Tart Hoa Hồng

Chương 34: “Muốn hôn một chút.”




Bảy giờ tối, gió đêm thổi chiếc mành cửa trong căn phòng phồng lên, không biết nhà hàng xóm nào đang nấu nướng, mùi thức ăn nồng đậm hòa cùng với mùi cơm thơm nức phảng phất vào.

Mạnh Anh Ninh đứng ở cửa phòng, nhìn người ngồi trên giường, qua nửa buổi vẫn chưa phản ứng lại.

Người đàn ông ngồi trên giường, dựa vào đầu giường, chiếc chăn sẫm màu theo động tác trượt xuống hông, để lộ lồng ngực trần trụi, qua ánh sáng mờ tối từ phòng khách mà loáng thoáng thấy được đường nét làn da và đường cong.

Dù không nhìn rõ lắm, nhưng cũng là….

Thậm chí Mạnh Anh Ninh còn chưa kịp phản ứng có lẽ người này đang ở trần gọi cô qua đó.

Gương mặt cô dần đỏ lên.

Năm giây sau, sắc đỏ lan từ mang tai tới trán, cả người như một con tôm chín, chiếc túi trong tay rơi bộp xuống đất, đưa tay lên che kín mặt, giọng nói hết sức xấu hổ: “Anh mặc quần áo vào đi! Anh như vậy ――”

“………”

Trần Vọng trầm mặc.

Nếu là mơ, vậy giấc mơ này cũng quá chân thực rồi.

Anh lên tiếng, giọng nói vẫn khàn khàn: “Anh như vậy làm sao?”

Mạnh Anh Ninh từ từ, dè dặt dời ngón tay xuống, đầu ngón tay vẫn còn chắn trước con mắt, ngón trỏ từ từ hé sang bên cạnh, nhìn anh qua kẽ ngón tay.

Đôi mắt hạnh đen láy, bởi vì xấu hổ mà trong bóng đêm có vẻ ướt át, ấp úng bảo rằng: “Anh như vậy là vi phạm thuần phong mỹ tục!”

Trần Vọng nghe giọng cô, cơ thể căng cứng dần dần hòa hoãn lại, nhịp tim cũng dần tăng lên.

Cô đầy sinh động.

Lành lặn không chút tổn tại đứng trước mặt anh.

Cảm giác sền sệt và kiềm chế nghẹt thở rút đi từng chút từng chút một, Trần Vọng thở hắt một hơi, hoàn toàn buông lỏng mà dựa vào giường, anh ngửa đầu ra sau, khóe môi khẽ cong lên không dễ nhận ra: “Anh cũng có phải con gái đâu, sao hả? Chưa thấy dạng bán cá ngoài chợ như này bao giờ à?”

“………”

Nhất thời Mạnh Anh Ninh không biết nên nói sao cho phải.

Cô cũng có thích bán cá đâu.

Vả lại sao so sánh được với việc thấy người mình thích như vậy.

“Không giống mà..” Mạnh Anh Ninh dừng lại một chút, gượng gạo mà nói, “Vả lại dáng anh lại còn đẹp…”

“Giọng em nghe không tình nguyện thế kia?” Trần Vọng nói.

“Thì rõ ràng đang phải nói lời trái lương tâm còn gì, anh nghe mà không hiểu à?”

Mạnh Anh Ninh nói rồi nhìn anh một chút, như kẻ trộm mà vội vã đưa mắt nhìn qua nơi khác, tỏ vẻ điềm nhiên không có việc gì còn chưa nổi một giây, tròng mắt lại không nhịn được mà từ từ đảo về, lén lén lút lút nhìn anh qua những kẽ ngón tay.

Cô đứng ngược sáng, phòng ngủ lại tối om, có lẽ Trần Vọng cũng không phát hiện ra cô đang len lén nhìn anh đâu.

Tia sáng ảm đạm, cũng không thể nhìn rõ ràng, nhưng qua đường nét mà nói, dáng người đúng là…

Mạnh Anh Ninh bắt đầu tin câu nói “Cơ bụng cứng lắm” của Lục Chi Hoàn.

Không những tin, thậm chí còn hơi kích động nữa.

Muốn sờ một chút.

