Tart Hoa Hồng

Chương 23: “Kiếp trước kiếp này của lạc đà Alpaca.”




Mấy ngày liên tiếp, Đế Đô mưa liên miên, mặc dù mưa không mấy lớn, nhưng cứ tí tách rả rích không ngừng, ngay cả bầu không khí cũng trở nên ẩm ướt, khiến lòng người cũng sốt ruột theo.

Cửa phòng làm việc, Bạch Giản ngồi lại với Tiểu Trương bên bộ phận mỹ thuật, nhỏ giọng bàn tán với nhau: “Rốt cuộc cổ bị sao vậy?”

“Chị cũng không biết nữa, từ hôm nọ đã bắt đầu như vậy rồi, hỏi thì cô ấy bảo không có gì,” Bạch Giản thở dài, “Hồi trước còn hay tám với chị, bây giờ một ngày chẳng nói được mấy câu, cứ vùi đầu vào làm việc.”

“Nói ít đi mà lại tăng ca nhiều hơn,” Tiểu Trương gật đầu, “Có lẽ ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng bởi tin đồn công ty giảm biên chế, em nói chứ, mấy cô bé mới ra trường đi làm, rất sợ bị sa thải.”

“Không thể nào, cậu không làm việc với con bé ấy nên cậu không biết đấy thôi.” Bạch Giản cảm thán nói, “Vả lại con bé đi làm ở đây, tiền lương một tháng còn không nhiều bằng làm người mẫu quảng cáo một ngày cho cửa hàng taobao.”

Bạch Giản nói xong, phiền não thở dài: “Bây giờ có ngoại hình đẹp xem như có cơm ăn rồi.”

Tiểu Trương đang định nói chuyện, Mạnh Anh Ninh ôm một tập bản thảo vừa copy, mặt không đổi sắc đi ngang qua.

Tiểu Trương liền im re.

Đợi cô đi qua rồi, Tiểu Trương khẽ thở hắt ra: “Đúng là có khí thế thật ấy, giống chị Lý Hoan mấy hôm trước quên uống Thái Thái Khẩu Phục Dịch, bầu không khí khiến người ta hít thở không thông…”

(Thái thái khẩu phục dịch: Một loại thuốc được điều chế từ các loại thuốc Bắc có tác dụng điều trị cho cơ thể phụ nữ trưởng thành)

Bạch Giản lườm cậu ta một cái.

Tiểu Trương ngậm miệng liền.

Mạnh Anh Ninh trầm lặng mấy ngày liên tiếp, mãi đến chiều thứ sáu, gần tới giờ tan sở, Lý Hoan đứng trước văn phòng vỗ tay một cái, thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình rồi bảo rằng: “Tôi biết khoảng thời gian này mọi người bận rộn công việc, áp lực lớn, còn thích suy nghĩ lung tung, nhưng mọi người yên tâm đi, chuyện mọi người thấp thỏm trong lòng về cơ bản không thành hiện thực đâu.”

Mọi người khẽ thở phào, Tiểu Trương vỗ bàn mạnh một cái, dang hai tay ra: “Demacia.”

(Demacia: Một quốc gia trong game LOL. Người chơi LOL ở Trung lúc khai chiến thích hô Demacia, thể hiện cảm giác mãnh liệt hào hùng, trong cuộc sống dùng để thể hiện sự kích động, dũng cảm tiến lên..)

Trưởng phòng Lý nhìn cậu ta một cái.

Tiểu Trương ngậm miệng vào, Lý Hoan quay đầu lại, nói tiếp: “Cho nên để mọi người thả lỏng, có thể đảm bảo hiệu suất công việc sau này cao hơn, cuối tuần sau sẽ tổ chức một buổi team building…”

Cô còn chưa dứt lời, Tiểu Trương lại nhảy dựng lên, gào lên rằng: “For the Horde!!”

(For the Horde: Vì bộ lạc, một tựa game của Trung Quốc, có câu slogan là 《For the Horde》 This is your game!)

“…………….”

Trưởng phòng Lý quay đầu lại, nhìn cậu đầy hiền từ: “Tiểu Trương à, cậu không cần phải đi đâu, ở lại dọn vệ sinh.”

Tiểu Trương: “…………”

Mạnh Anh Ninh mới tới “Singo” chưa được mấy tháng, còn chưa được trải nghiệm team building, Bạch Giản nhìn vẻ mặt cô bình tĩnh, thậm chí còn hơi thất thần, đi tới xoa đầu cô: “Nghĩ gì vậy?”

“Không có gì,” Mạnh Anh Ninh nghiêng đầu lại, “Nhất định phải tham gia team building ạ? Em không muốn đi xin nghỉ được không?”

