói rõ khó chịu ở đâu, lại cảm thấy dường như khắp người chỗ nào cũng rất khó chịu.
Cô nhắm đôi mắt lại, khóe mắt lại rịn nước, lặng lẽ rơi nước mắt, nhỏ giọng nói: “Em khó chịu, đau tay, ngón tay đau.”
Trần Vọng chau mày lại.
Lần trước uống say, cô cũng nói như vậy.
Trần Vọng cúi đầu, hỏi cô: “Sao tay lại đau?”
Mạnh Anh Ninh nhắm mắt lại, hít mũi một cái, lắc đầu không nói lời nào.
Trần Vọng mím môi, đưa tay ôm lấy cô, vỗ về tấm lưng cô như dỗ dành đứa trẻ, lại nắm lấy bàn tay cô: “Vậy ngủ một lát đi rồi sẽ đỡ thôi.”
Lâm Hạ Nhiên không kiềm chế được mà nhìn qua gương chiếu hậu, trông thấy Trần Vọng cụp mi mắt vỗ về tấm lưng cô gái trong lòng, ngón trỏ và ngón cái nắm lấy tay cô lên xoa xoa, kiên nhẫn nói không nên lời.
Cái tên Trần Vọng kia.
Dọa Lâm Hạ Nhiên run lẩy bẩy.
“Đậu xanh,” Lâm Hạ Nhiên không kiềm chế được, khẽ chửi thề một tiếng, hốt hoảng nói, “Tôi gặp phải quỷ rồi à, ông là Trần Vọng thật á hả? Ông bị Lục Chi Châu xuyên vào à.”
Trần Vọng ngẩng đầu lên.
Lâm Hạ Nhiên liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu, “Vợ ông thật đó hả?”
Trần Vọng trầm mặc một hồi, mới đáp: “Không phải.”
“Chỉ thích thôi chứ gì,” Lâm Hạ Nhiên gật đầu, hiểu ý, “Thế ông còn muốn tôi quản giúp ông làm cái gì, ông cứ giữ người ta bên cạnh bảo vệ, chẳng phải tốt hơn bất cứ ai hay sao.”
Trần Vọng nghiêng đầu nhìn ra ngoài ô cửa, Mạnh Anh Ninh vô thức khó chịu lẩm bẩm một tiếng, anh đưa tay lên vuốt tóc cô.
Lâm Hạ Nhiên tiếp tục bày chủ ý ngu ngốc: “Ông xem, giờ ông lấy chuyện này làm cái cớ, sau đó nhốt người ta trong nhà, kim ốc tàng Kiều, có thể “cận thủy lâu đài” vừa theo đuổi, vừa có thể bảo vệ cô ấy, không tốt hay sao?”
(Cận thủy lâu đài: Trong câu “Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt”: ở lầu gần nước nhìn thấy ánh trăng đầu tiên)
Lâm Hạ Nhiên hớn ha hớn hở nói, nhất thời không biết giữ mồm miệng, “Đêm xuống đi ngủ, cũng không thể mỗi người một phòng được, một mình một phòng rõ là nguy hiểm, có khi nửa đêm Thang Thành đột nhiên từ ngoài cửa sổ nhảy vào.”
“……….”
Trần Vọng cũng không biết có phải đầu óc mình úng nước rồi hay không, nhất thời lại còn thấy chộn rộn trong lòng.
Trần Vọng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Lâm Hạ Nhiên qua gương chiếu hậu: “Không cần lưỡi nữa thì cứ việc nói thẳng ra.”
Lâm Hạ Nhiên: “………”
…
Mạnh Anh Ninh bị tiếng chuông báo thức dựng dậy, mỗi buổi sáng ngày làm việc đúng bảy giờ rưỡi chuông báo thức vang lên, cứ cách ba phút một hồi chuông, cô đặt bốn chuông, chuông đổ đến bảy giờ bốn mươi lăm.
Cô mở to mắt mờ mịt nhìn nửa buổi, từ từ hoàn hồn lại, mơ hồ nhớ lại hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Về cơ bản cô vẫn còn nhớ rõ, chỉ là đến đoạn sau lại hơi mơ hồ.
Cô nằm trên giường, cả người đắp kín chăn, bên cạnh không có ai cả.
Cũng không có cảnh tượng một đêm say rượu mất lý trí.
Một tay Mạnh Anh Ninh chống mặt giường ngồi dậy, cứ như vậy nhìn chòng chọc đồng hồ trên mặt tường vài phút, sau đó cúi đầu, một tay che mặt.
Nội tâm đang gào thét trong suy sụp, những dòng suy nghĩ như “Tình huống gì đây”, “Chuyện này xảy ra thật hay sao”, “Mình mơ đó hả”, “Thật sự xảy ra luôn á hả”, điên cuồng chạy trong đầu, Mạnh Anh Ninh buông thõng đôi tay, vẻ mặt đần ra không biết bây giờ nên an ủi bản thân hay thôi miên bản thân: “Mình đói khát đến mức mộng xuân à.”
Chỉ là mộng xuân này ngây thơ quá.
Chỉ.. đụng đụng thôi sao?
Mạnh Anh Ninh như người mộng du mà vén chăn xuống giường, trên người vẫn mặc bộ váy ngày hôm qua, mái tóc và cơ thể nồng nặc mùi rượu và mùi khói thuốc chưa phai, cổ họng đau rát, cô bước chân trần tới cửa phòng ngủ, mở ra.