Muốn hôn một chút.

Lúc ý nghĩ này nảy lên, Mạnh Anh Ninh đột nhiên hoàn hồn lại, trong đầu không ngừng hiện lên mấy hình ảnh không hợp với thiếu nhi lập lòe ánh đèn hường huệ từ những cửa hàng tẩm quất.

Mạnh Anh Ninh chột dạ chết đi được.

Cô dời tầm mắt đang định lên tiếng, lại nghe thấy Trần Vọng tựa vào đầu giường hờ hững lên tiếng: “Muốn nhìn thì cứ nhìn thoải mái, cũng có cấm em nhìn đâu, cứ lén lén lút lút ngắm nghía như con chuột con làm gì? Hả?”

“………….”

Giở trò lưu manh trong tư tưởng bị người ta phát hiện, Mạnh Anh Ninh thiếu điều nhảy dựng lên, cô lại che kín mắt, vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn lao ra khỏi cửa, thẹn quá hóa giận mà nói: “Ai thèm chứ! Anh im đi! Anh có thể lăn xuống giường mặc áo không hả!!”

Trần Vọng trầm mặc một chút, bình tĩnh nói: “Nhắc nhở em một chút, anh không mặc quần đâu.”

“………….”

Mạnh Anh Ninh cảm thấy trong đầu mình như có tiếng nước sôi sùng sục, sau đó “ầm” một cái, nắp ấm ―― đỉnh đầu cô, bị hơi nước đẩy ra.

Nếu trước mặt có một chiếc gương, nhất định cô sẽ đi ra nhìn xem liệu đầu mình có bốc khói hay không.

Một giây sau, cửa phòng ngủ “Rầm” một tiếng bị đẩy ra, chỉ để lại một chiếc túi nằm trơ trọi dưới mặt đất, tiếng cô gái từ phía sau cánh cửa vọng lại: “Mặc quần áo vào!!”

Trần Vọng nhìn chòng chọc cánh cửa kia, đầu lưỡi đẩy răng, khẽ cười.

Anh đưa tay vén chăn lên, chiếc khăn tắm tối qua quấn quanh hông đã tuột xuống từ lâu, anh đi tới trước tủ quần áo mở tủ ra, tiện tay lấy một chiếc áo thun trắng.

Động tác làm ảnh hưởng tới vết thương trên bả vai, sực nhớ ra hôm qua tắm xong còn chưa xử lý vết thương trên người.

Trần Vọng khựng lại một chút, ném chiếc áo trắng kia sang bên cạnh, cầm lấy chiếc sơ mi đen.

Trước khi ra khỏi phòng nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường đang chỉ vào bảy rưỡi tối.

Ngủ một giấc từ sáng đến tối.

Năm phút sau, người đàn ông mặc áo đen mở cửa phòng ngủ tiến vào phòng khách, bấy giờ mới biết hóa ra mùi cơm và thức ăn mình ngửi thấy ban nãy không phải từ nhà hàng xóm truyền tới, mà ở trong nhà mình.

Anh đi tới phòng bếp, trông thấy Mạnh Anh Ninh hết sức ra dáng đeo chiếc tạp dề lên, cô đứng ở bồn rửa bát, đưa lưng về phía cửa, không biết đang bận rộn làm gì.

Trần Vọng không lên tiếng, cứ như vậy dựa vào cửa ra vào, từ đằng sau lặng lẽ nhìn bóng lưng cô, ánh mắt rất nhạt.

Mái tóc dài của cô được buộc đuôi ngựa thấp, cô gái bình thường rất lanh lợi hoạt bát, vì kiểu tóc này mà dịu dàng hơn vài phần, làn da ở gáy trắng mịn màng, lúc cúi đầu, mấy sợi tóc rủ xuống.

Mạnh Anh Ninh đi về bên cạnh hai bước, lấy hai đĩa trên trên ngăn tủ xuống.

Sau đó Trần Vọng trông thấy thứ ban nãy bị người cô che khuất, hai hộp đồ giao hàng.

Trần Vọng: “……….”

Trần Vọng không hiểu nổi, rõ ràng gọi thức ăn ngoài sao còn phải đeo tạp dề, làm như đúng rồi, anh còn tưởng mùi thức ăn thơm phức trong phòng do cô nấu chứ.