“Có thể thì có thể,” Bạch Giản trố mắt ra nhìn, “Em muốn xin nghỉ à?”

“Vâng,” Mạnh Anh Ninh quay đầu, sắp xếp lại đồ đạc trên mặt bàn, bấy giờ sắp tới giờ tan làm, cũng không ai làm việc nữa, mọi người tụ tập lại bàn chuyện team building, “Cuối tuần em nhận việc chụp ảnh.”

“Tiền sau này còn kiếm lại được, nhưng buổi team building qua đi rồi là không còn nữa đâu.” Bạch Giản vỗ bàn, tới gần, “Em có biết tổng giám đốc công ty chúng mình đại gia thế nào không?”

“Mà không, không nên nói vậy,” Không đợi Mạnh Anh Ninh trả lời, Bạch Giản tự chỉnh lại lời mình nói, “Em có biết sếp tổng nhà mình chịu chi tới mức nào không?”

Mạnh Anh Ninh thành thật lắc đầu.

“Công ty chúng ta tổ chức team building, năm ngoái ở biệt thự tiêu chuẩn ngoài đảo, loại năm người một nhà ấy, ngoài cửa sổ đối diện với hồ bơi và biển, được ăn tôm hùm Mỹ sáu cân.” Bạch Giản thở dài, rầu rĩ nói, “Chị nhảy việc mấy lần rồi, lần đầu tiên thấy team building quy mô này, hai ngày ngắn ngủi chị cảm tưởng mình là một nàng công chúa. Em không thấy đấy thôi, sếp tổng cho hai con Maybach lái dẫn đường, khoảnh khắc ổng xuống xe ――”

Bạch Giản đột nhiên không nói nữa.

Mạnh Anh Ninh kiên nhẫn chờ đợi một lúc: “Khoảnh khắc ấy?”

Bạch Giản đỏ mặt lên: “Ngầu bá cháy!!!”

“…………”

Mạnh Anh Ninh thầm nghĩ dù ngầu đến mấy, chẳng lẽ hơn được bạn nối khố của cô?

Lúc ý thức được việc mình lại nghĩ tới Trần Vọng, Mạnh Anh Ninh chỉ muốn đập mình một cái.

Phiền quá.

Phiền quá.

Đúng là âm hồn bất tán vất vưởng mọi nơi, trừ lúc tập trung làm việc có thể ổn định một lúc lâu ra, chỉ cần rảnh rỗi một chút là người này và những lời anh nói lại ùa vào trong đầu.

Mãi đến khi tan tầm, Mạnh Anh Ninh từ từ đứng khỏi bàn làm việc, đi về phía nhà vệ sinh, ra khỏi gian phòng, cô đứng trước bồn rửa tay, tay chống xuống mặt bàn đá cẩm thạch, nhìn người trong gương.

Vành mắt đen xì, bọng mắt sắp to hơn cả con ngươi, khóe môi xụ xuống, bờ môi nhợt nhạt.

Mạnh Anh Ninh, mày chỉ có chút tiền đồ thế thôi hả?

Đàn ông trên đời này chết hết rồi hay sao? Ngoài đường thiếu gì trai, sao mày cứ phải ngày ngày nhớ nhung một tên khốn chứ?

Mạnh Anh Ninh thở dài, mở vòi nước, đưa tay vốc nước lên mặt.

Bị nước lạnh kích thích, tinh thần sảng khoái hơn nhiều.

Mạnh Anh Ninh giật giấy ra, từ từ lau sạch nước, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.

Đối diện có người đi tới, Mạnh Anh Ninh liếc nhìn qua khóe mắt, cúi thấp đầu vân vê bàn tay, dịch sang bên cạnh nhường đường.

Ai dè người kia cũng bước sang bên cạnh.

Mạnh Anh Ninh lại dịch người.

Người kia cũng gần như đồng thời bước nửa bước theo.

Mạnh Anh Ninh ngẩng đầu lên.

Người đàn ông lúng túng đưa tay sờ lên mũi, khó xử nói: “Thật ngại quá.”

Mạnh Anh Ninh lùi một bước, gật đầu: “Chủ biên Úc.”

Chủ biên mới của “Singo”, Úc Hòa An, không có ưu điểm gì khác, chỉ là rất đỗi dịu dàng.

Ngày đầu tiên lên chúc, người này hết sức lịch sự cất tiếng chào hỏi mọi người, mỉm cười lôi chủ đề từng kỳ chủ san ra nhắc lại một lượt, bỏ tất cả chuyên đề và bản thảo mà mọi người thức đêm tăng ca liên tục ba tuần, trở thành chủ biên soi mói nhất của “Singo” từ trước đến nay, không có người thứ hai.