Trong phòng khách yên lặng, cửa sổ kéo kín rèm, đối tượng mộng xuân đang ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách đối diện với cửa phòng ngủ, chân dài duỗi về phía trước, mắt đen nặng nề, hờ hững nhìn cô, không nhúc nhích.
Vẫn mặc bộ đồ trong giấc mộng xuân.
Mạnh Anh Ninh đối mặt với anh ba giây, sau đó lùi lại hai bước, bình tĩnh đóng cửa phòng ngủ lại.
Ngón tay cũng đang run lên.
Đôi chân thì như nhũn ra.
Vậy là đã hôn rồi.
Mạnh Anh Ninh dựa lưng vào cánh cửa, mơ màng hồi tưởng lại cảm giác lúc ấy.
Ngón tay hẳn rất nóng rát, chạm vào làn da cô lại thấy buốt giá.
Cánh môi mềm đến ngạc nhiên, khác hoàn toàn với cảm giác lạnh lẽo cứng nhắc bề ngoài của anh.
Rất dịu dàng.
Giống như lồng ngực anh vậy.
Mạnh Anh Ninh ngồi sụp xuống đất dựa vào cửa, hơi mờ mịt.
Cô cảm thấy chuyện này quá kì lạ, vượt ngoài phạm vi cô có thể lý giải được.
Một hôm trước anh vừa từ chối cô, rõ ràng không thích, nhưng lại hôn cô.
Cô đã muốn từ bỏ rồi, nghĩ tới mối tình đầu luôn đắng chát, ai cũng phải trải qua, còn chưa thất tình thì cuộc đời chưa hoàn chỉnh, muốn ra sao thì ra.
Mạnh Anh Ninh từ từ bò dậy khỏi đất, sờ tới bên giường cầm lấy điện thoại, lại quay về dựa vào cửa, gửi wechat cho Lâm Tĩnh Niên: 【Niên tổng à.】
Lâm Tĩnh Niên: 【Nói đi.】
Mạnh Anh Ninh mím môi, từ từ gõ chữ: 【Thực ra trước đó, tôi.. với cái người kia, xem như tôi đã nói suy nghĩ của mình với ảnh đi.】
Lâm Tĩnh Niên: 【Ừm, sau đó thì sao?】
Mạnh Anh Ninh cắn môi, chẳng vui vẻ gì cho cam: 【Sau đó anh ta từ chối tôi.】
Lâm Tĩnh Niên: 【………….】
Lâm Tĩnh Niên: 【?】
Mạnh Anh Ninh tiếp tục: 【Nhưng hôm sau anh ấy lại hôn tôi, hôn tôi một cái.】
Mạnh Anh Ninh: 【Không đúng, không phải một cái, hình như hai, ba cái lận.】
Lâm Tĩnh Niên: 【……?】
Lâm Tĩnh Niên: 【Anh ta từ chối bà, sau đó lại hôn bà. Mẹ kiếp, anh ta tưởng mình là Tom Cruise hay là Marlon Brando ngầu vô độ chứ? Đấy chẳng phải là điển hình của trai đểu hay sao? Bà còn xoắn xuýt chuyện này làm gì nữa, tát anh ta một cái là xong.】
“………….”
Ờm, hình như tát rồi.
Lâm Tĩnh Niên có vẻ giận lắm: 【Tát anh ta vẫn còn chưa hả giận, thằng khốn ấy tên gì, bà hẹn nó ra đây, bà gọi điện thoại cho nó ngay lập tức đi, bà đây muốn giết nó!】
“……………”
Yêu cầu này làm khó Mạnh Anh Ninh quá.
Cô đang tự hỏi nên làm thế nào, cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ, giọng Trần Vọng cách cánh cửa phòng ngủ: “Mạnh Anh Ninh, chúng ta nói chuyện đi.”
Mạnh Anh Ninh vô thức nín thở, không nói gì.
Trần Vọng kiên nhẫn gõ cửa, vừa gõ vừa bình tĩnh nói: “Trốn cái gì, ra đây đi.”
Mạnh Anh Ninh không ra, căng thẳng nuốt nước miếng, cúi đầu gõ chữ tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài: 【Giờ anh ấy đang đứng trước cửa phòng ngủ gõ cửa, anh ấy bảo tôi ra nói chuyện, tôi nói thế nào bây giờ? Tôi phải ra ngoài à?】
Phía Lâm Tĩnh Niên không trả lời ngay lập tức.
Mười mấy giây sau, cô ấy gửi tin nhắn thoại tới.
Mạnh Anh Ninh ấn mở ra, sau đó đưa điện thoại lên tai.
Mới đầu cô cho rằng điện thoại đang mở chế độ nghe thường.
Nhưng một giây sau, tiếng con gái thét chói tai vang vọng trong căn phòng, Lâm Tĩnh Niên tức đến mức lạc giọng: “Mạnh Anh Ninh! Giờ đang là bảy rưỡi sáng! Sao tầm giờ này anh ta lại đứng trước cửa phòng ngủ của bà? Hôn thì hôn, bà còn lên giường với anh ta hả?!!?!”
Tiếng gõ cửa im bặt, ngoài cửa hoàn toàn im re.
“……..”
Mạnh Anh Ninh cầm điện thoại, đực mặt ra, không thể yêu thương cái cuộc đời này.
Lời tác giả:
Trần Vọng: Vợ uống say tát một cái, nhưng mà tôi đáng chết.