Cô bưng đĩa đồ ăn xoay người, vừa ngẩng đầu lên trông thấy anh đứng ở cửa thì giật nảy mình.

Mạnh Anh Ninh chớp chớp mắt: “Anh đi không phát ra âm thanh gì thế hả?”

Trần Vọng uể oải dựa vào khung cửa, không nói gì, chỉ đứng ở cửa phòng bếp, từ từ đưa tay ra nhận lấy đĩa đồ ăn trong tay cô, đặt lên bàn ăn.

Bàn ăn cũng đã được dọn dẹp qua, ngoài cửa có hai túi đầy chai nhựa, chắc hẳn bên trong toàn là rác.

Mạnh Anh Ninh tự mình cắm cơm, xới hai bát cơm đầy trong nồi cơm ra, ngồi xuống trước bàn ăn, vỗ vỗ xuống góc bàn, ngẩng đầu lên: “Không ăn cơm à?”

Trần Vọng nhìn cô một chút, ngồi xuống đối diện cô, anh nhìn hai món cay trên bàn, cầm đũa lên, từ từ cất tiếng: “Sao em tới đây?”

Mạnh Anh Ninh không nói gì, lấy điện thoại ra vạch một cái, giơ lên trước mặt anh.

Trong khung trò chuyện ở wechat, chỉ thấy bên tay phải có một loạt bong bóng trò chuyện màu xanh.

“Bởi vì em nhắn cho anh cả tỉ tin nhắn, anh không trả lời em lấy một cái,” Mạnh Anh Ninh phồng miệng lên, có vẻ ai oán nhìn anh, “Sao anh không trả lời em.”

Chính cô cũng không phát hiện ra, lúc nói câu này trong giọng có vẻ dỗi hờn và thân thiết.

Bàn tay Trần Vọng cầm đũa khựng lại một chút, anh ngước mắt lên, không trả lời, hờ hững hỏi: “Sao mà vào được?”

“Em nhắn tin wechat cho Tưởng Cách, cậu ấy ra mở cửa cho em,” Mạnh Anh Ninh cất điện thoại đi, đặt xuống bàn, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng lầu bầu: “Trần Vọng dở hơi ở nhà ngủ, lại không trả lời wechat cho em.”

Trần Vọng nghe thấy, nhướng mày lên: “To gan nhỉ?”

Mạnh Anh Ninh làm như không nghe thấy.

“Chỉ vì cái này mà đêm hôm khuya khoắt không về nhà lại đi tới đây à?”

Anh ngả người ra sau, thành ghế kim loại sắc nhọn đâm vào vết thương, động tác thoáng khựng lại.

Mạnh Anh Ninh để ý thấy: “Sao vậy?”

“Không có gì,” Trần Vọng ngả người ra phía trước, “Sao hả, sợ anh xảy ra chuyện à?”

Anh cười cười, có vẻ lưu manh, không đứng đắn trả lời: “Lo cho anh thế cơ à?”

Anh cứ đinh ninh cô sẽ nhảy dựng ra khỏi ghế mà phủ nhận, tiện thể mắng anh một trận.

“Sợ.” Mạnh Anh Ninh không chút do dự nói.

Trần Vọng sửng sốt một lúc.

“Tối hôm qua em nhắn tin cho anh, nhắn rõ là nhiều, thế mà anh không trả lời, đến hôm nay vẫn không trả lời,” Đôi mắt hạnh nhân trong trẻo nhìn anh đầy tủi thân, Mạnh Anh Ninh hỏi lần thứ ba, “Sao anh không trả lời em?”

Đôi mắt đen của Trần Vọng ngơ ngác nhìn cô, yết hầu cuồn cuộn, không nói nên lời.

Qua nửa buổi, anh buông mi, “Không vì lý do gì cả.”

Mạnh Anh Ninh cảm thấy dường như mình hiểu được vế sau câu nói của anh.

Không vì lý do gì cả, chỉ là không muốn mà thôi.

Cô cũng không biết vì sao mình cứ phải kiên nhẫn gặng hỏi, giống như nghe đáp án của anh như một loại bàn giao.