Người duy nhất chỉ trích mà cũng có thể ôn nhu như ngọc, ngồi chắc vị trí quán quân “tìm xương trong trứng” không một ai có thể lay chuyển.

Mạnh Anh Ninh vẫn còn nhớ rõ ràng, sau khi cô giải quyết xong chuyện Lục Ngữ Yên, người này ngồi trong phòng họp từ tốn nói: “Ngoại hình như con lạc đà Alpaca, có phải đầu óc cô Lâm úng cái gì rồi không? Sao lại đi tìm người này làm người mẫu trang bìa chứ? Kể từ khi “Singo” ra mắt đã định vị là tạp chí ưu tú hàng đầu, dù không tìm được ngôi sao hạng A cho trang bìa, thì cũng không thể đi làm từ thiện như vậy chứ.”

Úc Hòa An mỉm cười nói: “Tìm cô ta chụp trang bìa, muốn làm một kỳ “Thế giới động vật” à? Trang đầu tiên là ―― Khám phá động vật thần bí: Thăm dò kiếp này của lạc đà Alpaca?”

“…………..”

Lặng như tờ.

Xem xem, cái gì là ôn lương cung kiệm.

Cái gì là công tử như ngọc.

Mạnh Anh Ninh cảm thấy thật thần kỳ, người này vậy mà có thể dung hợp mấy loại thuộc tính soi mói độc mồm độc miệng cay nghiệt với dịu dàng hoàn mỹ.

Cô cất tiếng chào xong, Úc Hòa An cũng lùi nửa bước về phía sau, dịu dàng nói: “Sắc mắt không được tốt cho lắm.”

“………….”

Mạnh Anh Ninh đần mặt ra: “Dạ?”

“Tổng giám các cô nói là dạo này cô không có tinh thần gì cả, tôi thấy đúng là lúc họp cô thường xuyên thất thần, có phải có tâm sự gì không?” Úc Hòa An dịu dàng nói: “Nếu có điều gì phiền não có thể kể tôi nghe một chút, tôi biết an ủi người ta lắm đấy.”

“…………”

Chủ biên ơi anh đang nói thật đó hả??

Mạnh Anh Ninh được sủng mà sợ: “Cũng không có gì cả, có lẽ dạo này không được nghỉ ngơi tốt.”

Úc Hòa An: “Đúng là dạo này mọi người có nhiều áp lực hơn, thế nhưng vào một số thời điểm, việc tự điều tiết bản thân cũng rất quan trọng, bất kể thế nào, đừng để chuyện cá nhân làm ảnh hưởng tới hiệu suất công việc.”

Mạnh Anh Ninh được khen ngợi tức thì trở thành một chú chó săn hoàn mỹ, cung kính nói: “Chủ biên Úc nói phải.”

“Cho nên nhân dịp team building lần này phải điều chỉnh trạng thái cho thật tốt,” Úc Hòa An nhìn cô, mỉm cười, “Nếu lại để tôi thấy cô trong giờ họp thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, gọi nhiều lần cũng không phản ứng lại, thì cô không cần phải làm việc ở bộ phận biên tập nữa, ngày nào cũng nhiều tâm sự như vậy, không bằng xuống tầng một quét nhà dọn bồn cầu trút hết bầu tâm sự đi.”

Mạnh Anh Ninh: “……….”

Mặc dù Úc Hòa An lải nhải tới tới lui lui khiến người ta chỉ muốn trùm bao tải lên bịt miệng lại, nhưng dạo này đúng là lỗi của cô thật.

Bởi nghĩ quá nhiều tới Trần Vọng, khiến hiện tại ngày nào cô cũng như một kẻ tâm hồn treo ngược cành cây, đúng là nên bị người ta mắng một trận.

Nghĩ thông rồi Mạnh Anh Ninh về nhà ngâm mình trong bồn tắm, chăm sóc da, tối nghe nhạc thả lỏng mình ngủ một giấc,

Hôm sau là thứ bảy, trước khi ngủ, Mạnh Anh Ninh hẹn Lục Chi Châu: 【Ngủ chưa Nhị Cẩu?】

Lục Chi Hoàn trả lời ngay tắp lự: 【Có chuyện gì ba ba nói đi!】

Mạnh Anh Ninh: 【Tối mai rảnh không? Đi uống mấy chén?】

Lục Chi Hoàn: 【!!! 】

Dù cách cả màn hình, nhưng Mạnh Anh Ninh cũng cảm nhận được sự hưng phấn của cậu ta, 【Rảnh vãi cả luôn, ngày nào mấy người cũng quay cuồng mệt như chóa, cuối cùng cũng có người chịu đoái hoài tới tôi rồi!!】

Lục Chi Hoàn: 【Hồ ly à, có bà là tâm lý nhất, ngày nào tui cũng gọi anh Trần Vọng mà ảnh không thèm đoái hoài tới tôi, ảnh không chịu đi đâu cả.】

Không đi là tốt nhất.