Vì sao cứ phải làm chuyện tự rước lấy nhục như vậy, nghe chính miệng anh nói, rồi lại ôm khổ sở.

Cô muốn lùi bước, muốn bỏ chạy, muốn lui về trong chiếc vỏ an toàn giấu nhẹm mọi tâm tư không cho anh ai biết.

Nhưng không thể, cô cần phải dũng cảm thêm một chút nữa.

Qua hồi lâu Mạnh Anh Ninh không nói gì, cũng không nhúc nhích, Trần Vọng cầm bát đũa ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cô.

Cô gái bĩu môi nhìn anh, đôi mắt ướt át, thể như phải chịu nhiều uất ức lắm.

Thật đáng yêu.

Trần Vọng thở dài, hạ thấp giọng nói: “Đùa em thôi, anh làm mất điện thoại rồi.”

Mạnh Anh Ninh chớp mắt một cái, trong giọng mang theo một chút âm mũi, dinh dính: “Thật à? Anh vừa mua điện thoại sao lại làm mất chứ, lái xe về nhà xuống xe còn mất đi đâu được, không muốn trả lời thì nói là không muốn, sao anh cứ phải gạt người ta thế nhỉ.”

Cô càng nói càng tủi thân, buông đũa xuống, ngẩng đầu lên, vẻ mặt như sắp khóc tới nơi, nức nở hết sức đáng thương nói: “Anh không muốn để ý tới em thì chặn em là được rồi, anh còn giấu em làm gì chứ!”

“………….”

Lúc đau lòng thật trông cô như thế nào, khi nào cô lại cáu kỉnh muốn đùa giỡn, Trần Vọng hiểu quá rõ, anh nhấc đũa lên, mặt tỉnh bơ nhìn cô: “Mạnh Anh Ninh, thôi đi.”

Tiếng khóc nức nở của cô dừng hẳn.

Mạnh Anh Ninh đưa tay lên dụi mắt, không còn giọng nói nghẹn ngào nữa: “Anh mất điện thoại thật à?”

“Ừm.”

“Sao anh suốt ngày mất điện thoại thế, Tưởng Cách còn bảo với em bình thường anh không ăn cơm, anh hít khí trời mà sống à? Em thấy phổi anh còn chưa bị khói hun đen thì dạ dày đã nát trước đấy,” Mạnh Anh Ninh khôi phục lại bộ dạng vui vẻ, vừa lải nhải không thôi, vừa cầm đũa gắp một miếng thịt luộc cho anh, đôi đũa dừng lại, cô nghĩ ra cái gì đó, lại ngẩng đầu lên, chau mày lại, “Dạ dày anh ăn cay được không? Anh không bị bệnh dạ dày gì đó chứ, em quên mất điều này, em lấy đồ thanh đạm một chút cho anh ăn nhé?”

Trước kia Trần Vọng thích ăn cay, Mạnh Anh Ninh cũng thích, tính cách hai người không hợp nhau, nhưng riêng khoản ăn uống lại rất nhất trí với nhau.

“Không cần đâu, không sao.” Trần Vọng buông mắt, nhìn chòng chọc miếng thịt cô gắp hai giây, sau đó gắp lên ăn.

Giữa chừng, Mạnh Anh Ninh đứng dậy đi vệ sinh.

Diện tích nhà Trần Vọng không rộng, nhà vệ sinh rất nhỏ, lát gạch sứ màu đen, đằng sau mặt kính là phòng tắm. Mạnh Anh Ninh đi vào trở tay đóng cửa lại, vừa quay đầu lại đã thấy mấy thứ màu trắng ném lung tung trên gạch men đen.

Dải màu trắng, phía trên là máu đỏ, ở giữa sẫm màu, phần mép bị nước thấm nhạt màu đi.

Có một thoáng Mạnh Anh Ninh cho rằng đó là băng vệ sinh dùng rồi ném lung tung trên sàn nhà.

Suýt chút nữa cô chửi um lên: Trần Vọng!! Anh đúng là đồ khốn! Đồ tra nam đùa giỡn tình cảm của con gái!!

Nhưng nhìn kỹ mấy giây, mới nhìn ra đó là băng gạc.