Bấy giờ Mạnh Anh Ninh không muốn nhìn thấy Trần Vọng một chút nào.

Cô là tiểu hồ ly tiêu sái, việc gì phải thắt cổ chết vì một gốc cây.

Lại còn là loài cây khô héo cả vạn năm rồi không nở một mống hoa nào.

Bây giờ Mạnh Anh Ninh vừa nghe cái tên này đã tức giận, cô mát xa mặt, bắt chéo chân gõ chữ bùm bùm: 【Gọi anh ta ra làm cái gì, cái loại trai già ba ngày không đánh rắm nổi một cái, không bằng gọi hai soái ca tới cho tôi.】

Mạnh Anh Ninh dừng lại một chút, cũng không biết ai tiếp dũng khí, cắn môi thở phì phò gõ chữ: 【Muốn phóng túng!】

Đó giờ Lục thiếu gia hết sức nhiệt tình với việc ra ngoài quẩy.

Địa điểm vẫn là quán bar lần trước mở đêm nhạc điện tử, lúc Mạnh Anh Ninh tới bầu không khí đã được hâm nóng rồi.

Trong phòng riêng có hơn mười người, bầu không khí rất sôi động, cũng rất hỗn loạn, có người Mạnh Anh Ninh quen, cũng có mấy người cô không biết, cô đẩy cửa đi vào, quét mắt nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng vào người đàn ông trong góc phòng.

Trần Vọng ngồi ở chiếc sofa trong góc, cách biệt hoàn toàn với thế giới xung quanh, ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt dừng ở cửa ra vào.

Hai người chạm tầm mắt, khóe môi Mạnh Anh Ninh giần giật, thiếu chút nữa đẩy cửa xông ra.

Ông nói réo hoài réo mãi mà anh Trần Vọng của ông không chịu đi đâu cơ mà!!!

Lục Chi Hoàn đang cầm một xô đá, bỏ đá vào rượu vodka, nghe thấy tiếng thì nghiêng đầu lại, trông thấy Mạnh Anh Ninh tới, đặt xô đá xuống bàn cái rầm, cất cao giọng nói: “Các anh em! Đại ca của tôi tới rồi! Nào nào nào, thằng nào vừa bảo hot girl ngoài đời với trong ảnh cứ như hai người khác nhau ấy nhỉ, Nhị Đản, ra đây hộ cái, nhìn mặt người ta lặp lại một lần nữa đi.”

Cậu trai không biết vì sao lại bị đặt biệt danh là Nhị Đản kia cố kiềm chế sự kích động, cười bảo: “Người thật với ảnh chụp đúng là như hai người khác nhau ấy, cơ mà đẹp hơn trong ảnh nhiều, cứ như vừa hạ phàm ấy.” Cậu ta nghiêng đầu, cất tiếng chào Mạnh Anh Ninh, “Chào buổi tối tiên nữ.”

Mạnh Anh Ninh lịch sự chào lại.

Lục Chi Hoàn hài lòng, dang hai cánh tay nói: “Bữa nay là đại ca tôi dặn dò tôi sắp xếp, dạo này tâm tình đại ca không tốt, đêm qua đặc biệt dặn dò tôi, bảo tôi gọi mấy soái ca tới!!”

Trực giác Mạnh Anh Ninh cảm thấy cái tên Lục Chi Hoàn không đáng tin này lại sắp nói điều gì không hay rồi.

Cô ngước mắt lên, vô thức nhìn Trần Vọng một chút, nhớ lại lời đêm qua mình nói với Lục Chi Hoàn, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, kích động muốn úp cả xô đá trên bàn vào đầu cậu ta để cậu ta im miệng lại.

Tiếc là Lục Chi Hoàn không có thần giao cách cảm với cô, cậu thu cánh tay về, giơ một tay lên, xòe năm ngón tay ra đập xuống dưới, “Đại ca tôi nói rồi, đại ca thích phóng túng,” Lục Chi Hoàn hưng phấn nhấn mạnh, “Muốn phóng túng!!”

Mạnh Anh Ninh: “…………..”

Cái tên dở người Lục Chi Hoàn này!!!
Lời tác giả:

Trần Vọng: Do anh quá trầm lặng không đủ nhây, hay là do mắt nhìn của em cao quá.