Băng gạc đã dùng rồi, phần mép còn có băng dính y tế màu trắng, trên đó có những vết máu đã khô và thấm nước, bị nhòe ra một mảng lớn, nhuộm đỏ cả phần băng dính y tế.

Mạnh Anh Ninh cầm chỗ băng gạc nhuốm máu kia đi tới trước bàn ăn, đúng lúc Trần Vọng ngẩng đầu lên.

Trông thấy thứ trong tay cô, anh thoáng khựng lại một chút.

“Anh sao vậy?” Mạnh Anh Ninh mở miệng, giọng nghe hơi khàn khàn.

Trần Vọng cất tiếng hờ hững: “Không sao.”

Mạnh Anh Ninh cười: “Không liên quan gì tới em đâu đúng không.”

Trần Vọng không nói gì, thái độ kháng cự rất rõ ràng.

Anh không muốn nói, cô có thể không hỏi.

Chuyện anh không muốn nói cho cô biết, cô sẽ vờ như không hay.

Cho dù cô xem video Tưởng Cách gửi tới, cũng biết bây giờ Trần Vọng có điểm bất thường, mỗi ngày trở về đều nơm nớp lo sợ, lúc không liên lạc được chỉ lo không biết có phải anh lại làm gì không, vừa tan làm liền đi nhờ xe tới, thì cô cũng không muốn truy vấn ngọn nguồn hỏi xem rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, trong lòng anh đang che giấu điều gì, anh có nỗi khổ tâm gì.

Mỗi người đều có bí mật trong lòng.

Chỉ là tạm thời anh còn chưa thích cô, không muốn nói cho cô biết cũng là chuyện bình thường.

Cô có thể chờ anh, từ từ rồi sẽ đến.

Chờ đến khi cảm giác được anh cũng thích cô một chút, cảm thấy cô có thể tin tưởng hay dựa vào, đợi anh nguyện ý tin tưởng cô, nói rõ mọi chuyện cho cô.

Nhưng phải dựa trên cơ sở không thấy anh đã bị thương.

Mạnh Anh Ninh nhớ ban nãy anh vừa ngồi xuống ghế lập tức khựng người thu hồi cánh tay lại, cô hít một hơi thật sâu, giọng bình tĩnh đến lạ: “Cởi áo ra.”

Trần Vọng từ từ ngước mi lên, không động đậy.

Mạnh Anh Ninh không nói nữa, cô ném băng gạc trong tay xuống đất, đi tới trước mặt Trần Vọng mà đẩy bàn ăn ra, chân bàn ma sát với mặt đất phát ra tiếng “xẹt”, Mạnh Anh Ninh đứng giữa khe hở bàn ăn, quỳ một gối xuống bên cạnh ghế anh ngồi, cúi người lại gần, đưa tay ra cởi khuy áo sơ mi của anh.

Bàn tay cởi cúc áo kim loại run lên, một chiếc cúc được cởi ra, đầu ngón tay mềm mại lành lạnh lướt qua lồng ngực người đàn ông.

Cơ thể Trần Vọng căng cứng, cả người cứng đờ.

Mạnh Anh Ninh cởi cúc áo thứ hai, lồng ngực trần trụi lộ ra theo động tác của cô.

Trần Vọng nắm lấy cánh tay cô đang muốn đưa xuống, nhấc tay cô lên mà ngăn động tác lại, anh cắn răng khàn giọng cảnh cáo: “Mạnh Anh Ninh!”

Anh dùng lực rất mạnh, lúc này không chút khống chế, túm chặt cổ tay cô đau nhức.

Hàng mi Mạnh Anh Ninh run rẩy, ngước đôi mắt đỏ ngầu lên.

“Em bây giờ hay thật, đêm hôm khuya khoắt dám cởi áo đàn ông như vậy à?” Trần Vọng nhếch môi cười, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn xoáy sâu vào cô, ánh mắt rét lạnh: “Có cần anh bế em lên đùi cho em cởi không?”
Lời tác giả.

Trần Vọng vừa dứt lời, Mạnh Anh Ninh liền đặt mông an vị xuống: “Anh tự nói đấy nhé.”